Anh em Vân Thiên một bên bàn luận sôi nổi, người mà các bé cho rằng đã ngủ rồi ở phòng ké bên thực tế cũng đang ôm laptop, mười ngón tay mảnh khảnh lướt qua bàn phím như gió, tốc độ nhanh hơn hẳn đứa con trai đầu khi bé xâm nhập và phá hỏng hệ thông của The Cas.
Là người ưa thích tự do, cho nên Vân Nhàn khi vào phòng luôn mở cửa sổ. Cô ưa thích được gió trời thổi qua mang theo hương vị tự nhiên, những lúc như thế mọi sự phiền não dường như được giảm bớt rất nhiều.
Tuy nhiên, mặc dù vào lúc này gió thổi ù ù cũng khó khiến cô hạ hỏa. Vân Nhàn vừa không ngừng nghỉ đôi tay vừa nghiến răng nghiến lợi: “Ông ngoại người được lắm, mọi công việc đều đổ dồn sang ta, muốn ta lao lực mà chết sao?”
Cạnh bàn là chiếc hộp Vân Nhàn nhận từ Viên Bình, nắp hộp đã mở, hiển nhiên đồ vật bên trong đã được lấy ra. Nội tâm Vân Nhàn lúc này phiền muộn muốn chết, dưới đáy lòng hô to “Hố cha nó chứ! Bị lừa rồi…” Sớm biết thế này cô thà bị nói là rùa đen rụt đầu chứ không bao giờ nhận cái hộp kia đâu.
Vân Nhàn chỉ nghĩ đơn giản là sau này cô sẽ tiếp quản việc kinh doanh của hệ thống khách sạn – resort ở Vancouver thay ông ngoại, nào ngờ còn có cả…
“Nhớ lúc trước công việc cũng không nhiều như thế này a…” Khi đó Vân Nhàn đã cảm thấy lạ, cả một hệ thống như vậy mà chỉ có bằng từng đó thứ cần xử lý thôi sao? Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là do ông ngoại cố tình che giấu khiến cô hiểu lầm công việc rất nhẹ nhàng, nếu không hôm nay còn lâu cô mới dễ dàng nhận mệnh.
Dù hơi bực bội vì có cảm giác bị lừa, nhưng Vân Nhàn không hề oán trách ông ngoại. Bởi vì thông qua điều này có thể nhìn ra ông đối với tính tình của cô hiểu rất rõ. Khi một ai đó thật sự quan tâm đến bạn, họ mới để ý đến từng thói quen, cử chỉ, lời nói của bạn và ghi nhớ trong đầu. Vân Nhàn dù không ngại rắc rối nhưng theo cô nếu tránh được thì cứ tránh, một khi ‘dính’ vào không phiền cũng lụy. Cô luôn theo phương châm ‘Chỉ làm những việc có lợi, tránh xa phiền toái’, nghĩa câu này chẳng khác ‘an phận thủ thường’ là mấy, chẳng qua nếu ‘chạm vào nghịch lân’ của cô thì sẽ biết tại sao có câu ‘mẫu bạo long’.
Một lúc sau, Vân Nhàn chợt thấy cổ họng khô khốc, cô bỗng nhớ ra từ khi về nhà đến giờ chưa uống một giọt nước nào. Vô ý thức liếm liếm môi, Vân Nhàn chợt nghĩ đến một màn va chạm ở góc cầu thang tầng hầm, nhớ tới ‘nụ hôn’ bất ngờ kia, gò má không khỏi nóng lên. Vân Nhàn hung hăng lắc đầu, quên đi quên đi, tại sao lại nghĩ tới chuyện đấy chứ?
Tuy dặn bản thân quên đi, thế nhưng càng cố quên lại càng nhớ. Chẳng biết bao giờ hai bàn tay Vân Nhàn đã rời khỏi bàn phím, hai hàng mày liễu cũng nhíu chặt một chỗ. Người đàn ông kia không nghi ngờ là cha của hai tiểu thiên thần, cô chắc chắn 100% về điều này. Ngoại hình giống nhau có thể còn có nhầm lẫn, thế nhưng ngay cả khí chất yêu mị cũng giống thì tuyệt đối không thể nhầm lẫn. Nhìn hắn, Vân Nhàn nghĩ ngay đến Vân Thiên, nếu hai người đứng gần nhau thì sẽ là phiên bản lơn-nhỏ.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt thanh tú của Vân Nhàn tràn đầy sầu lo. Dựa theo trực cảm của cô, người đàn ông kia rất nguy hiểm. Hắn là một con hồ ly cực kì xinh đẹp, bất kì ai không kiên định sẽ bị hắn mê hoặc đến lạc lối. Loại người này nhìn qua vô hại, nhưng thực tế lại nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì. Chuyện bảy năm trước, liệu hắn còn nhớ hay không? Nếu hắn vẫn để trong lòng và tìm đến cô, cô phải làm thế nào? Còn có hai tiểu bảo bảo, nếu hắn cương quyết muốn bắt con đi thì sao? Không, không được, dù có bị buộc rời khỏi thành phố này, cô cũng không bao giờ giao con cho kẻ khác.
Từ khi sinh ra tới nay, Vân Nhàn chưa bao giờ nhún nhường bất kì ai, cô không tranh đấu với ai nhưng cũng đừng người nào xâm phạm đến cô, nếu không cô không ngại cho hắn bài học nhớ đời. Nhưng lần này vì hai đứa con, cô chấp nhận chịu thiệt.
Vân Nhàn âm thầm hạ quyết tâm, tránh xa nam nhân nguy hiểm kia.
Cô dường như đã quên có câu: “Sợ cái gì thì cái đó xảy ra.” Cô không biết là, công ty mà cô dự định vào làm, thực ra chính là đại bản doanh của hồ ly. Vì thế, dù cô có tâm tư tránh né cỡ nào cũng khó thoát khỏi ma trảo đại hồ ly.
………………..
Cung Cảnh Hàn sau buổi họp mặt thường kỳ của Cung gia liền lái xe trở lại văn phòng tổng giám đốc N.W, tất nhiên đi cùng hắn còn có cả người đẹp Dương Tĩnh Lan. À, các bạn đừng vội cho rằng Dương Tĩnh Lan mặt quá dày (dù bình thường đã dày rồi), cô ta cũng là một nhân viên của N.W, thuộc bộ phận nhân sự. Các nhân viên trong tập đoàn lén quan sát thấy gương mặt sếp không tốt đều tự giác im lặng và tránh xa, sợ bị ‘giận cá chém thớt’.
Bước vào phòng Tổng giám đốc, Cung Cảnh Hàn ngồi dựa trên ghế, tay chống cằm ngẫm nghĩ về tiểu miêu nào đó. Mùi hương kia, hắn tuyệt đối không nhận sai, chính là của người phụ nữ năm đó ‘cường hành’ hắn.
Vô ý thức xoa xoa môi, Cung Cảnh Hàn không khỏi nhớ lại cảm giác của đôi môi mèo nhỏ. Môi của cô, mềm mại như tấm vải nhung được dệt từ sợi cao cấp nhất, hơi lạnh tựa quả vải thấm đượm hương vị ngọt ngào khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Năm đó, sau khi bị 'cường bạo', hắn ráng 'lết thân tàn' rời khỏi đó, mục đích là để tránh cho cô gặp nguy hiểm. Vài giờ sau khi hắn trở lại thì người đã biến mất. Muốn cho người truy tìm thì camera có hình cô toàn bộ đều không cánh mà bay. Cho dù hắn cố dựa vào trí nhớ vẽ ra hình của cô để tìm cũng không thấy chút tung tích nào.
Một người sống sờ sờ cứ như vậy không tìm ra, chuyện quỷ dị như vậy chỉ có 2 khả năng. Thứ nhất, thân phận của cô gái này không hề bình thường chút nào, tất cả những thông tin về cô đã được bảo mật; thứ hai, trường hợp xấu nhất, đã bị thủ tiêu.
Cung Cảnh Hàn cũng rõ ràng cô gái kia là bị bỏ thuốc, nếu không phải vì bị thương quá nặng dẫn đến mất cảm giác tạm thời, hắn đã có thể ngăn cô lại. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, hắn đã ăn thì phải rửa bát.
Dù hắn không rõ cô bị ai thiết kế, tuy nhiên nếu như cô rơi vào trường hợp xấu nhất không bài trừ khả năng bị hắn liên lụy. Mấy năm qua hắn vẫn luôn cho người đi tìm, nhưng mà đều như muối bỏ bể. Chuyện này giống như cái gai ghim trong tâm Cung Cảnh Hàn khiến hắn luôn luôn khó chịu. Đến lúc hắn muốn bỏ cuộc thì bất ngờ gặp lại mùi hương năm nào.
Tại sao Cung Cảnh Hàn sau 7 năm vẫn nhớ rõ hương vị cô gái chỉ quen một đêm? Bởi vì hương thơm đó rất quen thuộc, là mùi trà xanh. Thế nhưng, là loại trà độc nhất vô nhị, dù cho hiện tại hắn đã hiểu sâu về trà đạo vẫn không thể tìm được vị trà kia.
Đôi mắt Cung Cảnh Hàn chợt trở nên sâu thẳm như đáy hàn đầm, môi khẽ nhếch tạo độ cong nhàn nhạt, nói nhỏ:"Năm đó em thoát khỏi tôi, lần này em đừng hòng trốn nữa."
Ngón tay thon dài của Cung Cảnh Hàn nhấn lên bàn phím, một giọng nói nghiêm túc vang lên:"Boss!"
"Đi tìm ngay người phụ nữ xuất hiện trong tầng hầm nhà hàng Lạc Ly vào lúc 12h trưa nay!" Cung Cảnh Hàn lạnh giọng ra lệnh.
"Rõ, boss"
Cung Cảnh Hàn xoay ghế ra hướng cửa sổ, nhìn dãy nhà san sát phía dưới, mơ hồ có loại chờ mong đã lâu không có – Những ngày tháng tới, chắc chắn sẽ rất thú vị đây.
Vân Nhàn đang chiến đấu với laptop đột nhiên rùng mình, thầm nghĩ – Thời tiết đúng là thất thường thật!