Đoàn Văn Tranh đen mặt mặc quần áo xong xuôi rồi theo Tạ Tri Niên xuống tầng.
Tiết Lan chờ hai bọn họ đi rồi mới rón rén chuồn ra khỏi phòng anh.
Đồng đội đã đến đông đủ, Tiết Lan vừa xuống thì bọn họ mới đứng dậy cùng nhau chuẩn bị xuất phát.
Hơi thở của Đoàn Văn Tranh đông cứng đến đáng sợ, Tiết Lan vội vàng cúi đầu nỗ lực làm nhạt đi cảm giác tồn tại của bản thân.
Nhưng ngược lại Chu Khán Thanh lại đầy khí phách, y đi đến chỗ Tiết Lan rồi đưa tay lên khoác vai cậu, còn hào phóng làm mặt quỷ trêu nhóc con.
"..................."
"Exist, sao tóc của cậu với Reset ướt hết thế?" Lộ Du khó hiểu nhìn hai người: "LGW có tập tục gội đầu trước khi ăn liên hoan hả?"
Chu Khán Thanh cố nhịn cười: "Đúng rồi, có chứ sao lại không?"
Lông mày Tiết Lan xoắn lại thành cái bánh quai chèo.
"Hay cậu cũng đi gội đầu đi, tôi chờ cậu nha?"
Lộ Du lạnh lùng quay đầu, cậu ta là người có học thức, không thèm để ý đến tên này.
Ôn Diễn trầm mặc từ nãy đến giờ bỗng dưng đứng lên nói: "Đủ người thì xuất phát thôi."
"Đội trưởng làm sao thế?" Tiết Lan khó hiểu nhìn Ôn Diễn.
"Không sao đâu." Chu Khán Thanh cười tươi như đóa hoa: "Lan Lan, em nhìn Weibo đi."
"Có gì trên đó hở?" Tiết Lan mờ mịt hỏi.
"Có một tin tốt và một tin xấu." Chu Khán Thanh sung sướng khi người gặp họa: "Tin tức tốt là hôm nay tuy em bị fan A Diễn mắng nhưng sau đó anh Niên đăng video của em hành Lộ Du lên mạng, cuối cùng em còn thu về được một đống fans game nữa!" . truyện ngôn tình
Tiết Lan, Lộ Du: "................"
"Thế còn tin tức xấu?" Tiết Lan hỏi.
"Tin tức xấu chính là nhờ Đoàn Văn Tranh nên hiện tại fans CP của hai người lại nhiều lên rồi."
"...................."
"Hai người cọ lên cọ xuống nói cái gì đấy? Không đi ăn cơm à?" Tạ Tri Niên đi từ trên cầu thang xuống thấy đám người còn chưa lên xe, khó hiểu hò.
Anh ta nhanh chân đến trước mặt Đoàn Văn Tranh quan tâm hỏi han: "Reset không sao chứ? Còn ổn không? Hay anh đưa cậu đến bệnh viện nhá?"
Sắc mặt Đoàn Văn Tranh đen càng thêm đen.
Anh đứng lên đi lướt qua Tạ Tri Niên ra ngoài.
Chu Khán Thanh nghẹn cười sắp ngất xỉu, nhảy nhót tranh công với người bên cạnh: "Thế nào, ông đây lại cứu em một mạng có đúng không?"
Y vừa nói khiến Tiết Lan run sợ lướt Đoàn Văn Tranh, do dự nhắc nhở: "Cảm ơn anh, tuy em thoát được rồi, nhưng mà anh...."
"?!"
Chu Khán Thanh ý thức được gì đó, đang muốn hỏi nhưng sau đó y lại nghĩ đến kế hoạch của mình rất đầy đủ, thậm chí y còn không tự mình ra trận.
Trừ phi....A Niên bán đứng mình!
Lưng Chu Khán Thanh lạnh toát.
Y nhìn Đoàn Văn Tranh đẩy cánh cửa câu lạc bộ ra, hoảng loạn chạy về phía anh.
Nhưng cuối cùng y vẫn chậm một bước, y chạy đến thì Đoàn Văn Tranh đã đẩy cửa ra ngoài. Anh quay đầu lại nhìn về phía cửa câu lạc bộ.
Sau lưng còn có Ôn Diễn.
Lúc này, đỉnh đầu hai người họ được bao phủ bởi một màu xanh cỏ cây xinh đẹp.
Chu Khán Thanh vội vàng thu cánh tay muốn ôm chầm lấy Đoàn Văn Tranh cùng Ôn Diễn, giả vờ như mình chỉ muốn lên xe của câu lạc bộ.
Trực giác của Tiết Lan cảm thấy không ổn, đặc biệt là giờ phút này cả hai người họ cùng ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng xanh mướt mườn mượt. Cậu khó hiểu nhìn theo về phía trên cánh cửa câu lạc bộ.....
Tí thì hồn lìa khỏi xác.
Má ơi, trên cánh cổng dán lightstick của "Reset Wind"!!!!!!
Tiết Lan lập tức cosplay Chu Khán Thanh, chạy như bay đến xe đưa đón.
Giờ phút ngàn cân treo sợi tóc ai ai cũng muốn làm nhạt đi sự tồn tại của mình, chỉ là Tiết Lan không ngờ lá gan của Chu Khán Thanh lớn đến thế, thực sự treo cái lightstick tự chế lên cổng câu lạc bộ.
Đúng là cảnh giới cao của chuyện sống lâu quá muốn chết.
Chuyện này nếu không bị Tạ Tri Niên 'tố cáo' thì hai người bọn họ hoàn toàn có khả năng nói mình chỉ là người qua đường, 'vô tình' nhìn thấy.
Nhưng khổ nỗi Tiết Lan bị bắt sống lightstick còn Chu Khán Thanh bị Tạ Tri Niên làm lộ.
Tiết Lan đi phía sau Tạ Tri Niên, anh ta khó hiểu ngẩng đầu.
"......Đây là?" Tạ Tri Niên mờ mịt hướng về cửa câu lạc bộ: "Đây hình như là đèn tiếp ứng của hai người hả? Ha ha ha ha ha, tiếp ứng CP màu xanh lục má ơi! Ủa mà sao nó trôi đến tận đây vậy?"
Ôn Diễn không nói gì, Đoàn Văn Tranh đen mặt giật luôn cái đèn không chắc chắn lắm xuống rồi ném vào thùng rác.
Anh và Ôn Diễn lần lượt lên xe, Tiết Lan cùng Chu Khán Thanh trốn tít xuống tận hàng sau ngồi cúi đầu, cầu xin hai người kia đừng quan tâm đến mình nữa!!
"Ầy, fans hai cậu nhiệt tình ghê luôn, đưa cả lightstick đến câu lạc bộ." Có lẽ phát hiện được bầu không khí trên xe cứ là lạ nên Tạ Tri Niên vừa khởi động xe vừa nói: "Ném đi tiếc thế, cứ để đó treo có phải đẹp không?"
"Đúng, đúng, đúng, đẹp lắm, còn nữa màu xanh lục bảo vệ môi trường, dịu mắt." Chu Khán Thanh nghe vậy vội vàng tiếp lời: "Lộ Du nhỉ?"
Lộ Du: "................."
"Vui vẻ, vui vẻ...." Tạ Tri Niên vừa lái xe vừa nhớ lại cái đèn: "Nhưng mà sao trông quen quen..."
Đoàn Văn Tranh quay đầu, nhàn nhạt liếc nhóc con co thành cục đằng sau.
Tiết Lan sợ hãi run lập cập, chả nhẽ Chu Khán Thanh phát hiện, Tạ Tri Niên cũng nhìn thấy???
Ngay lập tức, Tiết Lan bắt đầu hoảng loạn muốn cắt ngang lời Tạ Tri Niên, liền nghe Chu Khán Thanh lên tiếng trước mình: "Đại loại khá là đẹp có đúng không Lộ Du."
Lộ Du đang ăn ngon ngủ khỏe bỗng dưng bị kéo vào cuộc chiến sinh tử: "Ừ.... giống đèn quảng cáo quán karaoke."
Chu Khán Thanh và Tiết Lan ngay lập tức lại im lặng không dám phát ra tiếng động nào còn Đoàn Văn Tranh với Ôn Diễn lạnh lùng như tảng băng Bắc Cực quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có Tạ Tri Niên cứ cười như được mùa.
Toàn bộ bữa ăn, tên đầu xỏ Chu Khán Thanh không dám mở miệng ho he, cả Tiết Lan cũng thế.
Vất vả lắm mới lùa hết đống cơm vào miệng, nghe Tạ Tri Niên lảm nhảm về mùa giải mới thắng lợi mới, cậu và Chu Khán Thanh nhanh như chớp nói mình bị đau đầu, xin về phòng trước.
Tiết Lan nằm trên giường rồi vẫn không thể nào tỉnh lại.
Trong đầu cậu không nhịn được nghĩ về Đoàn Văn Tranh, giọng nói cùng hình ảnh anh cúi đầu xuống.
Sau đó, Tiết Lan nghe được cả tiếng tim mình đập nhanh không thể khống chế.
Cậu vậy mà lại có cảm giác với người cùng thuộc tính với mình, rõ ràng hai người đều cùng là bot.... Anh ấy là thần tượng mẫu mực nhất, cũng là người sau này sẽ trở thành bạn trai của Ôn Diễn,,,,
Chẳng nhẽ, cậu tránh cốt truyện mãi cuối cùng lại từ tình địch của thụ chính trở thành..... tình địch của công chính?!
Cây lightstick cậu vừa mang về nháy mắt đã nhăn nheo hết cả, đột nhiên Tiết Lan cảm thấy hơi cay mũi.
Cậu cẩn thận như thế, hết tránh cốt truyện rồi lại phải tránh từng trận thi đấu, dùng hết cách này đến cách khác để có thể ở lại LGW nhưng lại không nghĩ tới có một ngày mình sẽ thích Đoàn Văn Tranh.
Đoàn Văn Tranh được cốt truyện định sẵn dành cho Ôn Diễn...
Cậu chỉ nên làm đồng đội tốt của anh mà thôi, nếu để Đoàn Văn Tranh biết cậu ôm giấc mơ đối với anh, liệu anh có ghét cậu không nhỉ?
Giống như trước đây mình đã từng lưu luyến Ôn Diễn, giờ mới được có vài tháng mà đã động lòng với anh vậy.
Tiết Lan càng nghĩ càng thấy khó ngủ, đúng lúc này Wechat đột ngột vang lên tin nhắn.
Cậu ngạc nhiên ngồi dậy, không ngờ lại là Thẩm Nhung bên Vinh Quang.
Srrr: Solo không?
Dạo này lo luyện tập quá, Tiết Lan gần như đã quên mất người này. Sau hôm hai đội huấn luyện Thẩm Nhung có nhắn tin xin Wechat của cậu, cũng từng mời solo vài lần nhưng bị Tiết Lan uyển chuyển từ chối.
Bây giờ cậu cũng định từ chối lần nữa nhưng lại nghĩ đến còn sớm mà mình cũng không ngủ được nên dứt khoát gõ bàn phím đồng ý, đứng dậy chạy đến phòng huấn luyện.
Trong đó không còn ai ở lại.
Tiết Lan đi đến chỗ mình hay ngồi, thuần thục mở máy tính. Lúc chờ đăng nhập tài khoản nhìn thấy keycap bàn phím thiếu mới nhớ ra mình chưa trả cho Đoàn Văn Tranh. Cậu cẩn thận móc nó từ trong túi, mân mê cái tên được khắc trên đó rồi lắp lại bàn phím, bắt đầu cài đặt tài khoản.
Tiết Lan dùng tài khoản Đột Kích solo với Thẩm Nhung một ván, cũng không biết có phải buồn phiền hay không nhưng tối nay cậu ăn rất nhiều kẹo.
Trạng thái của Thẩm Nhung cũng chả tốt hơn là bao, có rất nhiều cơ hội để hạ gục Tiết Lan anh ta đều bỏ lỡ, thậm chí còn trúng khá nhiều đạn lạc từ cậu.
Tiết Lan thì khác, lúc nhóc con này bực lên sẽ phát hỏa trong vô thức, cách đánh vừa bạo lực vừa liều mạng, nhiều lần khiến Thẩm Nhung rơi vào thế bí.
RY - Srrr: Già rồi.
RY - Srrr: Hiện tại cảm giác tay kém quá, tuổi tác thật đáng sợ.
RY - Srrr: Tô Nhất Ngữ nói không sai, solo với cậu đúng là cơn ác mộng, lần trước có nghe cậu ta tâm sự rằng giờ mình đã hết chứng hay khẩn trương nhưng lại mắc thêm căn bệnh sợ Exist.
Tiết Lan đang định mời thêm ván nữa, thấy tin nhắn đến xấu hổ trả lời.
LGW - Exist: Không, anh bắn rất khá.
Thẩm Nhung không nhận lời mời mà tiếp tục chat với cậu.
RY - Srrr: Tôi bắn khá?
RY - Srrr: Đừng tâng bốc tôi, nếu tôi bắn khá thì Vinh Quang sẽ không nát như bây giờ đâu.
RY - Srrr: Mai tôi bắn với bên Tô Nhất Ngữ. Nếu chiến đội của tôi còn thua nữa thì sẽ không có tư cách tăng hạng mùa này.
RY - Srrr: Giờ thì tôi đang bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình nên giải nghệ rồi hay không.
RY - Srrr: Xin lỗi, nói nhiều lời với cậu như thế, cảm xúc của tôi không ổn lắm, xấu hổ quá.
Tiết Lan nhìn tin nhắn của Thẩm Nhung, không nhịn được nghĩ ngợi xa vời.
Tâm trạng của Thẩm Nhung cậu hoàn toàn có thể hiểu.
Bọn họ đều là người liều mạng chạy về phía trước mong bánh xe vận mệnh có thể cho mình hi vọng, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị chính hi vọng của mình bào mòn, dần trở nên biến mất.
Tiết Lan không biết nên nói gì cả.
Một lúc sau cậu trả lời.
LGW -Exist: Anh biết tại sao tôi thích [Ánh sáng tận thế] không?
RY - Srrr: ?
LGW - Exist: Có người giới thiệu cho tôi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, trên giao diện có ghi một câu.
LGW - Exist: Tôi đã từng cắm rễ trong bóng tối, canh giữ trước bình minh, bởi lẽ đằng sau tôi là tín ngưỡng trung thành không thể nào phá bỏ.
LGW - Exist: Game bắn nhau hấp dẫn người chơi ở chỗ dù cho chỉ còn lại một người nhưng cũng không có cách nào đoán trước được hết cục.
LGW - Exist: Rất nhiều chuyện cũng như vậy, chưa đi đến tận cùng thì không một ai có quyền khống chế nó trong lòng bàn tay cả.
Tiết Lan viết liền tù tì một đoạn tin nhắn dài, cúi đầu thò tay vào túi áo tìm được viên kẹo cuối cùng lăn lóc tít tận bên trong.
Cậu cúi đầu nhìn nó.
Chỉ còn lại một viên...
Tiết Lan cẩn thận bóc lớp vỏ giấy, đang định ném kẹo vào miệng thì bất ngờ có người bắt được cổ tay cậu--
"Tối rồi mà còn ăn nhiều kẹo, em không sợ sâu răng à?"