Tần Xuyên đi theo Kim tư lệnh đến Bộ Tác chiến.
Lăng Thiết Tâm đi cùng Tần Xuyên, kéo tay áo Tần Xuyên ra hiệu đi lui lại phía sau, cách Kim tư lệnh một đoạn.
Rồi Lăng Thiết Tâm hạ giọng nói:
- Cậu phải lễ phép với Kim tư lệnh, tuy Kim tư lệnh không được khỏe, đã phải trải qua mấy lần phẫu thuật nên không hay đến quân doanh, nhưng ông ấy là thành viên chủ chốt của nhà họ Kim, một trong bốn đại vương tộc.
Nếu cậu có thể thiết lập một mối quan hệ tốt đẹp với Kim tư lệnh, sẽ rất có ích cho việc thành lập mối quan hệ giữ hai nhà Kim Tần đấy!
Đại gia chủ của nhà họ Kim là phụ thân của Kim tư lệnh, hiện là lãnh đạo thứ ba của Trung Quốc chúng ta!
Trong bốn đại vương tộc, thực lực của nhà họ Kim chỉ xếp sau nhà họ Long, nói nhà họ Kim một tay che cả bầu trời cũng không phải nói quá!
Tần Xuyên nghĩ thầm, quyền thế có lớn thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn, hắn chẳng có tí hứng thú nào với vị trí người đứng đầu nhà họ Tần, nói chính xác hơn thì địa vị ấy không đủ để thỏa mãn hắn.
Nhưng ở cương vị tư lệnh quân khu Giang Nam, đã trải qua nhiều lần phẫu thuật, phải ở nhà tĩnh dưỡng thời gian dài mà Kim Sách vẫn tại chức, cho thấy thực lực của nhà họ Kim thực sự rất hùng mạnh, quân đội cũng không dám động vào người nhà họ.
- Sao chú lại tự nhiên muốn giúp tôi thành lập mạng lưới quan hệ xã giao thế? Không phải chú rất khinh thường tôi sao? – Tần Xuyên nửa cười nửa không nhìn Lăng Thiết Tâm.
Ông chú này cũng gió chiều nào theo chiều ấy đây, lúc đầu thấy mình là phế thiếu đã khinh thường ra mặt, bây giờ biết được một phần thực lực của mình bắt đầu thay đổi suy nghĩ rồi.
Lăng Thiết Tâm không hề đỏ mặt, chỉ hừ nhẹ:
- Tôi biết cậu đang nghĩ gì, chẳng qua tôi đang làm chuyện tôi nên làm thôi. Nếu cậu chỉ là đồ phế vật tôi đã chẳng mất công để ý đến cậu làm gì. Nhưng nhà họ Tần đã âm thầm bồi dưỡng cậu, tôi tự nhiên sẽ cố gắng giúp đỡ.
Tần Xuyên nghĩ thầm, nhà họ Tần có bồi dưỡng hắn cái gì đâu, nhưng hắn cũng không buồn giải thích với Lăng Thiết Tâm.
Trụ sở của Bộ chỉ huy tác chiến là một tòa nhà độc lập rộng lớn, với rất nhiều màn hình lớn hiển thị các chiến dịch và trận đánh, cùng đủ các loại bản đồ và tuyến đường.
Mấy nhân viên kỹ thuật đang có mặt đều cung kính cúi chào Kim tư lệnh.
Khi đi đến đài trung tâm, Tần Xuyên nhận ra cả cái đài lớn như màn hình chiếu phim này là một màn hình cảm ứng.
Kim tư lệnh tự tay thao tác một số lần, trên màn hình liền hiện ra bản đồ một vùng biển, trên đó có rất nhiều đảo.
- Tần Xuyên, có biết đây là đâu không? – Kim Sách hỏi.
Tần Xuyên sớm đã nhớ rõ bản đồ thế giới, hắn chỉ cần liếc một cái là đã nhận ra.
- Vùng biển phía nam Trung Quốc, giáp ranh lãnh hải Phillipine.
- Đúng - Kim Sách gật đầu, cầm lên một cây chỉ thị chỉ vào một hòn đảo nhỏ trên bản đồ nói – Liễu tướng quân đang ở trên hòn đảo vô danh mang số hiệu 0708 này!
Hòn đảo này nằm ở địa phận vùng biển quốc tế, không quốc gia nào được quyền chiếm lĩnh, nói cách khác là một hòn đảo vô chủ.
Tần Xuyên kinh ngạc, chẳng trách mình không gọi được cho cô ấy, hóa ra cô ấy ở tận chỗ xa xôi này!
- Vợ tôi đến đấy làm gì?
Kim tư lệnh lạnh lùng nói:
- Đây vốn là chuyện quân sự cơ mật của chúng tôi, nhưng cậu đã đến đây tôi cũng hào phóng nói cho cậu biết.
Liễu tướng quân dẫn theo ba binh đoàn tinh nhuệ của Trung Quốc, tổng cộng sáu mươi tám người, lên đảo để tiêu diệt một nhóm lính đánh thuê.
Tần Xuyên thầm rùng mình hỏi:
- Lính đánh thuê bình thường không cần đến Hàn Thứ ra quân, bọn chúng là ai? Hơn nữa bọn chúng không ở trên lãnh thổ Trung Quốc, tại sao lại phải đến tận đó tiêu diệt bọn chúng?
- Chuyện này bắt đầu từ vụ nhà kho quân sự lần trước…
Kim Sách ngắn gọn tóm tắt nội dung sự việc, Tần Xuyên nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Ban đầu binh đoàn Cuồng Triều bị Thánh giáo lợi dụng, sai Gấu Lớn và Đại Bàng Sắt là hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp mang theo rất nhiều quân đến để phá hủy văn vật của Trung Quốc.
Không ngờ Gấu Lớn và Đại Bàng Sắt đều tử trận, khiến lực lượng của Cuồng Triều giảm sút đáng kể.
Đứng đầu đoàn quân Cuồng Triều là “Song Đao Khách” Phá Lãng – một trong mười ba binh vương.
Phá Lãng là người có thù tất báo, nhưng rất trọng tình nghĩa, cho nên rất nhiều cường giả đều kết nghĩa sinh tử với y.
Chết mất nhiều anh em như vậy, Phá Lãng không cam lòng, sau một thời gian bày mưu tính kế, dưới lệnh của Phá Lãng, binh đoàn Cuồng Triều đã liên kết với binh đoàn Nhiệt Phong Bạo.
Đứng đầu binh đoàn Nhiệt Phong Bạo cũng là một trong mười ba binh vương, tên Zahidi, còn có biệt danh “ác mãng”, người này đã từng giao chiến với rất nhiều cao thủ thuộc bộ đội đặc chủng của Trung Quốc ở biên giới Tây Nam.
Cho nên hai người liên kết với nhau, muốn trả thù Trung Quốc.
Mấy ngày trước, một chiếc thuyền buôn của Trung Quốc bị cướp trên vùng biển này, người trên thuyền không ai thoát được, hơn nữa một vật quốc bảo của chính phủ Trung Quốc đặt từ nước ngoài về cũng bị bọn Phá Lãng và Zahidi cướp mất.
- … Theo những gì chúng tôi điều tra được, binh đoàn của Phá Lãng và Zahidi rất tinh nhuệ, đóng quân trên hòn đảo quốc tế đó, nơi đó là nơi không có ai quản lý, chỉ cần tìm ra được người mua phù hợp thì bọn chúng sẽ bán quốc bảo đi, thu được một món tiền khổng lồ.
Tuy chúng ta có quân hạm đóng ở gần hòn đảo đó nhưng nếu dùng cách quân sự sẽ bị vệ tinh nước ngoài phát hiện, dấy lên dư luận quốc tế, ngoài ra cũng sẽ thu hút sự chú ý của các quốc gia khác, tăng khả năng họ lén đến vùng biển quốc tế để chiếm đoạt quốc bảo của chúng ta.
Quan trọng nhất, cũng là điều chúng tôi lo nhất, tấn công trực diện rất có khả năng sẽ phá hủy quốc bảo, thế nên biện pháp giải quyết ổn thỏa nhất là phái tinh binh đến hòn đảo đó, lén đoạt lại quốc bảo!
Hàn Thứ của Liễu tướng quân là đoàn quân tinh nhuệ gần hòn đảo đó nhất, vì vậy quân đội và Bộ An ninh đã cùng ra lệnh cho Liễu tướng quân dẫn quân lên hòn đảo đó đoạt lại quốc bảo, đồng thời tiêu diệt đám quân ô hợp kia! – Kim Sách nói.
Tần Xuyên bực mình nói:
- Chẳng lẽ các ông không biết người mà đám Cuồng Triều căm ghét nhất bây giờ chính là vợ tôi à? Lúc trước người của bọn chúng chết ở đây, chắc chắn vô cùng căm thù cô ấy, các ông còn sai cô ấy đi!?
Hơn nữa có đến tận hai binh đoàn, hai binh vương, để vợ tôi một mình địch lại hai, các ông nghĩ sao thế hả!?
Kim Sách nheo mắt cười:
- Sao lại không thể lấy một địch hai? Lần trước không phải một mình Liễu tướng quân cũng đã tiêu diệt được hai cha con Iga Kumitsu sao? Iga Kumitsu là võ giả cảnh giới Tiên Thiên bậc trung… không lẽ… người làm nên chiến tích này không phải Liễu tướng quân?
Tần Xuyên sững người, lúc này hắn mới nhận thức được rằng, trong mắt quân đội, Liễu Hàn Yên đã vượt ra khỏi mức Tiên Thiên sơ cấp xa lắm rồi!
Cho nên họ mới cho rằng phái Liễu Hàn Yên đi đánh lại Phá Lãng và Zahidi hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Tần Xuyên vừa buồn vừa lo đấm mạnh xuống bàn, trong lòng như lửa đốt, còn áy náy vô cùng…
Vì sao cô ấy lại ngốc thế, người có phải do cô ấy giết đâu, chỉ vì giữ bí mật tu vi của mình mà hắn khoác hết tất cả lên người cô ấy.
Bây giờ biết đi đến đó chỉ có một phần mười cơ hội sống sót trở về mà cũng không nói với hắn, chỉ lẳng lặng vâng mệnh xuất kích.
Nếu bốn ngày trước cô ấy nói rõ chuyện cho mình biết, mình có thể lặng lẽ theo cùng cô ấy, cho dù có thể không hoàn thành được nhiệm vụ nhưng cũng có thể bảo vệ được cô ấy…
Không lẽ đây chính là sự kiêu ngạo của cô ấy? Thà chết chứ không chịu nhờ người khác bảo vệ?
Lòng Tần Xuyên rối như tơ vò.
- Lẽ nào, đám Iga Kumitsu là do cậu giết? – Lăng Thiết Tâm đứng bên cạnh thất kinh, lúc đấy Tần Xuyên đúng là cũng có mặt thật.
Tần Xuyên không trả lời, hỏi:
- Quốc bảo là cái gì?
- Đây là bí mật quốc gia, không thể nói được – Kim tư lệnh đáp.
Tần Xuyên hít sâu một hơi, đôi mắt như tóe lửa, hỏi tiếp:
- Tình hình bây giờ thế nào, chiến sự ra sao rồi?
Kim Sách lắc đầu:
- Từ mười giờ ba mươi sáu phút sáng nay bắt đầu mất liên lạc, nhưng cuối cùng Liễu tướng quân trả lời nói trên đảo xuất hiện một số cao thủ không rõ lai lịch, Hàn Thứ đã thiệt hại quá nửa, cần viện trợ.
Tần Xuyên lạnh hết người, run lên bần bật:
- Đừng nói là các ông định sai Cơ Vô Song mang quân đi trợ giúp đấy nhé?
Kim Sách nói:
- Bộ đội Long Chiến của Cơ Vô Song vốn là một phần của kế hoạch, nhưng Hàn Thứ là một trong ba mũi nhọn còn không địch lại được đám lính đánh thuê đó, chỉ phái Long Chiến đi cũng không giúp được gì.
Cho nên chúng tôi đang thương thuyết với Bộ An ninh, hi vọng có thể phái một số tướng quân trong số bảy tướng quân Thiết Phù Đồ cầm quân đi viện trợ.
- Chờ được các ông làm xong hết những thủ tục này, điều được binh rồi đưa được quân đến vùng biển đó thì không phải đã quá muộn rồi sao!? – Tần Xuyên cả giận nói.
Lăng Thiết Tam đứng bên cau mày nói:
- Tần Xuyên xem lại thái độ của mình! Cậu tưởng Kim tư lệnh không sốt ruột sao? Nhưng sốt ruột có giải quyết được vấn đề không? Nếu chỉ đơn giản là tiêu diệt đám lính đánh thuê đó thì chỉ cần mấy quả đạn pháo là xong việc!
Nhưng chúng ta còn phải cân nhắc đến dư luận quốc tế, muốn tìm lại quốc bảo, ngoài ra còn phải cố hết khả năng để bảo toàn quân sĩ, càng cần đảm bảo không đưa quân chi viện vào chỗ chết, cậu có biết câu chuyện phức tạp đến thế nào không!?
Tần Xuyên cười nhạt nói:
- Tôi chỉ là một người dân thường không hiểu gì quốc gia đại sự, tôi chỉ biết vợ tôi đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi cứu cô ấy về!