Lúc trước, bọn hắn hết mực hỗ trợ chèn ép Mạc Phàm và Lucifer, nói thật ra, xuất phát từ nguyên do Thần Mẫu Gaia tổng động viên chỉ là đúng một phần. Chủ yếu phần còn lại khơi gợi tự nội tâm ghen ghét của mỗi một vị ở đây là chính.
Mạc Phàm và Lucifer tuổi đời còn quá trẻ, thực sự rất trẻ so với tuyệt đại đa số người tu hành. Vậy mà thu được ân điển lực lượng so với tất cả chúng sinh đều lớn, lớn đến phảng phất tiệm cận Thiên Đạo Thượng Thương cái dạng này tồn tại. Đây hết thảy hết thảy, đều biểu thị đạo trời bất công, hai người bọn hắn có tài đức gì, có thể có được nhiều như vậy thiên mệnh vận khí lớn, giống như là một cái đem tất cả chí cao kỳ ngộ cùng cơ duyên xem như trò đùa một dạng, người mò hoài không ra, kẻ ngủ dậy thì thành Thái Thượng Thiên đế.
Cho dù là thân bằng hảo hữu, cũng không có người nào sẽ thực tình nguyện ý nhìn thấy hai vị thiên kiêu này lên như diều gặp gió, tại nội tâm chỗ sâu từ đầu đến cuối sẽ sinh ra ra một cái khác ghen ghét cùng muốn bọn hắn té ngã chấp niệm, mà chỉ cần như thế một cái nho nhỏ chấp niệm, liền có thể bị Thần Mẫu thao túng tâm lý, ùa ùa kéo tới, từ chỗ sâu tâm ma hung hăng quất roi một lần đánh tới Mạc Phàm và Lucifer, mà thường thường biết rõ người loại này quất roi, là có sức mạnh dã tâm nhất, làm cho người trong cuộc không thể chịu đựng được.
Gió... cũng đã xoay chiều. Tỉnh ngộ.
Nếu Mạc Phàm và Lucifer không xuất hiện, Thần Mẫu Gaia chân chính thức tỉnh, sẽ về lại đỉnh phong, mang tới hậu quả liền càng kinh dị, thậm chí khả năng tại một thời đại nào đó để đa vị diện đa thế giới, nói không chừng bao quát Thần giới cũng sẽ trực tiếp sụp đổ, về tới Mãng Hoang, về tới Ma Ngục.
Mạc Phàm chứng kiến một màn này hết thảy, đồng dạng cảm thấy bản thân nực cười, không hiểu trước đây vì sao lại đánh giá Thần Mẫu Gaia chung một hàng ngũ với Cổ Nguyệt Đế và Bàn Cổ cái mâm này.
Bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại, Thần Mẫu hoàn toàn không có tư cách.
Nàng không giống Cổ Nguyệt và Bàn Cổ như thế, không phải hắn đồng tình với cách làm của Cổ Nguyệt Đế, nhưng phải công nhận rằng, Thần Mẫu quá không đủ phẩm chất của một vị cổ thần Chí Tôn Đế Hoàng, sở dĩ nói như thế, bởi vì nàng xứng đáng bị đá ra như thế, nàng đúng loại mụ điếm cặn bã, ăn không được phá cho hôi, kinh tởm, thô bỉ, dưới cả cặn bã.
Thiện ác phương diện, ai được lòng người, ai lấy được thế nhân ủng hộ, trong nháy mắt chuyển biến.
Chỉ nhưng là, không còn ý nghĩa.
Hổ thẹn về hổ thẹn, hối hận về hối hận, cái này cũng không đại biểu bọn hắn sẽ nguyện ý hóa thành thiên sứ hóa thân, hiệp trợ Mạc Phàm đi diệt trừ con mụ điếm Ác Mẫu này...
Đám đông chính là như vậy, khi bọn hắn bị dẫn dắt nghĩ xấu ai đó, ghen ghét ai đó hành vi, cảm thấy chỉ cần nhẫn tâm kéo được hắn xuống, trong lòng tự nhiên sẽ thoải mái vạn phần. Nhưng khi mọi thứ trắng đen lật bàn ngã ngũ, có thể, bọn hắn liền che mặt bỏ trốn, đạo lý, thua rồi thì thôi, nói gì cũng không thông.
Đã muộn.
Giả sử lúc đó bọn hắn có thể tỉnh táo dẹp bỏ ghen ghét cùng tị nạnh lực lượng cường đại của Mạc Phàm và Lucifer, bỏ qua lời ngon ngọt dụ dỗ, hiệp trợ cho Mạc Phàm và Lucifer một tay, càng sớm đẩy cho hai người đánh vào khối u Thần Mẫu này, có thể nàng cùng Thiên Đạo đã sớm tách ra, nàng cũng sẽ không thể khởi động Cơ Quan Thí Thần đại trận.
Cũng chính là bởi vì bọn hắn thế nhân ngu muội... rốt cục mới kéo dài thời gian, để cho Thần Mẫu Gaia có thể thực hiện một bước đồng quy vu tận này...
Là sám hối quá muộn rồi...
Mạc Phàm và Lucifer nhìn nhau, nhìn đám người Triệu Mãn Duyên, cũng không có đi để ý tới những cái kia bọn chuột nhắt đám đông vô tri hỗn loạn.
Sau đó, ánh mắt lại lần nữa rơi vào thân thể vặn vẹo, khí chất phi thường lạ lẫm của Lê Minh và Trương Hoàng Tuấn. Không, chính xác là chỉ một mình Lê Minh. Về phần Trương Hoàng Tuấn, Mạc Phàm bỏ qua, cố ý.
Hắn tận lực hít sâu một hơi, mở miệng hỏi: “Vì sao đến nông nỗi này? Ngươi buông không được sao?”
“Tại ta suy nghĩ chưa kĩ lưỡng trước đó, là áy náy. Nhưng càng cầm đến Thần Quyền cường đại này, càng dâng nó lên chưởng khống một khắc kia, vì nó cống hiến vĩ đại công trình của đời mình, ta đã hiểu được”. Lê Minh hốc mắt đỏ chót, con ngươi hóa thành màu nâu sa mạc, xung quanh cơ thể xuất hiện lít nha lít nhít sa chi quỹ đạo, hoàn toàn ngăn cách mình với thế nhân xung quanh.
“Vận mệnh, có một số người, vận mệnh của bọn hắn sinh ra chính là để làm việc này. Ta không vào Địa Ngục, thì ai mới phải vào Địa Ngục đây. Sống đủ lâu, cảm thấy sống lâu hơn nữa cũng là nhàm chán, thà một chút huy hoàng rồi dập tắt, còn hơn mãi mãi vật vờ sống trong vô nghĩa, chẳng có gì cảm thấy thú vị cả”. Lê Minh chậm rãi nói ra những lời nói đối nghịch hoàn toàn với lý tưởng ngày thường của hắn.
Lúc trước Lê Minh từng dạy dỗ cho Lê Nam Phước rằng, muốn chiến thắng sau cùng, trước tiên phải sống sót đến sau cùng cái đã.
Có thể là bây giờ, hắn mất đi khí chất của mình trong lời nói.
Khi bất ngờ nhận được sức mạnh quá lớn, một vài người sẽ trở nên biểu hiện lạc lõng như vậy, cho dù đó có là Đế Hoàng. Không phải thứ đồ vật mà mình từng bước từng bước thu hoạch được, vậy cũng sẽ để bọn hắn lầm tưởng, sẽ có hiện tượng thái quá muốn khoa trương thể hiện đi ra, hoàn toàn là bị lực lượng kia chưởng khống chính mình.
Thật giống như ác ma, Mạc Phàm ngày xưa cũng kém một chút bị ác ma thao túng tâm trí, ngược lại bại hoại tâm thần bản thân.
Ào ào ào ào ào ~~~~~~~~~~~~~~~~~!
Khi vị chúa công của Hàn Hải Điện đã nói đến lời này, hắn đem cái tay còn lại chĩa lên trời cao, trời cao bão cát sa mạc thôn phệ sườn núi đang bắt đầu dần dần nghiêng lệch, ngay sau đó cả vùng bầu trời che kín thần chi hạo kiếp, mưa cát bắt đầu trút xuống nhân gian đại địa, đếm mãi không hết Thiên Phạt Chi Sa vẫn lạc mà xuống. Bọn chúng dày đặc sa mạc cát bụi, từng dãy khổng lồ mênh mông cồn cát to lớn mà tráng kiện rơi xuống, có chút như tráng quan giông tố thác nước rủ xuống, có chút thì như Thiên thú móng vuốt, hung hăng chà đạp thế gian, có chút giống như vẫn lạc ngôi sao cát, tràn ngập mẫn diệt khí tức từ chân trời vẽ rơi.
“Diệt Tuyệt!!! Thiên Đạo Diệt Tuyệt thế giới. A a a a a, Thần Linh ơi, Thần Linh ơi, xin hãy cứu lấy chúng ta!"
Cơ Quan Thí Thần thiên địa chi kiếp hiện ra tại trong mắt mọi người, vô số người bị cồn cát khổng lồ đè xuống xẹp lép bẹp dí, vô luận Vương cấp thậm chí Sử thi đều chạy không khỏi dạng này từ trên trời giáng xuống mẫn diệt thảo phạt.
Một chút Đế Hoàng... như cũ, nằm trong danh ngạch sẽ chết, trốn không khỏi kiếp số.
Khuôn mặt Đế Tuấn cùng La Hầu cũng sợ hãi không thôi, bọn hắn chưa có tu luyện được Thần Hồn. Thần Hồn nhìn vậy, thật không dễ tu luyện, không phải ai cũng có thể cảm ngộ ra, Trương Hoàng Tuấn cũng là như thế, cũng chưa từng. Siêu Duy Vị Diện tu ra quả dục Thần Hồn, không nói Bàn Cổ và Mạc Phàm, phảng phất cũng chỉ có Lucifer, Sở Giang, Lê Minh.
Bây giờ mà chết, thực sự tất cả chấm hết.
Một mực đến nay mọi người đều cho rằng, Vị Diện thôi động tận thế kỷ nguyên, đó chẳng qua là Thượng Đế phẫn nộ, Thiên Đạo muốn tiến hành reset quy trình, là đối với tuyệt đại đa số sinh linh nghịch thiên cải mệnh một loại chèn ép, cho nên mọi người mang theo kính sợ, lại không dám có từng tia mạo phạm.
Nhưng lúc này nhìn thấy Thần Mẫu vậy mà có thể đem Thần Quyền giao phó cho Lê Minh và Trương Hoàng Tuấn thi triển, cũng hạ xuống dạng này bàng bạc thăng thiên sa mạc kiếp về sau, bọn hắn mới đột nhiên ở giữa ý thức được, cho dù là tận thế, cho dù là reset kỷ nguyên, kỳ thật cũng là do thế gian cái nào đó Thần Quyền pháp tắc tại nắm giữ, Thần Quyền này có thể trao tặng được, chỉ là không phải vạn bất đắc dĩ, kẻ bị trao tặng hoặc cướp đoạt căn bản sẽ không đem chính mình thần thông này biểu hiện ra cho thế nhân.
Mà nắm giữ cái này tối cao Thần Quyền, cái này chỉ sợ cũng là cách chân chính Thượng Đế rất gần rất gần, căn bản chính là bất chấp những người khác cảnh giới cao thâm thế nào, những kẻ nắm giữ Thần Quyền này, cũng sẽ luôn luôn ‘cao hơn một bậc’ ở trong vị diện đó.
Bọn hắn càng hiểu rõ hơn, vì sao Thần Mẫu kiên quyết không thả ra Thiên Đạo, nàng bằng mọi giá muốn nắm Thiên Đạo, bởi vì đó chính là tối cao quyền chấp chưởng này, thế gian duy nhất pháp tắc có thể đem toàn bộ kỷ nguyên cho hung mãnh reset, này là độc tài độc đoán hăm dọa chi quyền!!!