Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 111:
__________
Ngôn Trăn hôn mê ba ngày, Cố Thanh Hà cũng ngồi ngoài cửa canh đúng ba ngày.
Cô chỉ ngồi ở thềm cửa, lẳng lặng nhìn nhân viên chăm sóc, bác sĩ Trương, y tá, Cố Lộng Khê đi ra đi vào nhưng bản thân lại không dám bước vào trong nửa bước.
Rõ ràng cô là bác sĩ, rõ ràng có thể tự mình chăm sóc cho đối phương nhưng cô không có dũng khí.
Sự tự trách vô tận trong nội tâm khiến cô không thể nào đối mặt với Ngôn Trăn, cô sợ mình bật khóc khi nhìn thấy nàng.
Vì vậy, cô cứ ngồi lặng im bên cửa.
Canh giữ.
"Cô Ngôn đã không còn vấn đề gì rồi, nhưng lúc hôn mê cứ đổ mồ hôi lạnh. Tôi sợ nàng bị mắc kẹt trong cảm xúc, không thoát ra được. Thật thì người ta dễ bị sang chấn tâm lý sau bạo hành mà, có lẽ vậy rồi."
"Bác sĩ Trương, đi với tôi lại chỗ này." Cố Lộng Khê ngắt lời bác sĩ, kéo ông ra phía sau phòng khách.
Cô ngước nhìn người đang ngồi trên bậc phòng nghỉ của khách, sau đó thấp giọng: "Bác sĩ Trương, sau này tình trạng của Ngôn Trăn cứ nói với tôi, đừng cho chị ấy nghe. Chị ấy không chịu nổi đâu, có gì cứ nói với tôi."
Cô từng thấy Cố Thanh Hà lặng lẽ ngồi khóc trên bậc thang lạnh lẽo, âm thầm lau nước mắt.
Không ai dám làm phiền cô, cũng không muốn miễn cưỡng cô.
Cố Lộng Khê phát hiện thời gian Ngôn Trăn bất tỉnh, cả người Cố Thanh Hà đều tan nát.
Sự bất an trong nội tâm cùng dày vò của sự tự trách khiến người đó không dám bước vào phòng nhìn người yêu, chỉ im lặng ngồi bên ngoài căn nhà vô cùng lạnh lẽo.
Chị gái mạnh mẽ, điềm tĩnh ngày nào giờ lại quá mong manh, dường như chỉ cần gió mạnh một chút đều có thể đánh gục chị.
"Bác sĩ Trương, ông nói sau này Ngôn Trăn có thể có trở ngại tâm lý, vậy có điều trị khỏi không?" Cố Lộng Khê khá lo lắng.
Bác sĩ Trương không dám khẳng định, tâm lý của mỗi người là khác nhau. Nếu tâm lý yếu ớt thì đối với những mối đe dọa lớn như bạo hành, lạm dụng thì khả năng phòng thủ sẽ kém, chuyện bất ổn cùng rối loạn cảm xúc sẽ xảy ra trong một thời gian. Mà thời gian này cũng sẽ khác nhau, không ai giống ai.
Một số người sẽ tự phục hồi trong khoảng thời gian ngắn, một số người qua thời gian dài cũng không có tiến triển gì, thậm chí là suốt một quãng đời. Sẽ bị giày vò bởi sự tiêu cực, mỗi ngày, mỗi ngày cho đến khi họ tự sát.
Nhưng điều chắc chắn là Ngôn Trăn, đứa trẻ này không yếu đuối như bên ngoài, con bé rất cứng rắn, kiên cường, từ lòng bàn tay đầy máu của đối phương có thể nhìn ra.
Trong suốt quá trình bị tra tấn, nàng không hề từ bỏ cuộc sống mà cố gắng tỉnh táo.
Nàng nỗ lực để sống sót.
Có lẽ, Ngôn Trăn đang đợi người kia đưa nàng về nhà.
"Không nói trước được chuyện gì, phải đợi con bé tỉnh mới nói được." Bác sĩ Trương không dám hứa, chỉ có thể chờ.
Cố Lộng Khê chỉ có thể gật đầu, cô từng học tâm lý, cô hiểu rõ những chuyện lần này, một khi bị ác mộng xâm lấn thì khó mà thoát ra.
Nếu Ngôn Trăn thực sự bị rối loạn tâm lý thì không dễ chơi đây... Chị cô, chị ấy...
Cố Lộng Khê nghĩ thế lại ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Cố Thanh Hà.
Cô nghe thấy hết rồi.
Chết rồi.
Cố Lộng Khê há mồm thở dốc, muốn nói gì đó, giải thích, trấn an đối phương, gì cũng được, nói là Ngôn Trăn vẫn chưa tỉnh, không thể đoán được chuyện gì cả. Nhưng lúc chạm vào ánh mắt đối phương, chị cô sắp khóc rồi, cô không biết nói gì nữa.
Cố Thanh Hà cúi đầu, lấy tay che mặt, im lặng đứng trước cửa phòng Ngôn Trăn.
Cho đến khi màn đêm đến gần cùng cơn mưa mùa đông rơi xuống.
***
"Chị, chị ăn chút gì đi, nếu còn như vậy cơ thể chị sẽ suy sụp mất. Đừng có để chị dâu tỉnh lại rồi chị phải vào phòng chăm sóc đặc biệt."
Cố Lộng Khê nhìn đồ gạt tàn đầy thuốc trên bậc thang, cô lo lắng nhìn chị gái mình đang tự ngược, cô chịu không nổi, cô cũng không muốn đi nhặt xác.
Cố Thanh Hà với quầng thâm mắt dày đặc liếc qua Cố Lộng Khê, không trả lời.
"Nếu chị cứ vậy thì người ta còn nghĩ chị cắn thuốc." Cố Lộng Khê nhướng mày, khoé miệng nở nụ cười.
Bà chị già cũng có ngày hôm nay.
Thật thì Ngôn Trăn vừa tỉnh, nhưng trạng thái tinh thần hẳn là...không tốt.
Bác sĩ Trương nói với cô trước, còn về việc tại sao lại báo với cô.
Nguyên nhân rất đơn giản, vẻ mặt cực kỳ không thân thiện của Cố Thanh Hà khiến bác sĩ Trương sợ gần chết, bác sĩ Trương thực sự không dám nói chuyện với đại tiểu thư.
Cho nên chỉ có thể mượn mồm cô để báo, mà Cố Lộng Khê lại là người đùa dai, cô làm sao để bà chị già biết dễ vậy được, thế nên cô đã liên hệ với bác sĩ Trương cùng trợ lý của Ngôn Trăn khoan hẵng nói với bà chị già, để cô đi nói chuyện với chị dâu trước.
Mặc dù Cố Lộng Khê có trêu như nào, Cố Thanh Hà vẫn không hề lay động.
Mà chị cô giờ cũng không nghe vào cái gì hết, hốc hác đến không xong.
"Em nghĩ Ngôn Trăn không muốn nhìn chị thế đâu, chị vậy chắc chắn làm chị ấy sợ, nhìn chị gớm quá." Cố Lộng Khê nói thêm.
Rõ ràng, nghe thấy hai chữ "Ngôn Trăn".
Lúc này Cố Thanh Hà mới có phản xạ mà mở to mắt, cô sờ mặt mình, có chút khó hiểu: "Cậu...Cậu ấy không muốn nhìn sao?"
"Đúng, chị như đồ nghiện, không cần hoá trang cũng có thể quay phim kinh dị." Cố Lộng Khê không hề trào phúng, vội vàng chạy đi lúc đối phương vẫn còn trong bầu không khí thương tâm, sẵn tiện mắng thêm mấy câu, miễn cho ngày sau không có cơ hội mắng.
Cố Thanh Hà đặt điếu thuốc còn dang dở xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt cứng đơ của mình, sau đó lại cúi đầu hút thuốc.
Cố Lộng Khê chặc lưỡi, nhướng mày, thực sự là bà già này không có thuốc chữa, chỉ có thể đi vào gặp Ngôn Trăn, đóng cửa lại.
Sắc mặt Ngôn Trăn tái nhợt, nhưng đôi mắt sáng ngời của nàng vẫn cố gắng nhìn cô, muốn mở miệng nói chuyện.
Cố Lộng Khê hiểu ý, cô đỡ Ngôn Trăn dậy, rót cho nàng cốc nước ấm.
Ngôn Trăn mỉm cười để cảm ơn sau đó cúi đầu uống nước.
Cố Lộng Khê ngạc nhiên, cô còn nghĩ Ngôn Trăn sẽ hoảng loạn hoặc bất lực bật khóc, chán nản, khổ sở gì đó...Nói chung, sự yếu ớt sẽ bày ra nhưng nàng lại không.
Cô không ngờ đối phương lại dịu dàng nở nụ cười với cô, trải qua nhường đó khốn khổ nhưng vẫn bình thường, có lẽ nội tâm Ngôn Trăn mạnh mẽ hơn bên ngoài rất nhiều.
Cố Lộng Khê cũng hiểu rồi khẽ nở nụ cười, cô thầm nghĩ, khó trách chị cô yêu nàng đến thế, nàng là ánh sáng của đời cô. Bất cứ lúc nào, Ngôn Trăn đều đối xử rất tử tế với người thân của mình.
Người này, trong xương cốt có loại ý chí ôn hoà cùng với sự mạnh mẽ.
"...Tiểu Cố đâu?"
Ngôn Trăn vẫn thế, câu đầu tiên là hỏi chị cô ở đâu.
Cố Lộng Khê cười nhẹ, đặt chiếc cốc trên tay đối phương lên tủ đầu giường.
"Canh chị ngoài cửa."
Ngôn Trăn nghe xong liền muốn xuống giường ra cửa, Cố Lộng Khê đành đưa tay ngăn người, cô hiểu chị dâu không thương cơ thể chính mình chút nào.
Không đúng, hình như hai người đều vậy.
"Chị đừng kích động, chị vẫn còn yếu."
"Lộng Khê, chị..." Ngôn Trăn rũ mắt, nàng u sầu khó tả, nàng vẫn nhớ những chuyện đã xảy ra với mình.
Bị dội nước đá, bị tát, bị chụp ảnh khoả thân, thậm chí còn suýt bị những người đó cưỡng hiếp...
Ngôn Trăn vô thức nắm chặt quần áo của mình, nàng không biết mình được cứu như nào, nàng cũng không dám tưởng tượng được nếu không ai cứu nàng thì nàng sẽ như nào đây? Nếu giống như Lương Hạo Quần nói thì nàng sẽ bị lăng nhục đến chết?
Chết trong địa ngục tăm tối đó.
"Chị...chị nhìn tệ lắm sao?" Cuối cùng Ngôn Trăn cũng lên tiếng hỏi, nàng hốc hác sờ tóc mình, may quá, vẫn còn.
Cái phòng tra tấn bí mật của Lương Hạo Quần còn rất nhiều tóc của phụ nữ, một số đó thậm chí còn dính da đầu, đều bị dùng vũ lực giật ra.
"Chị muốn nghe em nói thật không?"
Ngôn Trăn vội vàng gật đầu.
"Chị dâu, chị lo nhiều rồi, chỉ hơi xanh xao tí thôi những vẫn rất xinh đẹp, tuyệt đối thích hợp gặp chị ấy." Cố Lộng Khê trợn mắt nói dối.
Ngôn Trăn ngượng ngùng nhìn xuống bộ đồ bệnh nhân của mình.
"Chị dâu...Em còn nghĩ...Ừm, bây giờ chị có không thoải mái ở đâu không, về thể chất và tinh thần?" Cố Lộng Khê uyển chuyển biểu đạt, ý cô là đối phương có muốn điều trị tâm lý hay không. Nói thật, cô không dám khẳng định Ngôn Trăn có bình thường hay không?
Nàng lại không có bất kỳ căng thẳng nào sau sang chấn tâm lý, như bác sĩ Trương nói, nàng rất ổn định.
Ngôn Trăn trầm tư vài giây, suy nghĩ rồi trả lời Cố Lộng Khê: "Có, có không thoải mái."
"Ở đâu?"
"Chị muốn gặp cậu ấy nhưng không thể. Tiểu Cố ngoài cửa nhưng sao không vào?" Ngôn Trăn cắn môi, khẩn trương hỏi.
Thật thì nàng sợ tỉnh dậy sẽ thấy y tá cùng bác sĩ xung quanh, nhưng chỗ này không giống bệnh viện, môi trường rất xa lạ. Nàng sợ, rất sợ, sợ đến mức còn tưởng mình bị giam dưới tầng hầm, bị buộc kiểm tra thân thể. Nhưng may là bác sĩ tốt bụng đã an ủi nàng, bảo đây là Cố gia, là nhà Cố Thanh Hà.
Lúc đối phương nhắc đến tên cô thì Ngôn Trăn lại thấy thoải mái, khi nàng bất tỉnh, nàng đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ có ai đó đã liều mạng cứu vớt nàng khỏi sự chết đuối.
Khuôn mặt kia mờ mịt trên mặt nước, nhưng Ngôn Trăn mơ hồ thấy được người nọ cố gắng kéo nàng, chưa từng buông tay.
Ngay lúc nàng sắp vướng vào làn nước đóng băng, ngay lúc nàng sắp ngã xuống, người nọ đã cố gắng kéo nàng lên.
Nàng biết người đó là ai, trên đời này chỉ có một người đối với nàng như vậy, lúc nào cũng ủng hộ nàng, vì nàng làm mọi thứ, không để nàng rơi xuống vực sâu.
Nhưng tại sao Cố Thanh Hà không muốn gặp nàng...?
Nghĩ đến đây, nàng buồn bã nhìn xuống cơ thể mình.
Cố Lộng Khê suy nghĩ rồi kết luận: "Chị ấy nhát gan, chị ấy sợ gặp chị. Chị của em cho rằng chị chịu khổ như thế là lỗi của chị ấy, chị ấy tự trách mình, đứng ngoài cửa gần ba ngày, không chịu ăn gì..."
Ngôn Trăn nghe Cố Lộng Khê nói, không chịu được nữa, nàng muốn đi tìm cô. Nàng khổ sở nhăn mày, so với việc chịu đựng sự tra tấn kia nàng còn lo cho Cố Thanh Hà cứ ngu ngốc đứng ngoài cửa hơn.
"Ngôn Trăn, Ngôn Trăn...Ngôn."
Hiển nhiên, Cố Lộng Khê không ngăn được bệnh nhân này.
Tiếng động đột ngột vang, cánh cửa phòng bị dùng sức kéo ra.
Mới đi được mấy bước Ngôn Trăn đã khó thở, nàng thở hồng hộc bám vào cánh cửa, cau mày tìm kiếm xung quanh, cho đến khi nhìn thấy người đang ngồi trên bậc thang cách đó, nàng há miệng thở dốc, nước mắt trào lên, nàng muốn gọi tên người đó.
Nàng bước ra từ địa ngục, nàng nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại người kia.
May mắn, thực sự may mắn, nàng, Ngôn Trăn được trời cao thương hại rồi, nàng có thể gặp cô.
Cố Thanh Hà kinh hãi quay người nhìn nàng, cô nhìn khuôn mặt hốc hác cùng sự lo lắng của Ngôn Trăn, đôi môi nàng tái nhợt không còn chút máu.
Mấy ngày nay cô đã cố gắng kiềm chế sự sợ hãi khi thấy Ngôn Trăn, lần gặp nhau đột ngột này khiến trái tim sắp đổ của Cố Thanh Hà rất hoảng loạn, cô đưa tay ra, cũng vô tình làm đổ chiếc gạt tàn bên cạnh xuống bồn hoa.
Cô không thể làm mình bình tĩnh nổi nữa, trong tay vẫn là điếu thuốc chưa cháy hết, cô run rẩy đứng lên, đưa lưng về phía Ngôn Trăn, cô muốn chạy trốn.
"Tiểu..Tiểu Cố! Khụ khụ khụ..."
Ngôn Trăn thấy đối phương không muốn gặp mình nên nàng vội la lên, giọng nàng vẫn khàn khàn còn kèm thêm mấy tiếng ho.
Cố Thanh Hà nghe được tiếng gọi kia, cô không thể nào đè nén lại cảm xúc trong lòng nữa, cố gắng hít một hơi thật sâu, xoay người cẩn thận nhìn nàng, sóng mũi cô đã rất đau nhức, cô đến gần người kia, gắt gao ôm lấy đối phương.
"Xin lỗi, Ngôn Trăn, tôi xin lỗi." Cố Thanh Hà cố gắng vuốt ve tóc Ngôn Trăn, cô không kìm được sự bi thương cùng nước mắt của bản thân, từng giọt, từng giọt rơi xuống. Cô từng thề sẽ bảo vệ nàng nhưng lại để Ngôn Trăn trải qua đau đớn kia, Cố Thanh Hà không thể nào không trách mình, "Xin lỗi...."
Cố Thanh Hà cứ lặp đi lặp lại hai chữ "xin lỗi", cuối cùng là tiếng nức nở khổ sở.
Ngôn Trăn biết nàng không ngăn được sự thương tâm của đối phương, thế nên nàng chờ Cố Thanh Hà phát tiết xong rồi lại nói.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lương Cố Thanh Hà, giống như những lần trước, dịu dàng an ủi cô.
"Cậu ổn không?" Ngôn Trăn nhẹ nhàng hỏi.
Cố Thanh Hà đau đớn lắc đầu, nước mắt chảy dài trên mặt, cô run rẩy tựa đầu vào vai Ngôn Trăn, giọng cô đầy khổ sở: "Không, không ổn, tôi...tôi không bình thường mấy ngày rồi."