Tiết Lan dựa vào bức tường, cậu nghiêng đầu vùi mặt vào đống quần áo nhăn nhúm.
"Hỏi em đó." Đoàn Văn Tranh vuốt ve 'bạn nhỏ' trong bóng tối, vô tội cười bảo: "Em không nói làm sao anh biết bạn trai anh thích gì?"
"..............."
Tiết Lan càng ngậm chặt miệng.
Cậu thầm may mắn lúc này không có ánh sáng chiếu vào, Đoàn Văn Tranh sẽ không nhìn thấy gương mặt quẫn bách của cậu.
"Như vậy à... thích không?" Đoàn Văn Tranh giống như nghệ nhân gốm sứ nâng niu báu vật quý giá, nhẹ nhàng mà tỉ mỉ.
"............"
Tiết Lan vùi vào đống quần áo, kể cả bốn phía đều là bóng tối, cậu vẫn giống như con đà điểu không dám ngẩng mặt lên nhìn Đoàn Văn Tranh.
Quá...
Quá phạm quy!
"Em không nói, anh chả hiểu được em muốn gì, không muốn gì..." Đoàn Văn Tranh thở dài: "Nếu không mình thử hết nhé?"
"..........?!" Tiết Lan sợ hãi nắm chặt cổ tay anh: "Không, không đâu...."
"Đừng xấu hổ, anh cũng không biết làm." Ai đó tiếp tục quảng cáo mấy dịch vụ khiến người ta tim đập chân run: "Dùng thử free."
"Không cần!" Tiết Lan bịt lai tại, muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi xấu hổ này.
Đoàn Văn Tranh thuận tay lột luôn quần của nhóc con ném sang một bên, trong lúc cậu hoảng sợ quay đầu muốn kéo, anh bình tĩnh chặn hết đường lui rồi cố định cả người cậu xuống đống quần áo.
Đến tay của Tiết Lan cũng bị anh chế trụ, mãi không giãy ra được.
Tiết Lan xấu hổ gần chết, độ ấm từ cơ thể Đoàn Văn Tranh phủ lên từng tế bào, trong lúc cậu yếu ớt nhất thong thả hành động. Tiết Lan vùi đầu xuống đống vải, cậu cắn chặt môi, từng tiếng từng tiếng như thú non nức nở, hai tay dần dần thả lỏng, nắm chặt lấy bất cứ thứ gì có thể nắm.
Mặt nóng, tay nóng, cơ thể cũng nóng, cả người Tiết Lan trôi nổi trên đại dương xa xôi, hoảng hốt đến mức mỗi lần hô hấp đều gian nan. Ánh đèn mỏng manh xuyên qua ô cửa tủ quần áo, chạm nhẹ lên cơ thể phiếm hồng...
Cậu mở bừng mắt, ngây thơ đụng phải gương mặt như tạc tượng của Đoàn Văn Tranh.
Ý thức được anh đã nhìn thấy hết vẻ quẫn bách của mình, Tiết Lan sợ hãi vươn tay muốn đóng chặt cửa tủ quần áo.
Nhưng năm đầu ngón tay run run vươn mãi mà không thể với đến, đã thế còn bị Đoàn Văn Tranh xấu tính hôn đuổi theo phá hoại.
Anh ngó nhóc con hai mắt rưng rưng, vừa tủi thân vừa xấu hổ cố gắng vươn mãi, không đành lòng trêu cậu nữa, thuận theo nắm chặt tay Tiết Lan, dịu dàng đặt lên môi hôn nhẹ.
"Đừng đóng..." Từng ngón tay được anh coi như châu báu nâng niu: "Anh muốn nhìn."
Muốn nhìn em, nhìn em vì anh thần hồn điên đảo.
Tiết Lan rút tay về, cậu biết thừa mình căn bản không thể với đến cánh cửa tủ quần áo, nhưng mà xấu hổ quá, Tiết Lan không nhịn được đưa tay lên che mặt.
Đoàn Văn Tranh....!
"Anh, anh... bắt nạt em."
"Bắt nạt?" Đoàn Văn Tranh nhướn mày, thực sự dừng lại: "Em không thích à?"
".............." Nhóc con khó chiều vừa bị đẩy lên đỉnh cao nháy mắt mất thăng bằng, ánh mắt không nhịn được hướng xuống đầu ngón tay đang làm việc của anh.
Động tác nhỏ của Tiết Lan dường như đã lấy lòng Đoàn Văn Tranh, rõ ràng bản thân anh cũng trướng đến phát đau nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, ghé vào tai bạn nhỏ nỉ non: "Em thích không?"
Tiết Lan cắn răng, phân vân giữa nên và không nên. Cuối cùng con tim vẫn chiến thắng, cậu dùng cả hai tay quàng lên cổ Đoàn Văn Tranh, chóp mũi dịu dàng cọ lên gương mặt anh, giọng nói cũng tự giác mềm hẳn xuống: "Anh, anh hôn em đi...."
Mắt Đoàn Văn Tranh tối sầm, anh đụng trán Tiết Lan gian nan nói mấy câu trêu ghẹo: "Hạng mục này không có trong dịch vụ dùng thử free đâu nhóc."
"........." Tiết Lan buồn bực muốn đẩy anh ra.
Đoàn Văn Tranh biết mục đích đã đạt được, lập tức ôm bạn nhỏ của mình về xoa nắn, động tác tay dần khôi phục lại như lúc đầu.
Không khí bên trong tủ quần áo khép hờ dần dần biến chất, tiếng hô hấp rối bời đan xen với tiếng ván gỗ kẽo kẹt một lúc lâu sau mới dừng lại.
Bên ngoài phòng ngủ, điện thoại Tiết Lan vang lên mãi nhưng không chờ được người bắt máy, cuối cùng kết thúc bằng vài tiếng tin nhắn đứt quãng.
Tiết Lan nhanh như chớp lăn khỏi tủ, có tật giật mình sửa sang lại quần áo.
Đoàn Văn Tranh vừa xoa tay vừa chậm rãi đẩy cửa, nhìn thấy bạn trai nhỏ hoang mang kéo quần, căn bản không dám nhìn anh.
"Sao đấy?' Đoàn Văn Tranh nhướn mày, ném cục khăn giấy vào thùng rác: "Mặc quần lên là phủi trách nhiệm đấy hả?" . Truyện Điền Văn
"Không, không phủi...." Tiết Lan vội vàng chui lên giường, chột dạ cầm điện thoại lên giả vờ lướt tin tức.
Có tin nhắn đến từ Ôn Diễn.
Đội trưởng: Máy bay sắp cất cánh nên không thể tìm em chào tạm biệt. Một lần nữa, xin lỗi vì đã để em phải gánh quá nhiều trách nhiệm, nhưng anh tin rằng, dù không có anh thì mọi người nhất định có thể giành được vị trí số 1. Trong khoảng thời gian anh không ở trong nước, chuyện chiến đội làm phiền em.
Đội trưởng: Đừng lo lắng, anh sẽ trở về nhanh thôi.
Đội trưởng: Em....
Đội trưởng: Em có thể chờ anh được không?
Tiết Lan đọc được tin nhắn, nhẹ nhàng thở ra. Tuy cậu đã được Tạ Tri Niên thông báo qua tình hình nhưng tận mắt nghe được Ôn Diễn nói hắn không sao thì tâm trạng mới thả lỏng.
Chuyện của LGW chưa chắc đã cần đến cậu lo.
Tuy Ôn Diễn không thể đánh hết giải đấu trong nước với cả đội nhưng hắn đã bảo đảm rằng mình sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về. Chờ Ôn Diễn khỏe mạnh đứng trước mặt mọi người lần nữa, LGW chắc chắn có thể lọt sâu vào vòng chung kết thế giới.
Đội trưởng mới nhậm chức tràn đầy ý chí chiến đấu bấm chữ trả lời:
Exist: Chúc đội trưởng phẫu thuật thành công, sớm ngày trở về!
Cậu vừa mới gửi tin nhắn đi mới giật mình nhớ ra còn người trong phòng, vừa quay đầu lại đã thấy Đoàn Văn Tranh híp mắt đứng đằng sau nhìn chằm chằm, không biết ngó được bao lâu.
Tiết Lan chột dạ tắt màn hình.
"Em đặt biệt danh cho Ôn Diễn?" Giọng nói của anh pha thêm chút sung sướng.
Tiết Lan mãi mới hiểu được là hai chữ 'đội trưởng' cậu ghi trong danh bạ.
Đoàn Văn Tranh nhanh chóng hỏi tiếp: "Vậy còn anh?"
Không đợi Tiết Lan trả lời, Đoàn Văn Tranh đã cầm điện thoại cậu vừa ném lên, vui vui vẻ vẻ tìm được tên mình rồi.... héo.
Anh nhướn mày nhìn ai đó: "Tại sao của anh vẫn là tên mặc định?"
"............"
Tiết Lan đang định mở miệng ra cãi, Đoàn Văn Tranh ngay lập cắt ngang, cúi đầu gõ chữ.
Xong xuôi thì trả lại điện thoại cho Tiết Lan.
Tiết Lan vội vàng mở di động ra xem, quả nhiên đúng là --
"Bạn trai nhỏ." Đoàn Văn Tranh thân mật ôm lấy cậu từ phía sau: "Dịch vụ dùng thử của anh thế nào?"
"........."
Quả nhiên, gương mặt ai đó vừa mới bình thường lại bắt đầu đỏ bừng.
"Học được chưa?" Anh nói nhỏ bên tai cậu: "Giúp anh nhé."
"..........?!"
Ngay lập tức, cái thứ xấu hổ của anh dựng dậy chứng minh sự tồn tại của mình.
Bạn nhỏ rối tinh rối mù, mấy hình ảnh trong tủ quần áo lúc nãy hiện lên trước mắt.
"Nhóc con?"
Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng cầm tay cậu, dẫn dắt đến nơi cần đến.
Rầm... rầm... rầm!
"Lan Lan?" Giọng nói Chu Khán Thanh vang lên rất cẩn thận: "Em ngủ chưa, anh Niên...."
Mẹ kiếp!
Đoàn Văn Tranh đen mặt, hai bước gộp một kéo cửa ra bình tĩnh nói: "Ngủ rồi! Chu Khán Thanh, nếu cậu dám dùng mấy cái lý do sứt sẹo gõ cửa, cậu cứ chờ tôi vặt đầu cậu....."
Chu Khán Thanh hết cả hồn, cứng họng đứng nhìn Đoàn Văn Tranh hệt sắp sửa lao vào xé xác mình.
Tiết Lan im lặng ngó hai người, bất chợt điện thoại của cậu reo lên—
Đoàn Văn Tranh sắc lẹm liếc cái qua, ý bảo ai gọi.
Ấy vậy mà không phải Ôn Diễn, Tiết Lan vội vàng nghe.
"Anh Niên!"
"Sao nghe lâu thế!" Tạ Tri Niên hưng phấn khoe khoang: "Báo cho em chút, bên [Ánh sáng tận thế] quyết định giao hợp đồng cho chúng ta rồi! Anh vừa ký xong!!!"
"Này anh bảo—" Tạ Tri Niên nói nhanh như gió: "Tuy Lôi Đình thua nhưng mà vẫn phải cẩn thận, mai cả hai đứa đều rảnh nên anh đã hẹn chụp luôn cho nóng. Tài liệu các thứ anh nhờ Scalpel đưa qua rồi đấy!"
"................"
"Em với Reset xem kỹ đi nhé, nghiêm túc phân tích từng chút một, đừng để xảy ra sai lầm biết chưa?"
Dưới sự đảm bảo 7749 lần của Tiết Lan, Tạ Tri Niên hài lòng gật đầu, dặn thêm lần nữa rồi chúc cậu ngủ ngon.
Chu Khán Thanh đứng ngoài cảm thấy cuộc đời của mình như con cá vàng, ngoi lên, lặn xuống.
Đoàn Văn Tranh thanh lịch cầm lấy tập tài liệu, nở nụ cười lạnh vỗ vai y: "Vất vả cho cậu."
Dứt lời anh không chờ đợi thêm đóng chặt cửa, nhân tiện khóa chốt, cực kỳ nhanh, gọn, lẹ.
"............."
Tiết Lan vội vàng ôm lấy đống giấy tờ như ôm của quý, rụt rè nói: "Em, em muốn đọc trước."
Nói xong cậu chột dạ ngó nghiêng nhìn Đoàn Văn Tranh: "Muộn rồi..."
Đoàn Văn Tranh nhướn mày đáp: "Cho nên..?"
Cho nên ai dám trả lời anh!
"..............." Tiết Lan không nói gì, khó xử đứng ôm tài liệu.
Đoàn Văn Tranh thở dài.
Chung quy lại vẫn không nỡ trêu cậu quá đà, anh cắn răng ôm nhóc con vào ngực xoa xoa thơm thơm cho đỡ cáu, no no tí mới buông cậu ra: "Thế học được chưa?"
"............." Tiết Lan biết mình đuối lý, ngoan ngoãn gật đầu.
"Biết dỗ anh rồi?"
Bạn nhỏ tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy còn thưởng chiến thắng của anh đâu?"
Tiết Lan hoảng sợ ngẩng lên thì bị Đoàn Văn Tranh dùng tay áp xuống: "Nhớ bồi thường anh đấy, bạn trai nhỏ."
Bạn trai nhỏ đỏ mặt đồng ý.
"Được rồi, em cứ ngồi xem thoải mái, đội trưởng." Đoàn Văn Tranh vừa nói vừa công khai đi vào phòng tắm của cậu.
"?!" Tiết Lan vừa ký 'hiệp định bất bình đẳng' vội vàng kéo góc áo anh.
Đoàn Văn Tranh dừng bước, ngó cái móng vuốt đang túm chặt mình, nhếch môi bảo: "Anh đã không được làm gì rồi, giờ đến cái quyền ôm bạn trai đi ngủ cũng tước của anh luôn hở?"