"Ai?"
Tiết Lan và Tô Nhất Ngữ đều ý thức được mình bắt được chuyện không nên gặp, xấu hổ đến mức nhất thời không biết nên đi ra xin lỗi hay lặng lẽ chuồn êm....
Đang không biết làm sao bỗng có người xông ra từ trong bóng tối phẫn nộ quát: "Giải nghệ kết hôn? Cậu có thấy lý do của cậu buồn cười không?"
Ôn Diễn đứng như trời trồng nhìn người vừa đến, sắc mặt hắn tái nhợt: "Khán Thanh này..."
Chu Khán Thanh không quan tâm đến hắn, lập tức chạy lên nắm lấy cổ áo Mạnh Kỳ.
"Tôi nói này, bây giờ nếu cậu tuyên bố giải nghệ cậu có từng nghĩ mình có thể lấp kín những ác ý ngoài kia không? Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng nhưng làm sao cậu quản được miệng lưỡi người đời!"
"Cậu muốn yêu đương, muốn kết hôn đó là chuyện của cậu nhưng cậu dựa vào đâu dùng nó làm lý do giải nghệ?! Lúc trước ai nói muốn cùng chúng tôi đánh đến năm 30 tuổi, ai nói là kể cả chúng ta chỉ có ba người nhưng sẽ giành được quán quân thế giới, đưa tên tuổi LGW vào sâu trí não người hâm mộ thể thao điện tử?"
Mạnh Kỳ bị y nhấc lên, giờ phút này anh ta cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Khán Thanh: "Tôi rất xin lỗi."
"Xin lỗi? Tôi cần cái xin lỗi của cậu hả?"
Hốc mắt Mạnh Kỳ đỏ bừng: "Tôi muốn cùng các cậu giành giải quán quân, nhưng từ khi anh Thương giải nghệ đội chúng ta vẫn không tìm được tay súng ưng ý. Có Hạo Sơn, có Ôn Diễn chúng ta có thể làm quán quân trong nước, nhưng đều lỡ tuổi để giành quán quân thế giới rồi! Giờ đến cả Hạo Sơn cũng giải nghệ...."
"Tôi nói với Tiểu Nhiễm chờ anh, anh không thể bỏ mặc anh em mình, anh muốn cùng họ bước lên đỉnh trở thành quán quân thế giới, anh muốn qua mùa giải mới áo chống đạn trong game đều có huy hiệu của LGW, muốn lá cờ của chúng ta được chiến trên màn hình của [Ánh sáng tận thế]...."
"Cô ấy nói cô ấy vẫn luôn đợi tôi."
"Tiểu Nhiễm lớn hơn tôi ba tuổi.... Có thai rồi, cô ấy không chờ tôi được nữa."
"Chu Khán Thanh cậu có hiểu không?!"
Cánh tay đang nắm chặt cổ áo của Mạnh Kỳ dần dần buông lỏng. Cảm xúc của Mạnh Kỳ sắp hỏng, anh ta nhanh chân lảo đảo chạy vào trong quán net.
Tuy Tiết Lan biết Mạnh Kỳ giải nghệ là một phần không thể thay đổi cùng biết chuyện này cho dù là anh ta hay Chu Khán Thanh hoặc kể cả là Ôn Diễn đều không có sai lầm. Nhưng nhìn bọn họ như vậy, trong lòng Tiết Lan vẫn cảm thấy như có tảng đá đè nặng làm cậu không thở nổi.
"Khán Thanh."
Ôn Diễn đi đến trước mặt y, y mở miệng nói bằng chất giọng khàn khàn.
"Anh nói tại sao cậu ấy lại không chờ một chút nhỉ... Chúng ta có Văn Tranh rồi, tại sao không thể tranh giành quán quân một lần chứ?"
Chu Khán Thanh mờ mịt lấy lại tinh thần, ánh mắt dừng trên người Ôn Diễn như là người sắp chết đuối vớ được cái phao cứu mạng.
"Bọn họ đi thì đi, kể cả có hai người chúng ta vẫn lấy được quán quân! A Diễn, ít nhất cậu ta nói đúng, LGW có anh thì vĩnh viễn là LGW!"
Vừa dứt lời y một lần nữa tìm được an ủi và hi vọng, vỗ thật mạnh vai hắn.
Nháy mắt, sắc mặt Ôn Diễn trắng bệch.
Nhưng Chu Khán Thanh rất mệt, y không phát hiện ra sự khác thường của Ôn Diễn, nhẹ giọng nói: "Em mệt rồi, em đi trước đây."
Chu Khán Thanh vừa nói xong vội vàng chạy mất. Hai người đều đi chỉ có Ôn Diễn đứng một mình dưới hành lang tối đen như mực không biết đang suy nghĩ gì.
Bây giờ Tiết Lan thực sự vô cùng hối hận, tại sao mình lại chọn đi cửa sau, Ôn Diễn chưa có ý muốn đi, cậu cũng không biết nên chờ hắn từ bỏ trước hay quay người đi vòng lại đường cũ.
"Mấy người cũng ra được rồi."
"........."
Tiết Lan với Tô Nhất Ngữ hoảng sợ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều âm thầm cầu nguyện còn người khác đang núp ở xó nào đó chứ không phải bọn họ.
Tuy nhiên lần này hai người không gặp may, Ôn Diễn đưa mắt nhìn thẳng về phía cậu và Tô Nhất Ngữ.
Hai người chỉ đành xấu hổ đi từ chỗ tối ra, cũng không biết nên giải thích với Ôn Diễn ra sao... nói là vừa đúng lúc đi qua nên chưa nghe được gì hết?
Tiết Lan và Tô Nhất Ngữ lủi thủi đứng cúi đầu trước mặt Ôn Diễn như hai đứa học sinh nghịch ngợm bị giáo viên bắt gặp, không dám đưa ra lời giải thích.
Giọng nói của Ôn Diễn có chút mệt mỏi nhưng lại không có bất kỳ sự tức giận nào: "Các em có thể giữ bí mật chuyện này chờ LGW công bố được không?"
Tiết Lan và Tô Nhất Ngữ đồng loạt gật đầu.
"Cảm ơn." Ôn Diễn thấp giọng nói: "Em về nghỉ trước đi."
Hai người như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở phào, đang chuẩn bị về quán net thì Ôn Diễn lại mở miệng –
"Tiết Lan, em ở lại một chút."
Tiết Lan cứng người, chỉ đành xấu hổ đưa hết đống đồ ăn cho Tô Nhất Ngữ sau đó quay người dè dặt về chỗ Ôn Diễn.
Thực ra cậu có thể đoán được đại khái chuyện hắn muốn nói với mình.
Bây giờ trên mạng có người cố tình định hướng dư luận khiến sự chú ý tập trung trên người Ôn Diễn cùng vấn đề tại sao hắn lại tới trại tập huấn làm giám khảo, hơn nữa lại thêm một Hoắc Nhiên dẫn đường khiến người ta tin tưởng Ôn Diễn sẽ giải nghệ.
Điều đó làm cho Mạnh Kỳ luôn băn khoăn không biết mở lời với Ôn Diễn đột nhiên thông suốt quyết định thẳng thắn mọi chuyện với hắn.
Nếu giờ hắn thực sự giải nghệ thì có lẽ tổn thương sẽ ở mức thấp nhất. Chỉ là Mạnh Kỳ không tin, thậm chí anh ta không muốn tin coi những lời nói trên mạng đều là gió thoảng. Anh ta cho rằng Wind – người sáng lập lên những kỷ lục huy hoàng của [Tận thế] tuyệt đối không có ngày mệt mỏi.
Ôn Diễn cũng không đi thẳng vào vấn đề, hắn tùy ý ngồi trên bậc thang ngẩng đầu lên nói chuyện với cậu: "Em ngồi đi."
Tiết Lan rất cẩn thận ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Em biết LGW nghĩa là gì không?"
Tiết Lan gật đầu: "Let Glory Wait." (Hãy để vinh quang chờ đợi.)
Những lời này như chạm đến ký ức của Ôn Diễn, hắn nhìn bầu trời đêm bên ngoài cánh cửa, chầm chậm nói: "Năm năm trước, [Ánh sáng tận thế] chỉ có vài câu lạc bộ lâu đời, bọn tôi là mấy thằng nhóc người mới, không có tiền không có quyền, chỉ có sức khỏe và nhiệt huyết một đường đánh lên. Mãi đến sau này gặp được ông chủ Tiết, chiến đội mới được thành lập."
"Lúc đó không nghĩ tới có thể cùng chiến đội đạt được thành tích gì lớn... chỉ cảm thấy có bọn họ ở LGW nên ở lại."
"Nhưng không ngờ chỉ qua một cái chớp mắt, năm người mạnh khỏe giờ còn lại mình tôi và Khán Thanh."
"Có đôi khi tôi cũng không biết liệu mình có thể..."
Tiết Lan im lặng ngồi bên cạnh hắn, cậu không biết nên nói lời an ủi như thế nào cho phải, hoặc căn bản giờ phút này cứ để hắn nói hết nỗi lòng, không cần ngăn cản.
Ôn Diễn để duy trì trật tự của LGW mà giấu vết thương nặng lại không nỡ nhìn từng đồng đội của mình rời đi. Nhưng đánh thể thao điện tử chuyên nghiệp là thế, thiêu đốt mấy năm thanh xuân đổi lấy tương lai vô định, rồi cũng sẽ tàn phai theo năm tháng.
"Xin lỗi." Ôn Diễn đánh tan sự yên lặng giữa hai người, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại: "Em vừa nghe rồi, thế nào, có phải thấy LGW với tưởng tượng của em không giống nhau?"
Tiết Lan lắc đầu.
Ôn Diễn im lặng chờ cậu trả lời.
"Mỗi một chiến đội thực ra là những con người có chung mục đích, mọi người đều khởi hành trên cùng một con tàu nhưng trạm đi của họ khác nhau, có người xuống chỗ này, có người lại dừng chỗ kia."
Tiết Lan không biết hình dung sao cho phải, tất cả điều này đối với cậu cũng chỉ là hình bóng mơ hồ: "Đoàn tàu có điểm đi cũng sẽ có điểm kết thúc, có người xuống nhưng cũng có kẻ lên, chỉ cần đường ray mãi không đổi, hành khách trên xe còn có người muốn đến đích... thì có một ngày, đoàn tàu có thể đến được nơi họ cần đến."
Ôn Diễn không nói gì, hắn dùng đôi mắt thâm thúy dừng trên người Tiết Lan. Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng đứng dậy.
"Nào, đi lấy chip."
Tiết Lan thấp thỏm nhìn hắn, hiển nhiên không hiểu hắn định làm gì.
Ôn Diễn quay người mở cửa: "Chẳng nhẽ em định trở thành tay đột kích đầu tiên của LGW không có nổi cái chip Ẩn thân hả?"
Tiết Lan ngạc nhiên đứng bật dậy, ý của Ôn Diễn chính là—cậu có thể dùng thân phận đột kích để vào LGW?
"Nhưng mà..."
Trong lúc Tiết Lan đang cực kỳ kích động, Ôn Diễn một lần nữa nhắc nhở: "Sau khi vào câu lạc bộ tôi hi vọng em và Reset có thể duy trì khoảng cách thích hợp." Hắn xoay người nghiêm mặt nói: "Nếu cậu ta đã nói...xu hướng của mình, em cần phải hiểu là cậu ta...sẽ không thích em. Thể thao điện tử không phải là trò chơi, tôi không hi vọng sẽ có người rời LGW chỉ vì vấn đề tình cảm."
"Tôi...." Tiết Lan nắm chặt cổ tay áo: "Tôi nhất định sẽ thi đấu nghiêm túc! Hơn nữa..."
Cậu nhìn vào đôi mắt Ôn Diễn, gần như cố chấp nói: "Tôi không phải con gái, tôi là con trai."
Ôn Diễn hơi nhíu mày, trong lúc Tiết Lan cho rằng mình đã thuyết phục được hắn thì đột nhiên Ôn Diễn rời mắt: "Giác ngộ vậy là được, trong LGW dù có là con gái thì cũng không có ưu đãi gì đâu."
Tiết Lan biết nguyên chủ không gặp Ôn Diễn nhiều lần nhưng Ôn Diễn một khi đã coi cậu là 'con gái' của Tiết Viễn Sơn thì rất khó sửa lại... Tuy vậy, cậu vẫn phải cố gắng giải thích: "Không, tôi là...."
"Reset, sao cậu lại ở đây?"
Giọng nói khó hiểu của Tề Tư Vũ vọng ra từ quán net, Tiết Lan ngạc nhiên quay đầu lại đã thấy Đoàn Văn Tranh đi từ bóng tối ra, không biết đã đứng ở đó từ lúc nào.
"Tới tìm một bạn nhỏ đi lạc đường."
"Chưa từng nghe nói Wind thích nói dài nói ngắn sau lưng người khác nhưng lại không ngờ có thể 'trùng hợp' gặp được tình huống như vậy." Đoàn Văn Tranh đi đến bên cạnh Tiết Lan, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người Ôn Diễn: "Nhưng mà... muộn thế này rồi thì đội trưởng cũng phải biết cái gì được gọi là 'giữ khoảng cách' chứ nhỉ?"
----Tác giả có điều muốn nói: Sợ các bảo bảo hiểu lầm: Tranh ca không nghe lén nha, chỉ là thấy muộn rồi Nhất Ngữ một mình xách đồ ăn về nên mới lo lắng đi tìm Lan Lan trùng hợp gặp được thôi.