*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Linh Linh
Dịch: Hoangforever
Nữ trợ lý này coi như là xứng với chức danh. Chỉ một lúc sau, cô nàng này liền tìm được cho Mạc Phàm một cơ sở thợ săn tư nhân.
” Cơ sở thợ săn tư nhân này có tên là Thanh thiên săn sở. Đây là một cơ sở có từ lâu đời trong Ma đô. Danh tiếng của họ khá là tốt. Cũng không biết tại sao cơ sở này có rất được nhiều thợ săn ma pháp sư tìm tới xin việc nhưng lại không được nhận vào, cũng không rõ nguyên nhân tại sao.”
Nữ trợ lý nói với Mạc Phàm.
” Danh tiếng khá là tốt. Thì đáng lẽ có rất nhiều thợ săn ma pháp sư xuất sắc đạt được yêu cầu của bọn họ mới đúng chứ?”
Mạc Phàm khó hiểu hỏi lại.
” Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ yêu cầu của thủ lĩnh nơi đó khá là khắc nghiệt thì sao. Những tin tức liên quan tới cơ sở thợ săn tư nhân cũng không được công khai nhiều đối với chúng ta. Nếu như ngài thích gia nhập vào nơi này mà nói… Chúng tôi sẽ cho ngài cách thức để liên lạc và địa chỉ của nơi đó. Ngài có thể trực tiếp đi tới nơi đó để phỏng vấn.”
Nữ trợ lý nói.
” Được rồi! Cũng không biết thủ lĩnh của cái thanh thiên săn sở này có phải họ Bao hay không?”
Mạc Phàm nói thầm một câu.
Sau khi thanh toán tiền hoa hồng cho nữ trợ lý kia, Mạc Phàm liền đi tới địa chỉ mà nữ trợ lý kia vừa cho.
Cũng may cái cơ sở thợ săn tư nhân này cách trường học hắn cũng không quá xa, cho nên hắn cảm thấy rất là vui mừng. Bởi vì hắn sẽ đi lại dễ dàng thuận tiện hơn.
Người thử nghĩ mà xem, Thượng Hải to lớn như thế này. Mà công việc của hắn làm lại cái vùng xa xôi hẻo lánh ở vùng ngoại thành mà hắn đang ở kia, thì khi đi làm nhiệm vụ hắn phải đi hết nửa giờ. Làm xong lại phải quay lại thành phố hết nửa giờ. Cuộc sống như thế này thà hắn không sống còn hơn.
…………..
Mạc Phàm đi qua một cái chùa Tĩnh An. Sau khi đi qua một khu vườn đủ loài hoa có cành lá rậm rạp. Mạc Phàm liền đi vào một con phố cổ.
Cuối khu phố cổ này, hắn có thể nhìn thấy một cái bảng hiệu ở trong cái hẻm nhỏ phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng trong làn gió.
Thanh thiên Săn Sở!
Cái tên này có mấy phần khí khái chính nghĩa và vì lợi ích chung. Nó làm cho người ta cảm thấy căn nhà này không có chuyện gì là không làm được!
Mạc Phàm tiến sát đến gần nhìn nó một chút. Cuối cùng hắn cũng thấy rõ căn nhà này nhìn không khác gì một quán trà của người già!
Cửa quán trà, một cô nương có mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa ở bên hai thon dài đang ngồi trên một băng ghế dài. Nàng ngồi trên băng ghế dài, đung đưa hai chân và đọc một quyển sách trông rất là đáng yêu.
Hai con mắt của hắn nhìn xuyên qua tấm cửa kính nhìn vào bên trong nhà. Hắn phát hiện ra quán trà nhỏ nhỏ pha tạp quán cà phê này bên trong nó cũng không có người. Đồ đạc được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, gọn gàng.
” Người muốn ủy thác à? Ủy thác thì giá ít nhất là 30 vạn. Ủy thác càng khó khăn thì giá cả càng đắt thêm. Nếu như trả ít hơn 30 vạn. Mấy loại chó mèo này chúng ta không có tiếp.”
Tiểu nha đầu ngồi ở nơi đó liền nói vọng sang chỗ Mạc Phàm đang đứng nhìn. Giọng nói của nàng trong trẻo giống như tiếng chuông ngân giữa mùa hè vậy.
Nhưng nàng nói ra giá niêm yết công khai kia với vẻ mặt lạnh lùng vô tư
Nhưng khi nói ra giá niêm yết công khai với giọng nói trong trẻo này kèm theo cái vẻ mặt lạnh lùng, vô tư kia khiến cho Mạc Phàm đứng hình.
Mở miệng một cái là 30 vạn!
Mạc Phàm vừa mới rút ra từ trong túi quần một lọ nước trái cây, định đưa cho cô bé đáng yêu này uống. Sau khi nghe cô bé đáng yêu này nói như vậy, hắn liền lúng túng không biết nên làm như thế nào.
” Cái đó…. cái đó. Ta tới để phỏng vấn xin việc. Chắc hẳn bên phía liên minh thợ săn cũng có gửi thư giới thiệu của ta cho các người rồi. Người có phải là tiểu ông chủ của cái cơ sở này không?”
Mạc Phàm dò hỏi.
” Ồ! Người muốn làm thợ săn yêu ma của Thanh Thiên Săn Sở của chúng ta?”
Rốt cuộc tiểu mỹ nữ kia cũng thả cuốn sách đang đọc xuống. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, trắng nõn của mình lên. Hai con mắt to tròn chớp chớp, lóe ra sự thông minh nhìn Mạc Phàm. Cuối cùng khuôn mặt của nàng liền chuyển sang sự không tin tưởng, nghi ngờ Mạc Phàm nói:
” Tuổi người còn nhỏ như vậy, có đảm nhận được nhiệm vụ không?”
Choang!
Thiếu chút nữa thì cằm Mạc Phàm rơi chạm mặt đất.
Mình tuổi còn nhỏ????
Tiểu nha đầu, người nói mà không nhìn lại mình bây giờ bao nhiêu tuổi sao?? Người cùng lắm 12 tuổi chứ mấy!!!
” Linh Linh, có người tới ủy thác à cháu?”
Đột nhiên, từ trong phòng truyền ra giọng nói của một ông lão.
” Ông nội. Họ tới xin việc. Tuổi quá trẻ, không cần!”
Linh Linh nói vọng vào trong phòng một câu, rồi sau đó quay lại đọc sách như cũ.
“......”
Mạc Phàm nhìn tiểu nha đầu quỷ sứ này mà dở khóc dở cười.
” Trẻ tuổi cái gì cũng tốt. Cái gì cũng không sợ. Cho nên nếu như hắn chết đi thì cũng có phần hơi đáng tiếc một chút. Hắn còn chưa có hưởng thụ nhân gian tươi đẹp mà.”
Ông lão chậm rãi nói.
“………..”
Mạc Phàm phục hai ông cháu này luôn.
Tới thì cũng đã tới rồi, Mạc Phàm cũng không muốn lần đầu tiên tới phỏng vấn xin việc mà đã bị loại từ vòng gửi xe được!
Hắn định tiến vào trong phòng nói chuyện với ông lão này một chút. Đột nhiên ở đầu con phố liền có một nữ nhân vội vã chạy tới đây. Rõ ràng là nữ nhân này đang tìm Thanh Thiên Săn Sở. Mà cái biển hiệu to đùng treo lơ lửng ở phía trên, hình như nữ nhân này cũng không thấy nó thì phải. Nàng xiên vẹo chạy vào từng nhà trong dãy phố này hỏi thăm.
” Ông nội, có dê béo.”
Cô nàng tên là Linh Linh này liền nói vọng vào phòng ông nội.
” Dê béo như thế nào?”
” Khuôn mặt hoảng hốt, tinh thần rối loạn. Nhìn cách ăn mặc có thể cho thấy đây là một thiếu phụ rất là có tiền.”
” Sách sách… Được được!”
Mạc Phàm đứng bên cạnh nghe thấy mà cảm thấy dựng đứng cả tóc gáy.
Cái quỷ gì thế này. Rõ ràng quán trà này có tên là Thanh Thiên Săn Sở mà sao nó giống như một cái hắc điếm hám lợi, có thể giết người khác bất cứ lúc nào vậy!
Quả nhiên vị thiếu phụ mặc trang phục xinh đẹp kia bước vào Thanh Thiên Săn Sở. Tiểu cô nương kia dẫn thiếu phụ này vào bên trong ngồi. Ông lão ngậm tẩu thuốc ngồi trước quầy bar nghe thiếu phụ này kể chuyện.
Mạc Phàm cũng không biết mình có nên đi hay không. Hắn đành phải tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh thiếu phụ này, nghe thiếu phụ này tâm sự nỗi khổ trong lòng.
Sách sách…. Mình vừa mới tới thôi mà đã hấp dẫn thiếu phụ tới làm ăn rồi. Mới ngày thứ nhất mình tới thôi mà thiếu phụ này đã mắc câu rồi. Chắc chắn cái Thanh Thiên Săn Sở này sẽ cho mình vào thôi.
” Người nói là, trượng phu ngã bệnh của người có thể là yêu. Nửa đêm hắn ra ngoài hành hung??
Ông lão híp híp con mắt, nhìn thì có vẻ như đang nghe thiếu phụ này kể chuyện. Nhưng thật ra ánh mắt của lão nhìn vào cái rãnh sâu hun hút của cái bộ ngực phập phồng nhấp nhô kia.
“Đúng vậy, đúng vậy. Ban đầu ta cũng không tin chuyện này. Cho đến sáng hôm nay, ta cho osin giặt quần áo mới phát hiện ra trong quần áo của hắn rơi ra một khối da có dính máu…Ta… ta… trước kia ta có làm y tá… nên ta phân… phân biệt được da nào là của súc vật… da nào là của….”
Thiếu phụ nhớ lại chuyện lúc sáng, liền hoảng sợ, khuôn mặt tái nhợt, nói lắp ba lắp bắp.
Mạc Phàm ở một bên nghe thấy vậy cũng lấy làm ngạc nhiên.
Lúc trước, khi hắn còn ở Bắc Thành, Mạc Phàm cũng biết được ở trong thành phố cũng có một số yêu ma có phương thức sinh tồn đặc thù có thể sống giữa loài người. Nhưng yêu ma trong lời kể của thiếu phụ này thì hắn chưa nghe tới bao giờ.
Hắn chưa bao giờ nghe tới có loại yêu ma có năng lực biến ảo thành nhân loại!
” Nếu trượng phu của người thật sự là yêu ma, thì cả nhà của người đã bị giết sạch sẽ từ lâu rồi. Làm gì có chuyện người chạy tới chỗ ta gõ cửa tìm giúp đỡ được.”
Ông lão nói.
” Ta cũng không biết nữa. Ban ngày, nhìn hắn có vẻ rất là bình thường. Ta lấy lý do đi làm đẹp rồi sau đó vội vàng chạy tới chỗ của các người. Lão nhân gia, người cứu cứu cứu ta với!! Ta nghe nói Thanh Thiên Săn Sở của các người yêu ma gì cũng có thể diệt trừ được. Ta lúc này thật sự không phân biệt được chồng của ta lúc này có phải là chồng của ta hay không. Ta còn đứa con nhỏ. Nó mới có 4 tuổi và đang ở trong nhà. Vốn ta định mang đứa bé này chạy trốn về mẹ đẻ ở mấy ngày. Nhưng khi ta nói chuyện này với chồng của ta.. Ánh mắt của hắn liền thay đổi khác hẳn. Cũng may trong cái khó ló cái khôn ta sửa lại lời. Mà tới khuya ta phải quay về nhà rồi. Nếu không hài tử của ta, ta sợ rằng….. huhuhu”
Thiếu phụ vừa nói, vừa khó sướt mướt.
” Người đã thông báo cho cảnh sát chưa?”
Ông lão mở miệng hỏi.
” Ta chưa. Ta biết cảnh sát chắc chắn sẽ không tiếp nhận mấy vụ như thế này.”
” Người nói ra những điều này còn chưa đủ bằng chứng để khẳng định chồng của người là yêu ma được. Nếu như suy nghĩ lạc quan một chút…. thì chưa chắc chồng của người đã là yêu ma. Hắn có thể nhặt được da của một người bị tên tội phạm giết người thì sao?”
Nghe xong những lời nói này của tiểu nha đầu, Mạc Phàm cảm thấy khó chịu trong người.
Đã như thế này rồi, tiểu nha đầu này còn nói được suy nghĩ lạc quan một chút???