Chưa dừng lại, hai đầu Hải Hàn Chu tiếp theo yêu chu đang gần nhất sắp tiếp cận Mạc Phàm. Trước phải công nhận rằng Băng Bích Hạt Chu hài tử sở hữu mạnh mẽ nhất chính là tính ẩn núp chờ đợi cơ hội, rõ ràng là hoàn toàn không có khí tức để lại, không có trong tầm mắt nhân loại kia chuyển động. Ấy thế mà lập tức bị Tà Nhãn phát hiện ra, từ trên cao bất thình lình rơi xuống hai đạo to lớn “Thủy Ngân Phiến Tạc” ghim qua người, độc tính lập tức hòa nhuyễn, hủ hóa cơ thể mục tiêu.
Thủy Ngân Phiến Tạc đã là cấp 6 cường hóa, dưới tinh thần lực gia trì phóng ép xác thực uy lực đơn thể sát thương không thể dùng yếu tố cảnh giới tu vi thông thường để đánh giá khái niệm, đây cũng là công kích hiệu quả cường đại ngoài dự đoán của Mạc Phàm đấy!
“Ba đứa!” Mạc Phàm lạnh lùng nói ra.
Tích tắc ba đầu Hải Hàn Chu bị đánh chết không toàn thây.
Đội quân hàng ngàn Hải Hàn Chu có yêu tính rất cao. Ban nãy vẫn còn rất hung hăng bò nhào lên, hung hăng cắn về phía Mạc Phàm với khí thế như vũ bão. Giờ khắc này liền toàn bộ bị chùn chân lại, nửa bước cũng chẳng dám tiến.
“Tóa!!!” Băng Bích Hạt Chu thấy quân mình khí thế suy giảm, nàng lập tức cất giọng chấn chỉnh.
Trong mắt nàng, Mạc Phàm gia hỏa này liền có thể đáng giá bao nhiêu sự đánh đổi. Hắn chết, tự nhiên chính là chân chính nguyện ý, là chân chính thành công tại chuyến du lịch nhân gian của nàng.
“Được, lão tử thích nhất chính là quần chiến. Các ngươi đến bao nhiêu, ta tiếp bấy nhiêu!” Mạc Phàm nói rằng.
Xa xa, một số ít bạch ngân bắt đầu có dấu hiệu nảy mầm mọc lên khắp bề mặt vài trăm cây số Thần Tường, bao quát không biết bao nhiêu bãi xác nơi vong linh đổ xuống. Bạch Ngân cưỡng chế hấp thụ tinh hoa dinh dưỡng, lập tức cấp phát một đạo vô cùng đáng kể chúc phúc lực lượng cho Mạc Phàm.
Không gian chi nhãn làm hạch tâm kiểm soát toàn trường, Mạc Phàm dang rộng Viêm Thánh Vũ đập đập, tay trái nhấc lên “thủy ngân phiến tạc”, tay phải cầm “hỗn độn nguyên trảm”. Trong phút chốc, biến toàn bộ bầu trời tơ giăng thành một bãi đỏ rực chiến trường tử thi.
Mặt phía Đông, vô số lưỡi dao sắc hỗn độn trên căn bản không nhìn thấy một điểm quỹ tích, chúng nó điên cuồng chém xuyên qua phòng ngự tối thiểu. Đứng ở trong hỗn độn bão táp Mạc Phàm giăng ra, hàng trăm thì không tới, nhưng vài chục đầu Hàn Hải Chu đều rất nhanh chỉ còn lại xác.
Mặt phía Tây, sớm đã trở thành bình địa nhân gian, trên nhiều đám tơ giăng đều dễ dạng những thấy những vũng sình nước kim loại; tại vũng nước, khói độc màu bạc xám tỏa ra ngây ngút nửa phương trời. Hải Hàn Chu độc tố cực mạnh, nhưng chỉ sợ so với Thủy Ngân Phiến Tạc muốn thua xa hơn mấy cái khái niệm cảnh giới.
Trung ương chính diện, chu tước chi viêm len lỏi trong từng thớ tơ nhện vắt ngang trời, hừng hực bốc cháy, hừng hực sí hỏa, tựa hồ chẳng khác gì bức tranh tơ tằm màu trắng đang từng bước bị nhuộm lên hồng son đổ vào.
Có thể là hòa quyện, có thể là đẹp đẽ vô cùng; nhưng ít có ai cảm nhận được tiếng hét chan chát kinh sợ của đàn Hải Hàn Chu đang bị nướng đến bong da, tróc hết gân thịt.
Tất nhiên, số lượng Hải Hàn Chu vẫn là vô cùng nhiều. Mạc Phàm đánh từ nãy giờ vốn dĩ không có giết quá được 300, 400 mạng, ngược lại hắn chẳng cách nào né tránh hết thảy sát thương. Nhìn sơ qua sắc mặt hắn đã hoàn toàn trắng bệch, cho dù Bạch Ngân có cường đại cỡ nào chu cấp ma năng, vẫn là không thể nào hồi phục tổn thất sớm chiều được, toàn thân từ trên xuống dưới đều tan nát một mảnh, áo quần muốn lem luốc huyết dịch, cơ thể muốn trọng thương, muốn thối rữa chảy mũ nhiều vị trí.
Phải rồi…
Là máu… máu của Tà Thần chí cao vô thượng.
Máu của người lãnh tụ bát hồn thiên địa…
Máu rơi vào trong đất bùn, là thổ nhưỡng Cố Đô biên ải, cũng là vong linh địa tộc ngự trị. Chất lỏng màu đỏ này không có tùy theo tan rã, ngược lại không ngừng nhuộm khối khu vực tử thành này thành màu xích hạt vô cùng lãnh khốc.
Chẳng biết vì sao, một góc Thần Tường tại Cố Đô như là bị tà dương đỏ đậm cho ánh lên sắc thái càng nhìn thấy mà giật mình, toàn bộ sâm lâm vong linh thuộc địa bắt đầu trở nên càng ngày càng có dấu hiệu rung chuyển.
Đáng sợ hơn chính là, mặt đất không có dấu hiệu bắt đầu xuất hiện ngạch văn cổ tự, là địa văn này gần như trùng khớp với ngạch văn trên cơ thể hắn.
Địa văn to lớn càng ngày càng nhiều, mới đầu là ở phương xa, dáng vẻ tương đối thưa thớt, nhưng càng đến chỗ cách chỗ Mạc Phàm mấy cây số, địa văn to lớn càng thêm dày đặc, cuối cùng lúc kéo dài tới đến dưới chân Mạc Phàm, thình lình hóa thành một cái địa văn ma trận!
“Trỗi dậy…”
Thời điểm Mạc Phàm nói ra hai từ này, mặt đất bắt đầu kịch liệt run rẩy lên, từng đạo từng đạo vết rách có thể so với hẻm núi từ một đầu sâm lâm bên này xé rách đến tận phía Thần Tường cũng là cả cây số hơn kém.
Vô số đất toả sáng xác nham lơ lửng giữa trời mà lên, vô số vong linh cốt mạch dựng thành khung xương mà lên, sông cát đỏ chảy hình thành mạch máu, một góc Thần Tường bị tạc lỡ trở thành khải bào.
Một đầu Vong Thần Đại Địa khủng bố ngoài 300 mét từ từ dựng ngược đứng dậy, chính xác còn muốn to lớn hơn so với nguyên thủy Cự Thần kia ở Hy Lạp.
Thạch da thịt hoa văn đỏ tươi chảy xuôi trên con Vong Thần Đại Địa này, nhìn qua như là dung tương cực nóng dọc đang lan tràn theo mặt đất màu đen, rất nhiều tụ hợp chỗ thậm chí sẽ phun trào ra dung tương bọt sóng, một chút điểm hồng bắn rơi trên mặt đất đều sẽ đốt thành một mảnh thảm lửa!
Mạc Phàm vạn vũ chi vương ở giữa không trung nhẹ nhàng đáp xuống trên vai Vong Thần Đại Địa. Hắn đứng ở vô cùng cao địa phương, hai con mắt một màu lam quang, một màu huyết mực, yêu dị đến cực điểm nhòm ngó xuống Băng Bích Hạt Chu.
Băng Bích Hạt Chu một lần nữa hai vành mắt đỏ chót giận điên tiết lên, nàng làm sao không oán hận tên nhân loại này cho được…
Nàng đã thúc ép đến bước này, vậy mà hắn vẫn còn có khả năng đứng vững, một mình lạm sát hơn 300 đầu Hải Hàn Chu.
Hải Hàn Chu trên thực tế chính là một phần thần thức, một phần lực lượng, huyết mạch của Băng Bích Hạt Chu. Nàng vốn dĩ có thói quen ăn sống nhi tử của mình, cốt chủ yếu không phải độc ác, nhẫn tâm. Mà chính tại trong cơ thể nàng làm thụ dưỡng bảo hộ, chúng đại quân sẽ cường hãn hơn, sẽ phát triển mạnh mẽ hơn.
Băng Bích Hạt Chu là đế vương ngàn năm tu luyện, còn trải qua bao nhiêu kì ngộ mới được như hôm nay. Giả dụ con của nàng tự sinh tự diệt, không có trong kén dưỡng thai lấy lực lượng mẫu thân bồi đắp, e rằng đến sinh tồn trên Kỳ Liên Sơn… vẫn là Côn Lôn yêu tộc còn thậm chí khó khăn rồi.
Ngược lại, mỗi một con Hải Hàn Chu trưởng thành kỳ ở đây, đều là quân chủ cấp bậc đấy. Một số ít được sinh ra cách đây vài năm, trở thành đầu đàn anh cả còn có thể là đại quân chủ, vô địch quân chủ. Bằng cho nàng thêm ngàn năm, vạn năm tới nữa… ai biết được có khi nào đàn quân này sẽ được ấp hóa thành đế vương hết cũng không phải không có khả năng!
Cũng đừng lấy quân chủ thực lực so sánh với đế vương mà xem thường. Quần công tại chiến, Đế vương chính thống trên cơ bản cũng không có khả năng một địch nổi đại ngàn hàng trăm, hàng ngàn quân chủ cấp tiến. Nếu Mạc Phàm không phải chọc điên Băng Bích Hạt Chu lên, tuyệt đối nàng không có mang lực lượng mạnh mẽ nhất của mình ra.
“Tóa!!” Băng Bích Hạt Chu hét to một tiếng nữa, đem chính mình tinh thần trấn áp, kích thích đại quân Hải Hàn Chu đang hoảng loạn kia lên dây cót tinh thần tấn công.
Nghe được quân địch khí thế dâng trào, Mạc Phàm vẫn như cũ khóe miệng nở nụ cười…
“Ngươi cho rằng chỉ có ngươi là có đội quân sao?”