Thanh Long không phải là không có trí tuệ, nó trí tuệ tuyệt đối không thấp, nếu không, nó không có khả năng dẫn dắt liên minh Thánh Thú, lách qua pháp tắc vị diện để sáng tạo ra Đồ Đằng ấn ký, khai thác chưa thành thục thời đại ma pháp hạch tâm để bồi bổ cho tộc mình, thậm chí đã từng đứng ở vị trí mạnh nhất trong bốn nóc nhà tạo hóa.
Lần này, Văn Thái nhấn mạnh ngữ khí, không biết vì cái gì, Chaos nói rằng thế giới ma pháp thực sự bị tổn thương, không thể lại lần nữa reset.
Nó chế tài bằng cách khác, đó là đem Thanh Long cùng Thánh Đồ Đằng trở thành mối nguy hiểm hàng đầu, cần phải bị thanh tẩy!
Thật giống như bảo toàn năng lượng đến xem, Đồ Đằng càng mạnh, thì khi chết, sinh sôi ra năng lượng càng khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi.
Thế giới pháp tắc buông xuống thôn phệ hành vi, nhục thể Đồ Đằng, tinh phách Đồ Đằng thai nghén ra năng lượng cực kỳ lớn, rất hiển nhiên trở thành con mồi chung của toàn bộ yêu ma trên thế giới này.
“Không phải nhân loại, Đồ Đằng mới là mục tiêu của Hải Yêu, của lục địa yêu ma. Đồ Đằng bị công kích từ trong ra ngoài, suy yếu trầm trọng. Chúng ta nhân loại lúc này còn rất yếu rất yếu, chỉ là nô lệ cho sinh vật khác trong thế giới này. Ban đầu chúng ta không muốn tham gia vào cuộc chiến, tưởng rằng đứng ngoài sẽ an toàn, nhưng về sau, ta cảnh giác phát hiện, yêu ma là không bảo hộ nhân loại dù nhân loại có tín ngưỡng thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Đồ Đằng bị tuyệt diệt trước khi nhân loại đạt được thành tựu nhất định, nhân loại con cháu thế hệ sẽ vĩnh viễn bị trầm luân, không bao giờ ngốc đầu lên được.”
“Vì thế nên các ngươi muốn liên minh Đồ Đằng?”. Mạc Phàm kinh ngạc hỏi.
“Không, chúng ta còn chưa làm vậy, Thanh Long đã đến, nó cùng Thánh Đồ Đằng khác muốn che chở chúng ta thời gian phát triển, đổi lại, quan hệ cùng tiến, chúng ta phải tín ngưỡng chúng nó. Đồ Đằng mạnh lên chống lại Yêu Ma, chúng ta xây dựng ma pháp văn minh, thoát khỏi nô lệ hoàn cảnh sinh tồn”.
Văn Thái không cần nói, Mạc Phàm cũng hiểu được, hai người nhìn nhau minh bạch, lời ít ý nhiều.
Thánh Đồ Đằng không tốt lành gì, nó cũng có tính toán riêng của nó, nó muốn kéo nhân loại xuống bùn, nó biết chắc mình chết, nhưng là giãy dụa vùng vẫy, tin vào nhân loại trí tuệ có thể níu kéo một tia hi vọng.
Bởi vì Thanh Long từ một khắc vi phạm pháp tắc, nó đã thách thức toàn bộ vị diện sinh vật, kéo đến tai nạn tuyệt chủng. Cho nên nhân loại tín ngưỡng, chắc chắn sẽ không thể thoát được.
Mạc Phàm về sau pháp tắc tu, hắn hiểu ra rất nhiều đạo lý về chế tài pháp tắc.
Cấm chú của nhân loại từng là hành vi ảnh hưởng thế giới tự nhiên. Vì để tự bảo vệ mình, vị diện thẳng đến chế tài cấm chú, đem cấm chú ma pháp thành một loại ung thư gây hại, nhân loại càng thi triển cấm chú, bọn hắn chỗ sinh tồn càng mất đi không cách nào sống được, thẳng đến sau này vị diện thành thục thì cấm chú mới trở nên an toàn hơn.
Về phần Thanh Long cùng Đồ Đằng thú. Cuối cùng điều gì cũng phải đến, Đồ Đằng dần dần suy yếu xuống, Hải Yêu dần dần mạnh lên, Leviathan cùng Hải Yêu quá mạnh dẫn đầu loạn quân muốn đi thanh trừng Đồ Đằng, riêng bản thân Leviathan thậm chí đạt được ngưỡng lực lượng đỉnh cấp Quân Vương ngang ngửa Thanh Long, hoàn toàn nhỉn hơn hai vị nóc nhà còn lại. Đây là vì cái gì trận chiến, hai cái nóc nhà ở Sahara cùng Nam Cực có như vậy yên ắng lắng nghe tình huống biến động.
Mạc Phàm nghe Văn Thái nói đến đây, mọi bí mật hắn đều nắm thóp được.
Văn Thái từ trên ghế ngồi xuống, sờ lên đầu Mạc Phàm tiếp tục chữa trị thế giới tinh thần cho hắn, miệng nói thêm: “Nhân loại đó là có thể sáng tạo kỳ tích như thế giống loài. Người lừa ta gạt, muốn kéo dài thời gian đi xuống thời đại của ngươi, Đồ Đằng bắt buộc phải chết, chúng ta cứu được Thanh Long cùng một số còn sót lại, này đã là tất cả những gì chúng ta có thể làm”.
Mạc Phàm khi đó sờ sờ lên Tiểu Nê Thu mặt dây chuyền, có chút tiếc thương, cũng có chút chạnh lòng giùm Thanh Long.
Có lẽ, Thanh Long cũng biết tai nạn chủng tộc của nó là không thể tránh khỏi, chẳng qua là nó vẻn vẹn hi vọng trí tuệ của nhân loại một trận chiến kia có thể cứu được chủng tộc của nó.
Bất quá, nhân loại thuận tay thả đả xuống giếng, thẳng thắn tạt gáo nước lạnh lên người Thanh Long.
Kì thật, Thanh Long sau đó một thời gian, có lẽ đã có thể phán đoán phần nào chính mình bị nhân loại phản bội rồi.
Này mới dẫn đến chấp niệm hung mãnh như vậy, lập tức ác hồn Thanh Long xé xác Chaos ngay ra.
Nhưng trách ai bây giờ?
Mạc Phàm không có khả năng đi trách Thiên Phụ. Thiên Phụ chính xác là hoàn toàn làm đúng. Vì nhân loại chỗ ở sinh tồn, càng là níu giữ được một chút đồ đằng huyết mạch cuối cùng còn sống, không đến mức hoàn toàn tuyệt diệt.
Nhưng về phần Thanh Long, sẽ rất khó có thể giải thích được cho nó, dù cho nó biết nó sai mười phần, nhưng một kẻ đáng thương chính là không còn lắng nghe lý lẽ, muốn tổn thương lên kẻ khác.
Thanh Long xác thực rất tội nghiệp, một kẻ cô đơn còn sót lại trong trận chiến, cả linh hồn của nó đều là khổ hạnh nước mắt, nó làm gì có khả năng suy nghĩ lý trí nữa đâu? Ác hồn chấp niệm ---- hoàn toàn tự nhiên.
— QUẢNG CÁO —
Cuối cùng, nó lần nữa vì quá khổ sở, thiện hồn Thanh Long chiến thắng chấp niệm, muốn được hi sinh làm nên cống hiến cuối cùng, hi vọng nhân loại về sau có một cái khác thời đại, sẽ càng trân quý tộc nhân còn sót của nó hơn, cho nên Thanh Long mới nguyện ý chết, vì ngàn năm kế hoạch song hồn của Chaos.
Đại khái thiện hành động cuối cùng này của Thanh Long đúng là cảm động Thiên Phụ, đây mới là hi sinh không oán không hối hận.
Văn Thái là một kẻ đa mưu thông minh cực hạn, Mạc Phàm biết nếu chính mình kể cho hắn một chút chuyện về ác hồn Thanh Long, hắn sẽ lập tức không ngại giăng lưới hãm hại Thanh Long một lần nữa.
Mạc Phàm không muốn hại Thanh Long một lần nữa, càng không có cách mất đi lập trường từ bỏ nhân loại.
“Nhạc phụ đại nhân a”
“Ngươi gọi ta là cái gì?”
“Nhạc...”
Văn Thái cắt lời: “Ha ha ha, Chaos a Chaos, không nghĩ tới, ngươi bây giờ muốn làm ta con rễ”.
“Nhạc phụ, ta thế nhưng không phải là Chaos”
“Ta mặc kệ, ngươi trước khi chứng minh được mình xứng đáng vượt qua Chaos, ngươi chính là Chaos”. Văn Thái lại cắt lời.
“...(-_-)” “thực muốn vậy sao?”. Mạc Phàm hít sâu vào một hơi hỏi lại.
“Đương nhiên, ngươi bây giờ trong mắt ta chính là Chaos”. Văn Thái đáp.
Mạc Phàm chuyển sang nét mặt cực kỷ tiếu dung, mở miệng nói: “Văn Thái, có thứ đồ gì tốt tốt bồn chứa giúp ta cất giữ một cái hồn phách hay không?”
Văn Thái cái lưỡi hơi co rút lại một chút, kém xíu cho Mạc Phàm một cái tát tai vì hỗn láo.
“Trước khi ta xứng đáng hơn Chaos, ngươi không công nhận ta là con rễ, vậy thì chúng ta ngang hàng, cất ánh mắt đó vào đi, ta không thích”. Mạc Phàm rất là tự nhiên nói ra.
“...”
Văn Thái ngưng trọng, kém chút nhồi máu cơ tim. Nhưng mà vẫn là gượng cười, nói lại: “Ngươi cần tụ hồn bồn chứa để làm gì?”
“Ta phải giải thích cho ngươi sao?”. Mạc Phàm lấy biểu hiện của Chaos trước khi chết bày ra đáp lại.
“...Ta thu tay được rồi, ngươi tự cứu mình”.
“Ái, xin lỗi, cho ta mượn trước, về sau lại nói”.
Đối qua đối lại mấy câu, Văn Thái vậy mà có thể từ không thành biết, đọc được Mạc Phàm ý nghĩ dù không thèm xài ma pháp.
“Muốn tạo ra không gian bồn chứa mới cho Thanh Long sao?”.
“Ha ha ha”
..........
..........
— QUẢNG CÁO —
Kế hoạch sau đó, Mạc Phàm tự mình thành lập, hắn đưa Tiểu Nê Thu cho Trương Tiểu Hầu. Cũng là thông qua Văn Thái trí tuệ, Văn Thái dự đoán rằng Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Đế nhất định sẽ tranh thủ cướp đoạt cướp đi Tiểu Nê Thu, cuối cùng rơi vào bẫy của Mạc Phàm.
Thanh Long hồi sinh chính là ác hồn Thanh Long, nhưng bên trong long hồn, dĩ nhiên vẫn còn tồn tại một cái thiện hồn đang ẩn núp.
Mà lại, Mạc Phàm tin tưởng thiện hồn Thanh Long đã sớm biết sự thật, cho nên hắn từ đầu đến cuối, không cần phải giải thích, mới bắt đầu thực sự chính là đánh, đánh, và đánh; không màn tất cả đem Thanh Long ác hồn đánh một trận.
Thích tàn ác không? Thích tức giận không?
Ai cũng toan tính, đem nhân loại vào mâm tế chung, cuối cùng phẫn uất chấp niệm cái gì?
Mạc Phàm có cảm tình với Thanh Long thiện hồn, bởi vì Thanh Long thiện hồn biết rõ nó sai phạm, biết rõ làm nên kết thúc, hi sinh vì đại nghĩa.
Nhưng chấp niệm, thật giống như Đinh Vũ Miên một khắc kia, Mạc Phàm tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Nói nhân loại ích kỷ tham lam, mẹ nó, ai mà không muốn sống, Đồ Đằng nếu tự nhận không ích kỷ, vậy thì cứ chết thanh thản nhường cho nhân loại sống đi, trách móc cái gì? Có trách, có chấp niệm, tức là có toan tính, có hậu chiêu nhưng bất thành.
Tính toán thua, không chơi khóc ! ! !
Mạc Phàm nói là làm, về sau chính hắn hủy đi đồ đằng ấn ký, thực sự là chấm dứt tất cả.
Thậm chí, chấm dứt cả mầm họa tương lai sau này cho Đồ Đằng các huyết mạch hậu đại của tứ đại thánh thú, đem phần sống thuộc về mình, do chính mình tới nắm giữ cho những Bá Hạ, Huyền Xà, Bạch Hổ, Hải Đông Thanh Thần.
Nếu Đồ Đằng ấn ký vẫn còn, ai biết được vị diện có tiếp tục chế tài Thanh Long cùng Đồ Đằng hậu đại hay không?
Vượt luật, sẽ kèm theo thách thức, càng là thách thức vô cùng khổng lồ, này chính là không thể tránh khỏi.
Liền liền bản thân Mạc Phàm, hắn dung hợp pháp môn có phải hay không một hành vi vi phạm pháp tắc, kì thật hắn cũng không quá rõ ràng.
Nhưng thứ có thể nhìn nhận là --- người sáng tạo ra dung hợp pháp môn, bằng một lý lẽ nào đó, đã chết. Phùng Châu Long thực sự đã chết.
Mạc Phàm không có Thần Mộc Tỉnh, đồng dạng cũng đã chết.
Liệu đây đã đủ chứng minh nhân quả có thừa, pháp tắc chế tài không chừa một ai?
Hmm...có lẽ, con đường tiếp theo của hắn, muốn làm một cái chống lại Thiên Đạo đi.
Kì thật, thời đại mới đến, nhân loại bây giờ cũng không cần Đồ Đằng, mà Đồ Đằng cũng không còn khả năng như trước lừa lọc lấy tín ngưỡng từ nhân loại, càng không thể giấu thế nhân chính mình là đồ vi phạm tự nhiên pháp tắc.
Đồ Đằng bây giờ không còn.
Nếu bọn chúng muốn, không chỉ Mạc Phàm, mà toàn bộ nhân loại vẫn sẽ ra sức bảo vệ bọn chúng, không xa lánh như những yêu ma tộc khác. Mọi thứ cần cải tiến thích nghi hơn, mối quan hệ này, vẫn sẽ tốt đẹp hữu nghị, nhưng không phải cộng sinh.
Oành một tiếng.
Thanh Long cuối cùng xé xác toàn bộ tam đại thượng cổ hung thú, nuốt hết vào bụng.
“Ngươi có tâm sự sao, sắc mặt ngươi có chút quái lạ.” Giáo sư Stein nói với Mạc Phàm.
— QUẢNG CÁO —
Mạc Phàm lau lấy khóe mắt, hiếm có ngẩng đầu lên trời nhìn về phía Thanh Long.
“Giáo sư, giúp ta một việc”
“Việc gì?”
Mạc Phàm nhớ lại hình dáng Tiêu Viện Trưởng trước đây xử lý chuyện Đinh Vũ Miên, bây giờ Tiêu Viện Trưởng cũng đã ở suối vàng, hắn ngẩng đầu lên trời cúi chào một cái, đồng thời bày ra một bộ dạng như là Tiêu Viện Trưởng năm nào.
“Giúp ta viết sách sử, viết một cái truyền kỳ”.
“Về Đồ Đằng sao”
“Ân”
Giáo sư Stein giống như là hiểu ra gì đó, hỏi lại: “Ngươi nói đang nói tới Đồ Đằng? Thanh Long? Vẫn là Đồ Đằng cùng nhân loại sự tình?”
“Tất cả”. Mạc Phàm nói
“Muốn ghi thế nào?”. Giáo sư Stein hỏi.
Mạc Phàm phảng phất thấy hình dáng của Tiêu Viện Trưởng trên trời cao nhìn lấy mình mỉm cười.
Hắn cũng mỉm cười gật đầu, sau đó nói:
“Nói đúng sự thật, tất cả sự thật”
Đồ Đằng, Thanh Long, nhân loại.
Đem tất cả sự thật viết xuống cho hậu thế biết được.
Có người sẽ nhất định vẫn thần thoại Đồ Đằng.
Cũng có người sẽ phỉ nhổ bọn chúng.
Mà có lẽ, càng không thiếu chút người cảm thấy thương hại cùng cảm động.
Nhưng sự thực chính là như vậy.
Chỉ có phơi bày tất cả, thì mới chấm dứt được.