Thanh niên ngồi bên cạnh Kinh Vương trợn tròn mắt: "Thì ra là người năng lượng. Trách không được."
Chỗ bọn họ ngồi là một phòng đơn có hai người nên thanh niên nói chuyện cũng không cần chú ý quá nhiều.
- Nhìn dáng vẻ, anh ta hẳn thuộc loại "ngoại", mượn năng lượng từ đao máy khảm Đá năng lượng, nhưng không biết có tác dụng gì.
Ở Khu Bốn, người năng lượng chia thành hai nhóm một nội, một ngoại. Nếu là "ngoại" thì giống Bạch Giang Sầu mượn năng lượng từ bên ngoài phát huy sức mạnh của mình, "nội" thì giống Ôn Hương Hương, trong người có năng lượng gì đó nên không cần dùng đến đá năng lượng.
"Nói nè Kinh Vương, sao cậu lại cược cho Tô Thị chiến thắng vậy? Nhìn dáng vẻ giống sẽ thua hơn, vũ khí của hắn ta không hề có khảm đá năng lượng, dù hắn ta cũng là người năng lượng, nhưng cũng chỉ là một tên thuộc dạng "nội" mà thôi." Thanh niên gác đùi phải lên đùi trái, nhẹ nhàng cười.
Qua một lúc lâu Kinh Vương mới nói: "Đến bây giờ cậu vẫn còn tin lời ngụy biện "nội" không so được với "ngoại" hả?"
Thanh niên nhún vai: "Không, tôi chỉ phân tích đúng sự thật thôi. Cái người tên Bạch Bình, anh ta dùng đao năng lượng thì anh ta phải có cách vận dụng nó, dù là công hay thủ thì vẫn mạnh. Còn Tô Thị, tôi đánh giá sơ lược hắn ta là người dạng "nội", theo những gì tôi biết người mang dạng "nội" thường chỉ là tăng cường thể chất ví như lực lượng, khứu giác, cảm giác. Nếu muốn trở nên càng mạnh mẽ thì cần tôi luyện trong một thời gian dài mới có thể dung hợp và vận dụng nhuần nhuyễn. Còn người dạng "ngoại" thì giống như chơi gian lận, đa số được công nhận có sức mạnh lớn hơn so với người dạng "nội"."
"Đúng là như vậy." Kinh Vương gật đầu: "Nhưng dù có là dạng người gì thì Tô Thị kia vẫn sẽ là người chiến thắng."
"Ơ?" Thanh niên chớp chớp mắt, vô cùng hứng thú nhìn thân hình Tô Đạt hiện lên trên màn ảnh: "Tôi muốn xem xem người cậu coi trọng có bao nhiêu năng lực. Nếu thua tôi cũng cam tâm tình nguyện bỏ tiền. Nếu tôi thắng thì phải nói cho tôi biết quan hệ của hai người. Gặp người khiến cậu khen không dứt miệng như thế thật là khiến tôi tò mò mà."
Bạch Giang Sầu trên sân thi đấu nói với Tô Đạt một câu: "Lần này là nghiêm túc." Sau đó không nói thêm gì nữa.
Lúc anh ta chém ra chiêu đầu tiên Tô Đạt liền nhận ra nó không giống như đao máy bình thường. Mắt thường sẽ không thể thấy được năng lượng từ viên đá biến thành một thanh đao sắt bén, đương nhiên người bình thường sẽ có hại vì họ không thể nhìn thấy năng lượng.
"Oanh", "Rầm", "Keng". Rốt cuộc có người cũng nhận ra được điều kì lạ: "Trời ơi! Đao của Bạch Bình không có chém đến lồng bảo hộ, vì sao lồng bảo hộ lại nhận công kích thế?"
MC nhân cơ hội khuấy động không khí: "Là tuyệt chiêu của Bạch Bình – vũ khí vô hình! Tô Thị làm sao có thể đối đầu đây! Loại chiêu thức không thể nhìn thấy này đúng là gây khó khăn."
Khán giả ngồi dưới có nhiều suy đoán khác nhau, có người còn nói ra: "Chắc là ma pháp! Người bình thường làm sao có thể thấy được ma pháp!"
Người ngồi cạnh cười nhạo hắn ta: "Ma pháp là cái quái gì chứ, chắc là cấu tạo đặc biệt của đao máy thôi. Hẳn là có khả biến dòng khí thành lưỡi đao gió sắc bén. Ông anh có nghe qua chuyện võ hiệp xưa chưa? Mấy vị đại hiệp có thể dùng lá cây cắt đứt cổ người khác."
Một người đàn ông khác lắc đầu: "Mấy người suy nghĩ thực tế chút đi, đâu ra ma pháp rồi lại võ hiệp hả, tôi thấy mấy người đọc nhiều truyện quá rồi ảo tưởng thì đúng hơn. Biết đâu anh ta còn sử dụng một loại vũ khí trong suốt để lừa dối người khác."
Hai người kia trợn mắt: "Ông mới nói nhảm đấy, vũ khí trong suốt dù ban ngày hay ban đêm đều phải có phản quang. Tính năng của nó cũng không nhiều, chỉ có khùng mới mua nó thôi."
"..."
Trên sàn đấu vẫn tiếp tục, Tô Đạt nhìn thấy năng lượng chém tới mình thì tránh né, tuy Yêu đao có thể chém ra năng lượng như vậy nhưng Tô Đạt lại sợ nó làm Bạch Giang Sầu bị thương. Vì năng lượng Bạch Giang Sầu phát ra có một phần của thân thể anh ta.
Tô Đạt chỉ biết thú năng lượng bị mất năng lượng sẽ bị thương nặng, đôi khi còn trực tiếp mất mạng. Còn đối với người thì hắn chưa từng thử qua nên không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ là một trận đấu nho nhỏ mà thôi, Tô Đạt không muốn lấy mạng Bạch Giang Sầu ra làm vật thí nghiệm.
Đương nhiên còn một nguyên nhân khác đó là Tô Đạt đã có được cách đối phó an toàn hơn rồi.
Vừa nghĩ Tô Đạt vừa nhảy ra sau, nhiều người nghi ngờ hắn đang cố gắng kéo dài thời gian tiêu hao sức lực của đối thủ. Mà như vậy cũng đúng, chạm trán một đối thủ mạnh với thanh đao kì lạ, bản thân không nắm chắc phần thắng thì phần đông mọi người đều sẽ chọn cách lùi lại quan sát tìm hướng tốt hơn.Lúc thấy Tô Đạt cất Yêu đao vào vỏ khán giả lại không hiểu được. Muốn tránh cũng không cần cất vũ khí chứ, làm thế không phải tạo điều kiện cho người đuổi đánh hả? Chẳng lẽ hắn nghĩ bản thân có thể chống đỡ được vũ khí kia?
Dù người khác suy đoán thế nào động tác của Tô Đạt vẫn vậy không thay đổi. Hắn dùng linh khí của bản thân khoanh vùng vị trí của Bạch Giang Sầu, lợi dụng khả năng phong ấn mà khóa năng lượng của thanh đao kia lại.
Sau đó mọi người chỉ cảm thấy "vút" một cái, tốc độ của Tô Đạt còn nhanh hơn đạn bắn đến sát Bạch Giang Sầu, nắm lấy cổ tay anh ta.
Bạch Giang Sầu bị nắm lấy, sắc mặt biến đổi, thầm nghĩ: "Sao có thể?"
Dù biết sẽ thua nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Hơn nữa anh cảm thấy dòng năng lượng sục sôi trong cơ thở bỗng dưng bị bóp nghẹt, là năng lực đặc biệt của Tô Đạt sao?
Mặc kệ phải hay không thì khả năng kinh khủng này đủ khiến người khác sợ hãi. Anh cũng không biết loại năng lực này có thể để lại di chứng cho mình hay không.
"Tôi thua." Bạch Giang Sầu thông báo, cảm giác bị chèn ép, bóp nghẹt kia cũng biến mất, tay Tô Đạt đang giữ lấy tay anh cũng thả ra. Năng lượng trong người cũng bình thường trở lại, Bạch Giang Sầu thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Hai bên chắp tay* cúi đầu, nghe xong trọng tài công bố kết quả thì xuống đài.
(*chỗ này giống trong phim kiếm hiệp hai bên chào nhau ấy, mà nghĩ mãi không ra từ để bỏ vào)
Cùng lúc đó, Kinh Vương và bạn mình tháo bỏ tai nghe, thanh niên vô cùng kinh ngạc không khép miệng được: "Tại sao anh ta lại nhận thua?"
Kinh Vương lắc đầu, đứng lên đi về phía cửa: "Có thể là ảnh hưởng đến năng lượng trong cơ thể, tôi đã nói với cậu rồi, Tô Thị rất mạnh. Chính mắt tôi chứng kiến."
"Cậu nhìn thấy cái gì? Mau mau nói cho tôi nghe đi." Thanh niên quăng tai nghe đi, đuổi theo Kinh Vương đã rời khỏi phòng.
Sau khi tạm biệt đám Bạch Giang Sầu thì bọn Tô Đạt đi đến chỗ A Cao ở Chợ Đêm ở lại một hôm. A Cao hiện tại ở chỗ khá gần tiệm cơm, nhờ có hắn quản lí mà việc kinh doanh của tiệm cơm vẫn tốt. Nhìn A Cao mỗi ngày bận đến nổi chân không chạm đất Tô Đạt hiểu được vì sao trong tài khoản của mình thu được một khoản tiền lớn vậy, ban đầu hắn còn nghĩ A Cao đang cắt xén bớt tiền lương của chính bản thân mà gửi đi.
Nhìn thấy Tiệm cơm Tô thị vẫn vận hành trơn tru, không có gì khó khăn Tô Đạt cũng yên tâm rời đi. Qua mấy ngày nữa Thang Lâm và Tô Bảo Nhi phải đến học viện, hắn muốn chuẩn bị một ít đồ mới cho chúng.
Một ngày trước khi trở lại học viện, trong kho hàng ở nhà chất đầy các loại chai, lọ, vại, bình. Lúc Tô Đạt dẫn mọi người vào ngay cả Cái Bao Tuấn bình thường bình tĩnh cũng ngạc nhiên.
Thì ra mấy ngày nay ông chủ bận bịu vì làm mấy thứ này sao? Ông vừa sờ vừa nói: "Việc này vất vả như vậy sao ông chủ không gọi tôi đến phụ? Hết từng này tốn biết bao nhiêu công sức."
Tô Đạt nhìn Cái Bao Tuấn một cái nói thật lòng: "Để ông giúp chắc còn tốn thời gian hơn. Chẳng bằng để ông quản lí, dọn dẹp nhà cửa và gia súc trong nhà là được rồi."
Cái Bao Tuấn nghẹn họng, lời này rất đúng, ông liền nhanh chóng xông xáo phân loại chai lọ, may là phần lớn bọn chúng có kèm theo giấy note ghi lại tên món ăn.
Có trái cây, đồ hộp, cơm và thức ăn, còn có cả đồ ăn có thể để khá lâu như bánh trôi và sủi cảo.
Nghĩ đến việc một tháng mới có thể về nhà một lần, Tô Bảo Nhi cảm thấy rất buồn, kéo kéo tay áo chú mình, dù thấy thức ăn thơm ngon đầy phòng cũng không còn hứng thú nữa.
Tô Đạt ngồi xổm xuống, nhìn Tô Bảo Nhi mà cũng là nói cho Thang Lâm nghe: "Mấy đứa theo chú lâu như vậy mấy món này cũng biết làm đúng không? Phải nấu cơm, mang theo một ít gạo, đừng lười biếng, chú biết hai đứa rất chăm chỉ lại nghe lời. A Cao nói mỗi tuần hắn sẽ mang đồ ăn đến cho hai đứa, không được kén ăn đâu."
Tô Bảo Nhi vô cùng tủi thân gật đầu, Thang Lâm nhìn lướt qua thì thấy rất nhiều món cần phải hâm nóng hoặc luộc hoặc xào lại mới có thể ăn được, liền nói ngay: "Chú Tô, cháu ăn dinh dưỡng tề cũng được. Trong học viện cũng có canteen." Chỉ là hơi khó ăn, sau khi thử tay nghề của chú Tô thì các loại thức ăn khác tồntại chẳng khác nào rác rưởi. Nhưng mà chú Tô sẽ mệt nếu phải làm nhiều đồ ăn cho họ thế này.
Nhìn đồ ăn chất đầy cả một phòng, hốc mắt Thang Lâm nóng hôi hổi. Trên đời này cũng chỉ có chú Tô là tốt với cậu đến nhường này. Hình như cậu ta nhớ lại chuyện gì đó mà con ngươi tối sầm lại.
Tô Đạt cười, không muốn giải thích thức ăn mình làm có chứa linh khí, chỉ nói: "Nếu chú làm thì mấy đứa cứ ăn đi, không có hại đâu. Còn Thang Lâm nhớ phải tập trung luyện Thuật luyện thể trung cấp, phải kiên trì không được từ bỏ."
"Cháu hiểu rồi, chú Tô." Thang Lâm thận trọng gật đầu, ôm lấy vai Tô Đạt một chút.
Chờ hai đứa nhỏ về phòng ngủ Cái Bao Tuấn giặt khăn sạch sẽ treo ở chỗ thoáng gió, nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, tháng này có việc bận sao?"
Tô Đạt quay đầu nhìn Cái Bao Tuấn, ông giải thích: "Vì lúc đó ông chủ nói mỗi tuần sẽ để A Cao đưa đồ ăn. Ông chủ thương tiểu thiếu gia như vậy, mấy ngày này bỏ bao công sức làm đồ ăn cho bởi vì trước kia bé bị nôn khi ăn thức ăn ở nhà ăn, như vậy đủ hiểu ông chủ quan tâm bé đến nhường nào mà giờ lại để A Cao đi làm. Hơn nữa ông chủ cũng biết Tô Bảo Nhi ăn không quen đồ của A Cao làm."
Đợi hồi lâu, Tô Đạt nói: "Đúng là tôi có chuyện phải rời đi nhưng chưa cần nói cho Tô Bảo Nhi biết, thằng bé rất quan tâm đến gia đình, nếu giờ nói ra không chừng nó không muốn đến trường."
"Được, việc trong nhà cứ giao cho tôi. Đến khi ông chủ trở lại thì mọi thứ vẫn ổn thỏa, không, so với bây giờ còn tốt hơn." Cái Bao Tuấn cười cười, pha cho Tô Đạt một li trà nóng.
Sau khi uống một ngụm tra, Tô Đạt thầm nghĩ: "Bảo Nhi đương nhiên ăn không quen đồ của A Cao làm vì vấn đề đặc thù của thân thể, thằng bé sẽ kháng cự với đồ ăn không có linh khí bên ngoài."