Chương 33
Ngày thứ ba mươi ba xem tiền như rác
[ Con mẹ nó đây là Sở Tích?!!! ]
[ Tạo hình này rất ấn tượng đấy, tuy không đánh tông khói nhưng mà vừa nhìn liền biết là yêu phi hại nước hại dân. ]
[ Trời ạ, nếu tôi là hoàng đế thì tôi cũng đắm chìm trong cái nhan sắc này a a a a! ]
[ Cảm thấy Sở Tích sau khi bị kim chủ đá thật sự có bước đột phá rất lớn, chặt gạch, lái xe ba bánh, hiện tại lại diễn yêu phi, giống như được thay cái đầu mới vậy đó. ]
[ Thay cái đầu mới hahahaha ]
[ Sau khi bị kim chủ đá thì tài nguyên cũng khác xưa một trời một vực, cũng đã đi diễn vai phụ phim truyền hình rồi. ]
[ Tạo hình thoạt nhìn quả thật không tồi, nhưng mà kỹ thuật diễn của Sở Tích……]
[ Fuck! Đừng nói nữa, đời này việc tôi hối hận nhất chính là tốn 30 tệ ngồi 120 phút trong rạp chiếu phim xem cô ta diễn đấy ]
[ Không phải fan Sở Tích nhưng tôi thấy tạo hình lần này thật sự rất tuyệt, chuyện trước đó đừng nói nữa, sau khi bị kim chủ đá cũng đã đi đóng vai phụ rồi, hy vọng cô ấy có thể thức tỉnh nỗ lực tiến lên. ]
……
Sở Tích nhìn những bình luận bên dưới ảnh tạo hình nhân vật, trong lòng lo lắng bồn chồn không thôi, sau đó cắn cắn môi dưới.
Mặc kệ, dù sao đi nữa thì nhân vật này hoàn toàn là do đạo diễn giao cho cô, cô dù chết cũng không thể làm đạo diễn thất vọng, không thể làm người hâm mộ thất vọng, ít nhất cũng phải đạt được một phần tiêu chuẩn.
Sau khi công bố tạo hình thì thời gian còn lại chỉ khoảng vài ngày, hiện tại đến lớp diễn xuất cũng không kịp. Cũng không biết Sở Tích nghe được câu “Khởi đầu của diễn xuất chính là bắt chước” ở đâu, vì thế cô tìm thật nhiều nhân vật điện ảnh kinh điển tương tự với nhân vật của mình, đầu tiên là xem người ta diễn thế nào.
Sở Tích xem một bộ điện ảnh trước, nữ diễn viên diễn vai yêu phi kia chính là nhờ vào nhân vật này mà giành được giải thưởng. Cô phát hiện ánh mắt của nữ diễn viên trong bộ phim này rất có ý tứ, dù là nhìn ai đi nữa thì đều là ba phần ẩn tình bảy phần khinh miệt, chân mày khóe mắt rõ ràng đều mang ý cười nhưng lại làm cho người ta cảm giác giống như không biết khi nào cô ta sẽ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra câu gϊếŧ người.
Sở Tích ấn tạm dừng, nhìn vào gương thử bắt chước thần thái của nữ diễn viên đó.
Sở Tích nhìn chính mình trong gương, biểu cảm giống rồi, tuy rằng có vẻ cố tình nhưng như vậy thật sự còn có tí cảm giác, ít nhất nhìn qua cũng không thấy khuôn mặt bị đơ.
Sở Tích vui vẻ hơn rất nhiều, lập tức dùng bút ghi chép vào sổ tay.
Năng lực học tập của Sở Tích rất mạnh, chỉ chốc lát sau cô đã nhớ không ít đoạn phim ngắn mà những người diễn viên trước đó đã diễn, cô học rất hăng say, lúc này điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên.
Sở Tích nghĩ là Phó Bạch gọi đến nên cũng không ngẩng đầu xem, trực tiếp từ chối.
Kết quả, không đến hai phút điện thoại lại gọi đến, tiếng chuông vang lên vui sướng, giống như cô không nhận thì cũng không bỏ qua.
Sở Tích đành phải cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình thì phát hiện không phải Phó Bạch, là một số điện thoại lạ gọi đến.
Cô do dự một chút, vẫn là bắt máy: “Alo.”
“Sở Tích.” Người đàn ông đầu dây bên kia lên tiếng.
Sau khi Sở Tích nghe được giọng nói quen thuộc kia liền đen mặt lại. Trách không được là số lạ, cô đã xóa số điện thoại Cố Minh Cảnh từ rất lâu trước đó rồi.
“Xuống lầu, anh đang ở dưới lầu nhà em.” Cố Minh Cảnh nói.
Sở Tích nghe xong liền nổi da gà, lập tức liên tưởng đến trợ lý Cao dưới lầu dẫn theo mấy người áo đen cầm bao tải, chờ cô xuất hiện thì lập tức trùm lại, mặc kệ cô ở bên trong đau khổ giãy giụa thế nào, trực tiếp cột miệng bao tải lại rồi ném đến trước mặt Cố Minh Cảnh.
“Em không xuống.” Sở Tích không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, nếu cô đi xuống thì đúng là đồ ngốc.
Cố Minh Cảnh: “Vậy để anh lên tìm em, 0804 phải không?”
Anh ta không chỉ tra được cô sống ở chung cư nào mà còn tra được số phòng! Tuy rằng dưới lầu có bảo vệ nhưng người ra vào buổi tối rất nhiều, muốn theo vào căn bản không phải việc gì khó.
Thiếu chút nữa là Sở Tích chửi thề, đành phải tùy tiện mặc thêm quần áo rồi xuống lầu.
Sở Tích ra khỏi cổng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đứng đơn độc dưới ánh đèn đường, trên người mặc một bộ đồ thoải mái.
Sở Tích khẽ nhíu mày, cẩn thận nhìn một vòng xung quanh.
Chỉ có một mình anh ta sao? Trợ lý Cao đâu? Người áo đen đâu?
Không thấy ai cả.
Cô rất ít khi thấy Cố Minh Cảnh xuất hiện một mình.
Cố Minh Cảnh đã nhìn thấy Sở Tích.
Cô miễn cưỡng đi qua, kéo khóa kéo của áo khoác lên đem gần nửa khuôn mặt vùi vào trong, cô sợ bị người khác nhận ra.
“À… Có chuyện gì sao?”
Cố Minh Cảnh không nói.
Sau khi nhìn thấy tạo hình kia anh liền trực tiếp lái xe đến đây, cũng không biết là vì sao.
Hình như thật sự không có việc gì.
Hai người xấu hổ một lúc lâu, Sở Tích rốt cuộc cũng nhịn không được bèn vô cùng cẩn thận ngẩng đầu nhìn Cố Minh Cảnh.
Cô ngoại trừ trơ với việc diễn xuất ra thì những mặt khác cũng không phải ngốc.
Làm gì có kim chủ nào bị tình nhân từ chối, còn lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, tình nhân cũng không phải là thứ không thể thay thế, tìm một người khác là được, anh ta không muốn tìm mà vẫn luôn cố chấp như vậy, còn muốn đem tình nhân thăng cấp thành bạn gái.
“Cố Minh Cảnh.” Sở Tích cẩn thận mở miệng, “Không phải là anh đã thích em đó chứ?”
Sở Tích nói xong thì lập tức hối hận, thích cái rắm, người ta đã nói rành rành rằng chỉ nói chuyện giao dịch không nói chuyện tình cảm đấy, cô còn cho rằng người ta thích cô nữa chứ, chắc chắn Cố Minh Cảnh lại cảm thấy cô bị hoang tưởng lắm rồi, đã bị nhục nhã một lần còn chưa đủ, bây giờ còn vội vàng chờ anh ta nhục nhã lần hai?
Sở Tích ảo não muốn dậm chân, trước kia là hận anh ta không bị mù, hiện tại lại hận anh ta không bị điếc.
Cố Minh Cảnh nghe được câu hỏi của Sở Tích thì phát ngốc.
Không thích?
Không thích thì khuya như vậy anh chạy đến đây làm gì? Anh muốn nói Sở Tích đừng diễn yêu phi gì gì đó nữa, nhưng mà hình như anh không có lập trường để yêu cầu cô.
Nhưng nếu nói là thích?
Khuôn mặt anh tuấn của Cố Minh Cảnh ửng đỏ.
Người như anh từ nhỏ đã trầm mặc, nội liễm, có rất nhiều câu không nói nên lời, câu làm bạn gái lần trước đã là câu nói lộ liễu nhất sau khi suy nghĩ cặn kẽ rồi.
Cố Minh Cảnh nhìn biểu tình kỳ lạ của Sở Tích, đột nhiên tiến lên, anh không biết nói như thế nào, anh muốn hôn Sở Tích một chút, dùng hành động thân mật để biểu đạt tâm ý.
Vì thế Sở Tích thấy Cố Minh Cảnh tiến lên phía trước, lại giơ tay về phía cô, anh cúi người, nhắm mắt.
Sở Tích lập tức nhớ lại lần trước ở trong xe bị anh nắm lấy gáy rồi hôn, thế là duỗi tay dùng sức đẩy người đàn ông vừa tiến lên khiến anh lảo đảo lùi lại hai bước, lần này cô không dám tát vào mặt, từ trên xuống dưới cả người anh chỗ nào cô cũng không dám đánh, cuối cùng dứt khoát nhìn xuống đất, hạ quyết tâm nhấc chân dùng sức dẫm lên chân anh.
……
Sở Tích đã quên sau khi dẫm chân Cố Minh Cảnh thì cô bình an trở về phòng như thế nào. Dù sao Cố Minh Cảnh cũng không có đuổi theo.
Cô nằm trên giường nhìn trần nhà, thở dài một tiếng, sau đó lấy gối che đầu lại.
Được rồi không nghĩ nữa, hiện tại đóng phim mới là quan trọng nhất.
Sở Tích mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau cô là bị tiếng điện thoại đánh thức.
Sở Tích lấy điện thoại dưới gối ra, nhắm mắt lười biếng hỏi: “Alo?”
Phó Bạch vô cùng kích động: “Là ai? Người đàn ông kia là ai? Có phải là người mẫu nam lần trước anh nhờ đến diễn cùng em không?”
Cái gì vậy? Sở Tích bị Phó Bạch hỏi liên tục ba câu khiến cô tỉnh táo một chút, xoa mắt từ trên giường ngồi dậy: “Cái gì người mẫu nam?” Cái gì mà người mẫu nam lần trước? Anh ta trông như thế nào cô cũng sớm quên rồi.
Phó Bạch: “Anh đã nói là em ở chung cư đó không an toàn rồi, có biết là bị chụp lén rồi hay không?!”
Sở Tích nghe xong liền giật mình, chụp lén cái gì, cô bị chụp lén?
Phó Bạch: “Tiêu đề hôm nay chính là em đấy.”
Sở Tích rời khỏi giao diện trò chuyện, sáng sớm điện thoại đã thông báo cho cô tin tức giải trí mới nhất.
Tin đồn đầu tiên trong ngày:
“Sở Tích lộ chuyện yêu đương! Chó săn khổ cực chờ hai tiếng trong đêm khuya, làm nũng đòi hôn nhưng lại bị từ chối?!”
Sở Tích:???