Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1193: Diễn kịch xong, đến diễn kiếm



...............

“...”

Nam tử chậm rãi cởi nón lá trên đầu mình xuống, lộ ra đường nét anh tuấn tiêu dật khuôn mặt.

Hắn không cười, cũng không cau mày hay khẽ nhăn nhó, không cố gắng đem sự tình lắc lư tránh né đi, trong lòng vẫn vậy bình bình như mặt hồ mùa đông, chưa từng có tia đặc biệt dao động.

“Lâu rồi không gặp, Mạc Phàm”. Phong Thanh Dương mở miệng nói ra.

Sập tiệm...!

Sự tĩnh lặng bao trùm lấy toàn bộ lãnh thổ Hàm Dương Thảo Nguyên này.

Có chút người trước đó vẫn còn miệt mài lao vào chiến đấu, có chút quỷ yêu mới cách đây vài phút thôi còn rầm rì ồn ào.

Nhưng chỉ trong một thoáng chốc này, ba chữ “Phong Thanh Dương” vừa phát ra thanh âm, cảm giác giống như chiến cuộc tự nãy đến giờ đã không còn bao hàm ý nghĩa vốn có của nó.

Từ phía xa, Quách An siết chặt bàn tay của mình lại, nội tâm thống khổ đến cùng cực, giãy giụa liên miên cũng đến cùng cực, hết lần này đến lần khác hận không thể tại chỗ bộc phát ra.

Không phải cái kia đại ma đầu của Hàn Hải Điện, Phong Thanh Dương còn sống, vậy thì mang ý nghĩa toàn bộ ân oán lần này, suốt hơn 23 năm qua, toàn bộ phân tranh bao trùm mảnh đất Thần Châu, tất cả sự điên rồ hỗn loạn đều là bắt nguồn từ hắn, đều là do hắn một tay sắp đặt.

Hàn Hải Thẩm Tước, bất quá là một cái mang bom ngay từ đầu đã bị chú định làm quân cờ kích nổ.

Quách An không phải là ngu ngốc, nếu ngu ngốc, hắn đã không ngồi vững cái ghế thành chủ Đơn Dương Thành suốt 8 vạn năm qua.

Con trai hắn Quách Hồ, có thể đúng là chết trong tay kẻ nằm trên mặt đất này, nhưng theo tình huống hiện tại phát sinh, từ giả chết câu dẫn ân oán thiên hạ cho đến châm ngòi cuộc chiến này, chủ mưu giật dây đằng chuôi đích thị chỉ có Phong Thanh Dương.

Nhìn thấy Quách An phản ứng kịch liệt như vậy, Điện chủ Lệnh Hồ Xung cười gằn lắc đầu, một tay níu lấy vai hắn tì mạnh xuống, miễn cho lão hỏa này thoái hóa não muốn lao về Phong Thanh Dương ăn thua đủ.

“Át chủ bài ngươi nói...” Quách An bị vô địch quân vương cảnh Lệnh Hồ Xung áp chế khung xương, một chút cũng không thể động đậy, chỉ là trong lòng không cách nào lắng đọng, không cách nào duy trì bình tĩnh không nói ra.

“Phải, là hắn. Ta cũng giống như ngươi, chính ta đều không biết người mà đại nhân nói lại chính là Phong Thanh Dương, ngay cả ta cũng không ngờ Phong Thanh Dương mới là đầu mối cuối cùng. Mọi chuyện trở nên hay ho hơn rồi...” Lệnh Hồ Xung thấp giọng nói.

Nghe ngữ điệu của hắn, không có vẻ gì là đang tiếp tục lừa gạt Quách An.
— QUẢNG CÁO —


“Thú thật, ta bây giờ tin tưởng chính mình lựa chọn càng thêm chắc chắn. Một cái Phong Thanh Dương thâm bất khả trắc giấu mình sâu như vậy, giả chết một cái liền để cho thiên hạ đại loạn, nếu chúng ta chọn sai phe, hậu quả càng thêm khôn lường”. Lệnh Hồ Xung tiếp tục nói ra những suy nghĩ của mình.

Quỷ Cốc Tông mỗi một đời đệ tử xuất sơn đều có thể làm kinh động thiên hạ, xoay chuyển càn khôn, lăn trục thời đại... đến bây giờ nghe lại vẫn có cảm giác cho người ta rùng mình.

Đại đệ tử Sở Giang ngày xưa trảm Đại Yêu Tổ Kim Nghê, đóng giả quan thần hành thích thành công Triệu Hoàng Thiên Đế, chiến tích then chốt giúp các thế lực xóa bỏ nhà Triệu khỏi Tây Giới, thẳng đến để cho Tây Giới phân cực, trở thành lãnh thổ trung lập không bị bất cứ một thế lực nào ràng buộc.

Nhị đệ tử Chúc Di Sơn không kém cạnh, làm giá nâng đỡ Tam Giáo thất truyền Đạo – Nho – Phật từ vực sâu không ánh sáng, ủng hộ tư tưởng tam giáo bình trị an thế, càng đã từng lấy đầu một đời Điền Vương của Điền gia, hạ độc thủ một đời Tể Tướng của triều đình Thanh Vũ.

Mà cái này tam đệ tử Phong Thanh Dương, yên lặng giả chết một cái, thiên hạ đại loạn, máu nhuộm ngũ châu, sóng gió triền miên không cách nào buông xuống.

Người đời chỉ biết Kiếm Quân Phong Thanh Dương, biết đến điển tích tại mùa xuân Nam An Tự, một người một kiếm một tấm áo dài trắng nhuộm máu, bạch y nam tử tay nắm đầu lâu của một đời Tả Hữu Sứ Nhật Minh Giáo – Nguyệt Mộ, hắn đi giữa môn quan, tiên phong mà đạo cốt.

Nhưng không ai biết Phong Thanh Dương còn có mặt này câu cá ở hai hồ, tâm tư thật sự đúng bốn chữ ‘làm loạn thiên hạ’.

Roẹt một cái ! ! !

Hộ giáo pháp quan Cao Kiên để cho siêu thú của mình đứng ở sau lưng Quách An, nhân lúc Quách An bị Lệnh Hồ Xung trấn áp, lại không đề phòng nhất, hai trảo hai tay đập mạnh vào, đem đầu lâu Quách An bẹp dí tại chỗ trong sự ngỡ ngàng của những người khác.

Cao Kiên vuốt vuốt râu, trầm giọng tuyên bố: “Các vị, làm phiền các ngươi không có lệch lạc suy nghĩ, cùng đứng trên một xuồng với chúng ta, tuyệt đối không có tư tưởng quay đầu, không có tín niệm lung lay. Bằng không, thể trạng sẽ giống như Quách An ngày hôm nay, Cao mỗ nói được là làm được”.

Nhật Minh Giáo tổng đàn truyền xuống tin tức, ngày hôm nay tuyệt đối không thể để Hàn Hải Thẩm Tước tiếp tục được sống. Đây là tương đương với thánh chỉ mệnh lệnh, Cao Kiên tự nhiên biết được tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.

Vạn nhất hắn thất bại, hắn khả năng cũng sẽ chết, cái này khá là chắc chắn. Cho nên Cao Kiên đối với lần vây sát Mạc Phàm hôm nay, tuyệt đối sẽ không để bất cứ một ai làm hỏng.

“Khụ khụ”.

“Khụ khụ”.

Trên mặt đất, Mạc Phàm ho khan vài tiếng, đột nhiên chuyển tư thế thành xoay người nằm sấp, sau hai tay lắc lư chống xuống làm điểm tựa để đứng dậy.

Hắn đứng dậy thời điểm, lại quay sang Phong Thanh Dương bên cạnh, vỗ vỗ cái vai vị huynh đệ của mình vài cái, cuối cùng phủi tay chính mình như là vừa bị dính gì đó dơ bẩn lắm.

“Ngươi...” Mạc Phàm tay phải giương lên ngón cái chĩa vào Phong Thanh Dương, vẻ mặt vừa hiếu kỳ, vừa tự thấy hổ thẹn bản thân nói: “Cao minh a, dạng này nói đều làm diễn viên được, diễn rất giỏi, giả chết được tận 24, gần 25 năm. Ngược lại là ta vừa mới nhắm mắt mấy phút thôi đã kém chút nhịn không nổi phụt cười”.
— QUẢNG CÁO —


Không thể không khen được, phương diện này làm người âm phủ ngày ngủ đêm bay, Phong Thanh Dương năng lực để cho Mạc Phàm phục sát đất.

Bất quá, diễn xiếc đến đây thôi, đã có thể hạ màn!!!

Phong Thanh Dương mặt đại khái khá niềm nở, giờ phút này cũng lười đóng kịch, trực tiếp nói: “Cho nên, ngươi làm sao biết ta sẽ xuất hiện?”

“À thật ra là cái này..."

“Cái này... Có thể là bởi vì ta thông minh?”

Mạc Phàm rất cố gắng đem sự tình nói đến uyển chuyển một chút, sợ quá mức kích thích vị huynh đệ của mình.

“Thông minh? Cũng chính là thiên phú một đại hạng mục? ngươi mặc dù thời gian tu hành so với ta ngắn, lại có thể nhanh chóng đuổi theo ta, để cho rất nhiều những gã gọi là thiên tài kinh thế tuyệt diễm lé con mắt, đây là ta thừa nhận ngươi thiên phú. Thế nhưng là so với ngươi ta, người ở đằng sau ta thiên phú có lẽ càng mạnh hơn chúng ta nhiều lắm, đổi lại ngươi nếu là tự nhận thông minh, vì sao muốn đi chống lại hắn?”

Phong Thanh Dương ngữ khí bảo trì nghiêm túc, rất thanh tịnh đem điểm này nói ra.

Mạc Phàm tuy là thần thông quảng đại, nhưng chung quy vẫn chỉ là một phiến đá sặc sỡ trong mảnh đất mẹ này, rốt cục vẫn chỉ là kẻ đáng thương cho rằng mình có thể khiêu chiến đến vị thần linh ở thế giới càng rộng lớn kia.

Hắn nói ra những lời này, quả thật là tận tâm đáy lòng nghi vấn, không hề có chút bôi nhọ hay lấy đó làm việc để chê cười.

Đối với những con mắt chỉ trỏ, lời bàn tán xì xầm như tiếng muỗi vo ve ở sau lưng, Phong Thanh Dương một chút cũng không bận tâm để ý.

“...”

Khoảng cách Mạc Phàm và Phong Thanh Dương không lớn hơn 10 thước.

Trong phạm vi 10 thước này ở giữa, không gian tĩnh lặng như một sự mỉa mai không lời.

Sắc mặt Phong Thanh Dương sa sầm xuống, cuối cùng lại thở dài một hơi, ánh mắt nhìn nam tử trước mặt với vẻ vô cùng cảm khái.

Chi thấy Mạc Phàm nhếch miệng cười, an ủi ngược lại: “Chuyện của ngươi và Ngô Hiền, yên tâm, ta hiểu được, ta lười nhác đi nói với nàng, ta cũng không muốn để nàng biết sự thật về con người của ngươi. Phong Thanh Dương, ta tin là không có ngươi… nàng cũng chẳng có vấn đề gì đâu".

Phong Thanh Dương bật cười hỏi: “Thật không?”
— QUẢNG CÁO —


Mạc Phàm gãi đầu một cái, ngại ngùng nói: “Giả đấy".

Phong Thanh Dương áy náy áy náy, cười đầy thấu hiểu.

Chỉ là đến khi cả hai nụ cười vừa tắt.

Không gian lần nữa trầm lắng lại, trầm lắng đến một chút hơi thở mạnh đều có thể nghe thấy được.

Đông đến, tuế nguyệt quay trở lại một hồi thiên thu còn dang dở.

Vạn cổ trường hà, lá lần nữa rơi xào xạc ở ải Hàm Dương.

Sương mù La Vọng năm ấy, âm gian Tà Thần luận Kiếm Đế đã tàn lụi vào điển tích.

Mà ta cùng ngươi, ngàn thế chuyển kiếp sau, mới có thể gặp gỡ lại một lần.

Trường giang như kiếm lập thanh thiên.

Ỷ thiên rời vỏ, tình kiếm quấn trên tay.

Ta là vãng lai, kiếm hiệu bạch nhật.

“Hưu sa sa sa sa sa ~~~~~~~~~~~~”

.........................

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv