Đây là lần đầu tiên Tà Thánh Vương nhân gian trực tiếp diện kiến Tà Miếu chủ thượng, đương đại Tà Thần.
Bộ dáng Tà Thánh Vương vẫn không có gì thay đổi so với lúc trước, vẫn uy nghiêm hùng tráng, vẫn oai chấn lẫm liệt, long thân cưỡi lên thiên địa, đầu xà đội lấy tường mây, ánh mắt độc nhãn sánh với Tà Dương, khinh thường nhân sinh, cao ngạo bất đồng.
Chỉ là, Hồng Mãng Tà Long cố ý hạ thấp thân thể xuống, quyết không cho đầu lâu của nó cao hơn tầm mắt Mạc Phàm, một bộ hết mực kính phục, tôn trọng tuyệt đối.
Những cử chỉ chân thành này bày ra trước mặt, cho dù là nhược trí cũng không khó nhận ra Hồng Mãng Tà Long đang sám hối, đang ngỏ ý muốn được Mạc Phàm thu nhận, tiếp tục trở lại cung phụng cho thiêng liêng Tà Thần.
Mạc Phàm đồng dạng nhìn nó, trong ánh mắt không chút nào gạt bỏ bích xích, càng là trong vắt lộ ra từng tia chua xót đối với quá khứ thê lương của Hồng Mãng Tà Long.
Không gian bỗng nhiên có một sự trầm lắng khó có thể diễn tả.
Mất một lúc sau, Mạc Phàm mới dần thu hồi nội liễm tâm trạng, lập tức quay về vẻ điềm đạm tươi cười, hào khí ngút trời căn dặn: “Ngươi không còn phải chiến đấu một mình nữa, ngươi còn có ta, còn có Tà Miếu. Đi đi, quay lại nhắc nhở cho bọn chúng nhớ, nhân gian Tà Thánh Vương đáng sợ đến thế nào”.
“U u u u u u u ~~~~~~~~~~~~~~”
Nghe được lời lẽ này từ Chủ Thượng, Hồng Mãng Tà Long toàn bộ lân phiến giống như bị kích thích hào khí đông a, chưa từng có ngâm lên một tiếng long xà vanh vảnh toàn bộ bầu trời.
Dưới huy hoàng Nguyệt Nhật, Hồng Mãng Tà Long mang theo toàn bộ sôi sục nhuệ khí trở lại chiến trường. Có thể thương thế của nó dưới Thần Mang Trì Dũ của Diệp Tâm Hạ và Tiểu Mei cũng không phải là khôi phục hoàn toàn. Nhìn thì thấy đầu lâu đã lành lặn, thương thế trên thân khôi phục, nhưng sinh mệnh, hồn lực đều chưa có lành, phải thêm thời gian điều dưỡng rất lâu thì mới được.
Bất quá, không quan hệ.
Nguyệt Thực bên trên chiếu xuống, vô tận tà năng bồi bổ cho Hồng Mãng Tà Long, cho dù nó không còn phồn thịnh như ban đầu tối cường Thượng Vị Đại Đế, nhưng chỉ cần chìm trong chiến trường đánh giết, để cho máu tươi nó chảy ra, để cho máu tươi kẻ địch bắn lên vảy rồng, để cho chính mình được huyết nhục tẩy lễ, cho cuồng huyết sôi trào, cho sát lục chi tâm tiếp thu Sát Lục lĩnh vực của Nguyệt Thực, vậy thì nó sẽ rất sớm càng lúc càng mạnh, khả năng còn có thể kích thích chính mình chiến đấu đột phá, đi đến cực hạn chưa từng có.
Hồng Mãng Tà Long không thèm chọn đối thủ cho mình, nó chính là trơ trọi như thế một đường đánh tới, gặp ai đánh đó.
Trong nháy mắt, Hồng Mãng Tà Long tao ngộ một đám Hắc Hải Dạ Ma Đế Vương, bọn chúng là Dạ Hải Quỷ Sứ bên dưới Ấn Độ Dương, sử dụng độc thuật cùng hắc ám yêu dị phi thường đáng sợ. Hồng Mãng Tà Long ngược lại là không thèm nhìn xem đám ranh con này muốn làm gì, nó một mực giữ nguyên lối đánh bạo lực của mình, kinh thiên vô cùng, một mình hung hăng xông vào vòng vây năm, sáu đầu như vậy tả xung hữu đột.
Mà ngược lại, khi Hồng Mãng Tà Long càng là bộc phát ra sát ý mãnh liệt để cho những Đế Vương non nớt kia không rét mà run, có thể nhìn thấy Long Thân trên cơ thể nó vậy mà biến thành lĩnh vực, giống như là Huyết Hải trường hà vậy, nếu như Hồng Mãng Tà Long có thể có mạng sống xuống sau trận chiến hôm nay, nói không chừng nó thật có thể đột phá cảnh giới.
— QUẢNG CÁO —
Hồng Mãng Tà Long ngẩng đầu lên trời ngâm một trường khúc đội ơn cùng tín ngưỡng, nó hiển nhiên biết được, này chính là Tà Thần chủ thượng vừa ban cho nó một đại lễ, cho nó một cái khảo hạch để trở tiếp nhận chân chính thần huyết của Tà Thánh Vương.
“Ầm ầm ầm ầm ~~~ ! ! !”
Phía Đông Ninh Bàn Tháp, đột nhiên có một tòa lại một tòa cự hình băng sơn như mưa từ không trung giáng xuống, những băng sơn này đắp lên, lơ lửng, tựa như là từ trên trời giáng xuống băng tự.
Cái này băng tự đầy đủ khổng lồ, cũng đầy đủ kiên cố, một đám Đế Vương rảnh rỗi đang dồn công kích đập vào Kết Giới lúc này mới rốt cục bị băng sơn ngăn lại.
“Gào gào gào rú u u u ~~~~~~~~~~~~~”
Một cái Đại Môn từ cổng không gian treo ở Ninh Bàn Tháp mở ra, Kim Diệu Apollo Cự Thần tay cầm thần khí khổng lồ Nhất Tiên Họa Kích, cưỡi lên Ngục Nhung U Lang xông ra trận mạc vạn địch nhân vậy.
Toàn thân mẫn hỏa sóng nhiệt, bức khí rút trời xông trận chém giết Đế Vương, này để cho người ta khó tránh khỏi một loại liên tưởng không khác gì quay ngược lịch sử chứng kiến truyền thuyết nhân trung Lữ Bố, cưỡi lên Xích Thố, thiên danh Tam Quốc.
Hô một tiếng, Nhất Tiên Họa Kích trên tay Apollo dựa vào tốc độ bạo phát xông thẳng đến quân đoàn Đế Vương của Nhục Nhung U Lang mà tạo thành một vệt mũi tên xung kích, nhìn thấy một đạo khổng lồ vô cùng ngọn lửa màu đen thần thương từ trên trời giáng xuống, thật giống như quang hệ ma pháp Thánh Quyết Thẩm Thương. Chỉ bất quá theo sức mạnh Thái Dương liệt diễm của Apollo tăng lên, lại thêm thần tốc của Ngục Nhung U Lang gia trì bên dưới, thanh thương này cảm giác có thể chọc thủng cả mai rùa Bá Hạ một dạng.
Ầm ~ cách cách cách~~~!
Công nhận uy lực thương kia liền khiến cho sinh vật có phòng ngự cấp Đại Đế đứng một mình đều có thể trọng thương nặng, nhưng ở đây cũng không phải chỉ có một đầu Đại Đế, mà mấy chục đầu Đế Vương, trong đó có Đại Đế cộng lại.
Bọn chúng đơn giản mỗi người phóng thích một chút man lực vật lý thổi về phía Ngục Nhung U Lang cùng Apollo Cự Thần, công kích kia lập tức hoàn toàn đình trệ.
Bất quá, chưa dừng lại.
“Gào gào rú u u u ! !”
Gầm thét liên tục, Ngục Nhung U Lang thả ra vô số tua nhung quất nát chiến trường tại những này tiểu Đế Vương lao đầu đến phụ cận chung quanh nó. Có thể nói ở trạng thái điên cuồng Minh Thần Hades, tua cùng đuôi trên thân thể Ngục Nhung U Lang ẩn chứa không gì sánh kịp lực bộc phát, thường thường vừa bay nhỗng chân liền có thể quất ra một vùng không gian vết rạn, để những đầu Đế Vương kia trong nháy mắt trúng đòn sẽ có vài bộ phận cơ thể toái cốt, tương đối đau đớn như bị bố mẹ đánh đòn.
— QUẢNG CÁO —
Ngay sau đó, Ngục Nhung U Lang bị linh hồn Băng Bích Hạt Chu nhắc nhở nhẹ, nàng ép nó phải chọn một cái kẻ địch tiêu chuẩn cho mình mà đánh, không tiếp tục đánh càn với đám đông, làm như vậy chính là tự sát.
Mặt khác, có thêm thần mang chúc phúc của Diệp Tâm Hạ, song sát Kim Diệu Apollo cùng Ngục Nhung U Lang chọn ngay kẻ địch tương đối mạnh. Bọn chúng khiêu khích đến Đại tướng Độc Giác Hải Kình Vương, cấp bậc đỉnh vị Đại Đế, có thể coi là tồn tại ngang ngửa với Thập Uyên Chúa Tể Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương.
Đứng ở Ninh Bàn Tháp bên trong, hai vị bán cấm chú triệu hoán hệ Giang Dục cùng Đông Vy cảm thấy thế giới này thật kỳ lạ, phảng phất giống như mộng cảnh một dạng.
Bọn họ tổng hợp thực lực hai người, tính cả khế ước tuần thú, tính cả triệu hoán bên trong siêu giai ma môn, tổng cộng đi ra sáu đầu quân chủ cấp.
Ngược lại là Mạc Phàm, hắn không phải chủ tu triệu hoán hệ, thậm chí còn chưa thèm tính Apase, triệu hoán sương sương thôi đã là bày biện ra sáu cái đầu Đế Vương cấp mạnh ngoại hạng rồi.
Trong con mắt của Đông Vy và Giang Dục, đừng nói là Mạc Phàm tự mình ra tay, coi như sủng thú của hắn bật lên vũ trang thôi, hiện tại nếu quay đầu lại tổng công kích về phía Phàm Tuyết Thành, khẳng định không sớm thì muộn, cả Bá Hạ, cả Ninh Bàn Tháp đều không có bất luận cái gì năng lực phòng ngự.
Phải biết, Giang Dục, Đông Vy vẫn là còn phán đoán thiếu sót Hồng Ma Hữu Kiếm, Hắc Long Đại Đế, Tô Lộc đấy.
“Giang Dục, Mạc Phàm là đồng đội ngươi thật sao?” Đông Vy nửa thật nửa giả, bán tín bán nghi hỏi một câu.
Giang Dục bị câu hỏi này làm cho trầm mặc, cái mũi bất tri bất giác đỏ chót lên, tựa hồ đưa mặt tới ấm nước đun sôi cho hít vào vậy.
“Phải...”
“Lần sau ta với ngươi đi tới thắp cho hắn cây nhang”. Đông Vy đại khái phun ra một câu.
“????” Giang Dục. ( ̄0 ̄;ノ)
“Hắn đánh bại Hải Yêu, trả thù cho lão sư, chúng ta sẽ tín ngưỡng hắn”.
. . .
. . .
— QUẢNG CÁO —
Tô Lộc cũng xuất hiện.
Tô Lộc thì không có lựa chọn bất cứ một đối thủ nào hết, hắn dưới chúc phúc gia tăng thêm kỹ năng của Lãnh Liệp Vương, một thân ám ảnh đen kịt lẩn trốn trong bóng tối, giống như là Thần Chết có mười cái móng vuốt dài vậy, ẩn nấp ngoài chiến trường, âm thầm đem những tiểu đệ Lam Nhật Viêm Long, Tiểu Kỳ Lan, Lôi Ti, Thanh Lam Côn, Ngục Nhung U Lang, Apollo Cự Thần, thậm chí cả Hồng Mãng Tà Long bảo hộ từ xa, linh hoạt giải cứu khi cần thiết.
Trong Thiên Địa Bát Hồn của Mạc Phàm, Tô Lộc chính là đặc trưng nhất đại biểu cho hắc ám giống loài, hắn lơ lửng như ma trơi bay về phía tòa kia hắc thạch môn trên đỉnh Ninh Bàn Tháp dòm ngó chằm chằm chiến trường.
Tại trong Hải Dương mênh mông kia, Mạc Phàm biết được sẽ không thiếu một vài chủng tộc Hắc Ám Sinh Vật tồn tại, chúng có hắc ám quỷ thuật rất đáng sợ, nếu thiếu cẩn thận một chút, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đột kích đánh lén, tạo thành thương tổn trí mạng.
Tô Lộc cũng không thể quá thấy rõ bọn chúng, mà bọn chúng ở trong bóng tối những yêu ma quỷ quái kia cũng không dám tập kích Tô Lộc. Tô Lộc rơi vào Ninh Bàn Tháp thiên đỉnh ngồi ngụy trang trong bóng đêm ở đó, giăng ra thiên ti vạn lũ ảnh sát cùng nguyền rủa cạm bẫy, bảo vệ những sủng thú của Mạc Phàm.
Trên phương diện chiến thuật, thông qua một trận chiến ở Thánh Nguyên giải đấu, Tô Lộc cùng Lãnh Liệp Vương dù sao cũng được học hỏi một chút từ Nhật Ánh lão sư, rút ra được một ít bài học trong quần chiến. Không phải cứ toàn quân phô trương thanh thế, hùng hổ xông lên là tốt.
Địch nhân... không phải lúc nào cũng là đồ đần.
Tô Lộc nhìn một chút mập mạp Thanh Lam Côn vậy mà dám há miệng rộng nuốt chửng những quả cầu độc, những Hải Yêu nhỏ bé từ yêu thuật của Aquaman Cự Thần, rốt cuộc một miệng không khỏi nhe răng cười khổ.
“Đúng vậy, địch nhân không đần. Đồng đội mới là...”
Mạc Phàm đã thả ra tất cả sủng thú của mình, bao quát Apase đang canh gác một gian tầng bên trong Ninh Bàn Tháp. Sau khi bố trí xong xuôi, hắn mới không khỏi hít sâu vào một hơi, cảm giác có đồng đội bên cạnh thật tốt.
Trên thực tế, Mạc Phàm cũng không hề tin tưởng sủng thú của mình có thể đơn đả độc đấu giành chiến thắng được các đối thủ của bọn nó. Hắn sắp xếp thời điểm, rõ ràng là kết hợp thêm Diệt Thế Chi Nhãn điên cuồng Nguyền Rủa, kết hợp thêm công kích tổng lực từ Ninh Bàn Tháp dội ra, bao quát những đỉnh tiêm trong hàng ngũ cường giả cấm chú như Hoa Triển Hồng, Ngải Thái Sơn.
Đủ mọi loại phương án tổng hợp lại, vừa dội nguyền rủa kéo dài làm hư nhược đối phương, vừa đánh trực diện quần chiến để đối phương xáo động, đem tất cả kế hoạch có thể phát triển đều phát triển ra đến tận cùng, ép xung hết thảy chiêu số thúc đẩy đến cực hạn, như vậy thì mới có một chút cơ hội cầm cự nổi trận chiến này.