Thời Thanh thật sự không ngờ Cảnh Nguyên Khải có thể làm được loại chuyện điên rồ này.
Nói thế nào đi nữa hắn cũng là người có địa vị, thế mà chỉ vì một câu nói của Thời Thanh mà chạy đi so đo với một đứa nhỏ.
Cậu chọt hệ thống: 【 Thống, mày coi độ bài xích của hắn bao nhiêu rồi? 】
Hệ thống: 【 Độ bài xích của Cảnh Nguyên Khải: 63/100% 】
Hệ thống: 【 Kí chủ, tui cảm thấy giảm xuống được chừng này đã tốt lắm rồi, cũng mới mấy ngày thôi mà. 】
Thời Thanh: 【 Tao biết là tốt, ngày nào cũng nhìn cái mặt nhởn nhơ của hắn tao còn tưởng hắn không động tâm chứ. 】
Thế mà giảm còn 63%.
Thời Thanh: 【 Hắn đang tự thẩm tinh thần hả? 】
Hệ thống: 【 Đây không phải là chuyện tốt sao? Độ bài xích đã hạ xuống nhanh thế rồi. 】
【 Mày không hiểu. 】
Thời Thanh: 【 Có lẽ hắn đang tưởng mình chỉ là đùa giỡn một chút, chắc chắn đang chuẩn bị chơi tao một vố. 】
Hệ thống mờ mịt: 【Tui không hiểu. 】
Thời Thanh giảng giải: 【 Thì hiện tại độ bài xích của hắn là 63%, nhưng hắn tưởng là 100%, đợi đến khi bọn tao tách ra, độ bài xích sẽ bị ảnh hưởng, nói không chừng sẽ cao lên 80-90, 70 cho coi. 】
Hệ thống: 【... 】
Nó nổi gân: 【 Không thể bị lỗ được! Nếu hắn thế thì chúng ta cũng sẽ bị ý chí thế giới đá ra ngoài ngay! 】
【 Yên tâm, nếu hắn từ đùa thành thật tự lừa mình vào tròng, ý chí thế giới sẽ không làm gì được đâu. 】
Nếu biết tên tàu hỏa màu mè này đã đạp bẫy của bản thân mình rồi, Thời Thanh cũng không khách khí nữa.
Cậu thu hồi tầm mắt đặt trên lông mày của Thôi Vân Thanh, quay lại nói với Cao Chất: "Bọn họ chưa đến sao?"
"Rồi rồi, đến rồi."
Cao Chất vội vàng nói: "Lúc tôi gửi tin nhắn thì bọn họ bảo đã đến rồi, tôi đi gặp họ trước."
"Ừm."
Cao Chất quay người đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại có ba người.
Ảnh đế lạnh lùng trầm tĩnh, Cảnh Nguyên Khải dương quang, ngốc bạch không ngọt Thôi Vân Thanh.
Cao Chất vừa đi, Thời Thanh liền mở điện thoại bắt đầu lên Weibo, Cảnh Nguyên Khải cũng tới xem, hai người ai cũng không nói chuyện, bầu không khí trong phòng dần trở nên cổ quái.
Về Thôi Vân Thanh không nhận ra, vẫn cười hớn hở tới trước mặt Thời Thanh, cho cậu xem lông mày của mình: "Thầy Thời nè, em vừa mới soi gương, cảm thấy lông mày bây giờ nhìn đẹp hơn lúc trước rất nhiều, rất tươi mới."
Mí mắt Thời Thanh không nhấc, hờ hững ừ một tiếng.
Thôi Vân Thanh một chút cũng không nhận ra được thái độ lạnh nhạt của ảnh đế đối với mình, thấy cậu xem điện thoại hình như là lướt Weibo, cảm thấy hứng thú đi lại: "Thầy Thời, anh xem gì thế? Có chuyện gì mới sao?"
Kết quả y vừa đến gần, Thời Thanh liền cất điện thoại đi, ảnh đế thân hình thon dài đứng lên.
Âm thanh lạnh lùng chưa hề dùng với Thôi Vân Thanh: "Tôi ra ngoài trước, hai người cứ tự nhiên."
Thôi Vân Thanh trì độn rốt cục ý thức được thái độ của Thời Thanh không đúng.
Y mờ mì nhìn ảnh đế mở cửa đi ra, liền nhìn sang Cảnh Nguyên Khải bên cạnh: "Anh Cảnh, Thầy Thời làm sao vậy? Ngày hôm qua ảnh còn cho em xem Weibo cùng mà."
Cảnh Nguyên Khải đáy lòng khó chịu ha ha.
Còn cho cậu ta xem weibo.
Thằng nhóc này?
Thôi kệ.
Quả nhiên như hắn đoán, không còn lông mày, Thôi Vân Thanh không sánh bằng hắn.
Cảnh Nguyên Khải nghiêm túc, khó mà biết trong lòng hắn đang nghĩ gì: "Thầy Thời ngủ không ngon, tâm tình hơi tệ chút, cậu đừng để ý."
"Tiểu Thôi à, lông mày mới của cậu rất dễ nhìn, sau này nhớ duy trì nha."
Thôi Vân Thanh được khen thì vui vẻ, cười ngây ngô gật đầu: "Anh Cảnh yên tâm! Em chắc chắn sẽ giữ gìn, lông mày vừa mọc dài ra sẽ lại sửa tiếp!"
Cảnh Nguyên Khải bà ngoại sói cười: "Tốt, thái độ của cậu nhất định sẽ mang đến nhiều vận may đó."
"Được, đoàn tham quan cũng sắp tới, chúng ta đi thôi."
Thôi Vân Thanh vui sướng đi ra ngoài.
Hồn nhiên không biết bởi vì lông mày bị cạo mất đã kéo theo cái gì.
※※※
Tiêu diệt một tên tình địch, Cảnh Nguyên Khải rất vui vẻ.
Hắn cao hứng một lúc liền chạy đi tìm Thời Thanh ăn chút đậu hủ.
Tìm Thời Thanh rất dễ, nhìn quanh mà thấy ai được một đám vệ sĩ bọc như bánh ấy.
Cảnh Nguyên Khải xa xa nhìn Thời Thanh bị bảo vệ, đồng cảm trong lòng.
Người đẹp mắt như thế nên được bảo vệ.
Miễn cho bị chó mèo đụng phải, chỗ nào cũng không thể được, tất cả đều là của hắn.
Đáng tiếc, không phải ai cũng có thể thấu hiểu như Cảnh Nguyên Khải.
Hôm nay đoàn fan đến tham quan vừa nhìn thấy tình cảnh này, biểu tình có chút phức tạp.
Nói ra thì các cô đều là fan tiểu thuyết chân chính, không phải fan cuồng.
Vì tiểu thuyết này mà từng bước từng bước lập hội fan cho tới giờ.
Lúc đoàn phim mời các cô đến, mấy cô nương vừa nghe chi phí bên kia trả, bao ăn bao ở, còn có thể xem minh tinh liền vui vẻ đến.
Sau khi đến, đạo diễn còn nhiệt tình sắp xếp cho họ tham quan, các cô hoàn toàn cảm thấy chuyến này các minh tinh không hề thiệt thòi chút nào.
Kết quả vừa đến đã gặp tình cảnh như vậy.
Còn chưa livestream nên mọi người có thể nói chuyện thoải mái.
Cô gái A: "Đúng là mạnh tình tướng vị, đó là ai thế?"
Cô gái B: "Thời Thanh, hình như là ảnh đế, trên mạng toàn nói anh ta làm lố quá mức, em cứ tưởng người ta nói bừa thôi, thì ra là thật."
Cô gái C: "Anh ta bình thường trong đoàn phim toàn như thế hả? Bị một đám vệ sĩ vây quanh? ?"
Cao Chất vừa nghe tới câu này liền vội vã giải thích: "Đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm, anh Thời bình thường không như vậy đâu, chỉ là ảnh không quen tiếp xúc với người lạ thôi."
Mấy cô gái càng không hiểu.
"Là khiết phích sao?"
"Ây..." Cao Chất làm sao biết là cái gì, y không thể tùy tiện bịa ra được, lỡ lộ thì biết làm sao, chỉ có thể hàm hồ cho qua: "Không thể nói được đâu, các mỹ nữ đi xe mệt mỏi rồi, có muốn sang quán nước nghỉ ngơi không? Tôi đưa mọi người đi nha"
"Không cần không cần, chúng tôi vừa từ quán nước qua mà."
Cô gái A vội vã khoát tay, "Trước khi tới chúng tôi đã thảo luận thống nhất sẽ livestream ngay, giờ vào việc luôn là được."
Cao Chất: "Vậy thì tôi tìm cái phòng cho mọi người ngồi nha? Lúc nãy đạo diễn có tập trung bên kia lại rồi."
"Không cần không cần, trực tiếp thế này là được, vốn dĩ chúng tôi cũng hay tự dàn cảnh rồi, đúng rồi anh trai, anh có muốn lên hình không."
"Không ngại, giờ luôn sao?"
"Đúng, giờ luôn."
Cô gái vừa nói xong đã mở luôn app livestream trên điện thoại, ống kính nhắm thẳng ngay Cao Chất: "Chào mọi ngừi nè, mị là AA Thỏ đây, bây giờ mị đang có mặt tại trường quay 'Thần Lâm' đây, vị soái ca nhiệt tình này đang đưa mấy chị em mị tham quan xung quanh đó, soái ca muốn tự giới thiệu một chút hôn?"
Cao Chất chỉ mới là trợ lí nghệ sĩ trong một thời gian ngắn, vẫn là lần đầu tiên được lên livestream, nhất thời hơi sốt sắng ho khan hai tiếng: "À, tôi tên là Cao Chất, là trợ lý của thầy Thời, bình thường phụ trách chăm sóc, a, mỹ nữ cô đừng quay tôi nữa, mặt tôi không đẹp chút nào đâu."
Vừa nói xong câu này đã làm ba cô gái cười rộ lên.
Các cô cứ đơn giản như vậy vừa đi vừa cầm di động quay.
Lượt xem dần tăng lên, dù sao trên Internet cái gì cũng truyền đi nhanh, không riêng gì fan nguyên tác, còn có thêm có fan diễn viễn trong đoàn phim.
AA Thỏ tiếp tục quay.
Vừa mới lia máy đến phía Thời Thanh, người xem nhất thời không biết nói gì.
【 Tui nghe nói anh ta hay làm lố rồi nhưng có nếu fan đến thăm thì bình dị gần gũi chút thì chết ai à? 】
【 Thì bởi, Thời Thanh vốn thế rồi, tháng 5 năm ngoái tui đi du lịch với cả nhà gặp anh ta, chòi má, xung quanh anh ta toàn là mấy ông chú áo đen, từ trong ra ngoài 3 lớp, không biết còn tưởng xã hội đen nữa chớ.】
【 Tui thiệt không hiểu anh ta làm sao mà nổi tiếng được luôn á, fan thì cũng có, scandal cũng không nhiều, biết rõ hôm nay có phát sóng trực tiếp mà vẫn mang theo cả đống vệ sĩ, làm giá dữ zị má. 】
Cũng có fan Thời Thanh yếu ớt thay idol giải thích: 【 Anh Thời vốn thế rồi mà, nghe nói gia đình ảnh có quyền lắm, có lẽ là sợ bắt cóc. 】
【 Anh Thời là nhân vật công chúng, ảnh tự bảo vệ mình chút thì sao, có ai quy định làm minh tinh thì không được thuê vệ sĩ đâu. 】
【 Này má lầu trên, tui không nói làm minh tinh thì không thể có vệ sĩ, nhưng mà phải xét trường hợp một chút đi, chỗ đóng phim thì mang vệ sĩ đến làm gì? 】
【 Thôi fan Only bớt bớt đi, idol mấy má cũng quá lắm chứ bộ, cứ xem toàn bộ giới giải trí đi, có ai làm khó nhiều vệ sĩ như thế chỉ vì mấy chị gái livestream không.】
Hệ thống lặng lẽ ra khỏi livestream: 【 Kí chủ, có nhiều người mắng cậu lắm, làm sao bây giờ. 】
【 Để đấy, chờ mà xem. 】
Thời Thanh ngồi ở trước bàn, xung quanh là vệ sĩ, một bộ không dễ chọc, người sống chớ tới gần.
Thôi Vân Thanh muốn đến nói chuyện với cậu nhưng nhìn lại mấy người vệ sĩ cao to đeo kính râm kia liền sợ hãi rụt trở lại.
Còn Cảnh Nguyên Khải thì ngược lại vẫn cười sáng lạn như bình thường, trực tiếp vỗ vỗ vị vệ sĩ gần mình: "Người anh em, anh nhích ra chút, tôi muốn vào."
Vệ sĩ kia quay đầu thấy thân chủ vẫn xem điện thoại không phải ứng, nhăn mày, trầm giọng nói: "Thật không tiện, Thời tiên sinh không muốn tiếp xúc với ai."
Cảnh Nguyên Khải cũng không tức giận, cười híp mắt : "Tôi có thể biết nhiệm vụ của mọi người là gì không?"
Thời Thanh đi đâu cũng mang theo.
Không có khả năng chỉ để tỏ vẻ.
Vệ sĩ trầm mặc vài giây.
Nói thật, trước hôm nay, bọn họ cũng không biết mình nhiệm vụ của mình là gì.
Dù sao lần nào thân chủ cũng chỉ yêu cầu bọn họ đi phía sau cậu, hoặc trước hoặc chỉ cần bám theo là được.
Mà hôm nay thân chủ lại thông báo nhiệm vụ.
Vì vậy vệ sĩ nghiêm mặt, trầm giọng trả lời Cảnh Nguyên Khải: "Bảo vệ Thời tiên sinh không bị thương."
Cảnh Nguyên Khải cảm thấy đây là một câu phí lời.
Hắn trực tiếp chen vào giữa hai vệ sĩ đang ngăn mình lại.
Hồi xưa vì để tự vệ nên hắn từng luyện võ qua, cũng khá là chăm chỉ nên lực đạo lớn, mấy vệ sĩ hoàn toàn không ngăn được hắn.
"Cậu!"
Mấy vệ sĩ muốn ra tay với Cảnh Nguyên Khải đều bị thanh niên linh hoạt né được, cuối cùng đặt mông ngồi xuống cạnh Thời Thanh.
"Thầy Thời, anh ngăn bọn họ thì không nói, sao cả em cũng bị chứ?"
Ảnh đế để sách xuống, lãnh đạm, "Cách xa tôi một chút."
Cảnh Nguyên Khải sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được lời nói xa cách như thế này từ Thời Thanh.
Trước đây coi như Thời Thanh muốn đuổi hắn đi cũng sẽ không dùng giọng điệu này.
Thanh niên có vẻ đã biết rõ điểm yếu của con mồi, hắn thành thục nở một nụ cười thật tươi, nhích xa khỏi người ảnh đế tầm 1cm.
Cực kì vô lại : "Đủ xa chưa?"
Lông mày Thời Thanh nhíu chặt hơn, môi sắc bỉ ngạn cũng hơi nhếch lên như đang bất mãn.
Cảnh Nguyên Khải nhạy bén phát hiện ra thái độ của cậu không đúng.
Xảy ra chuyện gì?
Thời Thanh đột nhiên xa lánh hắn?
Chẳng lẽ vì lông mày của Thôi Vân Thanh? Thế nên đồ ngốc Thời Thanh mới lạnh nhạt với hắn?
Thôi Vân Thanh ngoài kia đang tán gẫu với người khác đột nhiên cảm giác sau gáy rờn rợn, theo bản năng rụt cổ một cái, vừa quay đầu thì thấy Cảnh Nguyên Khải phía sau đoàn vệ sĩ đang nhìn mình.
Thôi Vân Thanh quên phắt đi hí ha hí hửng chạy về phía Cảnh Nguyên Khải.
Cảnh Nguyên Khải: Ha ha, đồ ngu.
Ngu như vậy, Thời Thanh sao lại trở mặt với hắn được.
Nếu vậy thì vì cái gì?
Hắn đang nghĩ ngợi thì các cô gái tiến đến.
Gặp minh tinh thì bước đầu đương nhiên là chào hỏi, các cô nỗ lực lơ đi đoàn vệ sĩ, cười hì hì để mọi người tự giới thiệu mình.
Giới thiệu xong, để làm nóng bầu không khí lên nên tổ chức trò chơi.
Vì phát sóng trực tiếp hiệu quả, tổ đạo cụ còn đặc biệt ôm một cái rương phi tiêu đến.
"Đây là phi tiêu của của Vụ Lão Quái, đều bị tẩm kịch độc hết đấy, mọi người cẩn thận nha."
Kịch độc cái gì, đùa chút thôi.
Vụ Lão Quái là một nhân vật phản diện có thiết lập tính cách quỷ dị của Thần Lâm, vũ khí thường dùng là phi tiêu tẩm độc, chỉ cần bị bắn trúng sẽ sống không quá ba ngày.
Kịch bản này tất nhiên là để lôi kéo fan nguyên tác.
AA Thỏ làm trọng tài bắt đầu nói luật chơi: "Luật chơi rất đơn giản, mị sẽ cắm một cái phi tiêu xuống đất, người chơi lần lượt phóng phi tiêu, phóng đến gần phi tiêu của mị nhất sẽ thắng, xa nhất thì thua, hình phạt là sự thật hoặc thách thức, người thắng có thể hỏi người thua một câu hỏi hoặc bảo người thua làm một việc gì."
"Được rồi, ai có thắc mắc gì không?"
Thôi Vân Thanh nóng lòng muốn đứng ra thử, Cảnh Nguyên Khải đã nhanh chân hơn.
Y: "Anh Cảnh chơi trước ạ?"
Cảnh Nguyên Khải lôi tay Thời Thanh đi ra: "Không, thầy Thời sẽ chơi."
Thôi Vân Thanh: "? ? ?"
Y nhìn về phía Thời Thanh đang cau mày, rụt cổ một cái.
Luôn cảm thấy thầy Thời cũng không muốn chơi a.
Thời Thanh không nói chuyện, trực tiếp nhận phi tiêu, vân vê một chút rồi ném thẳng xuống.
AA Thỏ đứng bên cạnh nhìn phi tiêu, đứng hình vài giây.
Lập tức: