*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hoangforever
Chỉnh sửa: Le Hoang
“Thần nữ chữa trị trong đền thần Parthenon mới có thể giúp được cậu ta. Nhưng theo ta được biết, 12 vị thần nữ trong đền thần Parthenon đã bị giết chết rồi. Cho nên tạm thời vị trí thần nữ kia vẫn đang còn trống.”
Đường Nguyệt nói.
“Nói vậy giống như là không còn chút hi vọng nào cả sao?”
Mặc dù Mạc Phàm nghe không hiểu Đường Nguyệt đang nói tới người nào. Nhưng từ câu nói này của Đường Nguyệt, hắn cũng hiểu được xem ra Hứa Chiêu Đình không còn tí hy vọng nào nữa rồi.
Sự ác độc của Hắc Giáo Đình. Thật sự khiến cho người ta phải giận sôi lên!!
“Đúng vậy. Ngươi chăm sóc cậu ta cho tốt. Ta đi bẩm báo với cấp trên.”
Đường Nguyệt nói.
“Vâng.”
Tắt điện thoại xong, Mạc Phàm phát hiện Hứa Chiêu Đình ngẩng đầu lên nhìn mình.
“Cô cô cô ~~~~~~~”
Hứa Chiêu Đình vươn ra một cái móng vuốt khác, vẫn đang còn khá là lành lặn, nhìn Mạc Phàm rồi phát ra tiếng kêu kỳ quái.
“Cậu muốn nói gì?”
Mạc Phàm phỏng đoán tiếng kêu kia.
“Cô cô cô!!”
Hứa Chiêu Đình chỉ vào Mạc Phàm, sau đó lại chỉ vào trái tim của mình.
“Cậu muốn tôi kết thúc mạng sống của cậu???”
Mạc Phàm có chút kinh ngạc nói.
Hứa Chiêu Đình gật đầu.
“Tôi dẫn cậu tới Thẩm Phán Hội. Sau đó bọn họ sẽ tạm thời khống chế cậu. Chờ khi có biện pháp, bọn họ sẽ giúp cậu biến trở lại hình dáng như cũ.”
Mạc Phàm chân thành nói.
Hứa Chiêu Đình lắc đầu. Hiện tại Trương Lộ Lộ đã chết rồi. Hắn lại còn biến thành cái hình dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này. Thay vì lại để tên Vũ Ngang biến thái kia tiếp tục bắt hắn đi giết hại thêm nhiều người nữa, còn không bằng lúc này kết thúc tính mạng của mình còn hơn.
Hứa Chiêu Đình không có cách nào kết thúc tính mạng của mình được. Linh hồn của hắn bị nô dịch. Chứ không thì hắn đã kết thúc tính mạng của mình từ lâu rồi. Cho nên hắn mới khẩn cầu Mạc Phàm giết chết mình.
Đối với Hắc Súc Yêu mà nói, cái chết chính là sự giải thoát.
Mạc Phàm vẫn không nhúc nhích. Hứa Chiêu Đình yêu cầu hắn như vậy, hắn làm sao nỡ xuống tay cho được??
Hứa Chiêu Đình phát hiện thấy Mạc Phàm không có hạ thủ mình. Hắn liền quỳ xuống, dùng cái đầu tràn ngập máu tươi kia dập đầu không ngừng xuống mặt đất.
Hắn van xin Mạc Phàm. Hắn không muốn sống như vậy nữa. Càng không muốn mình bị người khác sai khiến đi giết người. Hắn tin chắc rằng cứ mỗi một người mà hắn giết thêm nữa, hắn lại sẽ nhớ tới hình ảnh đầy đau đớn, không muốn sống nữa ngày hôm nay. Cho nên hắn muốn nhanh chóng được xuống dưới hoàng tuyền. Như vậy hắn còn có thể đuổi theo kịp Trương Lộ Lộ vừa mới rời khỏi nhân gian kia.
Mạc Phàm lại một lần nữa gọi điện thoại cho Đường Nguyệt. Hắn muốn xác nhận xem có còn phương án nào khác nữa không.
Nhưng Đường Nguyệt vẫn đưa ra câu trả lời tuyệt vọng như cũ.
“Cứ dựa theo yêu cầu của cậu ta mà làm. Như vậy có thể khiến cho cậu ta dễ chịu hơn một chút.”
Giọng nói âm trầm của Đường Nguyệt truyền tới.
“Tôi….”
Mạc Phàm quay lại nhìn Hứa Chiêu Đình đang dập đầu không ngừng van xin kia, ngọn lửa tức giận trong lòng lại càng bùng lên dữ dội hơn.
Rốt cục, Mạc Phàm cũng đành phải gật đầu. Đáp ứng sự van xin kia của Hứa Chiêu Đình.
Một ngọn lửa màu đỏ hoa hồng liền xuất hiện trong lòng bàn tay Mạc Phàm. Ngọn lửa cực nóng này bùng cháy lên, nhảy múa, chiếu rọi khuôn mặt đầy cương nghị của Mạc Phàm. Hơn nữa nó còn chiếu sáng khuôn mặt đầy máu, hư thối của Hứa Chiêu Đình ở bên cạnh…
Nhìn Hứa Chiêu Đình, Mạc Phàm lại nhớ tới cảnh tượng buổi lễ Thức tỉnh hệ tươi đẹp kia. Trường Trung học Ma pháp Thiên Lan lần đầu tiên xuất hiện một học sinh Lôi Hệ. Một khắc kia vô cùng rực rỡ. Mỗi một lần Mạc Phàm nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt của hắn lại mang theo vài phần ngạo khí. Dù sao thì hắn cũng là học sinh Lôi hệ duy nhất trong toàn trường. Ít nhất chính hắn cho rằng là như vậy.
“Cậu yên tâm lên đường đi.”
Mạc Phàm nặng nề thở dài một cái. Cái thở dài này khiến cho hắn cảm thấy đau rát trong cuống họng!
Cuối cùng ngọn lửa màu đỏ hoa hồng trên bàn tay hắn liền chảy xuống từ giữa ngón tay của hắn. Nó giống như một vệt máu thanh khiết từ từ tưới lên đỉnh đầu Hứa Chiêu Đình xuống toàn thân hắn.
Nhiệt độ ngọn lửa này khá là cao. Ngọn lửa màu đỏ hoa hồng sau khi đốt cháy thân thể hắn bắt đầu lan tràn sang người Trương Lộ Lộ ở bên cạnh….
Hứa Chiêu Đình bị ngọn lửa bao phủ toàn thân liền ôm chặt lấy Trương Lộ Lộ. Ngọn lửa cháy rất là mạnh mẽ và chóng vánh. Mạc Phàm không muốn Hứa Chiêu Đình trước khi chết còn phải chịu sự dày vò thống khổ của thiêu đốt. Cho nên hắn để cho ngọn lửa cháy rất mạnh và nhanh, để nó nhanh chóng kết thúc tính mạng Hứa Chiêu Đình.
Ngọn lửa màu đỏ hoa hồng thiêu đốt hai người bọn họ, hóa thành một nghi thức tang lễ hỏa thiêu vô cùng thánh khiết. Nó nhanh chóng đem Hứa Chiêu Đình và Trương Lộ Lộ đốt thành tro tàn.
…….
Cả quá trình, Mạc Phàm vẫn luôn nhìn hai người bọn họ.
Ánh trăng thê lương chiếu rọi lên nóc nhà vắng lạnh, khiến cho cái bóng Mạc Phàm càng thêm thê lương hơn.
Sau khi nghi lễ kết thúc, Mạc Phàm giận dữ nắm chặt quả đấm mình lại!!
Ngọn lửa trong lòng Mạc Phàm theo sự thiêu đốt Trương Lộ Lộ và Hứa Chiêu Đình kia càng thêm kịch liệt, càng thêm dữ dội hơn. Dường như muốn chui ra khỏi thân thể hắn đốt cháy hết mọi thứ vậy!!
Hắn có chút cứng nhắc giơ tay lên. Sau đó đưa điện thoại tới bên tai mình. Giọng nói vô cùng âm trầm hỏi Đường Nguyệt:
“Lão sư Đường Nguyệt, lúc trước cô có nói rằng tên chủ mưu lần này rất có thể ẩn núp ở bên trong học phủ Minh Châu??”
“Đúng vậy. Đáng tiếc rằng chúng ta không biết được tên hắn. Trừ phi chúng ta nhận được tin tình báo giống như Hứa Chiêu Đình. Bằng không chúng ta cũng chỉ có thể chờ chính hắn bị bại lộ.”
“Nếu như tôi cho bọn chúng có cơ hội hạ thủ tôi thì sao?”
Mạc Phàm chăm chú hỏi.
“Thật ra thì Địa Thánh Tuyền ở trong tay ngươi… cho nên bọn chúng sẽ ra tay với ngươi. Cho dù có mạo hiểm, bọn chúng chắc chắn cũng sẽ ra tay với ngươi.”
Đường Nguyệt nói.
“Tốt lắm! Vậy tôi sẽ cho bọn chúng một cơ hội hạ thủ.”
“Ngươi định làm gì?”
“Lão sư Đường Nguyệt, cô cùng bọn họ nhanh chóng xác định vị trí của tên Lam Y chấp sự kia. Còn học phủ Minh Châu cứ giao cho tôi là được.”
Mạc Phàm nói.
Nói xong câu đó, Mạc Phàm liền tắt điện thoại.
Ngọn lửa thiêu đốt Hứa Chiêu Đình và Trương Lộ Lộ cũng bắt đầu từ từ tắt. Thế nhưng ánh mắt Mạc Phàm lại lạnh băng vô cùng.
Hai người yên tâm mà lên đường…
Mối thù này, Mạc Phàm tôi sẽ báo thay cho hai người!!
……………….
“Linh Linh, tìm được vị trí Hắc Ám Yêu Thú chưa?” ( con Ám Ảnh Yêu Thú đó cho giống truyện tranh)
Mạc Phàm mở miệng hỏi.
“Tại sao ta có cảm giác ta biến thành tiểu nha hoàn của ngươi rồi. Ta đang ở Hàng Châu. Thế mà ngươi lại còn muốn ta tìm kiếm giúp ngươi manh mối ở Thượng Hải… Được rồi. Được rồi. Con Hắc Ám Yêu Thú kia ta muốn tìm được cũng rất khó. Nhưng ngươi muốn biết nó bị người nào bắt được cũng không phải là chuyện gì khó khăn không giải quyết được. Con Hắc Ám Yêu Thú kia lúc này đang nằm trong tay một gã có tên là Trầm Minh Tiếu.”
Linh Linh nói.
“Giúp tôi tìm vị trí bọn họ.”
“Không thành vấn đề.”
Linh Linh cũng nghe ra được giọng nói của Mạc Phàm lúc này. Đó là một loại giống như núi lửa bùng phát vậy!
Mặc dù Linh Linh không hiểu tại sao Mạc Phàm lại yêu cầu mình nhanh chóng tìm tung tích con Hắc Ám Yêu Thú kia để làm cái gì. Nhưng Linh Linh sẽ toàn lực trợ giúp Mạc Phàm.
“Tìm được rồi. Bọn họ ở trong một kho hàng ở phía Nam của học phủ Minh Châu.”
Hiệu suất làm việc của Linh Linh vô cùng cao. Nàng tinh thông truy tung. Quả thật đại sư thợ săn tầm thường không thể nào mà so sánh được với nàng.
“Tốt. 2 canh giờ sau giúp tôi tung một tin tức rằng rạng sáng ngày mai Mạc Phàm sẽ mang theo con Hắc Ám Yêu Thú tới lồng sắt thuần phục thú. Tin tức này tôi muốn cho tất cả mọi người tham gia kiểm tra đều biết được hết!”
Mạc Phàm nói.
“Ngươi định làm gì??”
“Dẫn xà xuất động”
Mạc Phàm muốn tìm ra tên khốn khiếp đã hại chết Hứa Chiêu Đình và Trương Lộ Lộ.
Nếu như không có cách nào để cho bọn chúng bại lộ tung tích trước được, vậy thì tung lưới toàn bộ.
Hắc Ám Yêu Thú ở trong tay mình. Tất cả học viên tham gia kiểm tra sẽ ra tay với mình. Tên học viên Hắc Giáo Đình kia cũng không có ngoại lệ. Thậm chí rất có thể hắn dựa vào lần tranh đoạt Hắc Ám Yêu Thú này để che đậy mục đích thật sự của hắn!
Nhưng mà Mạc Phàm chắc chắn sẽ bắt được hắn.
Tuyệt đối không được bỏ qua cho hắn, tuyệt đối không!!!!!