Nói rồi Đường Vi xuống giường, rón rén nhón chân đi ra khóa cửa phòng lại.
Bây giờ Tần Xuyên mới nhớ ra đây là nhà Đường Vi, Đường Nghị cũng ở đây, bảo mẫu cũng sẽ đến, nhỡ may lúc nữa có tiếng động gì vọng ra, có người mở cửa đi vào thì chết dở.
- Thế chắc là được rồi - Đường Vi nói rồi quay lại giường.
Đây cũng là lần đầu tiên của cô, cô không biết tiếp theo phải làm như thế nào.
Tần Xuyên chẳng quan tâm nhiều đến thế, tung chăn ra, nhào đến cô gái như sói đói vồ thỏ non.
Nhưng đúng lúc này bên ngoài lại vọng vào tiếng nói:
- Đường tiểu thư có tỏng đó không? Có ăn sáng nữa không? Tiểu Nghị nói hôm nay tiểu thư sẽ đưa cậu ấy đi khám bác sĩ?
Hệt như có một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu Tần Xuyên, nghe thôi cũng biết là bảo mẫu nhà Đường Vi đến rồi.
Đường Vi cũng giật bắn người, may mà cô vừa ra khóa cửa, không lo bảo mẫu đột ngột bước vào.
- À… cháu… một lúc nữa cháu sẽ ra, bữa sáng cứ để đấy cho cháu đã.
- Làm sao đây? – Tần Xuyên nhìn cô gái vẻ tội nghiệp, phía dưới của hắn nhịn sắp chết rồi, nhưng Đường Vi chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà hoãn việc đưa cháu trai đi khám đâu.
Đường Vi nhìn anh chàng đầy áy náy, rồi đột nhiên như vừa quyết định điều gì, nhảy lên giường chống hai tay vào đùi trong của Tần Xuyên.
- Tiểu Vi Vi em định làm gì đấy?
- Suỵt, đừng nói nữa… Lần này đền bù cho anh vậy, lần sau anh muốn gì em cũng chiều.
Nói rồi cô hé miệng, im lặng vùi đầu vào giữa hai chân Tần Xuyên…
Tần Xuyên toàn thân tê cứng, hai tay nắm chặt lấy chăn, mắt mở bừng, hồn vía đều bay đi cả rồi!
…
Lúc đi ra khỏi nhà Đường Vi, cả người Tần Xuyên lâng lâng muốn bay, sung sướng đến cùng cực.
Mặc dù vẫn chưa đánh mất thân xử nam nhưng ít ra cũng được coi là người có kinh nghiệm rồi, hắn không khỏi đắc ý.
Hắn biết Đường Vi muốn dẫn cháu đi khám nên không nấn ná gì lâu, tự bắt taxi về nhà.
Đúng lúc này có người gọi điện tói. Là Liễu Thiển Thiển.
- Alo, em vợ, sao tự nhiên lại gọi điện cho anh thế? – Tần Xuyên rất buồn bực, tuy mối quan hệ với cô em vợ đã trở nên tốt đẹp hơn nhưng chưa đến mức thân thiết như thế này.
- Anh rể thối, tối hôm qua anh đi đâu? Đêm không về nhà ngủ, cũng không thèm gọi điện báo cho chị tôi? – Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Liễu Thiển Thiển nhiếc móc.
Tần Xuyên gãi đầu, đúng là hắn quên không gọi điện cho Liễu Hàn Yên, nghĩ rằng cô không để ý đến hắn, hắn có ở nhà hay không đâu có gì khác biệt.
- Ồ xin lỗi, anh không nghĩ đến, nhưng em gái à, vợ anh còn mặc kệ anh, em loạn lên làm cái gì?
Liễu Thiển Thiển thở phì phì đầy tức giận nói:
- Chị gái tôi mặc kệ anh là do chị tôi rộng lượng! Nhưng anh không báo cáo với chị tôi, chứng minh anh chẳng coi chị ấy vào đâu, không tôn trọng chị ấy!
Tần Xuyên dở khóc dở cười:
- Được rồi được rồi, lần sau anh sẽ nhớ gọi điện…
Trong lòng thầm thêm một câu, chỉ cần Liễu Hàn Yên không chê nhiều chuyện là được.
- Thế mới ngoan chứ! Anh mau về đi, hôm nay chúng ta ăn đồ biển nướng, anh phải giúp em một tay! – Liễu Thiển Thiển nói.
Tần Xuyên ngạc nhiện:
- Sao tự nhiên lại muốn ăn đồ nướng? Ra tiệm ăn không phải là xong à?
- Không được! Chị ấy nhận được thông báo phải trở về đơn vị, chúng ta làm một bữa tiễn chị lên đường, em còn đặt bao nhiêu hải sản Australia vận chuyển thẳng đến đây này! Anh rể ngốc về nhanh! Lúc nữa sẽ có khách đến đấy!
Tần Xuyên giật mình, xem ra Liễu Vân chuẩn bị đi rồi, cũng không nói gì thêm, ngắt máy xong bảo taxi chạy thẳng về Bích Hải Sơn Trang.
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy Liễu Thiển Thiển đã đặt hai thùng hải sản to đùng ngay trước cửa, con bé này đúng là biết cách tiêu tiền thật, cách mấy mét đã ngửi thấy mùi hải sản nồng lên rồi.
Liễu Hàn Yên lái một chiếc Jeep đến, chuẩn bị đem hải sản và khung nướng lên xe, chuyển đến bãi cát gần nhà.
Nhìn thấy Tần Xuyên đi taxi về, cô nhàn nhạt hỏi một câu:
- Xe anh đâu?
Tần Xuyên không biết có nên nói chuyện tối hôm qua bị nổ ra không, chỉ cười trả lời:
- Mất rồi.
Liễu Hàn Yên chướp chớp mắt nhưng cũng không hỏi gì thêm, chỉ “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục đi chuyển đồ.
Tần Xuyên nín lặng, cô gái này hoàn toàn chẳng quan tâm đến chuyện xe cộ của hắn làm sao, cũng chẳng có ý định hỏi xem hôm qua hắn làm gì, quả nhiên chỉ hỏi lấy lệ.
Nhưng hắn vẫn tranh đi chuyển đồ, cười cười nói:
- Vợ nghỉ đi một lúc, công việc chân tay nặng nhọc này để anh làm cho.
Liễu Hàn Yên không có ý kiến gì, Tần Xuyên giành đi chuyển đồ thì cô đi chuyển khung nướng.
- Ấy, Y Phi đâu rồi? Sao không thấy xuất hiện? – Tần Xuyên bỗng nhận thấy Y Phi không có mặt ở đây.
Liễu Thiển Thiển nói:
- Chị Y Phi bị gọi quay lại đơn vị tối hôm qua rồi, vì chị Hàn Yên cũng phải về, chị Y Phi phục chức, phải quay lại chuẩn bị trước một số thứ.
Tần Xuyên cười gật đầu:
- Chúc mừng vợ được quay lại làm tướng quân rồi, hôm nay phải ăn một bữa thật ngon nhé!
Liễu Hàn Yên không vui vẻ gì lắm, cô lườm Tần Xuyên một cách đầy thâm ý:
- Anh không thấy có gì lạ à?
- Hả?
- Liễu Vân vừa lập công tiêu diệt Atula, đáng lý ra nên nhân cơ hội này mà thăng tiến, nhưng y lại đồng ý nhường vị trí chủ huy Hàn Thứ lại – Ánh mắt Liễu Hàn Yên trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô nhìn xoáy vào Tần Xuyên như muốn moi ra được một tia sáng nào đó trên khuôn mặt hắn.
Tần Xuyên chắc chắn không nói chuyện mình thỏa thuận ngầm với Liễu Vân, với tính cách của Liễu Hàn Yên, nếu biết chuyện chắc chắn cô sẽ không chịu quay lại Hàn Thứ.
Cô gái này thật sự rất quan tâm đến bộ đội của mình, Tần Xuyên hiểu rõ, không nhất thiết vì câu chuyện vớ vẩn này mà kéo dài thời gian không quay lại.
Cho nên Tần Xuyên thoải mái nói:
- Có thể y cảm thấy quân đội căn bản không tin tưởng mình, dù sao thì năng lực của y cũng có hạn.
Liễu Hàn Yên không tìm được câu trả lời nào trên mặt Tần Xuyên, không hỏi nữa, tiếp tục làm việc.
Bích Hải Sơn Trang nằm bên bờ biển, cho nên chỉ cần lái xe vài phút là đã ra đến một bãi cát phong cảnh hữu tình.
Bình thường nơi này chỉ có các quý tộc sống ở đây sử dụng, không có người dân, được coi như một loại hình tài sản cá nhân.
Sau khi đến nơi, Liễu Thiển Thiển am hiểu cách chế biến thức ăn bắt đầu phát huy vai trò bếp trưởng, sắp xếp than củi, vỉ nướng, khung nướng đâu ra đấy.
Tần Xuyên cùng Liễu Hàn Yên dọn bàn xếp, bày các bộ đồ ăn.
Ăn đồ nướng dưới ánh mặt trời mùa hè, trong khung cảnh biển trời xanh ngắt một màu, trên bãi cát vàng rực khiến Tần Xuyên không khỏi tặc lưỡi khen ngợi, người có tiền thật biết hưởng thụ.
Thấy bày ra mấy bộ đồ ăn liền, Tần Xuyên mới nhớ ra Liễu Thiển Thiển bảo hôm nay nhà có khách, liền hỏi:
- Này, hôm nay có khách đến đấy à?
Liễu Hàn Yên vừa lấy gia vị vừa điềm nhiên nói:
- Bên nhà anh không nói gì à? Ông hai Tần Minh cùng con trai Tần Hải cùng hai con trai một con gái của ông ba Tần Mãnh đến đây.
Chú hai Liễu Trung Kình sẽ đại diện cho bên nhà họ Liễu, dẫn theo nhị thẩm và đường đệ từ Giang Tô đến, chú hai là Thường ủy tỉnh Giang Tô, là em ruột của ba em.
Tần Xuyên đờ người, chuyện đột ngột quá, thế này đâu có phải mời khách mà chính là “cuộc gặp không chính thức” giữa hai nhà Liễu, Tần đây!