Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 103:
__________
"Hai người về rồi!"
Mẹ Cố vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng chạy ra đón.
Ba Cố vừa muốn mở miệng thì Cố mama vội bảo ông im, hết cách, giọng Cố Đàm không có nhỏ.
"Tiểu Trăn vừa ngủ, con bé ngồi nói chuyện với em hơi lâu, em kêu con bé về nghỉ."
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng đóng cửa, đặt đồ nấu ăn lên bàn.
Hôm nay cô phát tiết được một số cảm xúc tiêu cực, những người luôn để chuyện trong lòng như cô khá áp lực, thỉnh thoảng cần phải thả lỏng cho nên cô ở lại đó khá lâu.
Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn mẹ: "Sao mắt mẹ đỏ vậy?" Vừa hỏi thêm một câu thì lão baba bên cạnh lại cau mày ôm mặt mẹ, cẩn thận nhìn bà.
"Ai ăn hiếp em?" Cố baba lạnh giọng hỏi.
"Trừ ông thì ai dám ăn hiếp tôi? Bỏ cái tay thối của ông ra, đau quá." Cố mama dỗi ông, sau đó giải thích: "Không phải nói rồi sao, mẹ tán gẫu với Tiểu Trăn, mẹ rất thích Trăn Trăn, con bé rất tốt, sau đó bị con bé làm cảm động tới rơi nước mắt."
Hai cha con nghe mẹ Cố - người đa sầu đa cảm nói, vẻ mặt vi diệu.
"Vậy Ngôn Trăn cũng khóc?" Cố Thanh Hà hỏi mấu chốt, giọng điệu có chút trách móc.
Cố mama chớp chớp mắt liền, quay người nhìn đồ mới mua trên bàn rồi ngắt lời: "Ò, ò, hai người mua nhiều đồ vậy, để mẹ nghĩ xem tối nay nấu đồ gì ngon cho Trăn Trăn."
"Con vào phòng tìm cậu ấy."
Cố Thanh Hà đành tự mình đi vào phòng.
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng mở cửa, ánh mắt dịu dàng nhìn người yêu đang nằm trên giường.
Cố Thanh Hà đi đến bên giường ngồi xuống, cô đưa tay chạm vào mặt Ngôn Trăn.
"Lén ăn đậu hũ của tôi."
"Tôi tưởng cậu ngủ rồi."
Ngôn Trăn ngồi dậy cười cười, dựa vào người Cố Thanh Hà. Sao mà ngủ được đây, thật thì bữa trưa có uống tí vang với ba mẹ nên giờ mới hơi mệt.
"Ừm...ba cũng về à?" Ngôn Trăn tạm dừng.
Cố Thanh Hà kinh ngạc, không nghĩ nhanh vậy Ngôn Trăn đã sửa miệng rồi.
"Bất ngờ lắm sao? Hồi chiều tôi với mẹ nói khá nhiều, mẹ bảo tôi sửa lại xưng hô. Ò, từ nay tôi là bảo bối nhỏ của họ đó nha." Ngôn Trăn kiêu ngạo ngẩng đầu.
Cố Thanh Hà nắm tay nàng: "Vậy cậu nói cho tôi biết cậu còn nói gì nữa không?"
Ngôn Trăn xoay xoay con ngươi, hừ hừ: "Bí mật."
"Với tôi cũng giấu sao?" Cố Thanh Hà không vui, vòng tay qua eo Ngôn Trăn, dùng sức ôm nàng.
"Được rồi, được rồi, nói một chút, cậu còn thế này tôi tắt thở mất!" Ngôn Trăn mềm lòng, không biết sao Cố Thanh Hà mạnh như vậy, từ nhỏ đã vậy rồi.
"Mẹ bảo chúng ta phải bên nhau thật tốt, nếu cậu ăn hiếp tôi thì về mách mẹ, họ sẽ dùng gia pháp hầu hạ cậu, Cố nhãi con, cậu không có địa vị trong nhà~~" Ngôn Trăn nói xong cười hì hì.
Cố Thanh Hà có thể tượng tượng được Ngôn Trăn, cái người hay phàn nàn này sẽ đi kể khổ, nếu vậy thì lão mẹ sẽ giết đến nhà hai người. Để tránh ngày đó đến nên cô ôm Ngôn Trăn như con gà nhỏ, dịu giọng: "Cậu nhẫn tâm để tôi chịu gia pháp sao? Không bảo vệ tôi sao?"
"Cậu lại ở đây làm nũng ha, mau, hôn tôi đi, hôn tôi thì tôi không mách mẹ." Ngôn Trăn nghiêng đầu bẹp lên mỏ đối phương, nàng có uống tí vang nên miệng vẫn lưu lại sự ngọt ngào của rượu.
Đột nhiên Cố Thanh Hà nghĩ đến bộ phim cẩu huyết bị Ngôn Trăn ép xem cùng lúc 8 giờ tối, cốt truyện cũng tương tự như này, cho nên...
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngôn Trăn, cô đẩy nàng ra rồi bổ thêm một câu: "Làm sao bây giờ, tôi mất đi sự trong sạch rồi."
Cô nói xong cũng tự cảm thấy xấu hổ, gì đây? Vừa rồi bắn súng hơi nhiều nên miệng theo không kịp não? Cô ngại ngùng đỡ trán.
Ngôn Trăn hoang mang, này là đang nhập vai vào nhân vật à? Không ngờ nha, cục cưng của nàng lại thú vị như vậy. Thế nên nàng nhiệt tình hưởng ứng sự dụ dỗ của đối phương, vội cởi áo ngoài, hăng hái cởi lên người Cố Thanh Hà, nhìn khuôn mặt đủ làm người ta trí mạng của đối phương: "Cục cưng, trường hợp này thì để tôi cùng cậu chơi cho tốt nha, làm vấy bẩn thân thể cậu, cậu chạy không thoát được đâu, kêu rách cổ họng cũng không ai cứu~~"
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn như kiểu phụ nữ xấu xa muốn hãm hiếp cô, cô không chống cự, chỉ nhướng mày nhắc nhở: "Cách âm không tốt lắm, nhưng cậu muốn thì tôi cũng không ngại."
"Sao cậu không nói sớm!!" Ngôn Trăn lập tức quỳ hai chân trên giường, nghiêm túc giữ khoảng cách với Cố Thanh Hà, chăm chú nhìn xem cửa phòng có khoá không.
Cố Thanh Hà đứng dậy, chỉnh lại cổ áo hơi nhăn nheo của mình. Ngạo nghễ nhìn Ngôn Trăn đang ngồi nghiêm túc bên kia.
"Thấy cậu muốn thể hiện nên chiều cậu." Cố Thanh Hà túm tay Ngôn Trăn, kéo đối phương đến trước mình, "Xem cậu làm như nào."
Ngôn Trăn á khẩu, nàng cảm thấy Cố Thanh Hà như ma quỷ.
"Ò, nhân tiện, hôm nay cậu đi tập bắn súng ở đâu vậy? Gần đây có chỗ để chơi sao? Tôi muốn thử, tôi chưa đi bao giờ."
Nghe Ngôn Trăn nói vậy Cố Thanh Hà lại hơi mất tự nhiên quay mặt đi. Hình như cô đang suy nghĩ chuyện gì sau đó lại xoay người nhìn Ngôn Trăn.
"Ngôn Trăn, tết năm nay đưa cậu về quê."
"Về quê cậu ăn tết?"
"Ừm, nhà tôi nhiều người, đến tết sẽ có truyền thống về nhà bà nội, thế nên mẹ mới muốn mặc sườn xám." Cố Thanh Hà đề nghị, hy vọng Ngôn Trăn đồng ý, mượn cơ hội này nói ra một số việc.
"Vậy ba mẹ cũng đi. Kia, đến lúc đó là người thân ai cũng lại sao? Có nhiều người lắm đúng không?" Ngôn Trăn cắn môi, nàng vừa phấn khích vừa lo lắng.
Cố Thanh Hà suy nghĩ, hình như ngoài ba mẹ thì Ngôn Trăn chỉ gặp Cố Lộng Khê, ý của nàng chắc là còn nhiều người hơn.
"Đến lúc đó cậu mang theo túi ba gang." Cố Thanh Hà cười.
"Sao vậy?"
"Vì họ sẽ cho cậu nhiều lì xì." Cố Thanh Hà nghĩ, chắc lúc đó Ngôn Trăn sẽ thắng lợi trở về, cô tin người yêu mình sẽ được mọi người trong nhà yêu thích.
Ngôn Trăn nghe thấy thì mắt sáng cả lên: "Vậy là tôi trở thành tiểu phú bà sau một đêm hả?"
Cố Thanh Hà không ngờ Ngôn Trăn đáng yêu thế, cô gật đầu phối hợp. Nếu Ngôn Trăn là nha đầu tham tiền đáng yêu thì cô cũng sẽ cân nhắc chuyện tiếp nhận sòng bạc ngầm.
Đôi mắt sáng tựa trăng của Ngôn Trăn đánh giá sự cấm dục từ trên xuống dưới của Cố Thanh Hà, nàng nâng cằm cô lên: "Nếu cậu biểu hiện tốt tôi sẽ lấy mấy bao lì xì đó bao dưỡng cậu nha."
Cố Thanh Hà nheo mắt lại, dường như rất tán thành đề nghị đối phương.
"Thành giao."
Đêm khuya.
Không một tiếng động.
Ngôn Trăn nhẹ nhàng xoay người, thẳng đến khi thấy được mặt Cố Thanh Hà thì mới lặng lẽ hô hấp.
Không biết sao, có lẽ vì lo lắng khi đến nhà bố mẹ nên hơi khó ngủ, dù trước đó cũng làm một trận mây mưa.
Hết cách, nàng không lay chuyển được Cố Thanh Hà. Tuy rằng ráng nhịn không phát ra âm thanh nhưng thỉnh thoảng vẫn không kìm được. Cố Thanh Hà còn chơi trò cắn vào chỗ nhạy cảm của nàng làm nàng ngại muốn chết.
Người này thực là, ngoan ngoãn như thiên sứ, ác liệt tựa ác ma.
Ngôn Trăn đặt tay dưới gối, yên lặng nhìn Cố Thanh Hà.
Nàng chợt nhớ đến cuộc trò chuyện giữa mình và mẹ Cố. Tiểu Cố chưa bao giờ nói về những ngày đã cũ với nàng.
Người này là thế, thích một mình gánh hết thảy khó khăn, chưa bao giờ than trách một câu. Mười một năm trước nàng rời đi không lời từ biệt, chỉ đổi lấy Cố Thanh Hà ngu ngốc chờ đợi, dù vậy cô cũng chẳng thèm oán giận một câu.
Ngôn Trăn nghĩ thế lại đau lòng ôm Cố Thanh Hà vào lòng. Cố Thanh Hà cũng quen dựa gần nàng, tự nhiên nắm lấy tay nàng.
"Tiểu Cố, về sau chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."
Ngôn Trăn nhỏ giọng thì thầm, sau đó duỗi ngón út, nỗ lực móc tay với Cố Thanh Hà.
Nghe Cố Thanh Hà hít thở đều đều, nàng cầm lòng chẳng đặng nở nụ cười. Lúc nàng dọn dẹp phòng đã thấy thuốc ngủ trong ngăn kéo, lúc đó nàng vô cùng sốc, cố gắng lên mạng tìm kiếm, kết quả càng khiến nàng lo hơn. Vậy nên nàng luôn quan tâm đến giấc ngủ của Cố Thanh Hà, thỉnh thoảng sẽ xoa đầu cô sau giờ làm hoặc pha trà để giảm mệt mỏi, cũng đặt ít hoa oải hương lên đầu giường Cố Thanh Hà. Nhưng hình như chỉ có nàng ngủ cùng cô mới yên tâm, thoải mái.
Ngôn Trăn có tác dụng an thần.
Cố Thanh Hà nói vậy.
Ngôn Trăn không biết Cố Thanh Hà nói thật không, nhưng Cố Thanh Hà nói gì nàng cũng tin.
Là ai đã khiến nàng thích người này như vậy? Trong đêm, Ngôn Trăn hôn má Cố Thanh Hà, tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
***
Ngôn Trăn thức dậy khi bài tập thể dục buổi sáng của các ông bà trong khu vang lên từ ngoài cửa sổ.
Nàng mơ màng mở mắt, 7 giờ.
Nếu là ở nhà nàng và Cố Thanh Hà thì có thể nướng.
Nhưng đây là nhà ba mẹ! Cần phải siêng năng.
Nàng ngồi thẳng dậy, sờ sờ người bên cạnh, muốn kéo Cố Thanh Hà dậy nhưng nào biết Cố Thanh Hà đã dậy sớm hơn nàng.
Tiểu Cố này dậy cũng không gọi nàng.
Ngôn Trăn buồn bực lẩm bẩm, vội xuống giường, chỉnh đồ ngủ rồi dùng lược gỗ chải tóc sơ sơ. Nàng phải lặng lẽ vào phòng tắm sau đó ra làm bữa sáng với Cố Thanh Hà trước khi bố mẹ dậy mới được. Nếu không thì kêu Cố nhãi con ra ngoài mua đi.
Mà lúc mở cửa ra thì trừ nàng, ba mẹ cũng đã dậy.
Ngôn Trăn mở to mắt nhìn bố mẹ hình như đang ngoài ban công nên chạy nhanh vào phòng tắm.
Ô ô ô ô ô ô
Sao Cố Thanh Hà không gọi nàng?
Ngôn Trăn nhìn gương, lo lắng rồi nhanh chóng rửa mặt, sau đó chạy ra ngoài.
"Cậu dậy sao không gọi tôi?" Ngôn Trăn đáng thương chạy đến chỗ Cố Thanh Hà, nhìn cô nấu cháo.
Cố Thanh Hà ngạc nhiên nhìn thoáng qua nàng: "Sao lại dậy rồi, đánh thức cậu sao?" Cô nhớ là đã bảo bố mẹ nhỏ tiếng.
Ngôn Trăn lắc đầu: "Tôi lo, cậu không ngủ chung tôi cũng ngủ không được."
"Sao lại lo?" Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn mặc áo ngủ mình thì vui vẻ khó tả, "Hay cậu ngủ thêm một lát, khi nào đồ ăn xong tôi gọi."
"Cố Thanh Hà, cậu muốn hại tôi, cậu thấy tôi ngủ được sao? Tránh ra, tôi nấu cháo."
Ngôn Trăn dùng mông đẩy Cố Thanh Hà, tự xử, rất ra dáng ra hình.
Cố Thanh Hà thấy đối phương ân cần quá rồi, hiếm khi không ngủ nướng.
"Cậu quá siêng năng rồi, muốn tôi thưởng cậu không?"
Ngôn Trăn cầm thìa khuấy cháo, nhướng mày: "Thưởng gì?"
"Nụ hôn chào buổi sáng."
Cố Thanh Hà nói xong, mỉm cười, in dấu ấn của mình lên trán Ngôn Trăn.
Cố Đàm đi ngang nhìn không nổi, ho hai tiếng tượng trưng.
Ngôn Trăn đẩy Cố Thanh Hà ra liền, mặt đỏ bừng bừng nhìn cháo trong nồi.
Cố Thanh Hà lập tức lạnh mắt nhìn người cha yêu dấu.
Cố baba không để ý, mỉm cười, thản nhiên bước sang một bên. Tất nhiên ông thấy đối phương sắp dùng tới Khoá Kimura, ông phải đi tìm khu vực an toàn cách con gái mình ba mét rồi lẩm ba lẩm bẩm không cho Cố Thanh Hà nghe thấy...
Con gái không biết ngại gì hết, Tiểu Trăn sao chịu nổi.
"Ông tham gia chuyện vui gì đấy?" Mẹ Cố nhắc nhở, bà đẩy Cố baba ra dọn phòng khách.
Sau đó bà cười tủm tỉm đến cạnh Ngôn Trăn: "Tối hôm qua ngủ ngon không con? Trăn Trăn."
"A...mẹ, tối qua con ngủ rất ngon.." Ngôn Trăn định gọi dì nhưng vội đổi xưng hô, ngại ngùng vén tóc ra sau tai.
Mẹ Cố trừng mắt nhìn Cố Thanh Hà đang đứng ở một bên, "Nhìn xem, con bé da thịt non mềm sao để nấu cháo? Đụng tới nồi nóng thì sao? Con làm sao vậy?"
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn rồi nhìn lại bản thân, da thịt cô không mềm sao? Lời mẹ thực sự...bất công quá trời rồi.
Cố Thanh Hà liền kêu Ngôn Trăn ra ngoài nhanh, việc nặng nhọc vẫn nên để cô làm, miễn cho bị la.
"Nhưng..." Ngôn Trăn muốn giúp chứ không muốn đi.
Cố Thanh Hà nhướng mày, cô và cha không địa vị thấp nhất trong nhà, không, cô còn thấp hơn lão ba. Ý thức được sự thật trớ trêu, Cố Thanh Hà thấy cháo trong nồi hết ngon.
"Cậu không đi mẹ lại la tôi, cậu muốn tôi bị la sao?" Cố Thanh Hà lạnh lùng liếc Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn thấy đối phương lại bộc phát tính tình nhỏ rồi, nàng chủ động mổ lên má đối phương ngay: "Mẹ thấy cậu nấu ngon nên mới nói, còn nữa, mẹ thích tôi cậu không vui sao?"
"Vui." Cố Thanh Hà thành thật trả lời.
"Vui thì cười một cái."
Cố Thanh Hà quay người, gượng cười.
"Được rồi, đừng cười nữa, ghê quá."
"Òo..." Cố Thanh Hà mím môi, cảm thấy tủi thân.
______
Tác giả:
Tiểu Cố: Mẹ, Ngôn Trăn ăn hiếp con.
Mẹ: Đáng đời, chắc chắn là con chọc con bé.
Ngôn Trăn: Mẹ ơi, Tiểu Cố ăn hiếp con (nước mắt)
Mẹ Cố: Cố Thanh Hà, ai cho con ăn hiếp con bé!!!