Sau khi kết hôn - Phần 4
__________
Mùa hè năm nay quá nóng.
Ngôn Trăn ngồi sofa xem tivi, đã 6 tháng kể từ ngày sinh Tiểu Bảo.
Có thể nói, Tiểu Bảo phát triển tốt hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Thừa hưởng gen ưu tú của Cố Thanh Hà nên hơn 5 tháng em đã biết bập bẹ mấy từ đơn, ví dụ:
"Mẹ, mẹ, ăn, ăn, sữa sữa".
Khả năng bắt chước cũng rất tốt, hơn nữa rất dính Ngôn Trăn.
Tuy khoảng 6 tháng em đã ngừng uống sữa mẹ, bổ sung các chất dinh dưỡng cùng sữa bột bên ngoài nhưng em vẫn tâm tâm niệm niệm dòng sữa mát ngọt của mẹ yêu.
Tiểu Bảo ngước lên là nhìn được đồng hồ trên tường. Như thể em hiểu, mỗi lần đến giờ ăn là ngâm nga, ríu rít, ý là mẹ Ngôn Trăn cho em uống sữa, uống sữa.
Đôi khi Ngôn Trăn quên hoặc muốn đi vệ sinh, em sẽ chờ, chờ chờ, chờ chờ chờ mẹ yêu.
Tiểu Bảo sẽ chuyển từ việc ngẩng đầu sang giả vờ nằm trên giường ăn chân, làm bộ không nhìn thấy mẹ, nói chung, cố gắng diễn hết sức có thể.
Sau đó sẽ bị mẹ yêu khắc nghiệt ôm vào lòng.
Lúc này Tiểu Bảo hiểu rõ, mẹ yêu dấu nhất của em sẽ không đút em mà lại là bình sữa. Dù vị giống nhau nhưng Tiểu Bảo vẫn đau lòng, em muốn sữa mẹ chứ không muốn mẹ cho bú bình, hai cái này đâu có giống nhau.
Cố Thanh Hà ôm em trong lòng, chỉnh đến độ ấm phù hợp rồi đưa vào tay em, tay kia thì ôm Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo ôm bình sữa, phải nói tuy em là một đứa trẻ nhưng không bao giờ yếu đuối (ngoại trừ việc khóc), em tự mình ôm lấy bình sữa, mới nhỏ xíu mà nhiều sức như vậy?
Ngôn Trăn cứ lo lắng mãi thôi, nàng muốn cầm bình sữa giúp Tiểu Bảo nhưng em lại muốn tự mình ôm.
Cho nên, lúc Cố Thanh Hà bế con sẽ đưa cho con cầm, không như Ngôn Trăn cứ sợ này sợ kia.
Cố Thanh Hà nhìn bệnh án trên máy tính bảng để nghiên cứu số liệu, còn Tiểu Bảo cứ ôm bình sữa bằng tay nhỏ nhưng không uống.
Em cứ mở to đôi mắt nhìn mẹ, nhìn đến mê mẩn.
Trong mắt em, mẹ Trăn đẹp nhất, mẹ Hà là thứ hai.
Mặc dù trẻ con nào biết xinh đẹp là gì, nhưng thấy trước mắt cũng sẽ thấy tư duy dao động, tiếng lòng xì xào, đó chính là sự xinh đẹp của hai mẹ.
Mẹ nào cũng xinh, tóm lại, Tiểu Bảo đang rất tập trung tinh thần nhìn mẹ.
Cố Thanh Hà cầm bút viết gì đó trên trang giấy ở bàn trà, Tiểu Bảo cũng tò mò nhìn mẹ, xem mẹ em vẽ gì mà em nhận không ra.
Cố Thanh Hà đặt bút, tháo kính, cúi đầu nhìn tiểu gia hoả đang chăm chú xem mình: "Sao con lại không uống sữa?"
Tiểu Bảo bị mẹ nhìn vội giả vờ ôm bình, nhưng em không hút sữa mà thổi bong bóng.
Cố Thanh Hà híp mắt, cô đoán được tâm tình Tiểu Bảo đang rất tốt, cô lạnh giọng hỏi Cố Tiểu Bảo thông minh: "Con chờ mẹ Trăn đúng không?"
Cố Tiểu Bao chỉ nhìn Cố Thanh Hà, tay ôm bình sữa, không khóc cũng không quấy.
"Con không uống hết sữa thì mẹ không cho con ôm mẹ Trăn." Cố Thanh Hà chọc chọc bình sữa, cô cứ niệm "mẹ Trăn, mẹ Trăn" rồi lắc lắc đầu, ý bảo nếu Tiểu Bảo không vâng lời sẽ không được thấy mẹ yêu.
Hai mẹ con trò chuyện rất suôn sẻ, Cố Tiểu Bảo hình như cũng hiểu được Cố Thanh Hà, đột nhiên mếu máo sắp khóc tới nơi. Mẹ Hà thật sự có 100 cách chọc con gái mình khóc.
Cố Thanh Hà chỉ nhìn con gái cưng đang phân vân có khóc hay không, cô chỉ lạnh lùng nhìn. Ngôn Trăn không ở cạnh, Tiểu Bảo nào dám khóc.
Mãi đến khi Ngôn Trăn gọi điện xong, quay lại phòng khách, nhìn thấy Tiểu Bảo ngoan ngoãn uống hết sữa, đúng thật chỉ có Tiểu Cố có phương pháp giáo dục tốt.
Nàng cảm thấy Cố Thanh Hà rất giỏi chăm cho, nàng không cần phải lo.
Ngôn Trăn mới vừa bước vào là Cố Tiểu Bảo vui vẻ ngay, ê ê a a "Mua mẹ...mẹ...! Ôm..."
Ngôn Trăn cười không khép được mồm, nếu Tiểu Cố không ôm chặt con thì tiểu gia hoả sắp bổ nhào vào nàng.
"Đây đây đây, mẹ ôm con." Ngôn Trăn đến sofa, sau đó ôm Tiểu Bảo từ tay Cố Thanh Hà.
Cố Tiểu Bao vui vẻ nằm trên vai mẹ, miệng còn lẩm ba lẩm bẩm "mẹ...mẹ...mẹ", sau đó hôn lên cổ Ngôn Trăn.
Cố Thanh Hà đứng dậy, tiểu gia hoả này ôm chặt Ngôn Trăn còn nhiễu hết nước miếng lên đó, cô vội vã lấy khăn giấy lại lau.
"Công ty gọi bảo đang đợi tôi trở lại tiếp tục công việc. Hiện tại tôi cũng còn hai kịch bản đang chờ với mấy quảng cáo giày, hình như còn gameshow gì nữa. Cảm giác tôi vẫn còn nổi tiếng, không tệ nha." Ngôn Trăn ôm Tiểu Bảo ngồi xuống, thương lượng với Cố Thanh Hà.
Tất nhiên Cố Thanh Hà phải hết lòng khen ngợi diva của mình, Ngôn Trăn có địa vị cao nhất nhà.
Được đi, tuy rằng cô thấp nhất trong nhà nhưng cô vẫn vui vẻ chấp nhận.
"Cậu là ánh trăng của tôi, làm sao không còn nổi tiếng được? Cậu sẽ mãi toả sáng, rực rỡ." Cốa Thanh Hà nhẹ nhàng nói, thuận thế ôm vai Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn bị mấy lời khen vụng về của Cố Thanh Hà chọc cười.
"Có nhiều nghệ sĩ không ở cữ hoặc 3 tháng là trở về. Tôi ở nhà cũng hơn 6 tháng rồi, tại cậu hết, nếu khán giả quên tôi thì cậu phải nuôi tôi." Ngôn Trăn trêu Cố Thanh Hà.
"Không phải vẫn nuôi cậu sao?" Cố Thanh Hà nhét trái dâu vào mồm Ngôn Trăn, sau đó nhìn dáng người Ngôn Trăn, haizzzzz, hình như lại quay về trước khi mang thai, nỗ lực cho ăn giờ vô ích.
Ngôn Trăn hừ hừ, ăn trái cây, "Người ta không nói bây giờ, người ta muốn cả đời."
Ngôn Trăn ôm bảo bảo vào lòng, lắc lắc, sờ lên gương mặt giống hệt Cố Thanh Hà, "Tiểu Bảo, mẹ Hà bảo sẽ nuôi mẹ cả đời, nếu cậu ấy ăn hiếp mẹ con phải bảo vệ mẹ nha."
Tiểu Bảo nghe, đôi mắt sáng ngời nhìn mẹ Trăn rồi nhìn qua mẹ Hà, sau đó hít một hơi thật sâu, thở ra một chữ: "Nuôi."
Rất rõ, Tiểu Bảo muốn nuôi mẹ Trăn thay mẹ Hà.
Em vươn móng vuốt lên cổ mẹ Trăn, muốn mẹ hôn.
Ngôn Trăn thuận thế hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo.
Cố Thanh Hà nhìn, ôi chua xót.
"Sao lại ăn hiếp cậu, tôi làm không lại cậu." Cố Thanh Hà đóng ipad lại, không xem nữa, cô muốn nhìn Ngôn Trăn thiên vị đến nhường nào.
Ngôn Trăn dựa người cô: "Cục cưng, xem xong chưa?"
Cố Thanh Hà liếc nàng, bình tĩnh: "Nhìn không được, tôi đi phòng sách."
"Hửm? Sao vậy? Tôi phiền cậu sao?" Ngôn Trăn ôm eo người yêu, ngăn Cố Thanh Hà đứng dậy.
Cố Thanh Hà nhìn Cố Tiểu Bảo, cái người đang nằm trong lòng Ngôn Trăn, ôm mặt Ngôn Trăn, hôn má Ngôn Trăn, hoàn toàn hưởng thụ, Ngôn Trăn còn hôn cháu quá trời...
Dấm ngập tràn.
Nếu không phải con gái ruột.
"Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi." Cố Thanh Hà nói, giọng chua chát ngang với bình dấm rớt xuống Thái Bình Dương.
"Không có nha." Ngôn Trăn đành thả Tiểu Bảo vào nôi, dỗ dành, nhưng Tiểu Bảo chỉ muốn ngồi, vừa ôm thú bông nhỏ, vừa nhìn hai mẹ.
Chủ yếu là thấy Ngôn Trăn mới an tâm.
Ngôn Trăn gõ nhè nhẹ vào chóp mũi Tiểu Bảo, sau đó vui vẻ đến cạnh Tiểu Cố, nịnh nọt ôm tay đối phương: "Thời gian này vất vả cậu rồi, đại tướng đắc lực nhất của chúng ta."
Cố Thanh Hà khẽ hừ, tuỳ ý Ngôn Trăn vuốt ve mình.
"Nhóc con ơi, cậu ghen với Tiểu Bảo cơ, con gái ruột cậu đó." Ngôn Trăn rất bất đắc dĩ, nàng cảm thấy hai mẹ con quá giống nhau, nhưng một chén nước lại không chịu chung một bình, hiện đang—
Không ưa nhau, lòng nàng cũng thiên vị Tiểu Bảo hơn, dù sao em cần được chăm sóc.
Cố Thanh Hà nhìn đứa nhỏ vui đùa trong nôi, mắt nhỏ đầy ma quái, giờ còn nhìn hai người nữa cơ.
Giống cô chỗ nào? Lúc nhỏ cô đâu có dính người như vậy? Mai sau đem Tiểu Bảo cho ông bà ngoại chăm đi.
"Tôi biết mình không tranh giành được với cháu, lòng tôi cũng tỏ như gương, không tranh nữa." Cố Thanh Hà gạt tay Ngôn Trăn ra, ôm máy tính vào phòng sách.
Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà, người này thật sự là em gái Đại Ngọc, còn tỏ như gương, học ai vậy?
"Hôn tí không?" Ngôn Trăn hỏi nhưng Cố Thanh Hà không nhúc nhích, thế đành đi vào phòng sách với Cố Thanh Hà, nàng khoanh tay: "Tiểu Cố, cậu nghiêm túc? Thật sự giận tôi?"
Cố Thanh Hà quay người nhìn Ngôn Trăn, bỏ máy tính bảng trong tay xuống, thuận thế bế Ngôn Trăn lên bàn.
"Cậu!" Ngôn Trăn muốn la lên.
Bị Cố Thanh Hà chặn đường bằng miệng.
Đối phương mạnh mẽ đặt nàng xuống bàn, thân mật thật lâu.
"Cố Thanh Hà, cậu thật là..." Ngôn Trăn bị hôn đến khó thở, miệng nàng nhếch lên, "Cậu cố ý vào đây."
Cố Thanh Hà cũng không phủ nhận, thoáng nhìn Tiểu Bảo ngoài phòng khách, ừ, cháu tự chơi một mình.
Cô ôm Ngôn Trăn đặt lên đùi, "Hôn cậu trước mặt Tiểu Bảo thì xấu hổ nên đành vào đây."
Ngôn Trăn cười khúc khích, chủ động bẹp cái vào má Cố Thanh Hà, "Cậu ba tuổi nha, thật sự so đo với Tiểu Bảo."
"Ba tuổi thì ba tuổi, ước gì cậu của riêng tôi thôi, cậu ôm con lâu tôi sẽ ghen, hơi hơi không vui. Tôi cũng thấy mình quá keo kiệt." Cố Thanh Hà nhẹ giọng nói, hết cách rồi, đành vùi mặt vào bộ ngực đầy đặn của Ngôn Trăn xoa xoa xoa, thật thoải mái.
Ngôn Trăn nhìn trần nhà, Cố Thanh Hà như vậy làm nàng bỗng nhiên tò mò: "Vậy cậu nói xem, nếu Tiểu Bảo giống tôi thì sẽ không như thế này đúng không?"
"Không biết, sinh cũng sinh, phải làm sao bây giờ." Cố Thanh Hà cau mày, giả định này hoàn toàn vô dụng.
"Này, cậu còn ngại xấu sao, con gái giống cậu còn trách tôi? Ai bảo gen mạnh vậy? Hừm, cho cậu xấu hổ." Ngôn Trăn nhéo nhéo khuôn mặt tức chết người của Cố Thanh Hà.
"Ôi, oan quá." Cố Thanh Hà vội phủ nhận ngay, Tiểu Bảo là con cô, chắc chắn cô thích cháu rồi, nhưng ăn giấm là chuyện khác, không thể quơ đũa cả nắm.
Bộ não thông minh của Cố Thanh Hà hiểu rõ.
Cô đưa ngón tay vỗ mặt Ngôn Trăn, cẩn thận nhìn vẻ đẹp với mái tóc ngắn cực kỳ soái của Ngôn Trăn, "Ngôn Trăn, cậu để tóc ngắn đến khi nào?"
Ngôn Trăn nhướng mày, "Trông không đẹp sao?", nàng sờ sờ tóc ngắn bên tai, đây là kiểu tóc anh Minh đặc biệt làm đó. Lúc trước còn bị paparazzi chụp, hơn nữa còn được đánh giá là hot mom thành thị, không, hot girl.
Khi đó dáng người cũng gần như trở lại, mái tóc dài thành tóc ngắn hơi xoăn, không phải là tóc ngắn của quý cô dịu dàng mà là...rất đẹp trai, vậy đó, kết hợp với đôi hoa tai to, tóm lại, siêu đẹp.
"Đẹp thì đẹp nhưng cảm giác không giống nhau." Cố Thanh Hà sờ sờ Ngôn Trăn, nàng cắt đi hơn nửa mái tóc dài vất vả mới dưỡng được, quá đau lòng.
Trước đây, tháng đầu tiên ở cữ đã cắt ngắn cho tiện, sau đó nuôi được dài chút thì lại cắt, lần này còn...ngầu hơn lần trước.
"Thật thì cho buổi quay phim tuần sau, tôi làm bác sĩ pháp y với tạo hình tóc ngắn, lúc đó siêu nhiều thoại mà tôi cảm giác mang thai xong trí nhớ cũng kém." Ngôn Trăn thẳng thắn, nếu không Cố Thanh Hà tưởng nàng diễn dở lại phiền. Tất nhiên cũng không khỏi thở dài. Kịch bản lần này tốt, đạo diễn cùng diễn viên là phái thực lực, cho nên có thể nói đây là tác phẩm đầu tiên sau khi nàng trở lại, hơn nữa chắc chắn nàng cũng muốn chọn kịch bản tốt một chút.
Cố Thanh Hà vừa nghe vừa gật đầu, cô vẫn luôn cảm thấy Ngôn Trăn rất mạnh mẽ, tuy rằng trước mặt cô nàng cực kỳ dịu dàng. Nhưng bên ngoài công tác, diễn xuất sẽ rất nghiêm túc, bảo đảm mình phải ở trạng thái tốt nhất. Cô vô cùng ngưỡng mộ người yêu, cho nên phải tri kỷ làm tốt công tác hậu cần cho Ngôn Trăn.
"Đừng lo, tôi cùng cậu học kịch bản, đảm bảo sẽ không quên. Nếu liên quan đến kiến thức chuyên môn cũng sẽ cố gắng cung cấp thông tin đầy đủ nhất cho cậu." Cố Thanh Hà cười, nếu nói chuyện khác thì cô không hiểu, nhưng về y học, hơn nữa là pháp y thì ai hiểu rõ thi thể hơn cô.
Tất nhiên, quan trọng hơn, cô có thể cho Ngôn Trăn mọi thứ nàng cần.
Người yêu ma quỷ.
Ngôn Trăn luôn trêu cô vậy.
Ngôn Trăn vui vẻ ôm Cố Thanh Hà, sau đó nâng cằm Cố Thanh Hà lên: "Tôi nhận phim này vì nếu có chỗ nào không hiểu thì sẽ có bác sĩ Cố yêu dấu chỉ cho tôi, tôi nghĩ Tiểu Cố còn hiểu nhiều hơn so với mấy vị cố vấn kia, đúng không cục cưng."
Cố Thanh Hà tuỳ ý Ngôn Trăn xoa xoa cằm, đột nhiên nhớ đến lúc cô trộm nhìn blog của Ngôn Trăn, học được một từ —
"Mười phần hung hăng."
Kể từ khi kiểu tóc ngắn của Ngôn Trăn bị paparazzi chụp đăng lên mạng, nhiều người để lại các bình luận như "Mười phần hung hăng",...cùng nhiều từ Cố Thanh Hà không hiểu.
Cho nên, do ham học hỏi, Cố Thanh Hà đã vơ vét hết thuật ngữ trong vòng fan, tìm ra ý nghĩa của chúng.
Cô ngước lên nhìn Ngôn Trăn. Sống mũi vốn cao giờ hơi nheo mắt, ừm, đúng là có khí chất kia kia.
"Cục cưng, nhìn tôi đến mê mẩn sao?" Ngôn Trăn nhướng mày, cố ý tán tỉnh.
Cố Thanh Hà không phủ nhận, cô cởi dây buộc tóc, tóc đen xoã ra trong nháy mắt, khuôn mặt vốn lạnh lùng, cấm dục có chút khác thường: "Vậy muốn bắt tôi không?"
Nói xong, cô ngước mắt nhìn người yêu, mời.