Trên phương diện tình cảm, Mạc Phàm là một người từng có chấp niệm duy trì phương thế hai đại mỹ nữ từ thuở nhỏ. Nhưng đó là hồi nhỏ a, cuộc sống đầy rẫy không thể lường trước nguy hiểm, hắn chấp niệm không theo kịp biến hóa, cuối cùng là sập bẫy rồi. Bây giờ đối mặt với Asha Corea, nhìn thấy ánh mắt say đắm của nàng, Mạc Phàm thật sự rung động, rất là thoải mái muốn sập bẫy.
Trái tim hắn dần dần nóng rực, linh hồn cũng hãm sâu vào trong đôi mắt nàng...
Asha Corea ngẩn người, nàng không thể tin được mình lần nữa bị cưỡng hôn, đầu óc đồng dạng trống rỗng, ánh mắt lại không biết nên đặt tiêu cự ở điểm nào để đỡ thấy xấu hổ.
Đột nhiên trong đầu nàng chợt vang lên lời nói của Mạc Phàm nhiều năm về trước:
- “Ngươi đừng cho là ta không cách nào bắt được ngươi”.
. . . .
. . . .
Bạo quân sơn đỉnh.
- “Vấn đề này đến nói, trừ phi ngươi mạnh hơn ta”. Asha Corea ưỡn ngực hồi đáp, một bộ lệ khí không khoan nhượng
Hỗn loạn, vừa hỗn loạn vừa phát tiết, Mạc Phàm thô bạo bắt lấy cổ tay Asha Corea, trực tiếp đẩy nàng ngã xuống trên đồng cỏ đỉnh núi. Hắn cũng có chút mất đi kiềm chế, cứ vậy đè lên người nàng.
Trong mắt hắn thời điểm đó, Asha Corea xác thực là hồ ly tinh hóa người, nàng tức giận về tức giận, nhưng như cũ khó che lấp một trương tinh xảo khêu gợi dung nhan bên trong, thậm chí mang đến cho hắn một loại cảm giác cao cao tại thượng, cực kỳ tôn quý của nữ vương ty dạ, rõ ràng là đang dùng đôi mắt kiêu ngạo bắn hàn ý về phía Mạc Phàm, để hắn có chút tự thấy mình xấu hổ cùng hèn mọn.
- “Yêu tinh, ngươi thắng”. Rốt cuộc hắn buông lỏng tay nàng ra.
- “Ngươi sợ?” Asha Corea nở nụ cười, giảo hoạt phản kích.
Mạc Phàm một bụng nghĩ xấu thành lập, cực kỳ đắc ý châm chọc: “Bất quá muốn lấy điểm lợi tức”. — QUẢNG CÁO —
Ngay tại thời điểm Asha Corea huênh hoang nhất, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, Mạc Phàm đột nhiên đè ép xuống, lần đầu tiên trùng điệp môi chạm môi nàng; cũng mặc kệ nàng trừng lớn cặp mắt kia, mặc kệ nàng có hay không nguyện ý thỏa hiệp.
- “Lần sau còn dám như vậy, khẳng định không phải hôn mấy cái đơn giản này!”
. . . .
. . . .
Ở Bạo Quân sơn cũng vậy, nửa vòng tinh cầu phía sau, ngại tại Bảo Linh Sơn địa phương này, mảnh không gian độc lập Hải Lâu Sahara, truyền thuyết Thiên Quốc, hắn lần nữa dám khinh bạc nàng.
Cùng một phương thức cưỡng hôn. Lần trước là bởi vì hai người đều không còn ma năng, hắn dựa vào thân thể cường tráng, có ác ma huyết mạch gia trì để chiếm tiện nghi.
Còn bây giờ, hắn là thánh nguyên pháp thần, thế giới này không còn bao nhiêu nhân vật đủ khả năng chống cự lại hắn...
Asha Corea tức giận đến suýt chút thức tỉnh hỏa hệ, thật hận không có khả năng thả một cái Thánh Hỏa Tịnh Thế vào giữa mặt tên hỗn đản, vô sỉ, dơ bẩn, hạ lưu này.
Cũng đại khái trải qua mấy tức thời gian, Mạc Phàm cuối cùng mới buông tha miệng nhỏ của nàng, hương vận thiên sắc còn quanh quẩn tại hắn trong đầu óc, cho dù là dư vị đều ngon bổ gấp vạn lần Liệt Tửu, loại này trong mắt hắn mới đúng là nhân gian đệ nhất mỹ diệu.
Xác thực, hắn không thể mãi mãi làm ra bộ mặt dối trá được. Giữa tình và lý không thể dung hòa, Mạc Phàm lựa chọn uống rượu mạnh Liệt Tửu để thành thật với bản thân hơn, coi như phó thác chuyện này cho thiên ý. Kết quả là thiên ý hiểu lòng người, cho hắn một cái câu trả lời thực sự vừa vặn tuế tuế toại nguyện.
Hắn là nam nhân đảm trách nhiệm, nếu đã dứt khoát buông không được, vậy thì nhận, dùng lòng thành của mình để chinh phục, về sau chuyện nào tới thì tính tiếp chuyện đó. Thiên ý chọn cho mình, còn sợ cái gì nữa ! ! !
Huống chi một tiền kiếp kia, Asha Corea mới là người cứu Tiểu Thiên Hy một mạng, Thiên Hy gọi nàng một tiếng mụ mụ thứ hai cũng chẳng sai đi.
Buông Asha Corea ra, tâm tình Mạc Phàm cũng từ từ yên tĩnh trở lại, nhưng mà bây giờ hắn không thể nào kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình.
Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau, đầu óc Mạc Phàm trống rỗng không muốn nghĩ ngợi gì nữa. — QUẢNG CÁO —
Hồi lâu sau, vẫn còn bị đối phương nhìn chằm chằm gương mặt, Asha Corea lập tức đỏ hừng gò má, khéo léo dời tầm mắt sang nơi khác, tức giận oán trách một câu:
“Con mắt vô sỉ của ngươi dán chằm chằm vào ngực ta lâu như vậy, nhìn chưa thỏa mãn sao?”
Dưới tình huống cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt, Asha Corea nói huỵch toẹt ra một câu thế kia, Mạc Phàm tức thì có cảm giác bị trời ngược một trận, tựa hồ lão thiên gia vừa phái người đi xuống táng mạnh vào mặt hắn, táng méo cả mồm, cái miệng nhếch nhác không biết nên ứng phó thế nào.
“Đi lại đây!” Asha Corea hằn học ra lệnh.
“? ? ? ?” Mạc Phàm đồng tử sáng ngời, bắt đầu nghĩ tới những chuyện lãng mạn phong tình.
“Chủ thần, cẩn thận một chút, ta hoài nghi ngài sẽ đầu lìa khỏi cổ”. Thiên địa bát hồn bên trong, Vũ Ngang đưa ra một giả thuyết làm kịch chấn tâm tình Mạc Phàm.
Khỏi phải nói cũng biết khuôn mặt Mạc Phàm biến tấu sinh động cỡ nào, bắt đầu hoài nghi nàng đúng là có hay không khả năng rút hắc long kiếm ra chém mình.
“Chần chừ cái gì? Động tác làm sao không chuyên nghiệp như ban nãy cưỡng ép ta nữa”. Asha Corea bắt được thái độ có tật giật mình của tên hoa dâm này, lập tức gia tăng ngữ khí.
“Ngồi xuống, ta khôi phục ngươi ma năng”.
“A”. Mạc Phàm há miệng kinh ngạc, đến tột cùng mới chợt hiểu được nữ nhân này suy tính cái gì.
Rất nhanh ý thức được tấm lòng bồ tát thiện nữ của nàng, vội vàng ngoan như cún chạy đến bên, phủi mông ngồi cạnh.
Asha Corea biết Mạc Phàm vừa mới phung phí một cái cấm chú ma pháp để làm chuyện trời đất thấu hận. Thế nhưng hắn cũng mới vừa trải qua một trận phá hoại thể lực cùng Minh Nhạn, nếu lại thêm một màn này, chỉ sợ sẽ có chút thua thiệt với Vĩnh Yên Vương. Nàng nhìn ra được khuôn mặt hắn đã có dấu hiệu nhợt nhạt rồi, không thể không động lòng trắc ẩn được, cuối cùng vẫn là nuốt xuống cơn tức giận, trước tiên khôi phục cho hắn.
“Ha ha ha, vận khí chi tử, vận khí chi tử, hẳn là ta sắp cứu Thiên Quốc một mạng, thiên ý cho ta vận may bất ngờ”. Mạc Phàm tiếu dung nói thầm trong lòng.
Đại khái thì tâm tình hắn đang tỏ ra biết ơn vô cùng, loại hậu đãi viên mãn này, tuyệt đối chính mình chưa từng dám nghĩ qua. — QUẢNG CÁO —
Asha Corea có mảnh dây chuyền thần khí rất kinh khủng, tuy không thể so sánh với con hàng yêu tinh Yến Quy của Nhật Ánh, nhưng cấp bậc đúng là không thể khinh nhờn, không mất bao lâu đã có thể khôi hỗn độn ma năng cho Mạc Phàm về như cũ.
Đương nhiên, lực lượng này phải tính luôn cả chúc phúc cấm chú của Asha Corea kết hợp thì mới được cỡ này.
“Bản nguyên thiên hà tinh thần của ngươi quá cường đại, chỉ sợ rút hết ma năng của ta đều không cách nào khôi phục được ngươi một nửa trạng thái. May mắn là chỉ tiêu hao mỗi hỗn độn”. Asha Corea miệng đắng chát công nhận.
“Khụ, khụ. Như vậy là tốt rồi, đoán chừng lần này chúng ta đều không cần phải tốn công sức ra tay nhiều lắm”. Mạc Phàm tự tin nói ra.
“Sắp xếp xong sao?” Asha Corea dò hỏi.
“Ân, Mục Bạch, Minh Nhạn đều chuẩn bị xong, còn có Tô Lộc hỗ trợ. Bên kia, Welbeck đã sơ tán những hộ nhân khẩu sống ở phía Đông Thiên Quốc di chuyển về phía Tây, nhìn chung rất ổn thỏa. Chúng ta bây giờ chỉ việc chờ gió Bắc phương xa thổi đến, liền cho bọn hắn một món quà đáp lễ”. Mạc Phàm nói rằng.
Asha Corea gật đầu mỉm cười.
Chuyện này hi vọng đúng như bọn hắn tính toán, không phát sinh thêm biến cố.
Mạc Phàm bắt được ánh mắt có phần lạc lỏng của Asha Corea, trong lòng có chua xót thử hỏi: “Sao vậy, ngươi có lưu ý gì khác?”
“Hắc Ám Vị Diện là một thế giới rất phức tạp, bao quát Minh Giới tương quan các tuyến nội tình. Ngươi biết tại sao Minh Nhạn mạnh khủng khiếp như vậy, nhưng chưa từng có tham vọng đi thống nhất Minh Giới không?” Asha Corea hỏi.
Mạc Phàm chậm rãi lắc đầu, hắn đối với chuyện của Hắc Ám Vị Diện đương nhiên không có dự tính cái gì.
“Lần trước ta tiến vào tử tháp El Castillo, phát hiện được một vách đá thượng cổ di tích. Dựa vào kinh nghiệm khảo nghiệm thần vật đồ cổ của ta, vách đá này mang theo tuổi thọ bảo lưu thậm chí có thể dùng ức vạn năm bên trên để tính. Nó hiện vật trình bày giống như đang cố ý phác thảo lại dòng chảy lịch sử cùng các sự kiện lớn tuần tự diễn ra vậy, quy chuẩn mà nói, có thể gọi tuế tuế niên niên hồng thư tịch”.