Ở thế giới ma pháp, người dẫn dắt Mạc Phàm chính là thiên phụ Chaos, Chaos tại thời đại viễn cổ trù tính tuy không nói là tất cả, nhưng ngược lại cũng phải đồng ý rằng rất nhiều thứ đã bị hắn bố cục sẵn thế cờ.
Thiên phú nhất giai song hệ, Tiểu Nê Thu, Đồ Đằng, Thiên Quốc, Thánh Thành, Linh Vĩ Quốc, Cổ Lão Vương, Sát Uyên, Thần Tường Vạn Lý Trường Thành, cuối cùng là dấu chấm hết ở cố sự Thanh Long, những thứ này ít nhiều đều có bàn tay của Chaos và hai vị thiên phụ còn lại trù tính.
Vậy ở Siêu Duy Vị Diện, lại là kẻ nào đây?
Hoặc là nói, chính mình kì thật cường đại đến mức, tự bản thân có thể âm thầm quản lý tốt vận mệnh của mình, nhưng mình vẫn luôn không ý thức được điều đó.
Đột nhiên, có một thanh âm dễ nghe vang lên bên tai Mạc Phàm.
“Chủ thượng, ta có lời này muốn nói, chẳng hạn chúng ta thử đổi một luồng suy nghĩ khác, ngài không thấy gần đây người chiếu cố ngài nhiều nhất là vị kia tiên tử Minh Nguyệt Thần Cơ sao?”
Người phát biểu chính là Trung Hồn Thần Hồn Lonna.
“Có ý gì?” Mạc Phàm hỏi lại.
Lonna cử chỉ lễ phép ở trong thế giới tinh thần của hắn, khoan thai đáp: “Minh Nguyệt Thần Cơ vì cái gì có thể đánh trọng thương, áp chế được Lãnh Hà Yêu Chủ đến cực hạn, vậy mà không vơ vét luôn đống đồ này đâu?”
Không đợi Mạc Phàm phản biện, nàng đã dịu dàng bổ sung: “Coi như không sử dụng được, đem về bán cũng nhất định thu về nguồn ngân sách khổng lồ. Chủ thượng, điểm này rất đáng quan tâm”.
Mạc Phàm hai con mắt nhấp nhấy mấy cái, lập tức kinh ngạc đến há hốc mồm.
Đến khi bắt đầu tập trung sắp xếp lại các dữ kiện theo thứ tự thời gian, Mạc Phàm liền lộ ra bộ dáng gật gù nói : “Ân, đúng là có chuyện như vậy”.
Xác thực lời của Lonna nói không phải là không có lý, người bình thường chỉ cần để ý một chút sẽ nhìn ra ngay, việc Mạc Phàm liên tục hưởng lợi từ Minh Nguyệt Thần Cơ liệu có phải quá ngẫu nhiên đến mức quá trùng hợp rồi hay không?
Từ lúc xuất hiện ở Cổ Thành, nàng ở trong phiên đấu giá nói là bán đồ, nhưng cân nhắc cẩn thận, càng giống là đem Huyền Tinh Hồn Châu bố trí vì Mạc Phàm an bài.
Lại tương tự như lần này đi đến Lãnh Hà Thung Lũng, tình cờ ngẫu nhiên, hay là có sự sắp đặt sẵn của Minh Nguyệt Thần Cơ đâu?
Hừm...
“Chẳng lẽ lại là..." Mạc Phàm nói thầm.
“Chủ thượng, ngài đã nghĩ ra manh mối gì sao?” Lãnh Liệp Vương hỏi.
“Ừ, có khả năng cả Huyền Tinh Hồn Châu lẫn cái này Thiên Hoàng hỏa mạch bên trong đã bị Minh Nguyệt Thần Cơ bỏ độc sao? Một thứ gì đó đại loại như ấn ký khôi lỗi, là nàng ngấm ngầm hạ độc ta chẳng hạn? Thực sự bố trí rất công phu”. Mạc Phàm một bộ đạo mạo tiên nhân vuốt cằm nói lời nói thấm thía.
“Độc, rốt cuộc là độc gì? Ngài trúng độc rồi?” Lãnh Liệp Vương sửng sốt hỏi tiếp.
“À, là độc tình. Nàng hắn đang bỏ tình dược vào mê luyến ta”. Mạc Phàm nghĩ đủ kiểu, chỉ cảm thấy lý do này đúng nhất.
Tự nhiên liên tưởng đến hai chữ ‘Độc Tình’ về sau, hắn bắt đầu tự cười một cái khoái chí, sau đó có cảm giác ớn lạnh lan tràn toàn thân, bàn tay bất tri bất giác xoa xoa vết xăm bị mờ dần trên cổ, không có cười nữa.
Vết xăm hình nụ hôn này, hắn không nhớ lúc nào mình đã xăm nó, chỉ là mỗi một ngày thức dậy, nó mờ dần mờ dần, ảm đạm như thể một hồi ký ức đang chậm rãi bị chìm vào quên lãng vậy.
Lãnh Liệp Vương: “...”
Tô Lộc: “...”
Lonna: “...”
Mạc Phàm không có cùng bọn hắn nói chuyện nữa, hắn cười cười nói một cái nửa đùa nửa thật để tự khích lệ tinh thần của mình và đồng bọn, nhưng kì thật, tất cả hồn cách của hắn đều minh bạch, nụ cười kia của hắn tuyệt đối thấm thía thâm bất khả trắc hơn bề ngoài rất nhiều.
Sau khi vòng xoáy hỏa diễm biến mất, Mạc Phàm cố ý xem xét mấy bức tường hang động chung quanh coi còn bỏ sót đồ vật gì nữa không, phát hiện không có gì về sau hắn mơi nương theo một đường phía trước đám người kia mà đuổi theo.
..........
“Bây giờ chúng ta đi đâu?" Nhàn Nhàn hỏi rằng.
“Hẳn là con đường bên phải, đường này có thể thông tới hướng khác của ngọn núi, từ nơi nào leo lên đỉnh núi sẽ an toàn hơn nhiều lắm”. Ngọc Hiền trả lời ngay lập tức, thái độ hoàn toàn không giống với trước kia nữa.
Nhìn thấy hung thần Tử Lộc đang đi song song với Nhàn Nhàn, bọn hắn có bị đánh chết cũng không dám làm càn.
Hơn hai giờ sau, đám người đi thẳng về phía trước khoảng chừng mấy dặm thì xuất hiện một cái động quật to lớn lọt vào tầm mắt.
Lúc đó phạm vi nhìn đột nhiên rộng mở và trong sáng hẳn lên, trong động quật có các loại nham thạch và hỏa diễm chiếu sáng vách đá lởm chởm, lâu lâu lại có ngọn lửa từ dưới đất phụt lên hình thành bẫy rập tương đối nguy hiểm. Toàn bộ động quật giống như là một căn phòng rộng lớn do nham thạch tạo thành.
Nhàn Nhàn đứng ở lối vào động quật, quét mắt nhìn một vòng động quật do thiên nhiên hình thành này, lặng lẽ cảm thụ làn sóng nhiệt ập tới, chẳng biết tại sao trong lòng nàng lại có cảm giác kỳ lạ.
Theo lý thuyết thì một cái hang động kiểu này hẳn là bảo địa của đám hỏa thú nào đó nữa thì mới đúng. Nhưng mà động quật này lại trống trải kỳ lạ, căn bản không có một bóng dáng sự sống nào. Đây chính là chuyện không hợp lý.
Vì sao động quật trước đó lít nha lít nhít như thế Liệt Diễm Tinh Linh và Nhiệt Sương Tinh Linh, nhưng động quật đằng sau thậm chí là không có khí tức của sinh mệnh?
Mạc Phàm sau đó nửa giờ tiếp theo liền trở lại, Nhàn Nhàn đem hết thảy mọi chuyện kỳ lạ nãy giờ kể cho hắn nghe.
“Ha ha, quá đúng lúc, không có một con yêu ma nào gây trở ngại, chúng ta có thể thông qua thuận lợi rồi”. Hình như đám người Nhật Minh Giáo không có suy nghĩ nhiều chuyện này, nhanh chóng dẫn đầu xuyên qua động quật trống trải.
Mạc Phàm và Nhàn Nhàn vẫn đứng ở cửa động chờ đợi đến khi bọn hắn đi tới một khoảng cách rất xa vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt hắn ngó chừng biểu hiện dễ đoán nhất là Ngọc Hiền, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
“Có một loại khả năng, trên núi có người đánh xuống”. Chốc lát sau, Mạc Phàm cho ra phán đoán đầu tiên của mình.
Đương nhiên, đây đơn thuần là logic chủ quan dựa trên tình huống đến xem, Mạc Phàm cũng không hề xác định.
Chỉ là, một mực trên đường lên núi tiếp nữa, thông qua bốn, năm cái cung đường không còn yêu ma nào, à không, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện đôi ba động quật có yêu ma, nhưng không quá mạnh, thậm chí so với của động Liệt Diễm Thiên Linh càng yếu hơn nhiều lắm.
Dạng này lập tức đánh gãy lập luận trước đó của Mạc Phàm.
Vì cái gì có động bị giết sạch đế khô héo sinh mệnh, cũng có động trống trải, thứ tự cũng không nhất quán, không liên tiếp như vậy?
Nhàn Nhàn đang đứng ở bên cạnh Mạc Phàm, nhìn thấy ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị cũng hơi giật mình, nhỏ giọng hỏi:
“Chủ thượng, chuyện gì vậy?”
“Tuy nghe hơi kỳ quái, nhưng ta đoán nhóm người này đã tới đây rồi”. Mạc Phàm nói với nàng.
“Bọn hắn đã tới nơi này?” Trên mặt Nhàn Nhàn lộ ra mấy phần nghi ngờ, không rõ vì sao Mạc Phàm lại có thể cho ra suy đoán như vậy.
Nếu là đến nơi này rồi, chẳng lẽ bọn hắn bỏ chạy thật nhanh thoát ly khỏi một động, sau đó giết sạch ở mấy cái động kế tiếp và rồi lại cứ bỏ chạy đi? Rất mâu thuẫn cùng vô lý a.
“Nhàn Nhàn, lưu ý sắc mặt bọn chúng”. Mạc Phàm trầm giọng nói.
Nhàn Nhàn lĩnh hội ý tứ của Mạc Phàm rất nhanh, chỉ khe khẽ gật đầu một cái.
“Các vị làm gì đó? Đi chậm vậy, mau lên chút, hoàn thành nhiệm vụ sớm thì tốt hơn, chúng ta phải dẫn dắt Lãnh Hà Yêu Chủ đuổi theo”. Tuân Đỗ quay đầu lại thấy Mạc Phàm và Nhàn Nhàn đi chậm quá liền mỉm cười toe toét lên giọng hối thúc.
Mạc Phầm và Nhàn Nhàn sau đó cũng bước nhanh lên theo phía sau bọn hắn.