Mạc Phàm đang ngồi ở một gian viện trống trải tọa lạc tại Đơn Dương Thành, sắc mặt bình thản tới cực điểm.
Từ Đơn Dương đến Hàn Hải Đô Thành cách khoảng nửa triệu dặm đường. Đổi một cái tính toán, lấy bình thường Quân Vương tốc độ di chuyển, muốn từ Đơn Dương phi hành đến Hàn Hải Đô Thành trong ngày là không thể nào, cao nhất tối thiểu cũng mất hơn 1 tuần lễ.
Mà đây chỉ mới là tính toán dựa trên hai tòa thành ở trung ương gần nhau nhất đấy, một bên khác, cũng cùng thuộc biên cảnh Duy Vực, quãng đường từ Cổ Thành đi đến Tây Trúc có thể xa đến xấp xỉ 4 triệu dặm dài.
Phải biết, thế giới khoa học từ Trái Đất đi đến Mặt Trăng chỉ mất 38 vạn km, tức là tương đương khoảng 24 vạn dặm ở Siêu Duy Vị Diện. Từ trình độ chênh lệch này đến xem, có lẽ, diện tích thân thể thần mẫu Gaia thời kỳ hồng hoang cực cổ thậm chí so được với Thái Dương Hệ ở bên kia xa xôi vị diện.
Bất quá, tạm thời đem những khoảng cách đó để sang một bên thôi.
Nếu như quay về thời gian mấy năm trước, vẫn còn là ác ma chiến đấu theo bản năng thì Mạc Phàm đối mặt khoảng cách lớn như vậy, hắn muốn đối phó hiển nhiên rất khó khăn, nhưng bây giờ khác biệt.
Ông ông ông ông~~~!!!
Từng hạt Tinh Tử từ Mạc Phàm tinh thần thế giới bay ra.
11 vạn hạt tử sắc chấm nhỏ tại Mạc Phàm đỉnh đầu tạo thành một mảnh tinh không, mặc dù bây giờ đúng là ban ngày, nhưng tinh không như cũ sáng chói lóa mắt, từng hạt Tinh Tử bày ra trên bầu trời.
Cấm chú pháp tắc Nguyền Rủa!!
Mạc Phàm nguyền rủa hệ cảnh giới cực cao, không phải mượn hắc ám vị diện lực lượng gì cả, hắn nguyền rủa ma pháp, trực tiếp đến từ Tà Miếu, lấy Ma Vực – Tù Đảo Hải Miếu huyết nhuộm tế đàn làm lãnh địa của Thần, thu được tà lực ma năng để sử dụng ma pháp.
Trớ chú ấn của Mạc Phàm đã kết dính ở trên linh hồn của thiếu niên A Quế, giờ khắc này, tại Mạc Phàm thong thả cảm ứng chưởng khống, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể thông qua trớ chú ấn để kích hoạt cạm bẫy, mở ra đường hầm hắc ám, đem các hệ hắc ám ma pháp bất động thanh sắc tùy thời giáng lâm.
Giải quyết ám ảnh lạc ấn cùng bạo hoang lôi ấn không có tí mảy may tác dụng gì. Chỉ cần trớ chú ấn còn, A Quế như cũ xong...
.........
Từng đợt tiếng trống chiêng vang lên, tại phòng ăn dành cho đám người ăn mày ai nấy đều nhanh chóng rời đi, bắt đầu làm việc lo đại sự kiếm cơm sinh nhai, bên trong Quách Hồ cũng chậm rãi đứng lên, nhưng nhìn trên nét mặt của hắn, giống như vẫn chưa an tâm muốn rời đi nơi này.
Cũng không thể trách được, 23 năm trước không ngờ Ngô Hiền và tên Hàn Hải Thẩm Tước vậy mà còn sống, Nhật Minh Giáo làm ăn quá tắc trách, dẫn đến hắn chọn lựa sai lầm, bây giờ bị tác động ảnh hưởng quá lớn.
Nếu sớm biết kết quả như thế, hắn Quách Hồ liền hôm đó sẽ quyết đóng kịch tới cùng, thử vận may liều chết với Nhật Minh Giáo...
Đi ra đến ngoài nông trường, Quách Hồ nhìn thấy không ít tuổi trẻ đệ tử của Điền gia đều tại dõng dạc thảo luận, bọn hắn đang bàn luận cái gì đó tai nạn, phảng phất giống như trận này tai nạn có thể cải biến vận mệnh của bọn hắn.
“Thiếu chủ, ngài không biết, ở Tây Trúc gần đây xuất hiện một cái Hắc Ám Yêu Nhân chuyên môn đi yểm bùa nhân tâm, mượn nhân mạng để phục vụ lợi ích gia tăng thực lực cho mình, lần gần nhất phát sinh sự tình, nghe đồn kinh động toàn bộ nửa bờ Tây Duy Vực”.
A Quế lẽo đẽo đến sau lưng Quách Hồ, dọc đường trở về Hàn Hải Đô Thành cũng là nghe qua không ít chuyện, lập tức mở miệng nói.
“Hầy dà, có thể đem dạng này không có gì sánh kịp thủ đoạn đem ra hủy đi sinh cơ của chục triệu dân một tòa thành, thiếu chủ, ngài nói xem, nếu kẻ kia mà mò tới Đơn Dương Thành, chẳng phải cả ngài cả ta gia môn quan họ đều lành ít dữ nhiều không?"
Quách Hồ nghe mà không hiểu, có hiểu cũng không muốn nghe. Chuyện chính mình còn lo chưa xong, đời nào lại rảnh rỗi đi nghĩ hộ người khác.
Dạng này thê thảm, chỗ nào cũng có, bọn hắn so với ta có thê thảm nhiều hơn hay không?
Đơn Dương thành cái gì, cha hắn Quách An quá lắm chỉ là mất đi tin tức một đứa con, có thể so với Quách Hồ chịu đựng? Hơn 20 năm nay, Quách Hồ có ngày nào không ăn chay niệm phật, à không, nói chính xác là ăn đồ thừa, đồ bẩn mà cầu độ ma quỷ, căn bản không có nửa điểm tâm tư rời đi khỏi Hàn Hải Đô Thành.
Hắn lo nghĩ cho mạng nhỏ của hắn, thỏa thuận với cả Nhật Minh Giáo, phất phơ sớm đã bán cha bán họ bán tổ tiên di huấn của nhà mình, quên mất mình là thiếu chủ của bá tánh trong Đơn Dương Thành.
“Bên Hàn Hải Điện có động tĩnh gì không?” Quách Hồ khoát tay một cái, vừa mở miệng đã đổi chủ đề của A Quế đang nói.
Thiếu niên A Quế tặc lưỡi một chút, sau đó thoáng ngó quanh quẩn chung quanh, xác định an toàn không có người dòm ngó theo dõi sau, mới thấp giọng trả lời: “Phía bên kia không có vấn đề, ta đã đem mọi chuyện cho nói xuống đúng như kế hoạch. Còn chuyện bọn hắn có tin hay không, cái này rất khó mà nói”.
Nhật Minh Giáo thời gian gần đây bị tập kích đánh thua liên tục trên nhiều vị trí trọng điểm then chốt đại lục thần hành, địa bàn đang dần dần bị thu hẹp lại, sắp sửa bị đánh văng khỏi Tây Giới và Đông Thổ thần châu, dạng này phần nào đó để Quách Hồ cảm thấy không còn an toàn khi lựa chọn chiến tuyến bên này nữa.
Mặt khác, những tưởng Phong Thanh Dương biến mất, tội lỗi giáng xuống trên đầu Hàn Hải Thẩm Tước của Hàn Hải Điện mới đúng, theo đáng lẽ Quỷ Cốc Tông sẽ về phe Nhật Minh Giáo. Nhưng không phải, Quỷ Cốc Tông đại sư huynh từ đầu chí cuối không hề có nửa điểm ý tứ xuất thủ hay điều tra, người trong thiên hạ không nhìn thấy hắn, chỉ đoán trừ hắn hầu như án binh bất động ở Thiên Vực.
Mà vị kia nhị sư huynh Chúc Di Sơn, đồng dạng thời gian gần đây cực ít xuất hiện, chủ yếu nếu có xuất hiện, liền chính là trảm tà ma ngoại đạo Nhật Minh Giáo bên này.
Có Quỷ Cốc Tông ủng hộ, Hàn Hải Điện và triều đình Thanh Vũ gọi là một cái bành trướng. Liền liền Điền gia đều đã bộc lộ chút do dự, không quá dám thể hiện lập trường về phe Nhật Minh Giáo nữa.
Quách Hồ muốn điên rồi.
Hắn thực sự muốn đổi phe, hắn muốn được cải tà quy chính.
Sa đọa tà đạo, xác thực là không có tương lai. Trở về chính đạo mới là con đường hoa hồng nhất lúc này.
Đáng tiếc, hắn bị giam lỏng nơi này, bị một tên Điền sứ chức vụ cực cao của Điền gia trực tiếp quản chế lấy, không cách nào rời khỏi hang ổ. Hơn nữa, coi như có muốn rời đi, đây là Hàn Hải Đô Thành, chỉ sợ Quách Hồ vừa bước ra ngoài, trực tiếp sẽ bị người của Hàn Hải Điện chém giết tại chỗ.
May mắn là vài năm trước, Quách Hồ có tình cờ đang khuân vác nguyên liệu vận lương cho Điền gia thì nhìn thấy A Quế tình cờ cũng xuất hiện ở đó.
Thật lòng mà nói, cũng không chắc có phải trùng hợp hay không, Quách Hồ chỉ cảm thấy bên trong có vài điểm mơ hồ không rõ ràng, nó rất cổ quái, giống như chuyện Phong Thanh Dương ngẫu nhiên biến mất vậy, đúng là sự việc nhìn bằng mắt nghe bằng tai thì nó diễn ra như thế, nhưng thực tế có phải như thế không thì có trời mới biết.
Quách Hồ trực giác phát triển tốt hơn lý trí, hắn không giải thích bằng lời được, nhưng trực giác mách bảo, chuyện này không đơn giản như bề ngoài.
Gác lại chuyện đó, Quách Hồ mấy năm trước bắt gặp A Quế, hắn mừng hết lớn, lập tức lén lút liên lạc A Quế, đem mọi chuyện từ từ bình tĩnh kể lại một cách bí mật, cả hai rất có tính kiên nhẫn chịu đựng, thẳng cho đến một ngày này, Quách Hồ tính toán kĩ càng xong xuôi, hắn mới để A Quế đi đến Hàn Hải Điện trụ sở ở Đơn Dương Thành để cầu cứu.
Đương nhiên, phải là Hàn Hải Điện ở Đơn Dương Thành thì mới được, ít nhất ở đó là địa bàn của cha hắn, Hàn Hải Điện dẫu sao muốn đánh chó cũng phải nể mặt chủ, bọn hắn khả năng lắng nghe cao hơn một chút, đồng thời ít xác suất vọng động một quyền đánh chết A Quế.
Hơn nữa, nếu là để cho A Quế trực tiếp đi đến tổng đàn ở Hàn Hải Đô Thành, vạn nhất gặp phải Ngô điện chủ Ngô Việt Hùng, lão cáo già kia sẽ chắc chắn có hoài nghi, thậm chí thủ pháp từ A Quế truy ra Quách Hồ đang trốn núp bên trong tòa thành của mình.
“Ngươi thời gian này đừng có ở bên cạnh ta nữa, sắm vai ăn mày cho tốt vào, tích cực đi dạo xung quanh Hàn Hải Điện để xem động tĩnh”. Quách Hồ nói ra.
“Tuân lệnh thiếu chủ”. A Quế không có cúi người xuống hành lễ vì sợ bị người ta nhìn thấy, chỉ một miệng nói qua loa như thế.
Giữa lúc này, có một đạo mờ nhạt hắc ám từ thân thể của A Quế âm thầm di chuyển lây nhiễm sang cho Quách Hồ, giống như bệnh dịch truyền nhiễm vậy, vô thanh vô tức.
Đến khi Quách Hồ nói thêm một câu sau, hắc ám vật chất đã hoàn toàn bám vào cơ thể của hắn rồi.
Đang nói chuyện, Quách Hồ và A Quế thấy một đám Điền gia đi qua đi lại nói rôm rả cái gì đó Nhật Minh Giáo chuẩn bị đổ bộ xuống Tây Giới truyền bá pháp môn.
Những tên này bị dụ hoặc nghe lời ngon ngọt của Nhật Minh Giáo, tại trong lời nói đã toát ra đối với loại lực lượng hắc ám này sùng kính cùng si mê.
Mỗi một người tu hành Duy Tâm đ*o quả đều ít nhiều từng thấy hoặc tự trải nghiệm bái sư trước cửa, Duy Tâm vô ngã, tu hành vô đạo thống khổ cùng gian nan đến cực hạn, cái này ai nấy đều công nhận.
Điền gia thực lực bình quân đầu người rất kém, thậm chí còn thấp hơn các tông môn, học viện trung bình ở trong Siêu Duy Thần Hành. Bọn hắn căn cốt cũng chỉ có dùng số lượng đè chết chất lượng, nhưng nói thực ra, khi gặp phải tuyệt đỉnh cái thế đại năng giả, đông đúc thì lại thế nào, coi như có thể đánh thắng bằng số đông, ngược lại cũng chẳng ai đủ dũng khí chạy lên mà đánh, nói không chừng bị đối phương hù cho một cái đã là ong vỡ tổ, thân ai nấy chạy.
Bây giờ lại có thế lực lớn nguyện ý đem hắc ám bí tịch cùng pháp môn công khai, cái này làm sao cũng sẽ dẫn tới rất nhiều người sóng triều nhập đâu, Điền gia thiếu nhất là học tập, nhất là loại hắc ám pháp môn này xác thực có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng lên thực lực của mình.
Quách Hồ nhìn xem những này dần dần tán đi thân ảnh lũ ăn mày, ánh mắt lại trở nên lăng lệ.
Hắn mở miệng khinh thường nói: “Lũ ngu xuẩn”
Theo hắc ám làm nô bộc, cuối cùng chỉ có trở về hắc ám. Chẳng lẽ các ngươi đã quên, Thần Mẫu Gaia đối với hắc ám chán ghét đến bậc nào.
Quách Hồ không thông minh, nhưng cũng không ngốc.
Hắn không nhìn thấy một con đường nào chiến thắng giành cho Nhật Minh Giáo cả.
...............
Đến trong đêm, hắc ám vật chất ban ngày theo trớ ấn truyền qua, ban đêm bắt đầu chuyển mình, biến hóa thành một cái trớ ấn nguyền rủa, khắc lên linh hồn người.
Quách Hồ có chút không cách nào ngủ.
Bên tai kiểu gì cũng sẽ truyền đến một chút tiếng kêu thảm thiết thê lương, giống như chính mình bị quăng đến một cái Tù Đảo, trên Tù Đảo là một mảnh hư vô huyết hải, vạn chúng điên cuồng chém giết tra tấn lẫn nhau vậy.
Quách Hồ biết đó cũng không phải huyễn tưởng, hắn mở đèn sợi đốt lên, vừa tính quan sát một chút thì phát hiện tại trong tinh thần Duy Tâm của hắn, bất thình lình xuất hiện cái không gì sánh được khổng lồ dấu ấn màu đỏ. Dấu ấn này hình thù tương tự như Nguyệt Thực vậy, Nguyệt Thực đỏ thẫm phát ra huyết quang như máu đem thế giới tinh thần của Quách Hồ trải qua một trận nguyền rủa hủ thực, đau đớn không gì sánh được.
Không dừng lại ở công kích thế giới tinh thần, đạo trớ ấn trên người Quách Hồ càng giống như một đường hầm hắc ám vậy.
Hắc ám vật chất len lỏi từ cơ thể hắn tuôn ra ngoài, tại đèn sáng hắt xuống cái bóng của Quách Hồ, cái bóng của hắn vậy mà từ từ dựng ngược lên, hóa thành một cái phản ảnh Quỷ Sát.