Edit: Kidoisme
"Video của anh hàng ngàn người cả nam lẫn nữ đều muốn nhìn mà không được, em có muốn xem không?"
"Em có muốn xem không..."
"Em có muốn...."
"Xem không?"
!!!
Đầu Tiết Lan quay cuồng, cảm thấy như có 100 chibi của Đoàn Văn Tranh đang quây cậu lại thành cái vòng tròn không ngừng lặp đi lặp lại.
Scalpel: Đâu rồi? Thích loại nào?
Scalpel: Không thì tôi mua cho cậu mỗi loại một bộ nhé?
Tiết Lan nhìn tin nhắn đến, nhớ lại điệu bộ của Đoàn Văn Tranh để trả lời.
Cậu rối rắm một lúc lâu cuối cùng bất chấp tất cả đánh chữ.
Exist: Mỗi loại một bộ đi.
Sau khi ấn nút gửi, cả người Tiết Lan xấu hổ đến mức suýt nổ tung, cậu vừa ôm mặt vừa lắc lư tự an ủi: "Không sao, không sao đâu! Nếu Đoàn Văn Tranh biết chắc chắn anh ấy cũng sẽ cảm ơn anh Khán Thanh!"
Tiết Lan thôi miên mình một lúc sau đó cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Tốc độ làm việc của Chu Khán Thanh cực kỳ nhanh, nháy mắt đã gửi đến hòm thư. Tiết Lan nhanh trí mở bằng tài khoản phụ, bắt đầu chờ mong tài liệu học tập của mình.
Chờ mãi mới tải xong, Tiết Lan vội vàng mở ra ngó.
Sao....sao mà dài thế???
"......."
Tiết Lan vừa tự nhủ mình phải nỗ lực học tập vừa đặt điện thoại xuống vỗ gương mặt nóng bừng bừng.
Cậu cẩn thận chui vào trong chăn như con đà điểu bọc mình thành cục cơm nắm, sau đó khẩn trương đọc tên từng cái video một, càng đọc mặt càng đỏ, cuối cùng chọn bừa một video...
Đúng lúc này chuông điện thoại reo ầm ĩ!
Tiết Lan sợ đến mức suýt ném văng điện thoại, cậu miễn cưỡng cầm chắc máy, kinh khủng nhìn đống tin nhắn nhắc nhở.
Reset.
Tự dưng bạn nhỏ cảm thấy hơi chột dạ.
"Sao em nghe muộn thế?"
"Em, em đi tắm." Tiết Lan đáp.
Nếu Đoàn Văn Tranh ở đây thì chắc chắn sẽ phát hiện ra nhóc con này đang nói dối.
Cũng may cách nhau cả cái điện thoại.
"Tắm?" Nghe thấy tiếng thở nhẹ nhõm của cậu, Đoàn Văn Tranh trầm giọng hỏi: "Mặc quần áo xong chưa? Cho anh nhìn đi."
Tiết Lan cảm thấy từ lúc mình yêu đương với Đoàn Văn Tranh, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cậu bỗng nhớ đến chuyện Đoàn Văn Tranh trêu chuyện quay video từ rất lâu rồi, tự nhiên muốn cúp máy tự xấu hổ một mình.
Nhưng mà...
Giờ cậu biết thì thế nào, chẳng nhẽ chạy đến trước mặt Đoàn Văn Tranh hò vào mặt anh ấy chuyện xa lắc xa lơ rằng tại sao anh lại trêu em à?
Có hâm không, đào chuyện cũ ra khéo Đoàn Văn Tranh còn trêu cậu thêm.
Tiết Lan chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, rầu rĩ vùi mặt vào chăn không trả lời.
Thấy Tiết Lan im lặng, Đoàn Văn Tranh tưởng cậu xấu hổ, rất biết mình biết ta tiện đà nói tiếp: "Đội trưởng, anh phục vụ em có tốt không?"
"..............."
"Vừa nãy em thực sự rất..."
"Đừng, đừng nói nữa mà...." Tiết Lan chôn mặt vào chăn, căn bản không dám nghe điện thoại tiếp.
"Ừ, ừ, ừ, anh không nói nữa." Đoàn Văn Tranh hôm nay được ăn ngon nên cực kỳ dễ uốn nắn, không tiếp tục trêu nữa: "Anh nhất định phải cố gắng để có thể chính thức ăn em."
Nói chuyện ngọt ngào được vài câu, Tiết Lan nhớ ra mình còn đống video chưa xem hết, chột dạ vội vàng tạm biệt anh người yêu: "Em ngủ đây, anh ngủ ngon nhé mai còn huấn luyện."
Dứt lời cậu vội vàng cúp máy.
Sau đó tắt điện, trùm chăn cầm di động lên, nghiêm túc học tập đống 'tài liệu' vừa nhận được từ Chu Khán Thanh.
....
Sáng hôm sau, đội trưởng Tiết Lan vác hai cái quầng thâm đen sì lảo đảo bước vào phòng huấn luyện.
Mấy ngày nay bọn họ đều phải huấn luyện với cường độ cao bởi vì thiếu đi Ôn Diễn, tay đột kích đội hai lên thay khiến cho chiến thuật cũng phải thay đổi.
Cả đội họp bàn với nhau khá lâu cuối cùng quyết định xong chiến thuật mới dám luyện tập. Qua hơn một tuần, vị trí thiếu của Ôn Diễn cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo.
Chẳng qua đối với [Ánh sáng tận thế] mà nói thì khi chip bảo vệ bị suy yếu, tuy rằng không ảnh hưởng gì đến giải đấu trong nước nhưng mà khi vào vòng chung kết thế giới chip bảo vệ sẽ hoàn toàn không còn dùng được.
Tiết Lan quyết định đặt mục tiêu giành chip ẩn thân lên hàng đầu.
Hôm nay là ngày quảng cáo của hai người chính thức công bố.
Hướng gió trên mạng rất ổn, rất nhiều tích V lên khen ngợi tạo hình của hai người.
Sau khi kết thúc huấn luyện, Tiết Lan bị Tiết Viễn Sơn gọi vào văn phòng.
"Lần này con làm tốt lắm." Tiết Viễn Sơn mở lời khen ngoại: "Hiệu quả tốt hơn chúng ta dự đoán rất nhiều, có vài nhãn hàng đến tìm chúng ta, nói thẳng là muốn hợp tác với con."
Tiết Lan không để ý chuyện này lắm nhưng cậu vẫn bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng, trái tim không khỏi nhảy nhót đôi chút.
"Sau khi suy nghĩ bố quyết định từ chối. Trận đấu tiếp theo sắp diễn ra, bố cảm thấy chuyện quan trọng nhất vẫn là thi đấu." Tiết Viễn Sơn đứng lên đi đến trước mặt Tiết Lan nhẹ nhàng vỗ vai cậu: "Bố tin con có thể làm tốt! Chờ đến khi con giành được quán quân thế giới, chúng ta sẽ tuyên bố chuyện giới tính của con... Con cảm thấy thế nào?"
Tiết Lan không ngờ ngày mình đợi lâu như vậy cuối cùng đã đến, ánh mắt sáng rực như sao.
Chẳng biết từ lúc nào điều này đã trở thành ước mơ lớn nhất của cậu.
Dù sao chuyện làm con gái không phải là điều cậu muốn, mà nếu tự làm theo ý mình giải thích thì lại ảnh hưởng đến mọi người.
Hơn nữa Tiết Lan hoàn toàn hiểu giành được quán quân thế giới với bọn họ có ý nghĩa gì, đây là thời cơ tốt nhất của cậu, chỉ cần bọn họ cố gắng đạt được mục tiêu đó...
Đến khi làm rõ vấn đề giới tính với mọi người thì tảng đá đè nặng trong lòng Tiết Lan mới có thể đặt xuống.
"Lan Lan, con cố gắng lâu như vậy bố đều cảm nhận được. LGW có con, có A Diễn và Reset, bố tin rằng cả năm đứa sẽ đứng trên ngôi vị cao nhất của [Ánh sáng tận thế]!" Ánh mắt ông tràn đầy kiên định: "Cho nên Lan Lan, vì ước mơ của con, vì ước mơ của chúng ta, cố lên nhé!"
Khi Tiết Lan ra khỏi văn phòng Tiết Viễn Sơn, trái tim cậu nhảy nhót đến mức muốn bay thẳng lên trời.
Tung tăng đi về phòng huấn luyện, chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng hò đặc trưng của Chu Khán Thanh.
"Đậu má, đậu má!!! Đây là ai? Là nữ thần của Tận thế!!! Trên đời này sao lại có người xinh đẹp như vậy!!!"
"............."
Tiết Lan xấu hổ đi vào phòng huấn luyện, quả nhiên nhìn thấy Chu Khán Thanh đang ôm điện thoại hứng thú xem quảng cáo.
Video được chỉnh sửa xong có hiệu quả cực kỳ cao, trên đỉnh núi 'nữ thần' đạp gió mà tới, ánh mắt kiên định sáng ngời...tuy tổng thể trông có vẻ hơi kỳ cục nhưng dưới bối cảnh hùng vĩ to lớn cả con người vị 'nữ thần' như phát sáng.
Tiết Lan nhìn nhân vật mới trong màn hình rồi lại hồi tưởng lại mấy mảnh vải y quấn ngày hôm đó cuối cùng ngó lên Chu Khán Thanh đẹp trai cao lớn ngời ngời tràn đầy hơi thở thanh xuân...
Cậu hoàn toàn không thể liên hệ ba người này lại với nhau, quá khác biệt.
Nhưng mà dù sao người ta cũng làm quảng cáo, không thể nào để xấu ra đấy được.
Tiết Lan im lặng xem tiếp, video chiếu đến cảnh cậu cùng Đoàn Văn Tranh trèo lên đỉnh núi tuyết.
Dưới hiệu ứng đặc biệt của phông nền, gương mặt cậu chảy xuống những giọt mồ hôi, mỗi bước đều kiên định thẳng tắp.
Tay súng bắn tỉa đằng sau tựa như hơi mất sức, đợi đồng đội đi thẳng lên trên đỉnh núi thì dừng lại quan sát cậu từ đằng xa.
Ai ngờ đột kích bỗng chốc quay người, vươn tay ra.
Hai thiếu niên nắm chặt tay nhau, cùng đi lên đỉnh núi quanh năm tuyết phủ.
Bọn họ cứ thế, vai dựa vai đứng thẳng tắp trên đỉnh núi dưới chân để lại những xác người bị vùi vào trong tuyết, mỗi bước đi lên đều lấy gian nan xây thành bậc, chạy mãi, chạy mãi cho đến khi chạm đỉnh, vươn tay đón lấy vầng thái dương ấm áp.
Tiết Lan nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Đoàn Văn Tranh.
Mặt anh vốn đã rất đẹp, dưới bàn tay của tổ edit video lại càng đẹp hơn khiến người khác xem một lần là không thể rời mắt được.
"Euuu, đẹp trai không? À không phải... xinh gái không?" Chu Khán Thanh phát hiện ra Tiết Lan đã về rồi cũng ghé đầu vào hóng hớt, tự tin vỗ bộ ngực phẳng.
"Xinh lắm." Tiết Lan vội vàng gật đầu phụ họa.
"Ầy dà, để anh lên Weibo đọc bình luận đã, chắc chắn là có nhiều người khen lắm." Chu Khán Thanh sung sướng mở Weibo, tiện tay đẩy cái hotsearch [Ánh sáng tận thế].
"Đột kích và Bắn tỉa trời sinh một đôi..."
"Lan Lan đẹp trai quá..."
"Reset đỉnh của đỉnh...."
"..........."
Chu Khán Thanh càng lướt nụ cười càng đông cứng.
Y không tin tiếp tục lướt xuống cuối cùng mãi mới tìm được bài viết liên quan đến mình, vui vẻ click ngó bình luận.
"Gì đây? Sao lại tìm diễn viên đóng nhân vật mới xấu thế........." Chu Khán Thanh nháy mắt nghẹn lại, y cạn lời lướt bình luận mong chờ ai đó có thể đứng về phía mình...ai dè toàn: "Diễn viên gì, Scalpel của LGW đấy, trông mặt mũi có đến nỗi nào đâu mà lên hình không ổn tẹo nào...hở???"
Chu Khán Thanh không thể tin vào mắt mình cố gắng lướt tiếp.
"Wtf? Thanh niên này còn định xóa nhân vật mới luôn???" .
||||| Truyện đề cử: Chiến Long Vô Song |||||
Chu Khán Thanh vén tay áo, tức giận nổi trận lôi đình: "Chưa thấy qua mỹ nữ à? Tôi đẹp như vậy mà bọn họ không nhìn raaaaa???"
"............." Tiết Lan hoàn toàn không dám phản bác Chu Khán Thanh, chỉ đành ngồi im thu nhỏ sự tồn tại của mình lại.
Ai dè tự nhiên y chạy vọt đến chỗ Đoàn Văn Tranh nhảy múa: "Cậu nói xem ông đây có phải nữ thần số 1 của game không?!"
Đoàn Văn Tranh nhíu mày nghiêng đầu đẩy Chu Khán Thanh ra một bên, hoàn toàn không định tốn thời gian cãi nhau với người bị tổn thương còn muốn làm tổn thương người khác.
Chu Khán Thanh tức nổ đom đóm mắt kéo tai nghe của Đoàn Văn Tranh, nhất định không chịu buông tha: "Đoàn Văn Tranh thằng cầm thú!!! Mấy hôm trước lúc cậu nhờ ông đây làm việc, giờ làm xong rồi dám ném ông qua một bên hả???"
Tiết Lan ngồi bên cạnh lập tức xù lông.
Mấy hôm trước?
Nhờ?
Đừng nói là Chu Khán Thanh nhắc chuyện cậu xin y 'tài liệu' học tập đấy nhé?!
Đoàn Văn Tranh tháo hẳn tai nghe xuống liếc mắt nhìn Tiết Lan đang cúi đầu, nhẹ nhàng vươn tay đẩy Chu Khán Thanh: "Nói vớ nói vẩn, bạn trai tôi còn đang ở đây này."
Chu Khán Thanh giận dữ đến mức cả người run lên, hít một hơi thật sâu rồi gào: "Má nhà cậu, chuyện mới xảy ra thôi, cậu đừng có mà giả ngu với tôi!
Tiết Lan sợ đến mức bật dậy từ chỗ ngồi.
Hai người đang cãi nhau kia cũng đem tầm mắt hướng thẳng về phía cậu -