Freyja tinh thông nhiều ngôn ngữ, đối phương nói liên tục bốn lần, lần lượt dùng tiếng Ý, Tây Ban Nha và tiếng Anh, sợ cô nghe không hiểu còn dùng tiếng Hán sứt sẹo nói lần nữa.
Trong mắt Freyja lóe lên ánh sáng lạnh lùng, nếu chỉ một mình cô ở trên máy bay trực thăng thì có thể sẽ mạo hiểm trở về địa điểm xuất phát, nhưng trên máy bay trực thăng có Liễu Tiên Tiên, cô không dám mạo hiểm.
- Chị Freyja, sao thế?
Liễu Tiên Tiên chớp chớp đôi mắt to, nằm bò trên mặt ghế hỏi.
- Cô Liễu, có kẻ dùng đạn đạo tập trung vào chúng ta, vì sự an toàn của cô, tôi bắt buộc phải hạ cánh.
Sau khi biến đổi không ngừng, Liễu Tiên Tiên cũng “ah” một tiếng, sau đó yên lặng ngồi xuống.
Freyja bất ngờ quay đầu liếc nhìn, xảy ra tình huống nguy hiểm thế này mà cô gái này lại chẳng có dáng vẻ sợ hãi gì. Xem ra, huyết mạch của gia đình quân đội vẫn lưu truyền trên người cô bé này, chỉ là bình thường không thể hiện thôi.
Dưới sự chỉ huy của giọng nói trong tai nghe, Freyja bất đắc dĩ, dừng máy bay trực thăng ở trên một du thuyền xa hoa xa lạ.
Sau khi bước xuống máy bay trực thăng, Liễu Tiên Tiên cẩn thận đứng phía sau lưng Freyja, nhìn xung quanh.
Khi Freyja nhìn thấy một kỵ sĩ trung niên mặc áo giáp màu trắng, ngực in một đóa Tulip, cô lập tức nhíu chặt lông mày.
- Thần phạt giả của đồng minh Tulip.
Bá tước Maximilian tay cầm sâm panh bước từ trên boong tàu xuống, vừa đi vừa cười ha ha, như là rất hoan nghênh vậy.
- Bravo, không ngờ trên máy bay lại là hai vị tiểu thư xinh đẹp, hoan nghênh hai người đến du thuyền hiệu Theresia của tôi.
Maximilian vung tay lên:
- Mang rượu lên cho hai người đẹp, đừng làm mất lễ nghi của gia tộc Habsburg.
Vệ sĩ trưởng Fiona một thân váy đen đích thân bưng khay có hai ly sâm panh đến trước mặt Freyja cùng Liễu Tiên Tiên.
Trong lòng Freyja một hồi căng thẳng, cô cảm giác được một cách rõ ràng, ngay cả người phụ nữ bê rượu này cũng có tu vi cực mạnh.
- Xin mời dùng.
Fiona nói bằng tiếng Pháp.
Freyja cùng Liễu Tiên Tiên đành phải cầm ly rượu lên, kính rượu với Maximilian nhưng không dám uống.
Maximilian không hề để ý đến điều này, anh ta tự uống hết sâm panh của mình rồi đi đến trước mặt hai người bọn Freyja, cười tà nói:
- Vị tiểu thư phía sau này chắc là người nhà của Kiếm Ma nhỉ, vậy thì tiểu thư lái máy bay xinh đẹp này tên là gì, đến từ đâu thế?
Liễu Tiên Tiên không thích đọc sách nên ngoại ngữ rất kém, không hiểu gì, chỉ giương mắt nhìn.
Freyja khẽ ôm cô, để cô không sợ hãi, sau đó vẻ mặt thong dong và tự tin đáp:
- Tôi tên là Freyja, Kiếm Ma mà anh nói là chủ nhân tôi thuần phục.
- Ah, một cô gái xinh đẹp như vậy mà làm người hầu, thật đáng tiếc.
Maximilian thò tay định chạm vào má Freyja.
Nhưng Freyja rất nhanh liền tránh đi, nhìn Maximilian một cách cảnh giác.
- Mời anh dừng tay, anh nói anh là người của gia tộc Habsburg, theo những gì tôi biết thì bốn quý tộc cổ xưa tạo thành đồng minh Tulip đều rất chú trọng lễ nghi.
Freyja tim đập nhanh hơn, thật ra nàng cũng không biết như thế nào cho phải.
Cô có thể tin tưởng 100%, nếu cô muốn thử làm Maximilian bị thương thì mấy thần phạt giả bên cạnh sẽ lấy mạng cô trong nháy mắt.
Maximilian nhếch miệng:
- Lễ nghi cũng phải xem là đối với ai, một người hầu còn chưa đến lượt Bá tước Maximilian tôi chú trọng. Tiểu thư Freyja, tôi thích màu tóc của cô, đúng là hiếm thấy, tôi muốn tự mình thể nghiệm xem cô là con lai của hai loại người nào.
Nói xong, Maximilian chậm rãi cởi bỏ cúc áo của mình, bước từng bước đến gần Freyja.
Freyja chỉ có thể không ngừng lùi lại, nhưng phía sau cô là Fiona và hai gã vệ sĩ trưởng Saifandi, phía trước lại có một tên kỵ sĩ mặc áo giáp trắng không giận tự uy, có thể nói là hết đường lui.
Đúng lúc này, tiếng một cô gái ngăn trở một màn này.
- Maximilian, chẳng lẽ anh muốn cưỡng gian một người phụ nữ trước mặt tôi sao?
Trong đôi mắt bảo thạch màu xanh lam của Nataliya tràn đầy sự tức giận, lớn tiếng trách cứ.
Maximilian vẻ mặt bực bội quay đầu lại, miễn cưỡng cười cười:
- Nataliya, em yêu, anh chỉ đùa chút thôi. Anh chỉ cần nhìn em, làm sao nhìn được những người phụ nữ khác.
- Tốt nhất là như vậy, nếu không tôi sẽ nói chuyện này với gia tộc, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ anh đang khinh miệt gia tộc Romanov.
Nataliya nói xong, bước đến nói với Freyja:
- Hai người đi vào theo tôi, chỉ cần ở trong khoang thuyền chớ làm loạn, tôi cam đoan các người sẽ không việc gì.
- Nataliya, chuyện này không tới phiên em chỉ huy.
Maximilian không vui nói.
- Em cảm thấy chuyện quan trọng nhất là anh làm thế nào để nói cho Kiếm Ma biết tin mình đã giam cầm hai người phụ nữ này, để hắn giao thần vật ra. Hai người phụ nữ này chẳng chạy đi đâu được đâu, anh không cần lo.
Nataliya kiên trì nói.
- Hừ, bắt hắn giao thần vật ra là điều cơ bản nhất, anh còn muốn hắn phải trả cái giá đau đớn vì đã giết chết kỵ sĩ trưởng Kauffmann.
Maximilian ngạo nghễ nói.
Nataliya vẻ mặt đạm mạc:
- Nếu anh thật sự làm được thì tôi sẽ ở trên thuyền giao mình cho anh.
Maximilian nhe răng cười:
- Đấy là em nói đấy nhé, vợ chưa cưới thân yêu của anh, em không được nuốt lời đâu.
- Romanov trước giờ đều không nói hai lời.
Nataliya kiêu ngạo hất tóc, đưa Freyja cùng Liễu Tiên Tiên tiến vào buồng nhỏ trên tàu.
Maximilian ở phía sau kêu to:
- Em đợi đi, hôm nay anh sẽ cho em nhìn thấy trí tuệ của Bá tước Maximilian.
Đi vào trong khoang thuyền xa hoa, xung quanh đều được bài trí theo phong cách thời Trung Cổ.
Nataliya tùy tiện chỉ vào ghế sô pha da trâu bên cạnh:
- Các người ngồi đó đi, chắc gã không có thời gian đến quấy rối các người đâu.
Freyja nghi hoặc:
- Tại sao phải giúp chúng ta?
- Tại sao?
Nataliya thở dài:
- Vì tôi cũng là phụ nữ, chỉ không quen nhìn gã đối xử với cô như vậy.
- Cảm ơn cô, tiểu thư Romanov.
Freyja tự đáy lòng cảm kích nói:
- Đã sớm nghe nói trong bốn gia tộc lớn của đồng minh Tulip, chỉ có người của gia tộc Romanov phẩm hạnh quang minh lỗi lạc nhất, hôm nay gặp mặt quả là vậy.
Nataliya cười khẽ:
- Thật sao, có lẽ vậy.
Trên du thuyền ở cảng biển Bích Hải Sơn Trang.
Tần Xuyên vẻ mặt thoải mái thở gấp, lật người từ trên người Bạch Dạ không mảnh vải che thân xuống.
Giờ kỹ thuật của hắn đã rất tiên tiến, cho dù không dùng biện pháp phòng hộ gì, về cơ bản cũng có thể đảm bảo không khiến phụ nữ có thai, vì thế, làm việc xấu tiện hơn không ít.
Bạch Dạ mặt đỏ hồng, trong đôi con ngươi tràn ngập nước sau một hồi mơ màng liền khôi phục tỉnh táo.
Sắc mặt Bạch Dạ lập tức trở nên lạnh lùng. Cô đứng dậy, mặc kệ mình vẫn đang không mặc gì, giơ chân đạp vào mông Tần Xuyên.
Sau lưng Tần Xuyên có mắt, lập tức tránh đi:
- Em làm sao thế, đánh lén à.
Bạch Dạ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm:
- Ai cho phép anh đánh vào mông em. Còn nữa, anh là heo à, chuyện này mà cũng làm được tận hai tiếng.
Tần Xuyên nhìn thần thái người phụ nữ trước mặt, nghe lời nói châm chọc khiêu khích, không khỏi cười khổ:
- Lại thay đổi à.
Bạch Dạ hừ lạnh một tiếng:
- Thay đổi cái gì mà thay đổi.
- Được được, không thay đổi, không thay đổi.
Tần Xuyên vội chuồn là thượng sách, vừa mặc quần vừa chạy ra ngoài, tốt nhất không nên chọc vào cô nàng Bạch Dạ này.
Nhưng chạy ra bên ngoài, Tần Xuyên phát hiện máy bay trực thăng vẫn chưa quay lại, không khỏi sờ sờ đầu, chạy vào trong khoang thuyền hỏi:
- Tiểu Dạ Dạ, bọn Freyja chưa về, chắc không phải lạc đường chứ.
Bạch Dạ đang cầm khăn ướt không ngừng lau người, tức giận nói:
- Anh không biết gọi điện thoại à.
Tần Xuyên im lặng, tìm điện thoại gọi đi.
Nhưng hoàn toàn không kết nối được.
- Không kết nối được là thế nào.
Tần Xuyên buồn bực.
- Thật vô dụng.
Bạch Dạ không nhịn được lắc đầu, sau khi mặc quần áo tử tế, cô lấy điện thoại ra, mở hệ thống định vị GPS, tìm vị trí của Freyja.
Nhưng dần dần trên mặt cô cũng lộ ra vẻ khó hiểu.
- Sao lại thế này, sao lại không có tọa độ của Freyja?
Bạch Dạ nhíu chặt lông mày, ý thức được tình huống không ổn.
Đúng lúc này trên bờ biển truyền tới một tiếng gọi ầm ĩ.
- Anh Tần có ở đây không, anh có bưu kiện.
Tần Xuyên vội vàng quay đầu chạy ra ngoài, nhảy từ trên du thuyền cao mấy tầng xuống bờ biển.
Người phát bưu kiện càng hoảng sợ, kêu lên:
- Wow, anh Tần, anh là người của đội nhảy cầu sao.
- Anh từng thấy người của đội nhảy cầu nhảy ao không có nước à?
Tần Xuyên bực mình lườm người chuyển bưu kiện, cầm một bức thư từ tay cậu tta.
Trên bưu kiện này chỉ viết Tần Xuyên nhận, chẳng viết gì khác.
- Ai đưa cho anh?
Tần Xuyên đánh giá người này, phát hiện chỉ là người bình thường.
Người chuyển bưu kiện lắc đầu:
- Tôi cũng không biết đó là ai, có một người phụ nữ nước ngoài bảo tôi mang đến đây, cho tôi 200 tệ nên tôi mang đến.
Tần Xuyên trong lòng giật mình, vội hỏi:
- Người phụ nữ kia đâu?
- Lái xe thể thao đi rồi, tôi không biết đi đâu.
Người chuyển bưu kiện nói.
Tần Xuyên biết có hỏi thêm cũng không hỏi được gì nữa nên để người chuyển bưu kiện đi, sau đó mở bức thư ra.
Lúc này, Bạch Dạ cũng đi xuống, nhìn thấy nội dung viết trong bức thư, cô lộ ra ánh mắt kinh ngạc hỏi:
- Bảo anh giao thần vật ra, chẳng lẽ trong tay anh có thần vật à?