Đêm đó, tại tiệm may St. Petersburg.
Đại sư Mikhail đã thay trang phục bình thường, đang uống cà phê nóng, dùng kim khâu ống tay áo.
Đệ tử Ivan thì ở bên cạnh chỉnh sửa sợi tơ đủ màu sắc, cả phòng làm việc đều yên tĩnh và hài hòa.
Đột nhiên, Mikhail ngẩng đầu:
- Ivan, đi mở cửa đi.
Ivan ngẩn người, lập tức đi tới cửa, mở cửa ra.
Cũng không lâu sau, gia chủ Phil cả người bọc kín, phía sau còn có hai vệ sĩ trưởng bước vào cửa hàng.
Ông ta đeo khẩu trang, tựa hồ như bị người nào đó phát hiện mình đã ra khỏi trang viên, sau khi vào cửa hàng mới tháo khẩu trang xuống.
- Ngài Phil, có chuyện gì à?
Ivan có chút xuất thần, bởi vì đây là lần đầu tiên Phil bước chân vào cửa hàng may nhìn có vẻ rất đơn sơ này.
- Tôi tìm đại sư.
Phil miễn cưỡng cười cười, sau đó đi thẳng vào bên trong.
Mikhail đã ngừng làm việc, đứng ở đó, hành lễ kỵ sĩ.
Đồng thời, hai vệ sĩ trưởng đứng sau lưng Phil cũng cung kính mà khiêm tốn trực tiếp quỳ một chân xuống đất, hành lễ với Mikhail.
Mikhail khoát khoát tay, ra hiệu hai bề dưới đứng dậy, sau đó hỏi:
- Ngài Phil tôn kính, xin hỏi ngài cần gì vậy?
Nhìn ông già vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng Phil đầy một bụng tức giận nhưng cũng không dám phát tác bừa, miễn cưỡng cười hỏi:
- Đại sư Mikhail, cuộc chiến hôm nay, người của KGB đã nắm được hình ảnh nhưng không ai biết kết quả cuối cùng ra sao, là Kiếm Ma thất bại rồi à?
Mikhail lắc đầu:
- Còn chưa có kết quả, tôi đã hẹn người trẻ tuổi đó ngày mai lại chiến.
- Cái gì? Vẫn chưa phân thắng bại?
Phil vội truy hỏi:
- Đại sư, ngài có nắm chắc có thể giết chết Kiếm Ma không?
Mikhail vẫn lắc đầu:
- Tôi không biết, nhưng tôi sẽ dùng vinh dự kỵ sĩ của mình, thề chết cũng phải bảo vệ cho vinh quang gia tộc Romanov, ngài Phil, mời ngài về cho.
- Chuyện này…
Phil vội nói:
- Đại sư, ngài có thể cho tôi một cách nói chính xác không, rốt cục có thể mười phần nắm chắc giết chết được Kiếm Ma không? Nếu một ngày hắn còn chưa chết thì chẳng lẽ cả đời này chúng ta phải trốn trong trang viên sao?
Mikhail thở dài:
- Ngài Phil, không ai có thể ngăn cản người của gia tộc Romanov đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới.
Giống như ngài bây giờ, đi từ trang viên đến cửa hàng may của tôi, Kiếm Ma không ép mọi người ở trong trang viên, cũng không ai có thể ép buộc ngài như vậy.
Phil một trận bực bội, cởi hai cúc áo, lớn tiếng nói:
- Đại sư, ngài biết hắn ở vùng biển phía Nam Trung Quốc, một buổi tối hắn giết bao nhiêu người không? Gần 200 người! Cả hòn đảo bị nhuộm thành màu đỏ tươi! Đó chính là một tên súc sinh! Cầm thú! Cuồng giết người! Mong ngài đừng có bất cứ tâm lý may mắn nào với hắn, ngày mai khi chiến đấu nhất định phải dùng toàn lực giết chết hắn!
Mikhail vẻ mặt thong dong nói:
- Trong tình huống sức mạnh chênh lệch không nhiều thì chỉ dùng lực chỉ khiến bản thân lộ ra sơ hở, tôi sẽ cố hết sức mình, ngài không cần quá lo lắng.
- Không lo lắng? Sao tôi có thể không lo lắng chứ? Đại sư, nếu ngày mai ngài vẫn không thể phân thắng bại với hắn thì làm thế nào?
- Hoặc là hắn rời khỏi St. Petersburg, hoặc là tiếp tục thi đấu.
Mikhail nói.
Khóe mắt Phil giật giật, trầm giọng nói:
- Đại sư, hắn chỉ là một sát thủ, một kẻ điên, ngài đừng giảng giải về tinh thần kỵ sĩ với hắn. Chi bằng chúng ta triệu tập một đám cao thủ cùng hợp tác với ngài, giết chết Kiếm Ma, như vậy cũng là diệt trừ một tai họa cho thế giới!
Ánh mắt Mikhail lập tức trở nên nghiêm túc và trang trọng:
- Ngài Phil, đây là cuộc chiến giữa tôi và người trẻ tuổi đó, hắn đường đường chính chính đi đến trước mặt của tôi, khiêu chiến tôi chứ không phải ném bom, hạ độc hoặc bắt cóc người thân của tôi sau lưng tôi!
Đối diện với một chiến đại diện cho vinh dự, nếu là kỵ sĩ thần phù hộ của gia tộc mà tôi thua thì đó là do tôi vô dụng, ngài có thể tìm cao thủ khác. Nhưng trước khi tôi thua trong trận đấu này, bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng đều khiến gia tộc Romanov phải hổ thẹn!
Phil còn muốn khuyên nữa nhưng thấy ánh mắt quả quyết của đại sư, liền biết nói thêm cũng vô ích.
Ông ta đeo khẩu trang, xoay người trực tiếp rời khỏi cửa hàng may, dẫn theo hai vệ sĩ trưởng lên một chiếc xe con màu đen nhìn rất bình thường về trang viên.
Đêm khuya, Phil triệu tập các thành viên trung tâm của gia tộc, mời thượng tá Bychkov của KGB và mấy thần phạt giả của gia tộc đến, tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Khi biết được Mikhail còn muốn tiếp tục cùng Tần Xuyên luận võ, thắng bại khó liệu, một đám thành viên gia tộc Romanov đều bắt đầu hoang mang.
- Đúng là sớm biết mới phải! Nếu Kiếm Ma thật sự sợ đại sư Mikhail thì hắn sẽ không trắng trợn xông đến St. Petersburg như vậy!
Lukyanova đau khổ ôm đầu.
- Nhỡ ngày mai đại sư thua thì liệu có phải có nghĩa là chúng ta đều toi hết không?
Markin sắc mặt trắng bệch hỏi.
Thượng tá Bychkov nói:
- Thưa ngài, chúng tôi sẽ không để Kiếm ma làm xằng làm bậy ở St. Petersburg.
- Ah? Vậy sao? Vậy xin hỏi thượng tá Bychkov, KGB các người có ai có thể ngăn kiếm của hắn không? À đúng rồi, hình như hắn không dùng kiếm, ban ngày ngài nói hắn chỉ nhặt một cành cây đã có thể đấu với đại sư Mikhail đúng không!? Chỉ một nhánh cây gãy bà mẹ nó!
Markin gào thét.
Bychkov lựa chọn trầm mặc, trên thực tế, ông ta biết một chút chi tiết của trận chiến nhưng cũng có chút không còn gì để nói, những người mạnh của thế giới dưới lòng đất này thực có chút biến thái.
- Phil! Chúng ta không thể tiếp tục ngồi chờ chết như vậy nữa! Xem ra đại sư Mikhail cũng khó mà giữ được sự an toàn cho chúng ta. Nếu đồng minh Habsburg, Capetian và Hohenzollern cứ kéo dài mãi không chịu hỗ trợ thì chúng ta sẽ tự chiêu binh mãi mã!
Lavezzi lớn tiếng nói.
Lukyanova tán thành:
- Đúng vậy! Đâu phải trên thế giới này không có sát thủ khác, chúng ta nhân lúc Kiếm Ma chưa lao đến giết, bỏ tiền ra mời sát thủ tốt hơn, giết hắn trước!
- Nào có đơn giản như vậy, anh đã phái người đi nghe ngóng rồi, hiện nay công hội sát thủ “Tận thế” xếp số 1 từ chối nhận những lời ủy thác nhằm vào người Trung Quốc, Kiếm Ma vừa vặn là người Trung Quốc.
Phil đau đầu nói.
- Chẳng lẽ chỉ có thể mời “Tận thế” sao? Không có công hội khác à?
Phil cười khổ:
- Theo tình hình hiện nay, muốn giết chết Kiếm Ma, ít nhất phải mời được sát thủ nằm trong top 3 thế giới, mà hội trưởng Tà Kiếm của Tận thế xếp đúng thứ ba.
- Chết tiệt, anh cả Phil của em, sao anh chỉ thỏa mãn với việc mời sát thủ đứng thứ ba? Chẳng phải còn số một số hai sao?
Markin hỏi.
Phil lộ vẻ mặt khó xử, than nhẹ một tiếng:
- Anh cũng từng nghĩ đến việc mời số một số hai nhưng bọn họ đều là sát thủ độc lập, không thuộc bất cứ công hội nào, hơn nữa… hơi phức tạp.
- Nghĩa là gì?
Thượng tá Bychkov lên tiếng:
- Để tôi giải thích cho mọi người một chút, căn cứ theo tài liệu mà KGB chúng tôi nắm được, hiện nay, người đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ là “Dạ Vương” Erik Denis – Mulas.
Không ai biết rõ người đó ở đâu, cũng không ai biết đó là nam hay nữ, thù lao khi nhận nhiệm vụ của người đó chưa bao giờ là tiền bạc, mỗi lần người đó đều tuyên bố thứ mình muốn ở tổng bộ hiệp hội sát thủ, ai có thể cho người đó thứ ấy thì người đó sẽ giết người cho bất cứ ai.
Có người đoán người đó là một người điên cuồng sưu tầm các vật phẩm đặc biệt, vì thế nên có một số người gọi người đó là “người thu thập huyết sắc”.
- Vậy giờ người đó muôn được cái gì? Trong kho bảo vật của nhà chúng ta có không ít đồ đặc biệt.
Lavezzi nói.
Phil thở dài lắc đầu:
- Rất tiếc là đồ của chúng ta không có tác dụng, thứ Erik Denis muốn là bản gốc kinh thánh Gutenberg, không phải bản da dê, càng không phải bản bằng giấy, chỉ lấy bản gốc. E là cả thế giới này không ai biết có còn thứ đó nữa không, thậm chí còn không biết nó được viết trên chất liệu gì.
Một đám thành viên gia tộc hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.
- Thế… sát thủ thứ hai thì sao?
Lukyanova hỏi.
Bychkov nhún vai:
- Người này tên là HOLLOW-MAN, người trong suốt, cũng là sát thủ không ai biết diện mạo và giới tính. Thật ra người này chỉ vào ngành muộn hơn Dạ Vương nên điểm tích lũy xếp thứ hai, tỷ lệ thành công đến bây giờ bằng Dạ Vương, đều là 100%.
Thù lao người trong suốt cần cũng do chính người này đưa ra, nhưng không phải tiền mà là mấy loại khoáng sản kim loại hiếm có như lithium, rubidium…, giá thị trường khoảng 500 triệu đến 1 tỷ đô la, chỉ cần mỏ, không cần khai thác.
Một đám thành viên gia tộc nghe mà trợn trừng mắt, cuối cùng Lukyanova béo mập không khỏi mắng một câu:
- Thượng đế ơi, rốt cục đám sát thủ đó là quái thai gì thế?
Có điều quẳng mỏ kim loại hiếm đối với gia tộc Romanov mà nói còn chưa đến mức quá khó lo liệu.
Sau khi biểu quyết, hội nghị cùng đồng ý lấy mỏ khoáng sản của châu Úc làm thù lao chi trả, lập tức đi thuê sát thủ số hai thế giới của hiệp hội sát thủ, người trong suốt.
Nhưng dù vậy Phil vẫn không yên tâm.
Đợi khi hội nghị giải tán, ông ta trở về phòng ngủ, đi qua đi lại, sau khi hút xong một điếu xì gà, ông ta híp mắt cầm điện thoại lên.