- Hừ, kẻ hám lợi!
Quý Phong hướng về phía bóng của hộ sĩ mập mạp kia, mắng một câu.
- Phong nhi, con thật sự đã trưởng thành!
Nhìn con trai cao hơn mình nửa cái đầu nhưng trên gương mặt vẫn có chút ngây thơ, Tiêu Tố Mai không giấu nổi vui mừng liền nở nụ cười.
Lúc nãy Quý Phong và hộ sĩ mập mạp kia đã xảy ra tranh cãi, Tiêu Tố Mai sợ con trai sẽ không kiềm chế được bản tính nóng nảy của mình ra tay đánh tên hộ sĩ ấy. Nếu vậy, hậu quả chắc đã rất nghiêm trọng rồi.
Nhưng kết quả lại làm cho Tiêu Tố Mai nhẹ nhõm, Quý Phong ung dung đưa tên hộ sĩ ấy vào cái bẫy mà hắn đã chuẩn bị từ trước, khiến tên hộ sĩ kia tự rước lấy nhục, điều này so với động thủ đánh người còn thâm sâu hơn.
- Mẹ, con nói rồi đấy, sau này con sẽ không để cho mẹ bị một chút ủy khuất nào, càng không để ai nói rằng mẹ không dạy nổi con!
Quý Phong kiên định nói.
- Mẹ tin con!
Tiêu Tố Mai vui mừng gật đầu.
Quý Phong chợt nhớ tới lời nói của vị hộ sĩ mập mạp kia, hỏi vội:
- Mẹ, chẳng lẽ con đã hôn mê ba ngày rồi sao?
Vừa nhắc tới điều này, Tiêu Tố Mai lập tức khẩn trương lên, cuống quít gật đầu, hỏi:
-Phong nhi, bây giờ con cảm thấy trong người như thế nào? Hay con có chỗ nào không khỏe phải không?
Nhìn mẹ mới bốn mươi tuổi, trên mặt đầy vẻ muộn phiền, trong lòng Quý Phong như có một dòng nước ấm chảy qua, lòng quặn đau từng cơn như cắt. Vì nuôi mình khôn lớn, mẹ phải trải qua bao nhiêu khổ cực!
-Mẹ, yên tâm đi, con không sao. Mẹ xem này!
Quý Phong giá giá quả đấm, lập tức cảm thấy oai phong lẫm lẫm, giống như cả người tràn đầy sức lực, hắn cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng vô cùng cao hứng.
Trước kia vì bị suy dinh dưỡng nên cơ thể Quý Phong gầy yếu. Còn bây giờ cơ thể tràn đầy năng lượng. Cảm giác này đúng là hắn chưa từng có qua!
Quý Phong suy nghĩ:"Nhất định do mấy ngày nay nằm bệnh viện, nghỉ ngơi tốt, mới có sức khỏe như vậy!"
Nhìn con không giống giả vờ, Tiêu Tố Mai mới thật sự an tâm.
Quý Phong nói:
- Mẹ, chúng ta đi thôi, con đã hoàn toàn bình phục rồi.
- Đi thôi!
Tiêu Tố Mai khẽ thở dài một tiếng, nếu không phải vì kinh tế khó khăn thì làm sao mà nàng cam lòng để con trai vừa mới tỉnh lại đã rời khỏi bệnh viện được chứ?
Hai người vừa mới đi ra khỏi phòng bệnh đã thấy gã hộ sĩ mập mạp đang đứng trước hành lang, nhìn họ với gương mặt khinh bỉ.
Nhìn thấy hai người đi ra, hộ sĩ kia khinh thường thầm nghĩ: "Hừ! Quỷ nghèo, không có tiền còn dám mặt dày nằm viện!"
Quý Phong sắc mặt lập tức âm trầm xuống, hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Tiêu Tố Mai vỗ vỗ lưng con, thấp giọng nói:
- Phong nhi, quên đi!
Quý Phong hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu, nói:
-Mẹ, chúng ta đi!
Ra khỏi bệnh viện, Quý Phong tranh thủ hít một hơi thật sâu để tận hưởng không khí trong lành. Trong bệnh viện, mùi nước thuốc quả thật rất gay mũi khiến cho tinh thần hắn không thoải mái chút nào.
- Phong nhi, mang đồ lên xe đi con!
Tiêu Tố Mai đậu xe rồi nói, đó là chiếc xe đạp duy nhất trong nhà của Tiêu Tố Mai.
Quý Phong lập tức áy náy mà hỏi:
- Mẹ, mấy ngày nay vì chăm sóc con mà mẹ phải nghỉ bán thức ăn à?
-Thằng nhỏ ngốc này!
Tiêu Tố Mai đi đến cạnh rồi cốc đầu Quý Phong một cái:
- Mẹ có còn bán thức ăn hay không cũng là vì con mà, nếu như con xảy ra chuyện gì, cho dù mẹ có buôn bán được nhiều tiền hơn nữa cũng có ích lợi gì!
Quý Phong bị cóc đầu cười hả hê, hắn có thể cảm nhận được tình thương của mẹ đối với hắn.
- Đúng rồi, mẹ, bây giờ còn sớm, con không về nhà đâu, hay cho con tới trước trường học trước đi!
Quý Phong đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói:
- Mới vừa khai giảng có ba ngày thôi, vẫn còn kịp để con theo kịp bài!
Tiêu Tố Mai khuyên nhủ:
- Phong nhi, mẹ đã giúp con xin phép nghỉ học ở trường rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đi học cũng không muộn mà!
Quý Phong lắc lắc đầu, nói:
- Mẹ, giờ con đã học tới lớp 12 rồi, sắp tốt nghiệp rồi, nhất định con sẽ không chịu thua kém đâu.
Thấy con trai quyết tâm như vậy, Tiêu Tố Mai cũng không nỡ khuyên nữa mà gật đầu đồng ý:
- Vậy thì tốt, để xế chiều mẹ đi mua chút cơm, chờ buổi tối con đi học về, con ăn tẩm bổ cho khỏe.
Quý Phong gật đầu cười, sau đó tạm biệt mẹ, đi tới trường học.
Nhìn theo bóng con trai, nụ cười trên mặt của Tiêu Tố Như từ từ biến sắc u sầu, nàng thấp giọng nỉ non:
- Con trai sắp phải vào đại học rồi, nhưng mà tiền học phí…
Nàng cắn chặt răng, thấp giọng lẩm bẩm:
- Không còn cách nào khác, cho dù phải đập nồi bán sắt, cũng phải lo cho Phong nhi lên đại học!
…
Một lần nữa bước vào cổng trường trung học huyện Mang Thạch, Quý Phong lại có cảm giác của một học sinh mới. Ba ngày trước, trên bãi tập của trường trung học này, Hồ Tuyết Tuệ đã nói ra những lời tuyệt tình ấy.
"Tất cả đã qua rồi!" Quý Phong kiên định tự nhủ: "Quý Phong, mày không đơn độc, vì mẹ mày đã chịu cực khổ nhiều vậy, mày cũng phải cố gắng. Mày có thể để người khác coi thường, nhưng không được phép để mẹ cũng bị người khác coi thường như mày"
Chỉnh sửa lại quần áo, Sắc mặt của Quý Phong bình tĩnh đi tới lớp học.
Lớp học của Quý Phong nằm ở tầng hai.
Lúc này là khoảng mười giờ sáng, trong trường rất yên tĩnh. Có lẽ, mọi người đều đã vào học.
Đi tới cửa lớp, Quý Phong nhìn lão sư đang giảng bài và nói:
- Thưa thầy, em đến muộn!
Lão sư là một người đàn ông trung niên độ chừng năm mươi tuổi, ánh mắt lộ ra vẻ phúc hậu, nhẹ gật đầu, nói:
-Vào đi!
Quý Phong vừa mới bước vào lớp, tất thảy mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn, có ánh mắt hả hê, có ánh mắt khinh bỉ và cũng có ánh mắt đồng tình.
Quý Phong ung dung đi tới chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, bên phải hắn vốn là chỗ ngồi của Hồ Tuyết Tuệ nhưng bây giờ là một nam sinh đang ngồi.
Nam sinh này tên là Trương Lỗi, từ khi học cấp một đã là bạn cùng lớp với Quý Phong, cũng là người bạn duy nhất của hắn. Chỉ có điều, Quý Phong dù có cố gắng như thế nào thì thành tích cũng chỉ bình thường. Thế nhưng Trương Lỗi thì ngược lại, cậu con trai này trừ phi đi học, dường như chưa bao giờ đọc sách, nhưng mỗi lần thi, đều nằm trong Top 10 của khối và vững hạng trong Top 3 của lớp.
Trương Lỗi và lớp trưởng Đồng Lôi cùng là hoa khôi của khối. Cùng với lớp phó, ba người được mệnh danh là ba mũi nhọn tiên phong trong khối. Có thể thấy, thành tích của Trương Lỗi rất tốt!
Chỉ có điều, nhìn từ bên ngoài, không ai cho rằng Trương Lỗi là loại học sinh tốt. Một tên nhóc nhuộm đầu màu vàng, áo phanh rộng, dáng dấp lưu manh, đó cũng là cách ăn mặc của Trương Lỗi.
Quý Phong vừa mới ngồi xuống, Trương Lỗi liền quay qua, thấp giọng nói:
-Đồ điên, cậu không sao chứ?
Quý Phong lắc lắc đầu, thấp giọng cười nói:
-Không sao, mình chỉ bị cảm nắng thôi!
Trương Lỗi bĩu môi, hiển nhiên là không tin, nói:
- Chuyện của cậu và Hồ Tuyết Tuệ sao rồi, kể mình nghe. Nếu mà đúng là đứa con gái hám lợi, chia tay cũng không sao, không nên suy nghĩ nhiều. Ra về đứa bạn chí cốt này dẫn cậu đi ăn hải sản, vào tửu lầu uống vài rượu nhé?
Quý Phong không nhịn được cười một tiếng, trong lòng có luồng hơi ấm chảy xuôi. Hắn hiểu được, cả lớp hơn bốn mươi học sinh, người bạn thật lòng thật dạ an ủi mình, chỉ có thể là Trương Lỗi.
- Phía dưới, tập trung học đi!
Lão sư vẫn tiếp tục giảng bài trên bục giảng, Quý Phong lấy từ bên trong hộc bàn ra một quyển sách để chuẩn bị xem bài..
Mới vừa nhập học ba ngày, chương trình học cũng không phải quá nhiều, Quý Phong thoạt nhìn cũng thấy nhẹ nhàng, vậy nên tất cả các nội dung hắn cũng đã xem xong.
"Reng...!"
Tiếng chuông tan học vang lên, đúng lúc Quý Phong cũng xem xong tất cả bài học rồi.
- Kẻ điên, cậu không sao chứ?
Trương Lỗi bu lại bên cạnh, ánh mắt mỉm cười:
- Tí nữa học Vật Lý, cậu cầm Anh ngữ làm gì?
Quý Phong trừng mắt liếc hắn một cái, đóng quyển sách lại, khẽ nói:
- Cậu cho rằng ai cũng giỏi như cậu à, tại sao không học được? mình đã học trễ chương trình ba ngày rồi, nếu như không học lại, làm sao thi đại học? Còn nữa, không được kêu mình là kẻ điên!
Trương Lỗi cười đắc ý, cũng không thèm quan tâm:
- Cậu vốn là kẻ điên mà!
- Cái tên này!
Quý Phong lắc đầu cười mắng.
Hai người nói đùa nhau, Quý Phong cũng nhẹ lòng bớt. Hắn biết rằng Trương Lỗi đang cố gắng an ủi mình, trong lòng hắn cảm thấy ấm lại. Cũng chỉ khi ở cạnh bạn thân, hắn mới có thể nhẹ nhõm được.
Lắc đầu cười cười, Quý Phong chuẩn bị lấy sách giáo khoa ra xem trước, trong đó có hai vấn đề hắn không cách nào lý giải được, muốn thỉnh giáo Trương Lỗi một chút.
Nhưng đột nhiên, Quý Phong giật mình.
Quý Phong phát hiện, khi hắn nhớ lại hai vấn đề lúc nãy xem trong, thật giống như thước phim chiếu chậm vậy, rõ mồn một.
"Đây là... Đọc đến đâu là nhớ đến đấy?!"
Quý Phong ngơ ngác nghĩ trong đầu.