Sở Vân Tiêu ngồi ở đằng kia, sắc mặt âm trầm, trong mắt dường như còn có cả dòng điện chuyển động, nhưng cái vẻ mặt cũng chỉ biểu hiện ra trong tức thì mà thôi.
Anh ta chỉ nghĩ rằng Tần Xuyên cố ý muốn chống lại anh ta, nhưng anh ta có tiền có thế, chỉ chút tiền cỏn con ấy sao có thể lọt vào mắt của anh chứ. Chỉ thấy anh ta hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:
-550 vạn!
Tần Xuyên biết Sở Vân Tiêu như vậy là có ý muốn cùng hắn đấu đến cùng, nên chắc chắn sẽ không chịu nhả ra. Vốn dĩ hắn cũng thật lòng muốn bỏ tiền ra để quyên góp nên đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến tiền bỏ ra nhiều hay ít, vì vậy cũng không ngại ngần tăng giá tiền lên.
-600 vạn!
Tần Xuyên thoái mái hô lên.
Sở Vân Tiêu nghiến răng:
-700 vạn!
Lần này bỏ ra thêm một trăm vạn khiến cho cả hội trường phải kinh ngạc nhìn anh ta, những tiểu thư nhà giàu thì lại càng ái mộ mà nhìn anh ta, đây mới đúng là tuổi ít (trẻ) nhưng tiền thì nhiều nha!
Đang lúc Sở Vân Tiêu đắc ý nhìn về phía Tần Xuyên, anh ta cũng muốn xem Liễu Hàn Yên sẽ có phản ứng gì, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng nói khiến anh ta không thể tin nổi --------
-1000 vạn!
Tần Xuyên nhàn nhạt nói.
-Roạt!
Tất cả mọi người lúc nãy còn nhìn về phía Sở Vân Tiêu ngay lập tức quay sang nhìn về phía Tần Xuyên, thật ra thì 1000 vạn cũng không phải là rất nhiều chỉ có điều cách tiêu tiền này cũng quá là liều mạng đi!
Chu Chí Bang ngồi ở hàng ghế phía trước cũng quay đầu lại nhìn về phía Tần Xuyên, khóe miệng còn nhếch lên cười cười, anh ta còn tưởng là Tần Xuyên sẽ không quan tâm đến buổi đấu giá này thì ra là là có chuẩn bị cả rồi mới đến, không những thế còn chuẩn bị không ít tiền nữa chứ.
Ngay cả Phó thủ tướng cũng có chút bất ngờ nhìn về phía Tần Xuyên, sau đó quay sang hỏi người bên cạnh vài câu, hiển nhiên là muốn biết về thân phận của Tần Xuyên.
Mặt của Sở Vân Tiêu lúc này đen như cái đít nồi rồi, dùng cái giá đó để mua về một bức tranh do một đám trẻ con vẽ nên, thật đúng là đầu óc có vấn đề mà!
Anh ta nghĩ nghĩ một lát, số tiền 1000 vạn này chắc chắn là toàn bộ vốn liếng của tên Tần Xuyên đó, mình chỉ cần đợi những món đồ tiếp theo ra rồi mua về cũng được.
Người dẫn chương trình có chút ngây ngốc, sao lại có thể có người chịu bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua một một bức tranh như thế này cơ chứ?
-1000 vạn lần thứ nhất! 1000 vạn lần thứ hai… 1000 vạn lần thứ ba, đấu giá thành công!! Cảm ơn vị Tần tiên sinh đây!
Toàn hội trường vang lên một tràng pháo tay, mặc dù bọn họ đều cảm thấy Tần Xuyên chẳng qua cũng chỉ là sĩ diện, phô trương mà không biết tự lượng sức mình mà thôi nhưng dù sao thì cũng vẫn phải cho hắn chút mặt mũi coi như là an ủi.
Tiếp sau đó, vật phẩm đấu giá thứ hai được mang ra, đó là một ấm trà đơn vô cùng đơn giản.
-Ấm trà này là do một thấy giáo trẻ tuổi ở một thôn nhỏ trong núi sau tiết học dạy bọn trẻ tập làm đồ gốm sứ đã nặn thành, mặt ngoài của ấm có hơn tên của hơn ba mươi em nhỏ, giá khởi điểm là hai mươi vạn!
Người dẫn chương trình giới thiệu về vật phẩm thứ hai.
Lại là một đồ vật mang tính dâng tặng tình thương nữa, hội trường một lần nữa lại vang lên những tiếng ra giá.
Vì đã có vòng khởi động điên cuồng như vữa này nên lúc này mọi rất nhiều người đã trực tiếp tăng lên đến hàng trăm vạn.
Chưa được mấy vòng, giá đã lên tới ba trăm vạn.
Chu Chí Bang thấy Sở Vân Tiêu muốn bỏ qua vòng này liền giơ thẻ lên nói:
-Ba trăm tám mươi vạn!
Mọi người đều thấy Thái tử của Chu gia đã giơ thẻ rồi nên cũng không có ai muốn tranh đoạt với anh ta, lặng lẽ bỏ tấm thẻ xuống.
Nhưng Tần Xuyên lại đâu có quản nhiều như vậy, nghĩ thầm cái tên Chu Chí Bang này cũng quá là keo kiệt đi, dù gì thì Chu gia cũng mang tiếng là Phú khả địch quốc, là nhà giàu nứt đố đổ vách mà lại keo kiệt như vậy!
-Năm trăm vạn!
Tần Xuyên hô lên.
Chu Chí Bang vừa uống một ngụm rượu vang đỏ, vố tưởng là vòng này đã kết thúc rồi nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng của Tần Xuyên ra giá khiến anh ta suýt chút nữa thì phun luôn ngụm rượu đang ngậm trong miệng.
Anh ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tần Xuyên, trong ánh mắt truyền đền tin tức ----- Đại ca à, rốt cuộc thì cậu muốn làm cái gì vậy hả?
Chu Chí Bang có chút không vui, chẳng lẽ số tiền Tần Xuyên chuẩn bị không chỉ có một ngàn vạn?
Sau khi đắn đo suy nghĩ một hồi, Chu Chí Bang quyết định bỏ cuộc, cảm thấy hòa khí sinh lợi lộc, không nhất thiết phải gây khó dễ cho Tần Xuyên.
Vòng thứ hai, Tần Xuyên lại một lần nữa mua được ấm trà với giá năm trăm vạn.
Vật phẩm đấu giá của cả hai vòng đều bị Tần Xuyên mua được, lúc này Tần Xuyên đã trở thành mục tiêu quan tâm của tất cả mọi người trong hội trường, bọn họ đều cùng nhau suy đoán xem trong vòng thứ ba tới Tần Xuyên sẽ tiếp tục bỏ tiền ra mua nữa không?
Vật phẩm đấu giá thứ ba là một chiếc túi nhỏ được làm thủ công, đương nhiên đây cũng vẫn là sản phẩm từ những đôi tay nhỏ bé của những đứa trẻ kia.
Sau khi mọi người ra giá lên đến ba trăm vạn, Sở Vân Tiêu lúc này lại ra giá:
-Bốn trăm vạn!
Nói xong anh ta quay sang nhìn về phía Tần Xuyên, theo như anh ta tính toán thì hiện giờ chắc có lẽ Tần Xuyên cũng chẳng còn bao nhiêu tiền nữa.
Ai ngờ, Tần Xuyên cũng lại mở miệng, hô:
-Năm trăm vạn!
Mọi người trong hội trường hoàn toàn sụp đổ, những người khác đều là đi từ một trăm vạn rồi lên dần nhưng vị đại gia này tại sao lần nào hắn cũng khởi đầu với cái giá năm trăm vạn vậy chứ? Chẳng lẽ tiền của hắn thật sự là từ trên trời rơi xuống sao?
Vốn Chu Chí Bang còn muốn tăng thêm giá tiền nhưng lại thấy Tần Xuyên tham gia nên anh ta liền yên lặng tiếp tục uống rượu.
Sở Vân Tiêu tức sùi bọt mép, trong lòng cũng không nhịn nổi nữa mà chửi thề, nhưng bên ngoài lại cười nhạt nói:
-Sáu trăm vạn!
Nếu muốn chơi thì anh ta sẽ hầu đến cùng luôn, anh ta không tin tài sản của Tần Xuyên có thể vượt quá hai nghìn vạn!
Tần Xuyên thấy Sở Vân Tiêu có ý muốn đấu với mình nên cũng không ngại gì nữa, lập tức hô to:
-Một nghìn vạn!
Không khí toàn hội trường trở nên sôi sục! Tất cả mọi người đều cho rằng tên Tần Xuyên này điên rồi, lần này lại có thể trực tiếp tăng từ sáu trăm lên một nghìn vạn! Một lần liền thêm bốn trăm vạn!
Chỉ là một chiếc túi nhỏ làm bằng len không đáng mấy đồng vậy mà lại có thể bỏ ra một nghìn vạn để mua? Số tiền này có thể mua cả vạn con dê ấy chứ!
Ngay cả Liễu Hàn Yên cũng phải kinh ngạc mà quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình, bởi chính cô cũng không biết, tiền này của Tần Xuyên là từ đâu mà có, <Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> thậm chí đến cô còn có chút nghĩ ngờ, Tần Xuyên thật sự có thể trả nhiều tiền mặt như vậy được sao?
Trong lòng cô có chút lo lắng, nếu lỡ như lát nữa không có tiền mặt để trả, vậy thì chuyện này sẽ chẳng khác gì là cố ý phá hoại buổi tiệc, lừa gạt lãnh đạo!
Sở Vân tiêu thật sự không thể nào nhịn nổi nữa, không chút khách khí nói:
-Tần Xuyên, buổi tiệc tối nay là một buổi đấu giá từ thiện nghiêm túc đấy, cậu ra giá thì sẽ phải chịu trách nhiệm với lời mình nói ra, cậu có chắc là cậu biết mình đang làm gì không đấy?
Trong miệng Tần Xuyên đang nhai một quả cà chua bi, liếc mắt nhìn anh ta:
-Anh gào cái gì mà gào? Là ông đây bỏ ra một ngàn vạn đấy! Anh có giỏi thì tăng thêm đi! Không có tiền thì câm miệng! Hội trường đấu giá cũng phải là chợ hàng cá hàng thịt, anh tưởng cứ hét lên là ngon lắm à!
-Cậu...
Sở Vân Tiêu tức đến nỗi đỏ bừng cả mặt nhưng vẫn im lặng ngồi xuống, trong lòng lại độc ác nghĩ: Tao không tin mày lại có nhiều tiền như vậy, để xem lát nữa mày sẽ giải quyết thế nào!
Anh ta quyết định sẽ không tiếp tục đấu giá mấy thứ không có giá trị này nữa, anh ta muốn dùng tất cả số tiền chuẩn bị hôm nay đặt vào bức ảnh chụp chung cùng Phó thủ tướng ở vòng cuối cùng.
Phó thủ tướng ngồi ở hàng ghế thứ nhất mỉm cười nhìn hai chàng trai trẻ, dường như ông cảm thấy khá thú vị với những chuyện diễn ra hôm nay.
Tiếp theo, từng món đồ lần lượt được đưa ra, cũng vẫn là những món đồ không có giá trị thực tế nào cả.
Những người theo đấu giá càng ngày càng ít, tất cả mọi người đều muốn lấy một thứ nào đó từ trong tay Tần Xuyên nhưng mỗi lần hắn ra giá, đơn vị tiền lại tính bằng ngàn vạn, điều này khiến cho các đại giá khác cũng phải e sợ mà rút lui.
Tất cả mọi người đều có chung một ý nghĩ trong đầu: Để xem rốt cuộc thì anh có bao nhiêu tiền!?
Đương nhiên, cơ hội được chụp ảnh chung với Phó thủ tướng mới là cái mà mọi người muốn tranh đoạt nhất, chính vì vậy mà mọi người đều cố nín nhịn.
Chu Chí Bang cũng muốn mua được một hai món đồ nhưng anh ta tăng giá lên một ngàn vạn thì Tần Xuyên lại ra giá hai ngàn vạn, khiến cho Chu Chí Bang chỉ có thể bó tay toàn tập, cái này đúng là bắt nạt người ta một cách quá đáng mà!
Lúc này Chu Chí Bang cũng bắt đầu lo lắng thay cho Tần Xuyên, cho dù Tần gia có thật sự cho hắn tiền thì cũng không thể nào cho nhiều như vậy, hắn thật sự có thể trả hết số tiền đó sao?
Cho đến khi kết thúc việc đấu giá tám món đồ, Tần Xuyên đã bỏ ra khoảng trên dưới một trăm triệu Nhân dân tệ, đối với những khách mời của bữa tiệc này thì số tiền này nói ít không ít mà nói nhiều cũng không nhiều, người có thể bỏ ra số tiền này có cả đống.
Nhưng nếu là bỏ một trăm triệu tiền ra chỉ để mua về cái đống đồ này thì lại không có mấy ai, huống chi món đồ có giá trị nhất lại là cái cuối cùng.
Cuối cùng, người dẫn chương trình mang theo khuôn mặt kiêu ngạo cùng hưng phấn hô ta:
-Các vị khách quý, vật phẩm đấu giá cuối cùng của đêm nay chính là cơ hội được chụp ảnh chung với Phó thủ tướng tôn kính của chúng ta, chính thức bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là một ngàn vạn.
Người dẫn chương trình cũng đã bàn bạc kĩ với mọi người rồi, nếu như buổi đấu giá đêm nay đã điên cuồng như vậy cũng sẽ phải có một cái giá khởi điểm điên cuồng không kém, hơn nữa việc này còn có thể nịnh nọt lãnh đạo nữa chứ.
Tuy nhiên mọi người ở đây không ai cảm thấy cái giá này là không hợp lý cả, tất cả đều đã có công tác chuẩn bị tâm lý ngay từ đầu rồi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, giá lần lượt lên một ngàn hai trăm vạn, một ngàn năm trăm vạn, hai ngàn vạn.
Giá càng lúc càng được nâng cao.
Chu Chí Bang thấy những người ra giá cộng lại cũng không tới mười người, liền giơ thẻ lên hô:
-Năm ngàn vạn!
Anh ta là con trai trưởng đời thứ ba của Chu gia, chỉ cần có thể được chụp chung với Phó thủ tướng một bức ảnh địa vị của anh ta sẽ được củng cố vững chắc hơn.
Chính vì vậy cho dù anh ta phải cắn răng bỏ tiền của mình ra thì cũng nhất định phải có được cơ hội này.
Còn một người nữa cũng rất quan tâm đến cơ hội này, không ai khác chính là Sở Vân Tiêu, anh cũng đã phải cố nhịn cả tối rồi, lúc này không thể nhịn tiếp được nữa, bất chấp việc sẽ chọc giận đến Chu Chí Bang, hét lên:
-Tôi ra giá sáu ngàn vạn!
-Sáu ngàn vạn!
Người dẫn chương trình hưng phấn hô to:
-Sở tiên sinh đã ra giá sáu ngàn vạn...
-Tám ngàn vạn!
Chu Chí Bang nheo mắt, vào thời điểm này anh ta cũng không muốn nhường cho Sở Vân Tiêu nữa.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho ngây ngốc, quả đúng là thần tiên đánh nhau, người phàm không nên xem vào!
Có không ít người lặng lẽ nhìn về phía Tần Xuyên vốn luôn điên cuồng nhất từ đầu đến giờ, nhưng mọi người lại có chút thất vọng, tên này sao đến cái đáng giá nhất cần phải đấu giá thành công thì lại ngồi im không nói tiếng nào như vậy? Chỉ thấy hắn cắm đầu cắm cổ ngồi ăn đồ ăn thôi!
Trong hội trường lúc này, không khí đấu giá giữa Sở Vân Tiêu cùng Chu Chí Bang đã đến hồi gay cấn.
Lúc Chu Chí Bang hô lên “ một trăm triệu” những người ở đây đều hít khí lạnh. Là một trăm triệu đó! Một doanh nghiệp quy mô tương đối lớn, lợi nhuận thu vào một năm cũng chỉ có một trăm triệu.
Chỉ là một bức ảnh chụp chung với Phó thủ tướng thôi mà, cái giá này thực sự là quá cao rồi.
Nhưng không ngờ, Sở Vân Tiêu lại có vẻ mặt bình tĩnh mà hô to:
-Tôi ra giá hai trăm triệu!
Toàn hội trường tràn ngập âm thanh hít hà, mọi người đều giật mình la lên.
Mà ngay cả Phó thủ tướng cũng phải nghiêm túc mà nhíu này, tinh tế nhìn về phía Sở Vân Tiêu.