Bất quá, cùng trước khi so sánh với nhau, lần này Mạc Phàm so với xưa không hẳn muốn cùng một trình độ.
Phụ thể Tiểu Mei, Mạc Phàm tâm linh sớm có phòng ngừa từng dòng chảy xao động nhỏ nhất, hắn chưởng khống thổ hệ, quang hệ, không gian hệ, hỗn độn hệ bốn hệ cùng một lúc đồng thời, nhất niệm dung hợp tứ cấm chú, hắn phòng ngự tốc độ không thể xem thường.
Nhìn thấy mỗi một thần tốc chỉ của Mang Đế chạm vào cách Tiểu Mei khoảng tầm 3 phân, lập tức có một cái chấm nhỏ lá chắn trọng trường vật chất phát sáng xuất hiện, đồng thời ngăn cản lại chỉ pháp của Mang Đế.
3000 chỉ trong tích tắc đồng hồ, Mạc Phàm lần này toàn bộ đều cho đỡ được.
Chỉ là, hắn không kịp cười.
Vừa mới 3000 chỉ pháp chỉ là hư chiêu.
Cái thứ 3001, ngón cái Mang Đế nhanh hơn phá vỡ rào chắn phòng ngự của Mạc Phàm nhấn thẳng vào giữa cặp lông mày huyệt ấn đường của hắn.
“Đi vào mộng nhìn một chút đi, nhìn xem trong giấc mộng của ngươi đều là thứ gì”. Mang Đế Horakhty thích thú cười, sau đó đẩy một cái.
Mạc Phàm phụ thể Tiểu Mei vẫn là kém hơn đối phương một bậc, trong lòng vừa dâng lên một tia nghi ngờ thời điểm, chỉ gặp nữ tử Mang Đế phảng phất biết hắn suy nghĩ, tiếp tục mở miệng nói ra: “Ánh sáng có thể mị thuật, cái này đúng. Quang Minh đôi lúc sẽ không đáng tin. Nhưng ta nói cho ngươi biết, chúng ta có thể tin mộng cảnh. Ngươi trái tim hướng về cái gì, một điểm nào đó dây thần kinh bị lưu lại, tỷ như sự rung động nhỏ nhất bị bắt gặp, điểm này Thiên Đạo tái thế đều xóa không nổi, Mạnh Bà chén canh đều vô pháp làm quên. Mộng nhân gian là không nhuốm bụi trần”.
Mạc Phàm biết hiện tại biết mình không thể nắm bao nhiêu phần thắng lật ngược thế cờ, hắn phụ thể Tiểu Mei bâng quơ nửa tỉnh nửa mơ, tình huống này đến xem chỉ vô thực nhẹ gật đầu, cùng vị này nữ tử Mang Đế cùng nhau hướng phía mộng cảnh của chính mình đi đến.
Tiểu Mei bị gạt ra ngoài, mặc dù nàng mới là chủ thể hiện tại, nhưng pháp thuật Mang Đế quá cao siêu, bắt mạch bắt liền trúng người phụ thể.
Một sợi chân hồn Triệu Hoán của Mạc Phàm bị nàng nhìn thấu tâm can từ trong ra ngoài, có thể coi là theo đúng nghĩa đen trần như nhộng.
...........
Tinh mơ sương khói giữa đầu thu, trên Lưu Viên Hồ yên ả thanh bình thời điểm, nguyên bản một cái tiểu viện trang nhã hồ thơ mộng lại không biết vì sao nhìn qua phi thường thâm thúy, thật giống như căn bản không có điểm cuối cùng một dạng.
“Du ~ Du ~ du ~~~~~~”
*Tiếng nhạc*
“Ta ta ta ta ~~~~~~~~~~~”
Xuyên qua làn khói sương lạnh, vốn dĩ còn đang thổn thức ở trong gam màu ấm áp của bức tranh thủy mặc này, trong mộng Mạc Phàm, Tiểu Mei, Mang Đế đột nhiên nghe thấy một bản nhạc Blue ngạo đời có giai điệu du dương đầy mê hoặc nổi lên từ chiếc máy Cassette đời cũ...
Mà tại một cái nhà gỗ xinh xắn địa phương, có một chiếc mông lung đèn trung thu đang đốt, dưới đèn có một vị dáng vẻ thướt tha yểu điệu thục nữ đang ngồi sâu lắng nhìn chằm chằm vào một bức họa, nàng như thường lệ đang tay cầm bút ưu nhã vẽ tranh, nhưng hết lần này đến lần khác chẳng biết miêu tả lấy cái gì.
Tranh tĩnh, tranh tâm, tranh không mẫu.
Muốn vẽ đến lấy một người, nhưng lại không biết làm sao bắt đầu.
Trong lòng nàng có một cái nam nhân...
Hắn là ai?
Người này chính là tâm ma của Mạc Phàm.
Phía ngoài sơn cốc bị không ít tầng tầng thứ nguyên lăng kính màu vàng nhạt bao phủ lại, thế nhưng là sơn cốc bên trong vẫn có gió, một làn gió u phong tinh tế thổi qua, khăn lụa màu trắng nhan sa nhẹ nhàng bãi động, lộ ra một tấm mông lung không gì sánh được gương mặt, cùng cái kia xinh đẹp khêu gợi môi đỏ, lại là khuynh quốc khuynh thành hoa tuyết đều hờn ghen.
Mạc Phàm, Mang Đế, Tiểu Mei đứng tại trên thuyền vừa cập bến cốc, ánh mắt ngân đồng xuyên qua làn sương, lẳng lặng nhìn một hồi.
Hình ảnh này đối với Mạc Phàm ---- không mới. Thực sự chính là vẫn thường thường trong đêm ngủ hay nằm mơ về nàng.
Khoảnh khắc hôm ấy, hắn mãi mãi không cách nào quên được, thật sự ấn tượng rất sâu đậm.
“Làm sao đây? Thì ra trong lòng phu quân kì thật ta chính là không thể lay động nương tử, hay là thường xuyên tại trong mộng tưởng nhớ”. Mang Đế Horakhty nở nụ cười, tựa như không cẩn thận biết được phu quân của mình trong lòng bí mật gì đồng dạng, thậm chí còn có chút đắc ý:
“Không bằng tranh thủ thời điểm này, ngươi cũng sẵn tay cởi đồ đi, đi qua cùng nàng làm chút gì, ta có thể tại bên ngoài chờ đợi, dù sao đây là mộng cảnh, nếu ngươi đi qua nàng sẽ không giống sương mù một dạng tiêu tán, nói không chừng ngươi định lực mạnh, nàng có thể nhu thuận theo ngươi nhún cưỡi”.
Tiểu Mei nghe xong lời nói của Mang Đế Horakhty liền mặt ửng đỏ, không quên thở dài, tay vỗ trán.
Hết nói nổi rồi.
Tỷ phu ơi là tỷ phu...
Mà Mạc Phàm một bên trầm mặc thật lâu, lúc này cũng đã bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng hoảng hốt!
Sai lầm, sai lầm...
Ngươi mẹ nó yêu thuật.
Nhất định là chỗ nào đó xuất hiện sai lầm trong khâu kiềm chế bản thân...
“Khụ khụ, chúng ta trước tiên đem chính sự cho xử lý, dù sao chúng ta đến đây là có chuyện nhờ ngươi giúp. Mang Đế Horakhty, ta mặc kệ ngươi là ai, chuyện này không quan trọng nữa. Chúng ta bàn chính sự đi”. Mạc Phàm lúng túng nói.
Gặp Mang Đế Horakhty cười một cái, trong lòng nàng thấy rõ sự vui sướng niềm nở rất tự nhiên.
Mạc Phàm nhìn thấy nàng gần như vậy, trong lòng lại lần nữa phát xìu, khó mà chối bỏ được sự thật.
Tốt a, ta thừa nhận chính mình có một chút như vậy tâm động.
Dù sao Vĩ Linh Hoàng dung nhan, diện mạo, khí chất quá đỗi ưu việt, xác thực để người ta ngắm không biết chán.
Bất quá, không quan hệ, đây là ngưỡng mộ cùng yêu thích thần tượng trong mộng, không phải cái kia tuyến tình duyên hồng trần...
Hắn đời này lý trí kiên định, vững như thạch bàn.
Số một Thiên Hy, số hai Mục Ninh Tuyết, Diệp Tâm Hạ, Asha Corea!!!
Lần sau có thể cân nhắc tới làm một chút phương diện này chuyên môn hạng mục... Ân, Mạc Phàm a Mạc Phàm, ngươi bây giờ vì sao càng ngày càng sa đọa, ngươi là người đã có cái gia đình nhỏ, ngươi đã có Mạc Thiên Hy, vì cái gì trong hiện thực không hảo hảo tranh thủ, đến trong màn đêm mộng du là buông thả ý chí, tại sao có thể động loại này đầu cơ trục lợi suy nghĩ dâm tà...
Nuốt xuống ngụm nước bọt khó giấu tâm tình, Mạc Phàm rất không tình nguyện đăng xuất mộng cảnh.
Nhưng vẫn là tự vung ý niệm xé toang mộng cảnh, thoát về hiện thực.
Trở về hiện thực, động tác của Mang Đế Horakhty bình thản rút tay khỏi ấn đường của Tiểu Mei, để lại nàng hoàn hồn trở về.
Mạc Phàm hoàn hồn nhanh hơn Tiểu Mei, bởi vì sợ nàng đem chuyện cũ ra nói, vội vàng phủ đầu: “Mang Đế đại nhân, chúng ta bàn chuyện hợp tác có được không?”
“Hợp tác cái gì, hợp tác là chuyện nhỏ, các ngươi đến nơi này liền nói rõ, các ngươi nhân loại muốn cùng Quang Minh Vị Diện Thiên Đạo Đế Hoàng kết giao để tìm sự che chở. Các ngươi muốn chống lại Cổ Nguyệt Tru Đế, không thành vấn đề, ta vốn là ở phe các ngươi, cái đó không cần phải bàn. Trước mắt, chúng ta kết hôn mới là đại sự”. Nữ Mang Đế Horakhty nhấn mạnh.
Nghe được lời này, Mạc Phàm cũng là một bộ dở khóc dở cười.
Nữ chúa tể a, ta hợp tác, không bán thân...
“Ngươi... Mang Đế đại nhân, ta biết ngươi không phải thực sự là Vĩ Linh Hoàng. Ngươi đừng cố gắng làm những thứ vô nghĩa nữa”. Mạc Phàm ngữ khí thay đổi một chút nói.
“Thế nếu chúng ta là người thân một nhà đâu?” Đột nhiên, Mang Đế Horakhty cũng đổi giọng.
“Ngươi lại đang nói cái gì vậy, người thân một nhà là thế nào?” Mạc Phàm cảm thấy mắc mệt thực sự.
Tổng thể cảm giác, hắn cảm thấy nữ tử trước mắt thực sự rất khó có thể là Vĩ Linh Hoàng. Chí ít, Vĩ Linh Hoàng so với nàng liền mang cảm giác đồng cảm cho người ta nhiều hơn là chèn ép nội tâm.
Nữ tử Mang Đế lại lắc đầu, sau đó tràn ra có chút dí dỏm đáng yêu dáng tươi cười đến, cuối cùng còn nháy mắt, nói, “Mẫu thân ngươi Vu Hậu có thêm một người con khác, ta với ngươi vốn dĩ là thân thích chung nhà”.
“Mệt ngươi quá, được rồi, chung nhà thì chung nhà... ngươi làm lớn, ta làm nhỏ, ngươi tỷ tỷ, Mang Đế tỷ tỷ, được chưa, chúng ta bàn đại sự”. Mạc Phàm bỏ qua tiết tấu thường thấy, qua loa nói.
“Tỷ tỷ thì tỷ tỷ...”
“Ủa, khoan đã... Ngươi nói mẹ của ta có thêm một người con, là ngươi?” Mạc Phàm phụ thể Tiểu Mei, Tiểu Mei bị hắn nội tâm làm cho thân thể một cái lảo đảo, kém chút ngã tại trước mặt bàn.
Trà đã bị nàng làm đổ.
Phải thật vất vả mới ngồi yên lại được, một lần nữa đánh giá đến vị nữ tử Mang Đế này.
Không thể nào ! !
Biến cố đến cũng quá nhanh đi, lão cha Mạc Gia Hưng phải làm sao đây, Vu Hậu từ khi nào có thêm một người con ngoài giá thú?
Lão cha ở nhà có biết không?
Mạc Phàm trước đây luôn nghĩ xấu Mạc Gia Hưng lù khù xách cái lu chạy, giờ khắc này ngược lại có chút đau bi.
Còn tốt, lão cha không có tự mình đến đây nghe, Vu Hậu cũng không có đem chuyện cũ nói lại, không phải vậy muốn ngậm lấy nước mắt nấu hủ tiếu liền sẽ bị mặn.
Mạc Phàm suy nghĩ bâng quơ từng tia thoáng qua.
Nhưng sau khi hắn nghĩ một hồi...
Lại thấy cái gì đó sai sai...
Nơi nào Mạn Châu Vu Hậu có khả năng đẻ ra Mang Đế? Nàng cưới Bàn Cổ à?
Có chút không được tự nhiên theo logic.
Tại Mạc Phàm ánh mắt phong phú diễn sinh, chỉ gặp Mang Đế Horakhty đánh vào đầu hắn một cái.
“Nhìn ra nha, vừa nghe nói nương tử là thân thích của ngươi, ngươi liền nghĩ đâu đâu, thật sự rất lo lắng ta và ngươi không thể nối dây uyên ương có phải không?”
Mạc Phàm bị câu này làm cho chấn động, vội vàng lảng tránh: “Không phải, ý ngươi là gì??”
“Ý ta nói, ta là con dâu của mẫu thân ngươi, ngươi lại đang nghĩ cái gì vậy?” Mang Đế Horakhty cười nói.
Nàng sau đó lại chụp tay Tiểu Mei nhấn vào trán của mình.
Một loại trong tiềm thức thừa nhận lý trí truyền đến trong thùy não Tiểu Mei và Mạc Phàm.
“Nhìn kĩ, xem thử ta có lừa dối ngươi không”.
Ý chí thiên đạo sẽ không nói dối. Tại hình ảnh xác nhận truyền về một khắc ,Tiểu Mei tay còn ở trên trán Mang Đế Horakhty, lòng ngập tràn run sợ.
Trong khi Mạc Phàm linh hồn đều đã không còn biết nói gì nữa rồi.
Đây là sự thật.
Nàng thực sự là Vĩ Linh Hoàng...
Không thể nào....
“Sự thật, dù cho khó tin cách mấy, vẫn là sự thật. Chỉ cần ngươi tìm đúng cách diễn giải cho nó”. Vĩ Linh Hoàng tháo xuống nhan sa, giờ khắc này ngược lại rất có một loại mỹ mãn cảm giác.