Cơ thể lại bị quăng mạnh trên mặt đất một lần nữa.
Kham Từ co rúm lại đầy khó khăn, hai tay ôm bụng nhằm giảm bớt cơn đau thắt, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn ngay khi cả người đập xuống đất, mãi cũng chưa khôi phục được lại như cũ.
Lửa cháy dưới tầng hầm vẫn đang thiêu đốt hừng hực, lan tràn ra khắp đống đổ nát ở phía sau, rọi sáng vào một bên mặt dính đầy máu tươi của Diêu Tử Thịnh.
Thời điểm cảnh sát ập vào, Diêu Tử Thịnh chỉ còn cách một mét so với chỗ Kham Từ đang nằm.
Vô số tia hồng ngoại chiếu lên trên người Diêu Tử Thịnh, đội bắn tỉa cũng đã được sắp xếp ở trên tầng cao, toàn bộ toà nhà bị bao vây chặt chẽ, Diêu Tử Thịnh có chạy đằng trời.
Thế nhưng đối mặt với tình thế này, Diêu Tử Thịnh lại chẳng hề nóng vội, sắc mặt bĩnh tĩnh đến dị thường. Phong thái luôn nắm chắc phần thắng vẫn cứ được giữ vững, không bị sụt giảm một tí nào bất chấp tình cảnh chật vật của bản thân.
Gã lẳng lặng móc súng từ trong lồng ngực ra, chân phải đạp lên đầu Kham Từ, chĩa nòng súng vào Kham Từ, dùng giọng điệu như Thiên Tử đang sai khiến đám chư hầu, bình thản nói, “Trong vòng ba phút, tao cần một chiếc ô tô đổ đầy xăng, toàn bộ cảnh sát lùi lại cách xa tao năm mươi mét, sau khi chắc chắn mình có thể an toàn rời khỏi, tao sẽ thả cảnh sát Kham ra.”
Gã vừa dứt lời, toàn bộ cảnh sát tại hiện trường nhìn về phía cấp trên, vị cấp trên lớn tuổi đăm chiêu cầm bộ đàm chỉ huy, việc đưa ra lựa chọn cũng khó khăn không kém.
Diêu Tử Thịnh có vẻ rất mất kiên nhẫn, gã giơ súng bắt đầu lên nòng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, biểu cảm như ác ma, “Sao? Hay là cảm thấy…tao không dám nổ súng?”
Bùm…
Một tiếng súng vang lên khiến tất cả mọi người phát hoảng.
Đạn sượt qua vai Kham Từ, tiếp theo là tiếng nghẹn ngào thống khổ đứt quãng, máu tươi chậm rãi chảy ra, lại làm sắc đỏ trong mắt Diêu Tử Thịnh đậm thêm một tầng.
“Làm theo lời tao nói! Nếu không phát súng tiếp theo, tao sẽ lấy mạng của cậu ta!”
Việc đã đến nước này, con tin vẫn là quan trọng hơn cả.
Toàn bộ cảnh sát không thể làm gì khác hơn là nghe theo mệnh lệnh, mở ra một đường lớn cho Diêu Tử Thịnh.
Kham Từ từ đầu tới cuối vẫn luôn bị Diêu Tử Thịnh lôi kéo mạnh bạo, suốt cả đường đi bị dí súng vào trán, thậm chí còn bị kéo lê vết máu trên mặt đất, Diêu Tử Thịnh cũng chẳng chút đoái hoài.
Tới trước cửa xe, Diêu Từ Thịnh đẩy Kham Từ vào, nửa bước cũng không rời khỏi y, ngay đến cả đóng cửa xe, cũng là trong tư thế tay trái cầm vô lăng, tay phải chĩa súng về phía Kham Từ đang nằm ngắc ngoải ở ghế phụ, không chút lơi lỏng, khiến cho đội tập kích ở tầng trên cũng không biết phải làm sao.
Xe phóng như bay ra đường cái, nhoáng cái đã không thấy tung tích. Mãi đến tận khi ánh đèn neon đỏ ở phía sau biến mất, Diêu Tử Thịnh mới bỏ súng xuống, an tâm mà lái xe.
Kham Từ tựa đầu lên cửa xe, vì muốn nhịn đau nên ngay cả khi nhắm mắt mặt mày y cũng cau hết cả vào, hai tay chưa hề rời khỏi bụng, cơn quặn đau vẫn không thấy giảm bớt.
Không biết là đã qua bao lâu, lúc y hơi hé mắt ra, chỉ thấy xung quanh toàn là rừng núi hoang sơ, cảnh tượng đổ nát.
Phía trước một màu đen kịt, nhìn kỹ lại thì hoá ra là vách núi chơi vơi!
Diêu Tử Thịnh lái thẳng tới vách núi, như muốn đồng quy vu tận cùng Kham Từ. Ở một giây cuối, Kham Từ theo quán tính nhắm chặt mắt lại, chiếc xe đúng lúc này chuẩn xác dừng lại ở ngay trên vách đá.
Diêu Tử Thịnh xuống xe, mở cửa ghế phụ, lôi Kham Từ ra, không ngó ngàng tới thương thế của y, lại một lần nữa để y ngã xuống đất.
Ngay sau đó, chiếc điện thoại cất trong quần Kham Từ bị Diêu Tử Thịnh lấy ra, ở mặt trên tín hiệu định vị vẫn đang hoạt động.
Diêu Tử Thịnh cúi người, vỗ vỗ điện thoại lên mặt Kham Từ, “Được đấy, cảnh sát ở phía sau chắc là sắp đuổi tới đây rồi nhỉ?”
Kham Từ mím môi không đáp lời.
Diêu Tử Thịnh mở cửa xe, ném điện thoại vào trong, rồi vòng ra sau xe, dùng sức đạp vào đuôi xe, chiếc ô tô chầm chậm nhích về phía trước, cho đến khi đổ xuống dưới vách núi, bao gồm cả chiếc điện thoại có định vị kia cũng bị rơi xuống theo, mục đích nhằm để đánh lạc hướng.
Như vậy, đám cảnh sát sẽ lầm tưởng rằng do trời tối không thấy rõ đường nên đã dẫn tới việc xe lao xuống vách núi, vậy là gã có thể tranh thủ thời gian chạy trốn.
Đây mới là Diêu Tử Thịnh, một tên tội phạm có cao IQ cao, bụng dạ nham hiểm, tâm tư kín đáo, cực kỳ giảo hoạt.
Kham Từ thầm mỉa mai bản thân, đối mặt với kẻ thù mạnh như vậy, ngay đến chính y cũng chẳng biết mình có nắm nổi phần thắng hay không nữa.
Thắng làm vua thua làm giặc…
Nhưng đến cuối cùng vẫn là thua.
…
Địa điểm Diêu Tử Thịnh đưa Kham Từ tới, chính là tầng hầm lần trước mà gã bắt cóc Kham Từ.
Bên trong đầy đủ trang thiết bị, là Thánh Địa để giày vò đùa bỡn các mục tiêu bị hành hạ đến chết trước kia của Diêu Tử Thịnh.
Kham Từ bị đặt ở trên giường, vết thương trên bả vai do trúng đạn được Diêu Tử Thịnh xử lý qua loa, nhưng trong này chung quy là không có thuốc thang gì cả, nên chỉ cầm máu được một chút.
Diêu Tử Thịnh tiện tay cầm một chai rượu đổ thẳng vào trong cổ họng, gã đưa rượu cho Kham Từ, Kham Từ do dự một chút rồi nhịn đau nhận lấy, kết quả là không cầm chắc nên làm rớt xuống đất.
Kham Từ lập tức cúi đầu thu dọn, Diêu Tử Thịnh chỉ lặng yên nhìn, sau đó mới ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ lên.
Tình cảnh thoạt nhìn như có vẻ ấm áp này bị phá vỡ bởi tiếng cứa da thịt.
Diêu Tử Thịnh hơi nghiêng đầu nhìn, thì thấy được Kham Từ đang cầm một mảnh vỡ chai rượu, cứa mạnh vào cổ mình.
Đại khái là Kham Từ muốn đâm vào động mạch, nhưng tiếc là vết thương trên người quá mức đau đớn, cố hết sức cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Diêu Tử Thịnh nhếch miệng cười lạnh thành tiếng.
Ý nghĩ chết chóc này, có lẽ là đã nảy ra từ lúc Kham Từ đón lấy chai rượu. Cho nên, vừa rồi chai rượu rơi xuống đất cũng chẳng phải là chuyện trùng hợp gì cả, mà chính là một phần trong kế hoạch của Kham Từ.
Đáng tiếc là kế hoạch chưa kịp tiến triển, cơ hội tốt như vậy mà vẫn không thành công nổi, vậy thì…sẽ không còn có bất cứ cơ hội nào nữa rồi.
Diêu Tử Thịnh rút lại mảnh vỡ rồi ném xuống đất.
Gã không nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Kham Từ, mà xoay người đi tới chỗ quẹo, lấy ra một lọ nước thuốc, cắm ống tiêm vào rồi hút đầy, sau đó bất chấp sự giãy dụa của Kham Từ, chích vào.
Trong nháy mắt khi nước thuốc đi vào cơ thể, cả người Kham Tử lập tức bắt đầu co giật.
Các tế bào trong cơ thể điên cuồng nhảy lên, cảm giác đau đớn dữ dội bao trùm, khiến cho y phải kêu gào thảm thiết.
Cơn đau trên người vốn đã khó có thể chịu đựng được lúc này bị phóng đại lên gấp mười lần, quả thật đau đến không còn muốn sống. Kham Từ không ngừng quằn quại cơ thể, nhưng tất cả đều vô dụng, cảm giác đau vẫn tiếp tục tăng lên, trên bả vai, bụng, cả những vết trầy xước to nhỏ khác, đều xộc lên não của y, để cho y cảm nhận rõ ràng sự dằn vặt.
Cả người lăn xuống dưới giường, đau đớn do va chạm lại là một kiểu đau đớn khác, hành hạ Kham Từ sống dở chết dở.
Lúc này Diêu Tử Thịnh cởi áo khoác dính máu ra với nụ cười trên gương mặt, để lộ cơ bắp rắn chắc tinh luyện bên trong.
Gã chậm rãi tới gần Kham Từ, cũng lột quần áo Kham Từ ra, cơ thể với thương tích đầy mình nằm vắt vẻo bên dưới ánh đèn.
Diêu Tử Thịnh thong dong xoa nắn các vết thương lắt nhắt trên người Kham Từ, rồi lại lúc nặng lúc nhẹ ấn xuống phần bụng ứ máu của y, mỗi một lần như vậy, sắc mặt của Kham Từ sẽ càng thêm trắng bệch, nước mắt sinh lý tụ lại thành hai hồ nước, trong veo không thấy đáy.
Không có bất kỳ màn dạo đầu nào, dương v*t cứ thế cắm thẳng vào lối vào khô khốc.
Cơn đau tăng lên gấp mười lần vọt tới đại não của Kham Từ, tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang vọng không dứt.
Diêu Tử Thịnh càng thêm hưng phấn ma sát ra vào, máu tươi thay thế gel bôi trơn, biến trận tình ái thành màn cường bạo mà Kham Từ quen thuộc nhất.
“A Từ, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Có phải cảm giác cũng gần giống như hiện giờ?”
“…Đừng…nói…nữa.” Kham Từ khóc rống muốn xin tha, y thật sự muốn Diêu Tử Thịnh hãy nhẹ nhàng một chút, chậm lại một chút, nhưng y đã đau tới mức không nói thành lời, huống chi là tới việc cất tiếng xin tha.
Kham Từ càng không muốn nghe, Diêu Tử Thịnh lại càng muốn tiếp tục, “Có biết lúc cường bạo em tôi đã có suy nghĩ gì không?”
“Tôi đã nghĩ là, mẹ nhà nó em nhẫn nhịn giỏi thật đấy, sau này nếu còn gặp lại, nhất định sẽ ‘chơi’ em tới bến!”
“Đừng…Đừng nói nữa…A…”
Diêu Tử Thịnh cười lớn với vẻ mặt dữ tợn, “Sau đó quả thực đến ông trời cũng giúp tôi, vẫn để cho tôi tình cờ gặp lại em lần nữa, mẹ kiếp em còn ngu ngốc tới gần tôi nữa chứ, thế là chiếm được mà không cần tốn hơi sức! Ha ha ha…”
“Em có biết lúc chứng kiến em cam tâm tình nguyện nằm dưới để tôi ‘chơi’ tôi đã nghĩ gì không?”
Kham Từ khóc không thành tiếng, trái tim như bị giày vò, giẫm nát.
“Tôi nghĩ thế này…” Diêu Tử Thịnh gia tăng sự va chạm, ghé vào bên tai Kham Từ, để cho y nghe được rõ ràng, “Sao người này lại ti tiện đến mức ấy? Sớm biết vậy, ngay từ lần đầu tiên tôi đã không buông tay, cứ nhốt lại độc chiếm có phải hay hơn không? Em đúng là đồ đê tiện thiếu **!”
Nỗi đau giày xéo nơi trái tim e là không chỉ dừng lại ở đây.
Kham Từ đã sớm khóc không thành tiếng, sau cơn đau cực hạn, tri giác như bị mất đi, thế nhưng âm thanh bên ngoài vẫn cứ rõ ràng như cũ.
Trận làm tình cường bạo này cuối cùng cũng phá tan nát niềm tin mà Kham Từ phải khó khăn lắm mới có được can đảm để đi thử yêu một người, cả đời này, vĩnh viễn, sẽ không có cách nào hàn gắn lại được nữa.
Diêu Tử Thịnh hưng phấn liên tục đâm mạnh vào, thậm chí còn cắn rách một miếng thịt nhỏ ở chỗ cổ của Kham Từ, rồi nuốt vào trong bụng, rơi vào trạng thái cực kỳ điên cuồng.
“Còn nói cái gì mà tôi sỉ nhục nhân cách của em, rồi còn chơi trò chiến tranh lạnh với tôi, cũng không nhìn thử xem là ai xin ông đây chịch em, thật sự cho là ông đây không có em thì không xong hả?!”
“Đồ đê tiện còn nói cái gì mà chia tay, được, chia tay đi, chia tay rồi tôi lại càng có thể cường bạo em, càng có thể ** em, em là con điếm trời sinh đáng để bị tôi đụ…”
Diêu Tử Thịnh dùng tay bóp cằm và hai bên má của Kham Từ, mắt Kham Từ dại ra, y dồn hết sức lực, cắn vào bao tay của Diêu Tử Thịnh, trút ra toàn bộ sự thù hận từ tận đáy lòng vào giây phút này, miễn cưỡng cắn đứt được trọn vẹn một miếng thịt ước chừng một phần ba đầu ngón tay cái của Diêu Tử Thịnh, đổi lại là một cái bạt tai ngoan độc của Diêu Tử Thịnh, khiến cho y hoàn toàn mất đi ý thức.
—-
Trên đường được đưa tới bệnh viện, máu chảy đầm đìa, cũng có thể nói là máu chảy thành sông.
Diêu Tử Thịnh cả người sạch sẽ, khoác lên bộ đồ của bệnh viện một cách chỉn chu, cẩn thận tỉ mỉ. Đang khẩn cấp cùng y tá đẩy Kham Từ từ trên xe hướng về phòng mổ.
Trải qua cuộc phẫu thuật cấp cứu suốt 18 tiếng do bác sĩ Diêu chủ trì, Kham Từ đã vượt qua được tình huống nguy hiểm đến tính mạng, tỉnh lại sau ba tiếng.
Trong phòng bệnh VIP an tĩnh tại bệnh viện, gần như cả người Kham Từ bị băng bó bằng vải gạc, bên cạnh là máy móc đang ghi lại mạch đập của trái tim, máy thở trong miệng vẫn đang tiếp tục cung cấp oxy.
Diêu Tử Thịnh bước tới với vẻ mặt tươi cười hoà nhã, gã mở tivi bên cạnh lên, Kham Từ nằm trên giường bệnh có thể nghe được cực kỳ rõ ràng —
【Gần đây, sự kiện kinh hoàng về tên sát nhân giết chết bảy mươi bảy người gây chấn động dư luận rốt cuộc cũng đã được triệt phá, tên sát nhân Lý Mỗ đã bị bắt giữ, cảnh sát Kham trong tình trạng trọng thương đã được khẩn cấp đưa tới bệnh viện cấp cứu, hiện đã không còn đáng ngại…】
Tên sát nhân…Lý Mỗ?
Kham Từ bàng hoàng trợn mắt lên, phải xác nhận mấy lần mới dám tin mình không nghe lầm.
Trong mắt Diêu Tử Thịnh tràn ngập vẻ đắc thắng.
Gã mát lòng mát dạ ngồi xuống bên người Kham Từ, chải chuốt tóc tai cho y, cử chỉ dịu dàng chu đáo.
“Cảnh sát Kham phải nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé, bị tên sát nhân Lý Mỗ hành hạ thành ra bộ dáng này, rồi lại còn bị vứt xác xuống núi, may mà được người ta phát hiện sớm, kịp thời đưa tới bệnh viện nên mới có thể bảo toàn được tính mạng.”
Hô hấp của Kham Từ trở nên dồn dập, y vạn lần không ngờ được, Diêu Tử Thịnh lại dám thay xà đổi cột, để kẻ khác thế tội thay cho mình.
Như nhìn thấu được suy nghĩ của Kham Từ, Diêu Tử Thịnh mỉm cười chậm rãi nói, “Lúc ở trong toà nhà kia cả người tôi dính máu, căn bản là không thấy rõ được khuôn mặt, kể cả bị trúng một phát đạn của em, thì máu cũng đã sớm bị lửa lớn thiêu rụi rồi, hơn nữa tôi còn đeo găng tay, đương nhiên là không có khả năng lưu lại dấu vân tay…”
“Tôi chỉ cần tuỳ tiện mua chuộc là có cả đống kẻ sắp chết đồng ý chịu tội thay tôi. Cảnh sát Kham, hôm ấy tôi ở trong bệnh viện suốt, tự khắc có người sẽ làm chứng cho tôi, vậy là tôi có bằng chứng ngoại phạm rồi.”
Thấy Kham Từ cứ nhìn chòng chọc vào bờ vai của mình, Diêu Tử Thịnh cười cười vạch cổ áo ra, bên trong vốn nên có một lỗ hổng do trúng đạn, giờ đã biến thành một dấu vết hẹp dài…
Có vẻ Diêu Tử Thịnh đã dùng dao găm đâm vào chỗ đó, miễn cưỡng biến vết thương trúng đạn thành vết thương do bị dao đâm.
“Thật không may, một tiếng trước tôi đụng phải một tên cướp ở trên đường, không cẩn thận bị dao đâm vào. Ở chốn đông người, ai ai cũng trông thấy được.”
Diêu Tử Thịnh vỗ nhẹ lên mặt Kham Từ, nghiêng đầu tỏ vẻ đầy tiếc nuối, “A Từ, em lại thua rồi.”
Ngay sau đó, Diêu Tử Thịnh gỡ máy thở của Kham Từ ra, cẩn thận đỡ Kham Từ ngồi dậy.
Đám phóng viên chờ bên ngoài đã lâu chen chúc xông vào, tới tấp vây kín phòng bệnh.
Vô số đèn chớp rọi vào, vô số đài truyền hình phát sóng trực tiếp, vô số những kẻ chẳng hay biết gì cùng tên sát nhân chân chính đang cùng ở trong một căn phòng.
Kham Từ không hề trả lời các câu hỏi mà phóng viên liên tục đặt ra, mãi cho tới khi có một phóng viên chuyển ống kính về phía Diêu Tử Thịnh, rồi đưa micro cho Kham Từ.
“Cảnh sát Kham, bác sĩ Diêu đây đã cực khổ suốt mười mấy tiếng đồng hồ, gắng hết sức lực kéo anh thoát khỏi quỷ môn quan, anh có lời cảm kích gì muốn nói với anh ấy không?”
Tức thì toàn bộ trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời này, ngay đến cả Diêu Tử Thịnh, cũng hào sảng nhìn Kham Từ, như muốn nói — Em nhìn mà xem, tới cuối cùng, không những em không đẩy được tôi ra trước công lý để báo thù, mà trái lại còn phải nhịn nhục cúi đầu nói lời cảm ơn với tôi.
Kham Từ dồn hết sức lực nhận lấy micro, đặt ở một bên miệng, cười nhạt nhìn Diêu Tử Thịnh, giống như thuở ban đầu khi bọn họ mới ở bên nhau, trên mặt Kham Từ luôn là ý cười như vậy.
“Bác sĩ Diêu, thực sự cảm ơn anh.”
Nội tâm của Diêu Tử Thịnh có một sự vui vẻ trước nay chưa từng có, gã vẫn chiến thắng, là thắng lợi hoàn toàn, thắng lợi đến triệt để.
Kham Từ vẫn chỉ là bại tướng dưới tay gã, vẫn chỉ có thể chịu nhục không chỗ trở tay trước mặt gã, khúm núm trước kẻ thù là gã.
Kham Từ giọng khàn đặc, bất ngờ hỏi một câu, “Xin hỏi bác sĩ Diêu, dạ dày của tôi đang rất không được thoải mái, anh có thể rửa ruột cho tôi được không?”
Diêu Tử Thịnh nhất thời không hiểu được Kham Từ đang nói cái gì, ra vẻ áy náy lắc đầu.
Kham Từ cười cười nhìn tay Diêu Tử Thịnh, “Ngón tay cái của anh sao rồi?”
Chỉ trong chớp nhoáng, ánh mắt Diêu Tử Thịnh biến đổi, tuôn trào sát ý nhìn về phía Kham Từ, như đang cảnh cáo Kham Từ điều gì đó.
“Ở trong bụng tôi phải không? Vào cái đêm tôi bị ngộ hại, trong lúc vật lộn giằng co với tôi, nó đã rơi vào trong bụng của tôi rồi nhỉ.”
Vừa dứt lời, toàn bộ ống kính dồn dập chĩa vào Diêu Tử Thịnh đang có sắc mặt âm trầm.
Diêu Tử Thịnh rụt ngón tay lại, gã nhớ tới đêm ấy, sau khi bị Kham Từ cắn đứt ngón tay, gã chỉ cho rằng Kham Từ cắn gã là vì phẫn nộ oán hận, mà không hề nghĩ tới…là để dành cho hiện tại.
Vào lúc ấy, sau khi bị bạt tai Kham Từ lập tức hôn mê bất tỉnh, Diêu Tử Thịnh trong lúc khẩn trương cũng không kịp nghĩ nhiều, lại không ngờ rằng, sẽ bị thua ở điểm này…
Tiếng xe cảnh sát lại vang lên.
Báo cáo xét nghiệm của Kham Từ trở thành bằng chứng khiến cho Diêu Tử Thịnh không cách nào trở mình.
Diêu Tử Thịnh ở thời khắc sống còn, xé rách vỏ bọc hoà nhã bên ngoài, nhân lúc cảnh sát vẫn còn đang ở tầng dưới, chế ngự mấy bảo vệ đang canh giữ gã.
Gã không trốn, gã phá tan mọi trở ngại, đá lên cửa phòng bệnh của Kham Từ, đạp một cước về phía Kham Từ đang nằm trên giường bệnh.
Kham Từ toàn thân băng kín vải gạc ngã lăn xuống mặt đất, Diêu Tử Thịnh tiến lên một lần nữa đạp mạnh vào phần bụng đang bị thương của Kham Từ, mỗi một cước đều là đá vào những chỗ hiểm, mỗi một cước đều là thật sự muốn gây tổn thương cho y.
Cảnh sát chạy tới khống chế Diêu Tử Thịnh, đè mạnh gã trên mặt đất.
Diêu Tử Thịnh liên tục cười lớn nhìn về phía Kham Từ điếc không sợ súng, đang sùi bọt mép hộc ra máu tươi, sự phẫn nộ của gã rốt cuộc cũng đã được thoả mãn, sự điên cuồng của gã rốt cuộc cũng đẩy tới đỉnh điểm.
Đêm đó gã làm tổn thương tới Kham Từ thì sao chứ?
Tên sát nhân thế thân cũng đã đền tội, gã cùng lắm cũng chỉ bị xử tội cố ý gây thương tích mà thôi, chỉ cần Kham Từ đau khổ hơn gã, thì kẻ thắng cuộc vẫn chính là gã.
Diêu Tử Thịnh suốt một đường cứ thế cười ha hả, ngay cả lúc bị áp giải vào xe cảnh sát, gã vẫn cứ cười lớn không thôi, như phát điên.
Tiếng điện thoại của một cảnh sát vang lên, anh là đồng nghiệp của Kham Từ, anh để loa ngoài cho toàn bộ cảnh sát ở trong xe nghe thấy, cũng bao gồm cả Diêu Tử Thịnh.
Bệnh viện đa khoa báo thương thế của Kham Từ quá nặng, vết thương mới chồng vết thương cũ, Diêu Tử Thịnh đi rồi, không còn ai có thể đảm nhiệm cầm dao giải phẫu chính.
Hoàn toàn có thể hiểu được là có ý gì.
Tổ cảnh sát trong xe nghe xong không khỏi đỏ vành mắt. Dẫu sao cũng là đồng nghiệp nhiều năm, nếu có chuyện gì xảy ra, khả năng ngay đến gặp mặt một lần cuối cùng không được nữa.
Tiếng cười của Diêu Tử Thịnh lúc này bặt lại, gã ngây ngẩn một lúc lâu mới nghe hiểu được ẩn ý trong câu nói kia. Gã đột nhiên nổi khùng, gần như cuồng loạn muốn cướp lấy điện thoại.
“Thả tôi về! Tôi có thể làm phẫu thuật! Tôi hiểu rõ nhất về khung cơ thể của em ấy! Tôi có thể làm phẫu thuật! Tôi có thể làm phẫu thuật!!”
Điên rồi…
Gã hoàn toàn điên rồi.
Diêu Tử Thịnh đấm đá loạn xạ, kể cả gã có đang bị còng tay, thì tổ cảnh sát cũng phải dùng hết sức lực mới có thể áp chế được gã.
“Mau đi cứu em ấy! Tôi muốn đi cứu em ấy, quay lại!! Quay trở lại đi!!”
Nước mắt giàn dụa không kìm nổi, Diêu Tử Thịnh khóc rống gào lên, tiếng kêu vọng ra tận chân trời, thậm chí át cả tiếng còi xe, khiến người đi trên đường ai cũng phải nghi hoặc nhìn về phía chiếc xe cảnh sát vừa mới chạy qua, không hề ngừng lại dù chỉ một chút.
Hôm đó, Kham Từ một lần nữa bị đẩy vào phòng phẫu thuật, sinh tử không rõ.
Mùa mưa ấy, Diêu Tử Thịnh với tội danh cố ý làm hại người khác, bị phán bốn năm tù giam, từ đây không còn tên sát nhân máu me nữa, thành phố trong thoáng chốc trở nên thái bình.