Trác Quân Ly nhìn thấy Đồng Tâm Vũ.
Nói chính xác hơn, hắn nhìn thấy Đồng Tâm Vũ nên mới lấy cái vòng chỉ đỏ định đem về ký túc ra.
Đúng như ý muốn, Thời Thanh cũng đeo vòng chỉ đỏ cho hắn.
Trên đường về, hai người không cầm tay hay động chạm, chỉ sóng vai đi cùng nhau.
Dưới ánh đèn đường, hai cái bóng kéo dài vẫn luôn song hành
Bọn họ đi qua khu vườn nhỏ sau trường.
Rồi rời khỏi sân thể dục.
Cùng lên lầu thang.
Mở cửa kí túc, lần lượt đi tắm.
Đến khi cả hai thân phủ mùi sữa tắm giống nhau mới cùng lên giường.
—— hai người dựa lưng vào thành giường.
Thời Thanh đọc bài, Trác Quân Ly lắng nghe.
Điều hòa để nhiệt độ ấm vừa, cả hai đều mặc áo ngủ.
Thời Thanh lẫn Trác Quân Ly đều không cầm sách trên tay, chỉ đặt một cuốn lên gối.
Dù sao thì cũng chỉ có Thời Thanh cần học, Trác Quân Ly vốn đã thuộc làu rồi.
Vì vậy giáo bá thản nhiên dựa vào người hắn, đôi chân thon dài tùy ý gác lên người Trác Quân Ly.
Nhiệt độ của người kia truyền đến.
Đặc biệt hơn là người đấy còn đeo vòng chỉ đỏ mình mua.
Cảm giác khá mới lạ.
Chỉ là một cái vòng bện đơn giản mà thôi, nhưng đeo lên tay lại cứ như siết chặt cả trái tim.
Ít nhất Trác Quân Ly chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Vì Thời Thanh nằm nghiêng, đầu cũng tự nhiên gối lên lồng ngực Trác Quân Ly.
Động tác nép vào người như chim nhỏ của giáo bá giống như đang khoanh vùng lãnh thổ vậy.
Tay thanh niên đặt lên gáy Thời Thanh, xoa nhẹ.
Đây là khoảng thời gian thư giãn hiếm có của Trác Quân Ly, vì để duy trì thành tích nên luôn tuân theo giờ giấc khắt khe, học tới sáng, 5 rưỡi đã dậy, chỉ ngủ có một chút.
Thiếu ngủ quá độ làm phía sau gáy của hắn sưng lên, rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng không tài nào ngủ được.
Chỉ có xoa bóp sau gáy mới thoải mái hơn một chút.
Nhưng bây giờ mọi thứ lại thay đổi, Thời Thanh làm bài tập xong sớm là lôi hắn đi ngủ, sáng thì mơ mơ màng màng nằm trườn ra trong lồng ngực hắn, giờ giấc bức bối của Trác Quân Ly đã lâu lắm không tái hiện.
Thời Thanh an nhàn nằm trong ngực thanh niên, ngáp một cái, cầm lấy tay hắn gẩy gẩy cái vòng trên cổ tay.
Cái tay đang trêu đùa của giáo bá cũng là tay đeo vòng, hai người da trắng, càng làm nổi bật lên vòng chỉ đỏ.
"Tôn sư trọng đạo? Là... Ờm... Tiếp là gì nhở?"
Trác Quân Ly nhẹ giọng đón lời:
"Khuôn vàng thước ngọc của đạo đức, nhân cách để học trò noi theo."
"Hơn nữa, đã là thầy, dù có nhỏ tuổi hơn học trò đi nữa thì học trò vẫn thấp hơn một bậc. Thế nên mặc dù địa vị, tuổi tác thì thầy vẫn là thầy."
"Đúng vậy, từ đó phân tích rộng ra để bình luận."
Thời Thanh ngửa đầu, xoay người, nằm úp ở trong lòng Trác Quân Ly, cười xấu xa nhìn hắn: "Nếu thế thì cậu cũng là thầy tôi rồi?"
(Lời edit: hai đứa nó xác định quan hệ rồi nên toi đổi xưng hô nha)
Trác Quân Ly nhìn cậu.
Cậu có một đôi mắt rất đẹp, lúc cười rộ lên như ẩn chứa hàng ngàn ngôi sao rực rỡ.
Nhìn một chút, khóe miệng Trác Quân Ly vô thức nhếch lên:
"Cũng có thể nói như vậy."
Thời Thanh cười càng lớn.
"Thế tụi mình cũng là thầy trò sinh tình à?"
Trác Quân Ly vẫn cười :
"Cũng không sai."
Thời Thanh đãi giọng, cười xấu xa gọi:
"Thầy ơi..."
Cậu nhướn mày, vui vẻ ngồi dậy, nhìn thanh niên niên dưới thân, nắm lấy cổ áo hắn kéo lại gần.
Trác Quân Ly dựa nửa người vào thành giường, thế nên Thời Thanh kéo cổ áo hắn, hắn vẫn phải ngẩng đầu mới có thể đối diện với ánh mắt của cậu.
Giáo bá đảo mắt, giơ cổ tay lên, lắc lắc cái vòng, hỏi hắn:
"Sợi dây này, thật sự cho tôi?"
Trác Quân Ly cũng nhấc tay mình lên, nhẹ nhàng đưa đến cạnh tay Thời Thanh.
"Sợ sao?"
"Sợ? !"
Giáo bá nhíu mày, bá đạo trả lời: "Có gì mà phải sợ."
Trác Quân Ly nở nụ cười.
Mỹ nhân cười, cả bầu không gian xung quanh bừng sáng.
Học bá xinh đẹp nói: "Tôi cũng không sợ."
Hắn chắc chắn, không hề chần chừ.
Cũng có tự tin có thể bảo vệ Thời Thanh.
Hắn chậm rãi vươn ngón tay, mười ngón hai người đan xem vào nhau.
Cong mắt, con ngươi nâu nhạt nặng nề nhìn người trước mặt:
"Chúng ta cùng thi vào một trường đại học được không? Đến khi đó sẽ sống chung luôn."
"Đây cũng định thế mà."
Thời Thanh trả lời rất nhanh, tỏ vẻ đương nhiên:
"Nếu không bữa giờ cố làm giề."
Trác Quân Ly bình tĩnh nhìn người trước mắt.
Thanh niên chậm rãi cúi đầu, cọ cọ chóp mũi giáo bá, âm thanh dịu dàng cố đè nén phần cảm xúc chực trào:
"Cậu đồng ý tôi, vậy thì cậu là của tôi rồi."
"Đời này, cậu sẽ không thể đổi ý đâu."
Thời Thanh giả vờ gượng ép, xoa xoa mu bàn tay hắn:
"Được."
"Cậu cả đời này, cũng chỉ có thể là của tô."
【 Keng! Độ bài xích của Trác Quân Ly : 0/100% 】
Hệ thống lần hai vui mừng nhảy ra: 【 Kí chủ quá vip! ! A a a a a tui sẽ hát cho cậu nghe một bài! 】
【 Không phải lúc này. 】
Thời Thanh nhìn Trác Quân Ly bị mình đè xuống, thỏa mãn nói:
【 Thống em, đi chỗ khác học bài hát nào đấy đi. 】
Hệ thống bé ngoan đi.
Trác Quân Ly lập người.
Ngón tay thon dài xinh đẹp chậm rãi đặt lên...
——gối .
Giáo bá: "? ? ?"
Sau đó, Thời Thanh trơ mắt nhìn Trác Quân Ly lấy cuốn sách Ngữ Văn lên.
Thanh niên rất vui vẻ đặt cuốn sách trước mặt cậu: "Trước khi đi ngủ làm một đề văn, làm xong thì cậu muốn gì cũng được."
"Với thành tích của cậu bây giờ thì khó mà bước vào cổng đại học, nhất định phải nâng cao thêm!"
Tâm trạng hắn có vẻ kích động, mắt mở to hơn bình thường nữa.
Hiển nhiên, đối với Trác Quân Ly, Thời Thanh đồng ý ở bên cạnh hắn, cùng học đại học với hắn là một tin mừng bất ngờ.
"Sau đó thì trước khi tới lớp phải học thuộc bài cũ trước, vừa rửa mặt vừa đọc bài. Sau buổi trưa thì học thêm, tôi sẽ giành ra thời gian để ôn cơ bản riêng cho cậu, sau giờ ăn cơm cũng thế."
Thời Thanh: "... Thế thì mệt lắm, với lại ngày nào cậu cũng phải vất vả rồi."
Khóe miệng thanh niên tràn đầy sung sướng, thân mật sáp lại, cà cà chóp mũi của cậu:
"Mệt một chút không sao, sau này lên đại học chúng ta mới có thể chung giường chung phòng."
Thời Thanh:...
Vậy xin hỏi, bây giờ không phải đang chung giường chung phòng rồi à?
Sau khi xác định Trác Quân Ly thật sự nghiêm túc, Thời Thanh vô cảm cầm lấy cuốn sách Ngữ Văn.
【 Thống, ra hát nghe coi. 】
Hệ thống mờ mịt tòi ra: 【 Không phải kí chủ bảo đi chỗ khác sao? 】
Thời Thanh: 【 Đi đâu nữa, hát đi, tao đưa lời bài hát cho. 】
Hệ thống: 【? 】
Hệ thống: 【 Lời bài hát gì? 】
Thời Thanh tê dại: 【 Quốc ca. 】
Vì vậy, sau khi nhận lời yêu, hệ thống cất lên tiếng ca.
Thời Thanh làm ——
Xong!
Một!
Đề!!
Văn!