Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 101:
__________
Hiển nhiên, Ngôn Trăn đang trong trạng thái bất động từ lúc ngồi sofa.
Thừa lúc mẹ Cố và ba Cố về phòng lấy đồ, nàng liền nháy mắt với Cố Thanh Hà bên cạnh.
"Tiểu Cố, sao cậu căng thẳng vậy?" Chết tiệt, giọng Ngôn Trăn run hết cả lên, bây giờ nàng đang hoảng như gà con.
Cố Thanh Hà đè lại Ngôn Trăn đang run rẩy như cái sàn, nhẹ nhàng an ủi: "Tôi không có căng thẳng, cậu cũng đừng căng thẳng, ba mẹ tôi thích cậu lắm."
Ngôn Trăn trợn mắt, sắp bức hết lông trên đầu Tiểu Vũ rồi, đương nhiên Tiểu Vũ đã lớn rồi nhưng lại rất vui.
Ngôn Trăn lo lắng, sao tự nhiên chú dì lại về phòng vậy? Họ đang thảo luận với nhau sao? Họ không hài lòng với con dâu ở đâu sao? Ôi ôi ôi...
"Tiểu Vũ, nói chị nghe, chú dì không thích chị sao?"
Ngôn Trăn ôm đầu hạt mưa nhỏ lo lắng.
Cố Thanh Hà mỉm cười nhìn người yêu, cô hết cách, không biết phải làm sao, tất nhiên là ba mẹ cô rất thích nàng rồi.
Ngay sau đó, lúc Ngôn Trăn ôm tay lo lắng thì bố mẹ Cố lại bước ra, bà ngồi cạnh Ngôn Trăn, mỉm cười nhẹ nhàng: "Trăn Trăn, chú dì thích con lắm, cảm giác con y hệt lúc nhỏ, con vẫn xinh đẹp như vậy. Tiểu Hà nhà chúng ta có con ở bên cạnh thì quá yên tâm rồi, cái này là cho con, tâm ý của chú với dì."
Lời vừa dứt, Cố mama đã lấy bao lì xì đỏ từ Cố baba đưa cho Ngôn Trăn.
"Ah, chú, dì, con không thể nhận..." Ngôn Trăn vội xua tay, ngượng ngùng thoái thác, nàng còn chưa phản ứng được lời cảm động của mẹ Cố.
Hai người không phản đối mà còn thích nàng, nhẹ nhàng nói chuyện với nàng.
"Phải làm, phải làm mà. Lâu lắm chúng ta mới gặp lại, là cha, là mẹ sao không như này được, con lấy đi con, đứa nhỏ ngốc." Cố mama đem cái phong bì căng phòng nhét vào tay Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn xấu hổ quay lại hỏi ý kiến Cố Thanh hà.
"Mẹ nói cậu cầm thì cầm đi, hai người đó thích cậu hơn tôi." Cố Thanh Hà thúc giục Ngôn Trăn nhận lấy.
"Này...sao lại không biết xấu hổ mà nhận được..."
Ngôn Trăn vẫn ngại, cuối cùng vẫn là Cố Thanh Hà bảo lấy.
Mà sau khi nhận bao lì xì to tướng từ ba mẹ Cố thì Ngôn Trăn cũng thoải mái hơn.
Thế nên, việc mẹ Cố nấu ăn sẽ được thay bằng Cố Thanh Hà, còn Ngôn Trăn thì lấy bộ sườn xám xa hoa đưa cho Cố mama.
"Đẹp, Trăn Trăn, thực sự quá đẹp!" Hai mắt Cố mama sáng lên, vuốt ve đường thêu trên đó, bà nóng lòng muốn mặc thử.
"Dì thử xem sao, cho chú xem nữa. Dì mặc chắc chắn sẽ rất đẹp, mỹ nhân, không ai thích hợp với cái này hơn dì!" Ngôn Trăn thấy mẹ Cố vui thì nàng cũng vui, tự nhiên muốn bà mặc thử.
Mẹ Cố nghe con dâu nhỏ khen cũng vội vàng vào phòng ngủ để thử đồ.
Nhân cơ hội này Ngôn Trăn cũng quay đầu nhìn người yêu trong bếp.
"Ôi, hôm nay vất vả cho cậu rồi, đầu bếp Cố ơi ~~" Ngôn Trăn ghé vào cửa bếp nũng nịu, an ủi bạn học nhỏ Cố nào đó đang không vui.
Cố Thanh Hà đang nấu ăn, định về phòng ngủ với Ngôn Trăn chút nhưng giờ tự nhiên sao cô lại phải nấu cơm?
"Oa, sườn xào chua ngọt!" Ngôn Trăn thấy miếng thịt thì mắt sáng như sao, quá trời thèm.
Cố Thanh Hà ngạo kiều hừ hừ, nghiêng đầu bảo Ngôn Trăn chủ động đi. Tất nhiên gương mặt trắng nõn vẫn không có biểu tình, nhưng Ngôn Trăn vẫn hiểu Cố Thanh Hà muốn gì nha.
"Muốn hôn ở đây...thật sao?" Ngôn Trăn hơi ngại, ngày thường nàng sẽ không ngại nhưng giờ đang ở nhà ba mẹ vợ nên nàng biến thành gà con.
Cố Thanh Hà lạnh mắt nhìn nàng, chân thật, đáng tin.
Ngôn Trăn đành quay đầu nhìn xung quanh, xem xem mẹ Cố ra ngoài chưa, lại nhìn qua Cố baba đang xem tivi trong phòng khách. Được rồi đi, lúc này chắc không ai thấy, Ngôn Trăn cẩn thận hôn Cố Thanh Hà thật nhanh.
"Được rồi đi." Ngôn Trăn cắn môi hờn dỗi.
Cố Thanh Hà đóng nắp nồi, xoay người lẩm bẩm: "Chưa đủ."
Ngôn Trăn cau mày, trừng mắt ngay: "Cố nhãi con, đây là ở nhà, ba mẹ nhìn thấy thì làm sao?"
Cố Thanh Hà nhìn nàng, im lặng.
Ngôn Trăn thua, không biết sao nhưng nhiều chuyện Tiểu Cố quá bướng bỉnh, nàng đối với cô là hết thuốc chữa, vô vọng.
"Được rồi, chỉ một lần thôi, không có lần sau." Ngôn Trăn bất đắc dĩ cảnh báo, sau đó chậm rãi đến gần hôn lên má phải của Cố Thanh Hà cho cân.
Cũng đúng lúc mẹ Cố đã thử đồ xong, đi ra khỏi phòng thì thấy Ngôn Trăn đang chủ động với con gái mình. Bà vội che mặt lại, hơi kinh ngạc nhưng cũng vui mừng khôn tả, quay qua nháy mắt với ba của con gái.
"Anh không biết em thấy gì đâu, Trăn Trăn với con gái thật sự tốt."
"Không nói cũng biết, chỉ có Tiểu Trăn mới thích nổi con gái chúng ta. May quá, dù sao cũng không cần phải lo con bé cô độc hết quãng đời còn lại." Cha Cố chỉ tập trung xem đá bóng, hoàn toàn không thấy mẹ Cố phong tình vạn chủng đi qua, quăng cho con gái một câu rất tổn thương.
Tất nhiên giọng ba Cố cực lớn, tiếng nói đã truyền đến tai con gái cưng. Cố Thanh Hà mỉm cười nhặt quả táo cạnh bên, dưới ánh nhìn sợ sệt của Ngôn Trăn cô ném thẳng quả táo như vận động viên bóng chày, một phát chuẩn xác vào người cha già kính yêu ung dung trong phòng khách.
"Tiểu Cố, cậu..."
Sau khi Ngôn Trăn hét lên thì ba Cố cũng bắt được quả táo mang theo ý định sát nhân.
Cố baba cầm quả táo, quay đầu nhìn Cố Thanh Hà cùng Ngôn Trăn, ông đắc ý ngoạm một miếng: "Không ngờ Thanh Hà chúng ta lớn lên sẽ yêu thương người khác nha, lại còn là Ngôn Trăn, quá tốt."
Cố Thanh Hà - ngoài cười nhưng trong không cười cầm khăn giấy lau tay. Ngôn Trăn chỉ có thể trừng mắt nhìn cô con gái hiếu thảo muốn "mưu sát thân phụ" rồi chạy nhanh qua phòng khách. Mặt nàng mang theo nụ cười nhìn Cố mama đang mặc bộ sườn xám xinh đẹp, vừa vặn khiến đôi bàn tay nhỏ bé của nàng cũng phải vỗ tay khen.
"Dì, cái này quá vừa rồi, quá đẹp! Chú, chú xem dì mặc này!" Tất nhiên, Ngôn Trăn có thể xem mặt đoán ý việc Cố mama không vui, chồng bận rộn xem tivi chứ không để ý đến mình thay quần áo mới, thế nên, nàng nhanh chóng đẩy mẹ Cố đến trước mặt chú ngay.
Chú nhìn vợ mình mà to cả mắt, mặc thế này cũng quá đẹp rồi: "Năm nay nếu về bên kia ăn tết thì em mặc cái này đi." Bên ngoài tuy bố Cố lạnh lùng như Cố Thanh Hà nhưng thực ra ông là người có nhiều cảm xúc.
"Ông già còn không biết khen thêm mấy câu. Nhưng Trăn Trăn chọn cái này quá đẹp, tôi cảm giác như toàn bộ khí chất đều thay đổi sau khi mặt~" Mẹ Cố che mặt, giọng điệu không biết có bao nhiêu vui vẻ.
Ngôn Trăn thấy dì thích thì cũng rơi cục đá trong lòng xuống, nàng hết khẩn trương rồi: "Dì ơi, dì có muốn mang giày cao gót không? Mặc sườn xám mang giày cao gót sẽ tăng khí chất, lần sau con lại mua cho dì một đôi."
"Sao được, sao lại để con tiêu tiền. Bộ quần áo này vừa nhìn là biết đắt tiền rồi, dì ngại nhận quá. Tiểu Trăn, lần sau con đừng mang theo gì đến, con đến là được rồi, thật đó, chú dì rất mong con." Mẹ Cố kéo Ngôn Trăn qua, nói thật, bà xem Ngôn Trăn giống như con mình, như này không phải thêm một đứa con gái sao?
"Con xem Thanh Hà kia, là con sói mắt trắng, giờ dì có thêm đứa con gái rồi, dì xem như nuôi thả nó đi, sau này chỉ cần con đến với hai chúng ta là được."
"Mẹ, con còn ở đây, cần nói thẳng vậy không?" Cố Thanh Hà cởi tạp dề nhìn một nhà ba người vui vẻ, hoà thuận, sao cô có cảm giác mình dư thừa vậy?
"Được rồi, được rồi, ăn cơm xong dì sẽ nói nhỏ với con." Cố mama mỉm cười, nắm tay Ngôn Trăn đến bàn ăn, bà rất hài lòng với con dâu tương lai của mình.
Ngôn Trăn ngoan ngoãn theo phụ huynh, nhìn Cố Thanh Hà viết đầy chữ "vui vẻ" trên mặt, nàng lặng lẽ kéo tay áo người yêu, vẽ một dấu yêu nhỏ trong bàn tay cô.
Cố Thanh Hà nhướng mày rồi ngồi xuống cùng Ngôn Trăn.
Có lẽ vì cơm trưa đều do Cố Thanh Hà nấu cho nên Ngôn Trăn nể tình mà ăn rất nhiều. Cố Thanh Hà lại rất chi là tự hào vì cô thích Ngôn Trăn ăn đồ ăn cô nấu.
Sau bữa trưa thì Cố Thanh Hà và ba ra cửa nói chuyện luyện bắn súng, tất nhiên cô chỉ nhắc sơ qua, còn Ngôn Trăn luôn cảm thấy mình nghe lầm, bắn súng? Này là sao.
Ngôn Trăn vốn muốn Cố Thanh Hà ở cạnh mình, nàng sợ nàng và Cố mama không có chuyện để nói, thế thì quá xấu hổ rồi. Nhưng hai người lại rất hợp nhau, giống như Cố Thanh Hà đã nói với nàng mười một năm trước: Cậu có thể xem mẹ tôi là mẹ của cậu.
Dì Cố rất dịu dàng với nàng, thậm chí còn dịu dàng hơn cả mẹ ruột nàng.
"Ngôn Trăn, Tiểu Hà ra ngoài rồi, dì nói với con mấy chuyện từ đáy lòng dì." Giọng mẹ Cố hơi trầm, mắt bà nhìn đi nơi khác, nhìn bà hơi u buồn so với lúc nãy.
Ngôn Trăn cũng thấy thấp thỏm trong lòng, không lẽ mẹ Cố không muốn bọn họ...
Ngôn Trăn lo nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, gật đầu.
"Thanh Hà nhà chúng ta từ nhỏ đã giấu hết mọi chuyện trong lòng. Con bé có một khoảng thời gian sống không tốt, không ăn không uống, gầy gò trơ xương thậm chí còn phải nhập viện." Nói đến đây bà lại dừng lại, bà cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Cha mẹ mà, ai không đau lòng con cái của mình.
"Không ai rõ nguyên nhân, bác sĩ nói nếu cứ như vậy con bé sẽ chết vì kiệt sức. Con bé cũng gặp bác sĩ tâm lý nhưng cũng không khác. Con bé cứ ngồi ngốc ở chỗ kia cả ngày, sau đó thì khóc, khóc rất nhiều, chú dì lo nhưng cũng không biết làm sao. Thẳng đến khi dì sắp xếp đồ đạc trong tủ mới phát hiện cuốn sổ, con đoán xem viết gì..." Mẹ Cố hít sâu rồi quay đầu nhìn Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn chưa bao giờ nghĩ Cố Thanh Hà lại như thế, nàng không biết, không biết gì cả, nghe mẹ Cố nói nàng vừa sốc vừa khó chịu.
Ngôn Trăn ngơ ngác nhìn dì, lòng nàng hiểu nhưng hy vọng không phải.
"Dày đặc hai chữ "Ngôn Trăn" tên của con." Mẹ Cố mỉm cười nhưng là nụ cười của sự bi thương.
Ngôn Trăn nghe mà kinh hãi, nàng không biết làm sao bình ổn trong lòng, mắt nàng cũng ướt, lòng nàng là đau khổ, là tự trách.
"Sau đó, có lẽ dì hiểu lý do rồi, dì còn đến trường tìm con nhưng nghe bảo con đi nước ngoài rồi. Vậy nên dì thử tâm sự với con bé, lúc đầu con bé bài xích không muốn nói, cực khổ lắm mới nói được mấy chuyện, mất rất nhiều thời gian mới điều chỉnh được trạng thái." Khi đó Cố Thanh Hà quá khổ, mẹ Cố nói cũng nghẹn ngào.
"Con không biết chuyện này..." Ngôn Trăn cúi đầu, ánh mắt dừng nơi cổ tay, chiếc lắc đó là khi còn nhỏ Cố Thanh Hà đưa nàng, nước mắt nàng trào ra.
Mẹ Cố nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngôn Trăn, bà rất chân thành thậm chí còn có chút cầu xin, suy nghĩ lâu mới lên tiếng: "Tiểu Trăn, con quá tốt bụng rồi, dì không biết con ở bên Cố Thanh Hà có làm khó con không."
"Dì....."
"Nhưng Thanh Hà của chúng ta là đứa bé ngoan, con bé không giỏi biểu đạt, có thể con bé chưa đủ trưởng thành sẽ làm khó con, nhưng con bé thực sự yêu con, rất yêu con. Cho nên, dì xin con, dù chuyện gì có xảy ra cũng phải ở bên nhau, con đừng bỏ con bé, dì chỉ mong hai đứa hạnh phúc."
Ngôn Trăn liều mạng gật đầu, nước mắt nàng rơi từng giọt lớn, nàng không nhịn được nữa. Những lời mẹ Cố làm nàng cảm động đến mức không khống chế nổi: "Dì ơi, con cùng cậu ấy sẽ ở bên nhau thật tốt, dì đừng lo. Còn có, con không thấy khó xử, một chút cũng không có. Con....con muốn cùng Thanh Hà ở bên nhau cả đời."
Mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Chờ nàng đến cưới cô.
"Đứa nhỏ ngốc, sao con lại khóc rồi?" Mẹ Cố nghe Ngôn Trăn nói cũng vui vẻ mỉm cười, bà cũng muốn khóc nhưng vẫn lấy khăn giấy lau nước mắt cho Ngôn Trăn: "Nếu sau này Tiểu Hà ăn hiếp con thì đến tìm dì. Dì và ba ba sẽ thay con đánh con bé."
Ngôn Trăn vừa khóc vừa cười nhưng chỉ có thể che mặt, xấu hổ xua tay: "Không có, dì, cậu ấy không có ăn hiếp con."
"Thật ra con cũng có thể gọi là "mẹ" như Tiểu Hà. Sớm muộn gì cũng gọi thôi, dì cảm giác lại có thể áo bông nhỏ tri kỷ rồi, mẹ quá vui luôn, nhà chúng ta chào đón con, Ngôn Trăn."
Nghe mẹ Cố nói Ngôn Trăn vừa mới lau xong nước mắt thì lại muốn oà khóc tới nơi, nàng cẩn thận cúi đầu gọi: "Mẹ."
Mẹ Cố dịu dàng ôm Ngôn Trăn, bà rất thích đứa trẻ này, dường như bà đã thích cô bé hay cười này khi con bé đến thăm nhà mình từ mười một năm trước.
Thật thì đôi khi ai sẽ trở thành gia đình với ai cũng là định mệnh.
Tiểu Vũ cũng chạy đến tham gia cuộc vui, vùi đầu vào gối Ngôn Trăn thoải mái gầm gừ, tựa như cũng đang nhiệt tình chào đón người yêu của chủ nhân nhỏ.