Sửng sốt thì cũng đã sửng sốt rồi, thất thần thì cũng đã thất thần rồi, nhồi máu cơ tim thì cũng đã... Mạc Phàm nói một câu vô thưởng vô phạt cũng không giải thích thêm gì.
Mọi người làm tốt công tác lấy một phần tài nguyên phù hợp với mình rồi rút đi. Mạc Phàm biết được, top 10 lãnh tụ cường giả Liên Hợp Quốc này thực lực rất mạnh, nhất là Quang Chi Tử Aliénor một dạng được trời ban thiên phú siêu việt. Bọn hắn nếu tốt gia tăng trình độ cá nhân, cũng sẽ là một phương thế lực ủng hộ rất lớn cho hắn trong vòng mấy năm tới.
Ngoài ra, Mạc Phàm cũng lấy một chút Đại Địa Chi Nhụy để đột phá quang hệ, phong hệ, băng hệ cho mình, tìm đến một chút đồ ăn, ma cụ, linh thạch dinh dưỡng cho sủng thú, cho bát hồn. Nhưng hắn lấy cũng có hạn, New York kho dự trữ quốc gia vẫn như cũ bộn đầy bát bát đầy bồn.
‘Giấc mơ Mỹ’ đúng là không làm người ta thất vọng. Mạc Phàm có thể cảm giác, toàn bộ tài nguyên chỗ này, chí ít đầy đủ để trong vòng mấy chục năm tới đào tạo ra được thêm một lứa thiên tài vài trăm cái cấm chú pháp sư nữa.
Nguồn năng lượng này, phảng phất đã khá tiệm cận với mảnh vỡ vị diện Mạc Phàm nhìn thấy ở Thiên Quốc rồi. Đoán chừng lại cho nước Mỹ thêm 70 năm, 100 năm nhồi nhét thêm đồ vào kho, bọn hắn thực sự có thể dùng chỗ này để đi giao dịch, chiêu mộ một cái vô địch quân vương nào đó đến ăn đồ đột phá Đế Hoàng, đổi lại sự bảo hộ vĩnh viễn.
Bất quá, một cái mới đột phá Đế Hoàng là không đủ giải quyết được nan đề hiện tại. Hơn nữa, nhân loại càng không có khả năng đợi được đến lúc đó.
“Đi thôi, liên hệ thổ hệ thủy hệ pháp sư tới xây dựng lại công trình cầu cống đường xá, thu dọn chiến trường. Chỗ kho nơi này ta tạm thời phong ấn lại”. Mạc Phàm mở miệng nói ra.
Mọi người đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ có thể cúc cung gật đầu.
.........................
Công tác thu dọn chiến trường đối với một chút lành nghề pháp sư diễn ra rất nhanh, chỉ cần phái ra bốn vị cấm chú thổ hệ cùng một chút có tay nghề thủy hệ quang hệ pháp sư tới dẫn đoàn, chưa đầy một giờ đồng hồ đã có thể đem New York từng li từng tí cho khôi phục. Chí ít, bên trong không nói, thiết kế bên ngoài chỉ cần có mô bản chiếu trên ipad là đội ngũ pháp sư có thể khôi phục được, đây chính là lợi thế của thế giới ma pháp biết sử dụng khoa học.
New York hai giờ sáng phục hồi.
New York hai giờ sáng đã hoa lệ, đã lung linh trở lại trên mỗi một tuyến đường, vẫn rực rỡ đèn đêm như xưa.
Chỉ là, khác với mọi ngày, hôm nay trước sau không một bóng người.
Trên quảng trường thời đại nổi tiếng, rõ ràng chỉ có hai cái bóng đen nam nữ đi gần nhau; họ ngoại hình bất phàm với nhân loại, mang thánh khí lẫn ma khí lấn át New York hoa lệ.
“Asha Corea, ngươi không phải đã đến Mỹ rất nhiều lần rồi sao?” Mạc Phàm đột nhiên nghĩ ra cái gì, hắn liền vội nói.
“Ừm, ta thuở nhỏ từng sống ở đây”. Asha Corea dùng ngôn ngữ như thường thường nói chuyện với Mạc Phàm đáp lại.
Không thể không nói, lâu rồi không nghe, nhưng nghe tới âm giọng của nàng, Mạc Phàm vô luận là ngày xưa hay bây giờ, vẫn chưa từng cảm thấy có nửa điểm nhàm chán, vẫn là cái kia ngữ khí vẻ cao quý cùng quyến rũ bất phàm.
New York hôm nay khá lạnh, không đúng, có lẽ chỉ mỗi quảng trường thời đại này khá lạnh, đây là bởi vì trước đó lão lang chiến đấu nơi này, phun ra băng sương không ít còn đọng lại.
Đôi mắt Asha Corea mang theo thâm thúy cố sự, phong vị bí ẩn như chính bản thân nàng vậy, hết lần này đến lần khác để người ta tọc mạch muốn chạm vào, muốn mở ra nhìn xuyên thấu. Còn có động tác khiêu gợi kia, lẽ ra nên là một hình ảnh có thể khiến tất cả nam nhân trong nháy mắt huyết vượng bành trướng mới đúng, nhưng vừa nghĩ tới phía sau nàng chính là toàn bộ thế giới ngầm sát thủ, là một mảnh máu me đầm đìa lò sát sinh, ngay cả Mạc Phàm cũng nhất thời có một sự do dự nhất định.
“Có nơi nào ngươi đặc biệt muốn đến?” Mạc Phàm hít sâu một hơi, hướng câu chuyện đến ranh giới khác.
Hắn thực sự muốn giành trọn vẹn khoảng thời gian bình yên này để cùng nàng tận hưởng, duy chỉ có một chút ngoài ý muốn, đó là mỗi lần cố ý liếc nhìn lén cơ thể nàng, Mạc Phàm thường xuyên lâm vào trạng thái bí bách nóng rực.
Rất nhiều lúc đều là Mạc Phàm rộng rãi giao thiệp, giờ lại câu nệ ngơ ngác, làm cho Asha Corea suýt tí nữa đã bật cười thành tiếng. Nàng bí ẩn về bí ẩn, thần bí về thần bí, nhưng nàng không phải cọng cỏ, không phải tảng đá, Mạc Phàm như vậy đối với nàng cũng là có một chút điểm nhỏ rung chuyển mi tâm, đối với mối quan hệ mập mờ cũng không ngại người khác đánh giá.
“Cầu Brooklyn nha!” Asha Corea khóe mắt lộ ý cười nhìn hắn, thản nhiên đáp lại.
“…A”.
Mạc Phàm gần như đứng hình trong vài giây khoảnh khắc.
Trong mắt đại đa số mọi người, Asha Corea là biểu tượng nữ thần sắc đẹp phương Tây, mang trên mình mỹ quan tuyệt thế dung mạo, được pha trộn cùng đôi nét Á Đông diễm khiết, cương nhu thời cuộc, phóng khoáng nhưng cao ngạo, đài các cùng dễ gần hòa lại cùng một chỗ, thần bí khó lường.
Mãi đến hôm nay, hắn mới biết được là nàng cũng còn một mặt giống người hơn, sẵn sàng đón nhận cảnh đẹp như bao phụ nữ khác trên đời.
“Sao thế, ngươi không thích?” Asha Corea trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một cái nụ cười có thể hòa tan nội tâm người.
“Không... không phải, chúng ta đi thôi”. Mạc Phàm phục hồi tinh thần lại, lúng túng nói.
“Mạc Phàm”. Asha Corea bước một bước tới trước mặt Mạc Phàm, xoay người lại đón ánh mắt của hắn.
Có chút bất ngờ không kịp xoay sở, Mạc Phàm vậy mà chậc chậc dừng bước lại, ngẩng đầu lên ngây dại nhìn xem nàng.
“Đi khách sạn đi!” Asha Corea không kiêng dè nói ra, ngữ khí đặc biệt rất có tính chất sát thương gợi tình.
Mạc Phàm: “?????”
“Ngại sao? Ta có nhu cầu, không muốn thì thôi vậy”. Asha Corea lả lơi khoát tay, xoay người hướng về phía trước đi tiếp.
“Được, ta cũng có nhu cầu”. Mạc Phàm vội vàng lôi kéo tay nàng.
“Lăn, đi cầu Brooklyn”. Asha Corea khinh bỉ nhìn xem hắn.
“..."
Nữ nhân a, ngươi lời nói ảnh hưởng cương nhu người khác, ta lấy danh nghĩa tuần thiên Tà Thần, tuyên bố ngươi có tội trạng!
..........
Cầu Brooklyn vĩnh cửu, New York.
Là kiệt tác nghệ thuật xen lẫn ma pháp của thế kỷ 15, một địa điểm cổ kính huyền thoại giữa lòng New York nguy nga.
Đây được xem như công trình ma pháp nghệ thuật lớn nhất thế giới, mang tính biểu tượng của niềm tin, nỗ lực và tình yêu nơi con người.
“Không phải quá khuếch đại rồi sao!?” Mạc Phàm há miệng rộng khi tận mắt chứng kiến mỹ quan cây cầu trứ danh này.
Hắn trước đó đại chiến thời điểm, cũng đã từng ở trên đỉnh cầu bầu trời hô phong hoán vũ, nhưng trên thực tế đều không có tâm trạng đi để ý.
Bây giờ nhìn lại, quả nhiên hùng vĩ đến vô thực.
Nó được vun đắp bằng các mảng thạch anh nguyên tinh khổng lồ, óng ánh kéo dài từ New York sang tận ốc đảo Long Islands, sự hùng vĩ của nó vượt khỏi tầm tưởng tượng tri thức thông thường mà Mạc Phàm có, như hai vết cắt hỗn nguyên quỷ dị song song với nhau trên con sông East vĩ đại, rộng lớn.
Trên thân cầu, hai bên hành lang được hàng ngàn tinh xảo cánh buồm neo bằng vật liệu cứng cáp nhất thế giới, chúng chóp đỉnh ở những chặn cổng giống hệt Khải hoàn môn, cao độ 50 mét.
“Cây cầu này là bảo tàng nhân loại, nó trải qua vô số cuộc chiến đẫm máu trong quá khứ của các vị thần ngự trị, là nơi mà Mỹ Châu hiệp hội phải đương đầu biết bao quái vật mạnh mẽ suốt quá trình lịch sử,… và cũng là nơi mà người dân nước Mỹ cảm thấy sự bình yên nhất lắng đọng lại". Một ông lão đi ngang qua đường, thấy Mạc Phàm và Asha Corea chiêm ngưỡng cây cầu kia liền hứng thú bắt chuyện.
Bây giờ là 2 giờ sáng?!
Mạc Phàm kinh ngạc mãi không thôi.
Cụ ông này, như thế nào mà lại còn thức???
Hơn nữa, không phải toàn bộ dân chúng đã sớm sơ tán khỏi New York rồi sao?
Làm sao muốn bỏ sót một ông cụ phổ thông phàm nhân chống gậy xuất hiện ở đây!?
“Lão gia gia, ý của người nói, trải qua nhiều cuộc chiến như vậy mà vẫn Brooklyn vẫn nguyên dạng không hư hại gì, chính là lý do vì sao cây cầu này gọi là Vĩnh Cửu?” Mạc Phàm giọng nói hạ tông vài phần, thể hiện sự tôn trọng đúng mực.
Hắn cũng không có đi hỏi mấy câu nghi vấn trước đó, cảm thấy hỏi có chút kì quặc, vẫn là chuyện cá nhân của người ta.
Ông lão qua đường nhìn cặp đôi trẻ rồi sau đó liếc qua cây cầu trước mặt, trầm ngâm hồi tưởng chuyện xưa:
“Nó không thể bị phá hủy, dù cho có là pháp sư hay sinh vật cường đại nào cố tình tới quấy phá, chỉ nhanh thôi, cây cầu lập tức liền phục hồi… chỉ là người ở đó chết đi… sẽ không bao giờ trở lại…”
Ông lão có chút nghẹn giọng khó nói.
Mạc Phàm hơi sửng sốt một chút, hắn dự định mở miệng giải thích.
Kì thật cũng không phải là cầu Brooklyn không thể sập, mà là vì có pháp sư thu dọn tái thiết chiến trường a!!!
Asha Corea bên cạnh nhanh chóng hiểu ý, nàng vội đẩy người Mạc Phàm cúi chào, cũng không tiện ở lại làm phiền.
Mạc Phàm đảo mắt khắp vị trí cây cầu tìm lấy một địa điểm dừng chân, rồi nhanh chóng quàng tay qua eo Asha Corea, kéo sát nàng vào người.
“Phốc~”
Bọn hắn trực tiếp biến mất giữa khu vực, để cho ông lão có một loại cảm giác như những vị thần minh đến kỳ nghỉ dưỡng mà hạ phàm, dạo chơi nhân thế.
Mạc Phàm mang Asha Corea, thuấn di đến đỉnh chóp cây cầu, nơi cao nhất của công trình kiến trúc.
Asha Corea thoáng chốc không kịp có bất kỳ phản xạ gì, nàng bị hắn dùng cách thức đơn giản nhất, ôm chặt eo, cứ vậy không hề hỏi ý, trực tiếp chiếm tiện nghi.
Càng là không có ý định buông xuống tư thế.
Cùng đứng trên nóc khải môn Brooklyn, hai người bỏ lại khoảng lặng giữa dài dòng câu chuyện quanh thành cầu, cảm nhận lấy không gian chỉ dành riêng cho hắn, đứng ở độ cao mà chỉ có bọn hắn mới đứng tới được.
“Ngươi vừa nãy có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Mạc Phàm ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào nàng mở lời.