Mãi đến khi Lý Đông Hà miệng mỏi lưỡi khô, hầu như đã đem hết mọi cái tốt của học viện Thiên Tinh kể ra, Dạ Thiên Minh mới 'miễn cưỡng' từ bỏ ý định rời đi. Bé ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Cung Tịch Tuyết, tuy nói với cô nhưng thực tế là để Lý Đông Hà nghe: "Mẹ, con cũng muốn thi nhập học."
Lý Đông Hà vội nói: "Tiểu thiếu gia, không cần a, cháu có thể trực tiếp nhập học."
Dạ Thiên Minh lắc đầu, đáp: "Con muốn thi cùng hai anh kia."
Cung Tịch Tuyết thấy bé kiên quyết như vậy, cũng nói vào: "Cứ theo quy định của học viện mà làm, tôi không thích sau này nghe được mấy lời bàn tán kiểu như 'đi cửa sau' hay đại loại vậy."
Lý Đông Hà nghẹn họng, trong lòng hò hét - Ai dám nói Cung gia các người đi cửa sau sau a? Chán sống à?
Vân Nhàn nhìn Cung Tịch Tuyết, hơi gật đầu tỏ ý cảm ơn. Có cô gái này ra mặt, mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, ít nhất, cô không cần tốt nhiều thời gian vô bổ để 'đàm đạo' với bà cô khó tính này.
Cung Tịch Tuyết nhận ra thái độ xa cách trong mắt ba mẹ con Vân Nhàn đối với cô đã bỏ xuống khá nhiều, còn hướng cô cảm kích. Trong nội tâm cô không hiểu sao lại vui vẻ hẳn lên, hệt như lúc Cung Cảnh Hàn mới trở về Cung gia, gặp ai cũng một biểu tình đạm mạc, cô thực lòng quý mến người anh họ này nên đã tốn không ít tâm lực để thân thiết với hắn. Đợi lúc Cung Cảnh Hàn nở nụ cười đầu tiên với cô, cô đã rất vui. Chính vì thế mà hiện nay tại Cung gia, quan hệ giữa Cung Tịch Tuyết với Cung Cảnh Hàn là tốt nhất.
Lý Đông Hà cũng mơ hồ đoán được Cung Tịch Tuyết có ý bảo hộ ba mẹ con nhà kia, không khỏi cả kinh - Lẽ nào lai lịch của bọn họ không tầm thường? Nhưng mà lúc đi ngang phòng Hiệu trưởng, bà rõ ràng nghe được giọng hiệu trưởng nói: "Không cần chú ý đến ba mẹ con họ." Đây chẳng phải ám chỉ hai đứa trẻ kia chẳng có thành tích gì nên mới không để ý chúng sao?
Thực tế đúng là Lý Đông Hà đã hiểu lầm câu nói của Hiệu trưởng. Vân Trường khi gọi cho ông ta đã dặn dò không được đối xử quá đặc biệt với anh em Vân Thiên vì lo ngại hai bé sẽ mặc cảm. Dù mới gặp qua hai tiểu bảo bảo một lần nhưng thật tâm Vân Trường rất yêu thích các bé, bây giờ mọi việc đều vì cháu ngoại mà suy nghĩ a, huống chi Vân Nhàn cũng chưa có ý định công khai thân phận của hai bé, vẫn nên điệu thấp thì hơn.
Ngay lúc này, một người phụ nữ mặc đồ công sở cùng màu với Lý Đông Hà mặt mỉm cười bước đến. Bà nhận ra cô gái này chính là thư ký của Hiệu trưởng, bình thường chỉ làm việc tại văn phòng, thế nào hôm nay lại đi ra rồi?Hơn nữa, khuôn mặt lạnh tanh thường ngày cũng thay bằng nụ cười dương quang. Lẽ nào là đến chào đón người của Cung gia?
Trong khi Lý Đông Hà xoắn xuýt tự hỏi thì nữ thư ký đã đến trước mặt họ, đầu tiên là chào hỏi Cung Tịch Tuyết, sau là hướng Lý Đông Hà khẽ gật đầu coi như chào đồng nghiệp. Sau đó quay sang Vân Nhàn, nhẹ nhàng hỏi: "Vị đây là Vân tiểu thư?"
Vân Nhàn nhàn nhạt gật đầu thừa nhận.
Ánh mắt Lý Đông Hà như đang nói - Qủa nhiên đi cửa sau.
Hai anh em Vân Thần liếc nhau, gần như đã đoán ra tiền căn hậu quả mọi chuyện. Hai bé âm thầm thở dài, xem ra lần này khó tránh khỏi liên quan hai chữ 'cửa sau' rồi. Ngoài việc cảm kích sự quan tâm của Vân Trường đối với mình, các bé chỉ có thể bất đắc dĩ - Ông ngoại, ngài có thể hay không điệu thấp một chút a!
Nữ thư ký tiếp tục nói: "Qúy công tử có thể trực tiếp làm thủ tục nhập học."
Lý Đông Hà hừ hừ: "Thế này còn muốn thi tuyển?" Hiển nhiên, bà vẫn còn ghi hận mẹ con Vân Nhàn.
"Thi tuyển?" Nữ thư ký nghi hoặc.
"Là như vầy." Cung Tịch Tuyết đại diện đáp "Bọn trẻ muốn được thi tuyển."
"A!" Nữ thư ký vẻ mặt mờ mịt, trong lòng nhịn không được kỳ lạ - Những người này rảnh rỗi không có việc gì làm nên bày thêm chuyện a?
Vân Thiên vô cùng thân sĩ tiến lên, rất lịch sự nói với nữ thư ký: "Cô có thể đưa chúng cháu đến phòng thi tuyển được không?"
Nữ thư ký bị nụ cười đáng yêu vô địch của bé mê hoặc, vô thức gật đầu: "Được, đi theo cô."
"Mẹ, chúng con đi một chút sẽ quay lại." Vân Thiên và Vân Thần đồng thanh nói.
"Nếu đã thi, lấy điểm cao nhất có thể." Vân Nhàn động viên con bằng một câu như thế.
"Dạ, chắc chắn bọn con sẽ đem thành tích tốt nhất về tặng mẹ." Câu nói không chút ngại ngùng kiểu này chắc chắn xuất phát từ Vân Thiên.
Vân Thần ngoảnh mặt sang chỗ khác, bày ra một bộ 'Ta không quen hai mẹ con tự luyến nhà này'.
Thấy hai bảo bảo sắp đi, Dạ Thiên Minh vội hô: "Đợi em với." Bé vừa nói với Cung Tịch Tuyết vừa tiện tay kéo luôn cả Cung Quân Lãng đi. "Mẹ,con đi trước."
Cung Tịch Tuyết thấy con trai chân ngắn chân dài bước theo hai đứa bé kia, cũng không có ngăn cản mà cười nói: "Trẻ con bây giờ hiếu động quá!"
Vân Nhàn không tỏ ý kiến gì, cô vốn dĩ đã muốn nhấc chân đi, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào bỗng dừng lại, nhìn Cung Tịch Tuyết, mở miệng đề nghị: "Tôi định đi dạo, Cung tiểu thư nếu không ngại đi cùng."
Cung Tịch Tuyết hơi bất ngờ vì thái độ thân thiện đột biến của Vân Nhàn, nhưng cô phản ứng rất nhanh, vui vẻ đến bên cạnh Vân Nhàn, cùng cô rời đi.
Cả hành lang rộng rãi chỉ còn mỗi Lý Đông Hà ngổn ngang trong gió, bà ẩn ẩn cảm giác vận rủi của mình đến rồi.