…
...
Rừng Elyn Thụy Sĩ – thiên không Thánh Thành.
Không khí loãng dần ra sau một hồi chằn nghịt ma pháp, cõi âm ti lạnh lẽo cuốn lấy đi hơi thở của chân quyển, trước mặt còn lại hoàn toàn là khô héo sự sống.
Ở đó, có thể thấy một thân ảnh nữ tử thống khổ cỡ nào giữa tám cái trụ chống trời kình thiên đang gài sâu xuống hắc vực thăm thẳm muốn chạm lõi thế giới.
Quang huy tác rực rỡ sau lưng nàng đã biến mất rồi, mười cánh thiên sứ như vũ bão ngang trời cũng triệt để biến mất…
Thiên sứ hồn thai nàng từng điểm từng điểm một hiện rõ ràng lên bóng ảnh rồi lập tức phai mờ, như thể cũng đang muốn phải nhòa theo.
Trên gương mặt như mếu máo đến tóc da lẫn lộn, nàng nhưng là cố gắng mở ra một âm thanh chắc nịch rung lên từ trên miệng:
“Tiêu tán một người như ngươi, ta dù cả đời này bị phế đi ma pháp, hủy đi chức vụ cũng sẽ vô cùng vinh dự… liền hôm nay sử sách Thánh Thành, cũng sẽ có một đoạn tích văn tấu biểu tên của hình thiên sứ Farl này…”
“A a a a a…….”
Vừa dứt lời, Farl thét lên một tiếng lanh lánh muốn đứt quãng thanh âm.
Hồn thai thiên sứ phía sau được tịnh hóa trực tiếp trên cơ thể nàng, tạo một nghẽn mạch áp súc đến kinh khủng, đủ để phá hủy một thành thị mãi mãi không thể phục hồi.
Quá trình diễn ra rất nhanh, thấm thoắt vài mươi giây ngắn ngủi, một luồng giao chỉ nổ ra hạt huỳnh nguyên tử trên cơ thể Farl, bắn nàng bay ra khỏi tử ngục chí cổ chí ma của bát giã mắt xích.
“Ầm ~~~~~~~~”
Farl như một cỗ nhiệt hỏa thiêu lao người vào tận mấy dãy thảm nguyên sinh phía xa, san phẳng đến mấy chục cây số cây cối, thực vật, nhiệt hỏa trên người nàng len lõi đến đất đá sâu bên trong, chẳng mấy chốc bùng bùng lây lan toàn bộ địa phương, trở thành một trận cháy rừng to lớn.
Mà nàng từ bên trong khó khăn bước ra toàn thân cháy khét đến thảm hại, da thịt đã đen thì lại càng thêm phần dầu bóng, lông tóc cũng trọn vẹn trụi theo quang huy tác trên người.
Hắc điểu chi dực phía cao cao trên đầu nàng làm tối đi một phần rừng nhiệt, Mục Bạch từ đó nhìn xuống, trong lòng cũng tự nhiên giật giật vài cái cảm giác khó diễn tả.
Người này… thực sự cũng như hắn, một kẻ chai lì với đau đớn, một kẻ mang ý chí sắc đá đến không thể thuất phục, một cái người phán xét khắc nghiệt của nhân gian.
Hình thiên sứ Farl, vẫn là thoát được khỏi chưởng khống mắt xích tử thần, nhưng nàng bản thân cũng sẽ rõ ràng câu trả lời; cả đời này mình sẽ vĩnh viễn không thể trở lại làm khôi thủ quyền năng nhất thánh ảnh tổ chức, cả đời này mình đã phế đi thiên sứ chi hồn lực lượng.
Không còn cánh nào nữa, không còn truyền thừa sức mạnh…
…
Chỉ là bất quá,
Trong khoảnh khắc nhận ra, Farl vẫn là cường giả trong hàng ngũ cấm chú pháp sư nhân loại.
Còn Mục Bạch, tự thân vẫn chưa đạt đến cấp bậc này.
Hơi thở của hắn, hô hấp không còn ổn định, Farl cũng nhận ra được sự suy yếu nhanh chóng trên cái bóng mây đen giữa trời này.
Mục Bạch từ lúc thả ra mắt xích địa ngục, liền cơ thể cũng đứng tại chỗ cực kỳ lâu, không hề di chuyển nửa bước.
Không đạt đến cảnh giới cấm chú rèn luyện, tinh thần thể chất vẫn nhờ đến cội nguồn hắc ám, Mục Bạch dù cho có là hiểu rõ ma pháp tường tận, thiên tài tu luyện đi chăng nữa, lực lượng thần thông hắn đang nắm giữ vẫn cần vay mượn, chưa phải chân chính bản thân, nên sẽ không có cách nào để phát huy tối đa sức mạnh được.
Vì vậy hắn sẽ phải trả giá, hắn sẽ cạn kiệt, mỗi một lần sử dụng càng là hao tổn không ít nguyên khí trên linh hồn mình.
Mười hai cánh hắc dực sau lưng Mục Bạch rũ xuống từ từ rồi chậm rãi biến mất, đem cơ thể hắn về lại mặt đất, phục hình nguyên trạng ban đầu, càng tồn đọng mấy phần xanh xao, trắng bệt.
“Ngươi cũng không phải đọa lạc thiên sứ, đọa lạc thiên sứ nhất định không có đôi mắt linh hồn để ký kết khế ước với địa ngục mắt xích tử thần…"
"Ngươi từ đầu đã không thuộc về tay chân của cựu thiên thần Lucifer… "
"Mà vốn dĩ là nằm trong một danh sách khác…” Farl cũng mất không ít ma năng sức mạnh, lại càng mang nặng nề vết thương còn muốn nghiêm trọng hơn so với Mục Bạch, nhưng chung quy nàng đã là cường giả siêu thoát năng lực phàm nhân, vẫn tính còn tốt hơn so với hắn.
“…”
Mục Bạch đang cố gắng ổn định lại hô hấp, hắn mặc cho Farl muốn nói gì thì nói.
Trước sau như một, Thánh Thành từ đầu chưa qua điều tra đã phán xét hắn là đọa lạc thiên sứ, nhưng dù cho bây giờ có không phải đi chăng nữa, Farl vẫn sẽ tìm ra một lý do nào đó để làm một cái thủ tục tận diệt.
Tranh cãi đúng sai hầu như không mấy ý nghĩa với một số ít những kẻ luôn chấp niệm cổ súy, mãi mãi cho mình là tuyệt đối thánh chỉ.
Trên bình địa gồ ghề, càng bốc cháy cuồn cuồn hỏa diễm, Farl vẽ nên một tòa thành tinh tử, đột ngột hướng về phía trước tạo ra một cái tường thành phong ngấn vài trăm dặm, là du bích tuần phong, còn bồi thêm ngàn vạn thảm thực vật, đất đai địa mạch bị cuốn vào.
Tường phong như hạm quân gáo riết hung hãn, uỳnh uỳnh miên man công kích lên cái sinh vật nhỏ bé đang kiệt quệ khả năng phòng ngự trước mắt.
Sóng tường vỗ đến, cuồng phong này uy lực dĩ nhiên vô cùng cường đại, song cũng không có đạt đến cao nhất cấp bậc, phong hệ của Farl mà nói, chưa thể so sánh được cùng lôi hệ và thổ hệ, nên đương nhiên chẳng mấy mang lại nhiều điểm tiểu uy hiếp lên cấm chú thực sự.
Nhưng Mục Bạch chưa đạt tới cảnh giới đó, tệ hơn nữa, hắn xác thực cần nhiều thời gian để dần dần phục hồi, mà quan trọng hơn, phòng thủ cũng chưa bao giờ là điểm mạnh của hắn.
“Phốc phốc phốc ~~~~~~~~~~~~~~~~”
“Khởi La Lục Biến”
Một trận phong thuẫn mạnh mẽ không rõ nổi lên ở đâu, nó lập tức tạo một vòng xoáy ngay vị trí Mục Bạch, vòng xoáy không mạnh, chỉ đủ lắc lư nhẹ những người nằm trong đó đồng thời đẩy lùi mọi vật chất còn lại ra bên ngoài, một kích xé tan, kể cả phong thành của Farl.
Phong thuẫn cuỗm Mục Bạch biến mất như hạt bụi không trọng lực, từ chỗ hắn vẫn đang đứng mà gắng gượng phục hồi, hình thiên sứ Farl cảm nhận được có sáu đại đạo tản ra các phương khác nhau nhưng khẳng định không thể nào xác định được chính xác luồng nào nắm giữ mục tiêu.
Gió rít đi qua, để lại một không gian tĩnh mịch cùng với thân ảnh Farl đang đứng chùn chân ở đấy, nàng vậy mà để con mồi ngay trước mặt bị cướp đi cũng hoàn toàn không thể chạm vào.
“Phong hệ người này nắm giữ thần tốc nhanh hơn cả mình, dưới tình huống vẫn còn hình thiên sứ chi hồn mười cánh...” Farl chỉ ngậm đắng phun ra lời này trong suy nghĩ.
Bất quá nàng không có thất vọng lắm…
Thậm chí ánh mắt còn lộ lên mấy phần thích thú, cười cợt…
…..
“Tiểu Hầu?” Mục Bạch đang được o bế trên một đạo phong dực, hắn tầm mắt để dần dần lấy lại được sự ổn định cần thiết, liền chóng nhận ra ngay cái vị nam tử ăn mặc bụi trần vừa cứu mình.
“Chúng ta trước hết phải chạy ra khỏi nơi này, ta không đánh lại nàng, tất yếu phải đợi ngươi hồi sức.” Trương Tiểu Hầu nói rằng.
Mục Bạch gật đầu giơ bàn tay ra hiệu rồi nhanh chóng nhắm mắt lại tiến vào minh tu trạng thái để cố gắng cải thiện, phục hồi ma năng.
Elyn rừng rậm nhưng là vô cùng rộng lớn, càng có nhiều ngách đại thụ không tuân theo bất kỳ quy tắc gì, tin rằng dù cho Farl còn trên lưng mười chi dực thiên sứ, nàng cũng không nhất định một sớm một chiều có thể tìm ra hai người họ.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một cái do luồng khí xoáy hình thành lao tù cực lớn, cái lao tù này không chỉ có bao phủ bọn họ lại, càng bao trùm cả núi rừng cây sa mu nguyên thủy rộng lớn vô ngần xung quanh mình.
Từ chỗ Trương Tiểu Hầu ngẩng đầu nhìn tới, sẽ phát hiện cả khối màn trời đều đang vặn vẹo, giống như là muốn thôn phệ tất cả dãy núi, rừng cây, hồ nước, nham thạch trên mặt đất!
“xào xoạt xào xoạt ~~~~~~”
Bầu trời trên đầu bọn họ, không biết từ bao giờ lại xuất hiện một cái cửa sông màu nâu to lớn, tựa hồ che cả nhật liệt phía xa, lấp luôn mấy tầng mây sương ngưng tụ, đại khái là không chừa một kẽ hở nào cho một ít ỏi tia sáng nào đó có thể nó lọt được vào hàng ngàn hecta nguyên sinh bình địa trên cảnh rừng Elyn này.
Cửa sông nhít nhít chuyển động, bên trong phi thường đầy ắp sa giang, kim sa, đại khái phủ đặc đến mấy đồi sinh thái sa mạc nóng bức bên trong.
"Thật giống như tình huống có biến." Trương Tiểu Hầu vội vội vàng vàng nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Mục Bạch mơ hồ trả lời.
"Thổ tức... là cấm chú dẫn dắt, từ khi nào…?” Trương Tiểu Hầu vẻ mặt vô cùng chấn kinh nói rằng.
“Tiểu Hầu, mau thả ta xuống, cả cái mảng khu rừng này phi thường đã được chuẩn bị sẵn, lập tức đem hết phòng ngự bản thân ra, không chạy được, duy nhất một con đường phải thủ." Mục Bạch biểu lộ hoang mang hơn bao giờ hết, bản thân hắn cũng không nghĩ được chiêu số hiểm độc này của Farl.
Cấm chú gột rửa!!!
Không có giáng lâm tại điểm định hay lưu động như Mục Bạch và Trương Tiểu Hầu, hình thiên sứ Farl nhưng là ngâm xướng lực lượng này để trực tiếp tiêu hủy cả đồi rừng Elyn này.
Nói một cách khác, nàng từ đầu liền đã vẽ nên cái trường giang hủy diệt thổ tức này, dẫn dắt suốt một thời gian giao chiến.
Cái đại chung sơn này, không hẳn chỉ muốn trảm đi duy nhất Mục Bạch, mà còn chính là một cái hoàn mỹ cạm bẫy bố trí cho những ai muốn giúp hắn.
Trương Tiểu Hầu nhảy vào trong, lại như cơ hội được Farl chờ đợi từ rất lâu.
Dưới sức mạnh của cấm chú, thời gian cũng sẽ trở nên quỷ dị vặn vẹo.
“Sa giang quốc”
“Rào rào rào~~~~~~~~~~~~~”
Mỗi một cái trường hà bão cát rót lực lượng xuống đều do lên tới hàng ngàn, hàng vạn nguyên tố thổ thuộc tính, càng giống như mấy ngọn núi sa lâu đời tạo nên lưu quang phi bộc, điệp điệp hủy diệt mọi thứ đi qua.
Sa giang bị phun ra, không ngừng cuồn cuộn rớt xuống với áp lực cao, mỗi hạt cát càng có trọng lực ma pháp, sức mạnh va chạm mặt đất không kém hơn một tảng đá lớn từ trên núi lăn.
Tiếng động to đến chói tai làm người khác có cảm giác giống như toàn bộ mấy ngàn tỉ khối tấn sa giang đủ đổ xuống đủ để gây toàn diện hư hại, chôn vùi cổ lão tòa thành xuống hoang mạc vĩnh hằng.