Hoàng Anh cả người đều choáng váng, cảm thấy nhân sinh có gì đó không thích hợp.
Mà Mạc Phàm một bên không có tiếp tục trì hoãn thời gian, đã người ta nóng lòng nôn nao muốn độ kiếp, vậy thì trực tiếp kêu gọi ra kiếp cuối cùng ‘Bạo Quân Chế Tài’ tới.
Oành oành oành~~~!!!
Nguyên bản phụ hiệu Đại Hồn Lôi bên trong, bây giờ theo Lôi Chủng không ngừng thăng cấp, Đại Hồn Lôi trở thành Đại Thánh Chủng – Thánh Hoàng Huyền Lôi, phụ hiệu cũng từ đó bị thúc ép đi trở thành một đạo Thiên Mang Thần Phạt phán quyết càng thêm đặc biệt kinh người, Mạc Phàm nhấc ngửa mặt lên trời nhìn một cái, thương khung vỡ nứt ra, nghe thấy có tiếng gầm thét ầm ầm long trời lở đất như là Thiên Binh Thiên Tướng của Thiên Đình đang ngâm xướng duyệt binh vậy.
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn, Mạc Phàm trên không đột nhiên hạ xuống mấy ngàn đạo nhợt nhạt tử sắc Lôi Điện, những này Lôi Điện toàn bộ rơi xuống mang theo ấn ký trên thân Hình Thiên Nhân và Hoàng Anh, vô số linh đình Bạo Quân Hoang Lôi đối với vùng này thân thể Hình Thiên Nhân và Tả Hữu Sứ Hoàng Anh, tiến hành điên cuồng oanh kích!
Bầy lôi loạn vũ, mỗi khi tráng kiện thiểm điện chạm đến mặt đất thời điểm lại sẽ tụ hội phân hoá ra rất nhiều thiểm điện dây chuyền, những này thiểm điện liên tầng tầng lớp lớp, lộng lẫy vô cùng tại hai cái bị tội án tử trạng quanh thân hợp thành một cái uy lực mạnh mẽ ô lưới pháp trường, sau đó điện thế hung mãnh điên cuồng lan tràn trên mặt hố vực cùng thảm địa kề cận để hành hình.
Cả người hắn cùng Hình Thiên Nhân bị bạo quân chế tài gắt gao hành quyết, vô số tật quang dòng điện trên thân chúng tới tới lui lui xuyên thấu, thúc giục, thật sự là thảm cảnh của thảm cảnh.
“Đừng giết ta... xin đừng giết ta, ta... ta... ta có thể nói cho ngươi mọi thứ ngươi muốn biết, chỉ cần ngươi lưu cho ta một đầu sinh lộ, ta tự nguyện phế đi tu vi, ngươi đem ta biến thành một cái tàn phế cũng được, chỉ cầu cho ta một hơi mệnh”. Hoàng Anh nằm lăn lóc dưới đại địa, đau khổ cầu khẩn nói.
Hai giây sau.
“Không không... Hàn Hải Thẩm Tước ca ca, ngươi giết ta cũng được, nhưng van nài ngươi, lưu ta lại tàn hồn, hãy để ta có cơ hội đầu thai chuyển kiếp, để ta hối cãi cùng... xin đừng...” Một lát sau, khi ý thức hắn dần biến mất, hắn lại cảm thấy không thể cầu khẩn được sống tiếp, vội vàng khẩn trương cầu một con đường được đầu thai.
Trên thực tế, Hoàng Anh bản thân cũng không có Thần Hồn, hắn thậm chí liền Thần Hồn là gì cái khái niệm này đều không có biết, có đầu thai hay không thì chính hắn đương nhiên không thể nào biết được, nhưng hắn là có trực giác, trực giác mách bảo cho hắn, dù sao có chút lạc quan chính mình nếu còn cơ hội đầu thai thì vẫn tốt hơn là không có gì. Một đời này hắn bằng trí lực cùng thực lực siêu quần, có thể 40 vạn năm đột phá đến cảnh giới chót vót hiện tại, tin tưởng kiếp sau nhân sinh vẫn là không quá tệ đi.
“Không được”. Mạc Phàm nói đến lời này, nói một cách dứt khoát cùng mang theo nghiêm nghị chi ý.
Nói sau một câu đó, hắn liền lập tức xoay người bỏ đi.
Đi một khắc, lại có một thanh âm truyền đến bên màng tai của Hoàng Anh, cũng là thanh âm cuối cùng hắn còn nghe được tại trong nhân gian: “Ngươi vốn là không có tư cách bước vào Đế Hoàng cảnh, từ lúc ngươi bước vào tiểu trấn này, liền tư cách đầu thai cũng không còn xứng”.
"A..." Hoàng Anh a lên một tiếng khô khốc, nuốt nước mắt vào tim, trong đầu phảng phất từng thước phim chiếu lại hành trình 40 vạn năm sinh sống cùng kinh lịch của mình ở thế giới xinh đẹp này.
Tốt xấu cũng là Thú Hồn Sư Sát Vách Đế Hoàng, là con dân nhân loại chính gốc của Siêu Duy Vị Diện. Có thể là, chính mình đã từng có những đoạn kinh lịch đặc sắc không gì sánh được, có những trường đoạn ký ức đẹp thật đẹp, có vui có buồn, có mất mát cùng thoát hiểm quật khởi, có trang bức, có phi thường đạt được tỷ người ao ước nhỏ dãi cơ duyên... cuối cùng, cũng có sai lầm, một sai lầm không thể quay đầu, cũng vô pháp vãn hồi.
Con người ta khi đứng trước ngưỡng cửa thiên đường cao nhất, ngược lại chính là ở một nơi dễ sa ngã sẩy chân té xuống đau nhất.
Trước khi chết được Thần Mẫu Gaia cho chiếu lại đoạn cuộc đời 40 vạn năm của mình trong tiềm thức, Hoàng Anh rốt cục có được một tia mãn nguyện rời đi.
Cuối cùng này một kích trọng thiên Bạo Quân Hoang Lôi đánh xuống, nhao nhao hôi phi yên diệt, ngay cả thi thể đều không có lưu lại!
Hoàng Anh tan xác trước Hình Thiên Nhân, Hình Thiên Nhân mới là sát vách đế hoàng chân chính nhục thể, Hoàng Anh bất quá chỉ là một cái Thú Hồn Sư, khí tức đều là dựa vào Thú Hồn, không có Thú Hồn, hắn cư nhiên chẳng là gì cả.
Mạc Phàm không lấy được bất cứ thứ gì trên thân của hai cái tên này, tinh phách, đều không thể lấy.
Thứ nhất, không phù hợp.
Thứ hai, hết thảy bị Thần Mẫu Gaia cho thu hồi về nguyên địa, bao quát cả tinh phách.
Này không có cách, hắn muốn thu hoạch được Thần Ý Chí từ nơi Thiên Đạo Thần Mẫu, nhiêu đây không tính là nghĩa lý gì. Thần Ý Chí mới là thứ quan trọng nhất sau cùng, mới là mục tiêu then chốt.
Làm công ăn lương với Thần Mẫu Gaia, phúc tinh cao nhất chính là muốn đoạt được cái đồ vật này.
[...]
~~~~~~~~~~~~[Đến từ Tà Thần cổ đại di chúc, hãy gửi lời cảm tạ đến Phong Thanh Dương, nếu có thể, xin hãy bảo vệ hắn giúp chúng ta...]
~~~~~~~~~~~~[Được, ngươi không cần nói, ta tự nhiên sẽ chiếu cố Phong Thanh Dương, hắn là huynh đệ của ta]
.....
Xin lỗi...!
Có chút nghẹn giọng, có chút co thắt lại trái tim, Mạc Phàm đứng trước bia mộ Phong Thanh Dương, cả người lẫn tâm trí đều giống nhau có một loại áy náy cùng hổ thẹn đến cực hạn.
Hắn rốt cục không làm được.
Hắn không bảo vệ được tính mạng của Phong Thanh Dương.
Tất cả những gì có thể làm, chỉ là cẩn thận chôn cất thi thể Phong Thanh Dương và Ngô Hiền xuống tiểu trấn Thanh An, Mạc Phàm dùng chính bàn tay của mình đào đất, cũng dùng chính bàn tay của mình dựng thành lăng mộ.
Bia đá của hai người bọn họ nơi cắm xuống chính là mục nát gỉ sét Ỷ Thiên Kiếm, Mạc Phàm dùng thần lực của mình cắm kiếm xuống, vẽ ra thiên đạo ma pháp dựng thành đại trận cấm chế bảo vệ lấy tòa tiểu động thiên này.
Có lẽ, Phong Thanh Dương sẽ cảm thấy thanh thản nở ra nụ cười hài lòng nếu ở nơi suối vàng nhìn được những bằng hữu, những người đúng nghĩa cuộc sống của một con người bình dị cùng chân phương nhất, nhìn bọn hắn lần nữa được an ổn trở về nhà, được trở về tiểu trấn có đồng xa xanh thẳm, cánh cò lả bay, được gầy dựng trở lại một cuộc sống an nhiên ngọt ngào hương lúa mê say, ấm no như trước đây khi hắn đã từng trấn thủ... một cuộc sống đúng nghĩa đòng đòng ngậm sữa gió lay yên bình.
Làm xong hết tất cả thủ tục trên, Mạc Phàm mới rời đi.
Xa xa, tiểu trấn dòng người nhìn thấy bóng lưng rời đi của Mạc Phàm, phảng phất có một loại mường tượng đến năm xưa người thiếu niên vác bên hông một thanh kiếm, ngạo thế quân tử, vân đạm phong khinh mà bước.
Hành lý trên lưng Kiếm Thánh ngày nào, hiện tại đang buộc chặt ở trên vai của vị nam tử Pháp Thần có nụ cười ôn hòa.
Hắn gánh vác.
Hoàng hôn đến với một màu tím biếc, thời gian trôi theo dòng đời hối tiếc, trấn nhỏ nhưng lòng người không nhỏ, trấn có trở thành phế tích màu đen, nhưng tâm người nguyên vẹn sạch sẽ màu trắng. Tiểu trấn Thanh An, giống như là hai người thanh niên lúc đến và lúc rời đi nội tâm như vậy.
Thanh thanh hạo nguyệt, vạn vạn an từ, vút cao trong gió cánh diều, vi vu tiếng sáo ru chiều vọng xa.
Một người đi, một người ở lại.
Người ở lại, cửa mộ hoa rơi, trên bia kiếm khắc lấy tám chữ: Ỷ Thiên Tình Kiếp - Tuế Nguyệt Uyên Ương.
Mà người rời đi, tiểu trấn Thanh An truyền ngôn nói rằng, trước khi đi, hắn đồng dạng nói ra tám chữ: “Nhân quả tiểu trấn này, ta gánh vác”.