*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hoangforever
” Cái cô nàng Mục Nô Kiều nhu mì xinh đẹp này…. thật là lợi hại!
Cô gái đứng bên cạnh Hứa Chiêu Đình liền ngây dại.
” Cái người tên là Mạc Phàm kia có lẽ sẽ thua sao? Khôn Chi Lâm này tạo thành nhà giam trên căn bản là không thể nào thoát ra được.”
” Ta không cho sẽ là như vậy”
Hứa Chiêu Đình khẽ lắc đầu.
” Chẳng lẽ vị bạn học này của người còn có lá bài tẩy nào khác nữa sao? Không thể nào có chuyện đó đâu. Trừ phi hắn sử dụng một ma cụ mạnh mẽ nào đó.”
Cô gái đứng bên cạnh Hứa Chiêu Đình nói.
Hứa Chiêu Đình cũng không có trả lời lại. Hai con mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào khu rừng rậm chằng chịt ở dưới sân quyết đấu kia.
……………
” Quá….quá là chấn động rồi!!”
” Đúng vậy! Đúng vậy! Nữ thần đại phát thần uy, đem ma đầu tà ác kia tiêu diệt rồi. Thiếu chút nữa thì tài nguyên của chúng ta không cánh mà bay. Bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là nữ thần trong lòng của chúng ta!!”
” Thằng Trương thiếu gia kia, hắn nghĩ rằng chúng là nô tỳ đi theo hầu hạ hắn hay sao? Chúng ta đi theo giúp đỡ nhiệt tình người này còn không bằng một mình Mục Nô Kiều đánh.”
Toàn bộ học sinh toàn trường vào giờ phút này không khỏi quỳ lạy, bái phục. Tất nhiên cũng không phải là do Mục Nô Kiều kia ra tay mạnh mẽ mà chính là bởi vì tên đại ma đầu Mạc Phàm kia lần này muốn cướp đoạt tài nguyên của mọi người có lẽ phải ra về tay trắng rồi.
Nữ nhân này quả thật là một người vô cùng xinh đẹp. Hay có thể nói là hại nước hại dân. Nhưng nữ nhân này mặc dù xinh đẹp nhưng nàng lại có thể ra tay trừ gian diệt ác. Hay nói chính xác hơn chính là nàng chính là một vị nữ thần đứng trên đám mây lượn lờ với một hào quang chói sáng để phổ độ chúng sanh!!!
Mục Nô Kiều sử dụng bàn tay thần kỳ tạo ra rừng cây bắt giam yêu ma quỷ quái. Sau đó nàng nhẹ nhàng, chậm chạp bước tới Khôn Chi Lâm – Tù Lao mà nàng đã tạo ra.
Nàng cũng tin chắc rằng, Mạc Phàm không thể nào thoát ra khỏi rừng cây do mình tạo ra được.
Năng lực hệ triệu hoán của Mạc Phàm đã sử dụng hầu như không còn. Nếu như hắn có con thú triệu hoán mạnh hơn nữa thì có lẽ hắn đã triệu hoán ra ngoài từ lâu rồi.
Cho dù hắn có lực lượng Lôi hệ mạnh mẽ kia thì cũng không có đất để mà dùng. Lôi hệ kia cũng không thể nào giúp hắn thoát khỏi cảnh bị bắt nhốt trong cái Khôn Chi Lâm này được.
Hắn! Đã thua!
Mục Nô Kiều đã đi tới bên cạnh khu rừng Khôn Chi Lâm.
Khôn Chi Lâm có tác dụng nhốt đối thủ. Thế nhưng về tác dụng tấn công thì nó không có hiệu quả cho lắm. Cho nên lúc này Mục Nô Kiều đi tới đây để bắt Mạc Phàm nhận thua là được.
Nếu như hắn không phục, Mục Nô Kiều cũng không ngần ngại tạo ra thêm một chiêu Phong Bàn, để cho hắn trải nghiệm cảm giác nhảy từ trên cao xuống không được bảo vệ sẽ kích thích và thú vị tới như thế nào!
Hai con mắt Mục Nô Kiều nhìn xuyên qua khe hở nho nhỏ trong rừng rậm này để tìm kiếm Mạc Phàm.
Nàng định mở miệng nói thì đột nhiên phát hiện ra không thấy thân ảnh Mạc Phàm ở đâu trong cái nhà giam rừng rậm này.
” Không thể như thế được….”
Trên khuôn mặt tự tin, ung dung kia của nàng lúc này liền hiện ra sự kinh ngạc.
Khôn Chi Lâm có hiệu quả bắt nhốt vô cùng tốt. Cho dù hắn có sử dụng bất kỳ kỹ năng di chuyển vị trí nào cũng không thể nào tránh né được nó. Bởi vì những loài thực vật kia có năng lực cảm ứng và truy tung được sinh mạng…
Cho nên, cho dù hắn có sử dụng Phong quỹ hay là sử dụng ” Đích Ba”, sử dụng ma cụ phi hành hay là cánh đi chăng nữa thì hắn cũng không thể nào thoát khỏi cảnh bị rừng rậm này nhốt lại.
Mục Nô Kiều xác định mình chiến thắng 100% nên mới tự tin ung dung bước tới như vậy. Ai ngờ rừng rậm dày đặc, chi chít cây cối này lại không thể bắt nhốt được thân ảnh của Mạc Phàm???
Không thể nào!
Tuyệt đối là không thể nào có chuyện như vậy được!!!
” Cô thua.”
Một giọng nói bí ẩn vang lên từ bên cạnh rừng cây truyền tới vị trí Mục Nô Kiều đang đứng.
Mục Nô Kiều tràn đầy kinh ngạc nhưng vẫn quay lại nhìn vị trí giọng nói vừa mới phát ra. Nàng mơ hồ thấy thân ảnh như bóng ma của Mạc Phàm từ trong bụi cây đi ra….
Hắn không phải là từ trong bụi cây đi ra, mà là từ trong bóng cây đi ra. Cho dù cảm giác của Mục Nô Kiều có nhạy cảm hơn đi chăng nữa cũng không thể nào nghĩ được đối phương lại có thể có Ảnh Hóa, có thể từ trong bóng tới bước ra ngoài ánh sáng!!!
Cho dù có là Phong quỹ hay là ” Đích Ba” thì cũng không thể nào trách né được nhà giam của Khôn Chi Lâm. Nhưng Khôn Chi Lâm lại bất lực khi bắt nhốt người có kỹ năng thuộc Ám Ảnh hệ ma pháp.
Những dây leo cao vút che đậy cả ánh sáng mặt trời. Nó tạo ra một diện tích bóng đen rất lớn. Điều này không khác nào tạo ra khu vực hoạt động tự nhiên cho người có năng lực Ám ảnh hệ. Cho dù có là dày đặc dây leo hay là rậm rạp yêu cành đi chăng nữa. Thì bọn nó cũng đừng hòng bắt nhốt được hành động của cái bóng!
” Ám ảnh hệ… Tại sao người có thể sử dụng được kỹ năng của Ám ảnh hệ!”
Mục Nô Kiều ngây người đứng ở nơi đó. Hai cặp mắt nàng lạnh lẽo như băng nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm chất vấn.
Mục Nô Kiều cũng không dám cử động, cũng không dám sử dụng bất kỳ kỹ năng ma pháp nào. Bởi vì vị trí lúc này của Mạc Phàm đứng rất gần với nàng. Mà trên tay Mạc Phàm lúc này còn có tia điện nổ “roẹt roẹt”, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra Lôi Điện mãnh liệt kia được ngay.
Ở khoảng cách gần như thế này, Mục Nô Kiều căn bản là không thể nào tránh né được nó. Thậm chí ngay đến cả việc sử dụng ma cụ cũng không thể nào sử dụng kịp.
” Cô hỏi nhiều như vậy làm cái gì?? Tóm lại cô thua.”
Trong lòng bàn tay của Mạc Phàm Lôi Ấn càng lúc càng điên cuồng, càng mãnh liệt, bất cứ lúc cũng có thể phóng về phía Mục Nô Kiều được.
Khuôn mặt Mục Nô Kiều lúc này hiện ra sự xấu hổ và tức giận.
Ám ảnh hệ!!
Đây là đang thách thức mình, bắt buộc mình phải nhận thua sao???
Rõ ràng tên này lúc trước thi triển ra năng lực của hệ triệu hoán. Sau đó hắn sử dụng lực lượng Lôi hệ. Hai hệ trung cấp Ma Pháp Sư hắn đã sử dụng hết rồi??
Tại sao lúc này hắn lại có thể thi triển ra lực lượng của hệ thứ ba được!!
Hắn là một vị Cao cấp Ma Pháp Sư???
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Trên cái thế giới này làm gì có người nào mới từng này tuổi đã đạt tới cấp bậc cao cấp Ma Pháp Sư được. Cho dù có là Thẩm phán viên cũng không thể nào làm được như vậy.
Mục Nô Kiều cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đứng ở nơi đó hoang mang, bất lực.
Lúc này nàng cũng đã nghĩ tới chuyện nàng có nên sử dụng ma cụ để tiếp tục chiến đấu với người này nữa không?
Nhưng ma, cuối cùng nàng bỏ qua phương án này.
Chưa nói tới việc Tốc độ triệu hồi ra ma cụ có thể nhanh hơn tốc độ của Lôi Ấn hay không?? Mà từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ đối phương chưa từng một lần sử dụng ma cụ. Cho nên nàng một người có gia cảnh thâm sâu lại đi lợi dụng vào điều này để chiến thắng. Thì cho dù nàng thắng được hắn thì thắng lợi này cũng không còn vẻ vang nữa.
Nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình. Cuối cùng, hai con mắt xinh đẹp của mình buông bỏ chấp nhiệm, không cam lòng nói:
” Ta thua.”
Ta thua!
Lời này của Mục Nô Kiều vừa nói ra. Toàn trường liền im lặng như tờ.
Qua một lúc lâu, tất cả mọi người trên khán đài liền nổ tung, tạo thành một khung cảnh vô cùng hoảng loạn!!!
Thua! Mục Nô Kiều đã nhận thua.
Nàng thua tức là….tức là tất cả tài nguyên của toàn bộ các hệ đều quy về hết trên người tên Mạc Phàm kia!!!
Trời ạ! Ngay đến cả nữ thần, niềm tin cuối cùng của bọn họ cũng thất bại trước đại ma đầu này?? Ai đã nói tà không bao giờ thắng chánh vậy???
” Hắn… rốt cuộc hắn làm sao thoát khỏi nhà giam Khôn Chi Lâm vậy.”
” Hắn chắn chắn là ăn gian rồi. Làm gì có chuyện như thế xảy ra được.”
” Người giết chúng ta đi! Chúng ta đã vất vả khổ sở mới vào được học viện này chính là bởi vì tài nguyên ở đây nhiều hơn, quan trọng hơn so với các trường đại học khác. Lúc này thì sao?? Lúc này mất hết, mất hết rồi.”
Tất cả mọi người đều không thể nào chấp nhận nổi sự thật này. Bọn họ mếu máo khóc, rống lên thành một vùng.
Mục Nô Kiều nghe thấy tiếng gào thét, tiếng khóc nức nở từ bốn phương tám hướng truyền tới khiến cho gương mặt của nàng lúc này nóng như lửa đốt.
Quả thật nàng không có ngờ tới chuyện chính bản thân nàng xuất chiến lại có thể thua được. Lúc này nàng đang tự trách bản thân mình tại sao lại khinh thường hắn tới như vậy.
Rất rõ ràng, Mục Nô Kiều ở trong 5 ngàn tân sinh viên mà nói thì quả thật nàng không giống như mọi người. Nàng căn bản không thèm để ý tới tài nguyên do nhà trường cung cấp lúc mới vào kia. Thực ra thì những bạn cùng phòng ký túc xá với nàng đều rất là trông cậy vào đống tài nguyên này để đột phá lên cảnh giới Trung cấp Ma Pháp Sư.
Nếu ai cũng hiếu chiến như vậy. Có lẽ nàng cũng giống như tên Mạc Phàm kia sẽ đứng ra khiêu chiến toàn bộ các hệ như hắn. Lý do nàng nguyện ý đứng ra cũng bởi vì nàng không muốn nhìn thấy những người có gia cảnh bình thường xung quanh nàng bị tên Mạc Phàm này cướp mất hết tài nguyên.