Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1097: Cầm viên chính là pháp trường



..............

Thu Ly đại sư rốt cuộc mở miệng chất vấn ngược lại: “Đường tiểu giáo, ngươi tài cao bắc đẩu, tâm khí lại mưu mô giảo hoạt, ta kì thật không xứng đáng làm sư tôn của ngươi”.

“Một đời làm sư tôn, cả đời làm sư tôn, người chẳng lẽ không biết đến đạo lý này?” Đường Bá Hổ đối đáp trơn tru.

“Từ nãy giờ ngươi đối với ta có còn coi ta là sư tôn sao? Bàn tay của ta, còn không phải vì ngươi ám toán?” Thu Ly đại sư ngữ khí càng lúc càng lớn nói ra.

Đường Bá Hổ khẽ lắc đầu, phủ nhận tất cả: “Ngài nói thế oan cho ta quá, Trung Châu tai ương thảm họa hằng năm đối với nhân gian, ta vì cứu bá tánh theo đạo của ngài, ta cũng không có nhờ ngài cứu, là ngài chủ động vì cứu ta mà bị phế đi bàn tay, nhân quả thầy trò ở giữa nếu là duyên nghiệt, vì sao ngài còn muốn cứu, vì sao cứu xong lại trách tội ta?”

Thu Ly bị giọng điệu của Đường Bá Hổ làm cho tức giận đến trập trùng bộ ngực.

Rõ ràng là giảo biện phù phiếm thiên hạ. Đường Bá Hổ là kẻ đầu mối dụ nàng ra tay cứu hắn, đây chính là tuyệt đối không sai, chỉ là khi bị hỏi han đối chất như vậy, nàng cũng không có gì để tranh cãi được với hắn.

“Điện chủ Ngô Việt Hùng và Điện tôn Lạc Nhạn đến!” Có một lão bản phụng dưỡng cao giọng nói ra.

Trong lúc nhất thời chúng tân khách nhanh chóng đứng thành hai hàng, ầm ĩ cũng dần dần thu liễm lại, mọi người dần dần lui ra, chỉ chừa lại Đường Bá Hổ và Thu Ly đứng ở trung ương.

Tất cả mọi người đi lễ, mắt thấy Ngô điện chủ và Lạc Nhạn điện tôn hướng phía cái này đình đài bên trong đi tới. Bọn hắn mặt lộ mỉm cười, từng cái hướng đồng đạo gật đầu.

“Hai vị đang tranh cãi cái gì đâu?” Ngô Việt Hùng hơi không vui, ngày ăn mừng của con gái rượu, như thế nào muốn sinh sự nơi đây.

Đường Bá Hổ miệng lưỡi trời ban, cúi thấp xuống đầu hành lễ một cái, cười duyên nói: “À, thì ra là Ngô điện chủ, Lạc điện tôn, ta làm ồn ào rồi, thật đáng khiển trách. Chúng ta cố nhân lâu ngày gặp lại, ôn một chút chuyện cũ còn dang dở chưa nói xong”.

Lạc Nhạn không thèm nghe Đường Bá Hổ nói, hướng về phía Thu Ly hỏi: “Thu Ly đại sư, ngài tốt, bàn tay ngài thế nào rồi?”

Thu Ly gật đầu đối lại Lạc Nhạn cùng Ngô Việt Hùng, đồng thời ôn hòa nói: “Không có việc gì, ta bị mất đi căn cơ Họa Pháp, như Thần Ngữ văn pháp vẫn có thể miễn cưỡng viết ra, xem như không làm thất vọng Hoa Đà tổ tông”.

Ngô Hiền lúc này cũng dẫn đám người Mạc Phàm, Phong Thanh Dương đến, đột nhiên nhìn thấy Thu Ly đại sư, lập tức hiếu kỳ hỏi Phong Thanh Dương một câu:

“Thanh Dương ca, ta nghe nói ở Đông Châu gần đây có lời đồn, một vị nam thần Hoa Đà Thánh Tôn khác xuất thế mà phải không, gọi là cái gì đó Hoạ Tiên Lãng Khách? Không biết vị Họa Tiên đó so với Thu Ly a di thì như thế nào?”

Phong Thanh Dương thấp giọng nói: “Họa Tiên Lãng Khách ta có gặp qua một lần, nhất trụ thần bút, kỳ nghệ cực cao. Có lẽ so được với Thu Ly tiền bối ở thời kỳ đỉnh cao”.

“Oa, lợi hại như vậy”. Ngô Hiền kinh ngạc nói ra, kém chút phát ra âm thanh lớn.

Một bên Mạc Phàm không quan tâm mấy người bọn họ nói cái gì, chỉ là nhìn chằm chằm một màn chuyện hay này, trong lòng không khỏi âm thầm chấn động.

Thật giống như không phải trùng hợp.

Thật giống như hai người kia mâu thuẫn ở đây, cùng bị kéo đến yến tiệc này, chín phần mười là có bàn tay của Lạc Nhạn sắp xếp bên trong.

Lúc này Ngô Việt Hùng mở miệng nói: “Chuyện của hai vị cũng không phải là không có người biết. Đừng trách ta nhiều chuyện xen vào, không bằng để cho ta thay hai vị làm một cái chủ trì công đạo đi”.

Đường Bá Hổ hơi sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm vào Ngô điện chủ, khó hiểu thắc mắc: “Chủ trì công đạo? Ý của ngài là gì?”

Ngô Việt Hùng không hề do dự, nghĩ rất nhanh ra một cái giải pháp: “Văn pháp đối chương”.

Hắn giải thích: “Thu Ly đại sư là Hoa Đà Thánh Tôn thế hệ cũ, mặc dù đã mất đi lực lượng của mình, nhưng văn đối không phải vẫn còn dùng được sao? Điền nông Đường chủ lại là đệ tử cũ của Thu Ly, nổi tiếng là đạo quả Thi Hào Phong Ngữ, dùng lời văn đánh chết người. Đã như vậy thì nhân dịp sinh nhật con gái ta, hai người các ngươi thi với nhau thì thế nào?”

“Chỉ đối văn thi pháp hùng biện, không đối thực lực, hai người chưởng khống Thần Ngữ lên vách tường cho mọi người mở rộng tầm mắt. Nếu Thu Ly đại sư thắng, ta kiến nghị Điền nông Đường chủ cúi đầu tạ lỗi lão sư cũ của mình, nếu Điền nông Đường chủ may mắn chiến thắng, ta lại kiến nghị Thu Ly lão sư vì nể mặt ta, vì nể mặt đệ tử cũ của mình thành tài mà xí xóa ân oán, để hắn đạo tâm được giải vây, tương lai càng có thể phát triển”.

Mỗi một lời nói ra, Ngô Việt Hùng nói đến rất có trọng lượng, dù sao cũng là Điện chủ Hàn Hải Điện, càng là sử thi cấp cường giả. Phóng nhãn toàn bộ Siêu Duy Thần Hành, cái gọi là truyền thuyết sử thi, vĩnh viễn là một đời đại năng giả, là bậc vô song nhân vật, không ai được phép khinh nhờn.

Ở đình viện tất cả mọi người đều tán đồng, thành thành thật thật hi vọng cũng được xem tài nghệ của Hoa Đà thánh tôn.

Đường Bá Hổ mặt lộ mỉm cười, hướng Ngô Việt Hùng, Lạc Nhạn và Thu Ly thi lễ, tinh tướng nói: “Rất tốt, đã như vậy ta chỉ có thể cảm tạ Ngô điện chủ cho ta một cơ hội để có thể được ân sư tha cho quá khứ lỗi lầm cũ. Ta đối với nhan đề này của ngài, hoàn toàn không vấn đề gì, dẫu sao được đối đầu với ân sư thi thố, đâu cũng là một loại vinh hạnh chỉ dám cầu ước trong mơ”.

Thu Ly nghe những lời này mà cảm thấy buồn nôn. Nàng cũng không thèm chấp, càng không có việc gì phải kiêng dè tên bội bạc miệng lưỡi này.

Trực tiếp khoát tay áo một cái, mở miệng nói: “Có thể, nhưng ta mạn phép muốn hỏi, là thi thố ở đâu, Thần Ngữ giáng thế, không thể cứ như vậy dùng trên tường trắng khắc bài”.

Lạc Nhạn làm ra bộ dáng suy tư đáng gờm, sau đó hướng phía Ngô Việt Hùng nói: “Không lo, Hàn Hải Đô Thành của Ngô điện chủ có một không gian cấm chế Cầm Viên. Cái này hẳn sẽ là được phải không?”

Ngô Việt Hùng gật đầu, kì thật chính mình cũng là có một ý này.

“Cầm Viên?” Đường Bá Hổ và Thu Ly đồng thời giống nhau cùng hỏi.

“Một mực liền nghe nghe lời đồn cái này Cổ Vực Hàn Hải Đô Thành có một đại bảo vườn chính là cái này Cầm Viên, không biết có cái gì chỗ kỳ lạ, lần đầu tiên tới, còn xin Ngô điện chủ cùng Lạc điện tôn cho chúng ta giảng một chút lai lịch”. Đường Bá Hổ mở miệng nói ra.

“Cũng không có cái gì đặc biệt, mọi người chắc hẳn cũng từng nghe nói qua Không gian pháp thuật có thể mô bản lại một phần rất nhỏ rất nhỏ thiên địa tạo hóa?” Ngô Việt Hùng nói ra.

“Tự nhiên, giống như không gian trữ vật, nhưng là người sống cũng có thể đi vào. Nhật Minh Giáo Thú hồn sư tu luyện cũng chính là như thế đi”. Một vị đạo sư nói

“Đúng vậy, ở trong Cầm Viên là không gian có sự sống do Hàn Hải Điện nhiều năm nghiên cứu tích lũy hàng vạn năm mới sáng tạo ra, mặc dù kích cỡ không có quy mô lớn lắm, nhưng đại khái đủ cho một nửa tòa thành này lọt vào. Bên trong bày biện đủ loại hoa dược tề dược, thảo cầm các loại, hơn nữa, còn được ta bố trí rất nhiều thiên tài địa bảo chôn bên dưới, ôn dưỡng không khí cùng duy tâm linh khí phồn thịnh. Ngay tại trung tâm có một bức tường đá lớn ở giữa, thuận lợi cho mọi người tiến vào trong thi thố”. Ngô Việt Hùng đưa ra mấy lời nói.

“Đáng nể, rất đáng nể, Ngô điện chủ quả nhiên làm cho người ta bội phục”. Đường Bá Hổ nói.

Thu Ly một bên cũng chắp tay, không nghĩ tới Hàn Hải Điện giàu có như vậy.

Giữa lúc mọi người còn đang bởi vì thuật ngữ Cầm Viên cách tân thời đại kia mà nội tâm rung động.

Mạc Phàm chỉ là dùng tay ráng sức xoa xoa thái dương.

“Cái này hơi có nghe thấy. Không bằng nói, giống như trước đây ở thế giới ma pháp, chính mình một người cũng có thể bằng vào pháp môn không gian cấm chú sáng tạo ra được”.

Phản chiếu thiên không Thánh Thành, phản chiếu thiên không Ninh Bàn Tháp, Thánh Nguyên không gian – Phượng Hoàng thiên tích thần đảo, Hư Vô Đảo, Hải Lâu Sahara...

Ân, mấy cái đồ chơi này ở thế giới ma pháp, thật giống chính mình búng tay một cái liền có a, cũng không cần làm màu lớn như vậy.

Chúng tân khách nghe một chút, trên mặt đều lộ ra mấy phần mong đợi chi sắc.

Thế là mọi người bắt đầu hiếu kỳ cùng bị hấp dẫn mà đi theo điện chủ Ngô Việt Hùng tiến về phía không gian kết giới Cầm Viên. Truyện Hệ Thống

Hoa Đà đệ tử cùng đệ tử của Hoa Đà thi thố Thần Ngữ đại hào án văn, nghe nói là trên bàn tay có thể ở trong không khí viết ra nho nhã chữ nổi, sau đó đem chữ nổi làm binh khí.

Không cần nói cũng biết hoa lệ đến chừng nào!!!

Có thể, vừa vặn tiệc tối có một hồi, mọi người ung dung một bên vì Ngô Hiền cắt bánh thưởng trà, một bên chiêm ngưỡng lời bình một phen.

Bọn tiểu bối càng đối với cái này nhân gian Đại Hào chưa từng bao giờ được thấy qua. Nếu có thể xem xem, biết đâu lại lĩnh hội được nhiều thứ mà bình thường không bao giờ có cơ hội.

Tại dân gian có thật nhiều kỳ tài nghệ nhân, bọn hắn đều sẽ đem con của mình đưa đến bằng hữu, hoặc là những đại sư khác dưới trướng học tập, cũng không phải chính mình cái này làm cha cùng làm trưởng bối không thể dạy. Khoan đã, đoạn này nói sai, kì thật là không thể dạy, Cầm, Kỳ, Thi, Họa, thêm vào Y thuật là ngũ nhan đề mà chỉ có thiên tài dị bẩm mới có thể.

Mặc dù giỏi năm bộ môn này cũng không nhất định sẽ có thực lực cao hơn người khác. Nhưng chí ít, tâm lý sẽ được thành thục, não trái não phải phát triển, ra đường không bị tiểu nhân gạt đi.

Bất quá, coi như cưỡng ép học, cũng không thể thành tài.

Mọi người thường đối mặt con của mình luôn luôn hạ không được phần kia nao núng nhẫn tâm, hài tử nói chuyện khổ, liền đau lòng, bị thúc ép quá nặng, không chịu được khổ sẽ bình chướng đổ vỡ, đoán chừng có khả năng thắt cổ tự tử, nhảy trên đỉnh phù vân tự sát, ngược lại đem phần nhân quả trét táng lên đạo tâm nhân gia.

Bổn phận làm bậc mẫu thân phụ thân cái kia, luôn luôn muốn con cái tại cánh chim của chính mình bên dưới trưởng thành, chung quy là chịu không được sóng to gió lớn.

Giờ con cái có cơ hội được chứng kiến cái này trăm năm hiếm gặp Hoa Đà xuất thủ, dĩ nhiên là tuyệt đối lớn cơ hội, chỉ có thể cầu chứ không thể dám mong.

Đến kết giới đài, mọi người đứng ở ngoài, chỉ có Đường Bá Hổ và Thu Ly tiến vào bên trong Cầm Viên.

Từ bên ngoài nhìn, nguyên bản Mạc Phàm coi là Cầm Viên cái này chính là một cái địa đàn trồng cây cỏ địa phương, thuần túy là thưởng thức.

Có thể vào từ xa nhìn đến đằng sau, Mạc Phàm bằng thần thức cường đại lại phát hiện nơi này đều không đơn giản, bên trong có cực kỳ nhiều cấm chế cách âm, lại có nồng đậm hắc ám vật chất chưa có bị thi triển. Mạc Phàm sở dĩ nhận ra, bởi vì hắn chính là Tà Thần a, một nửa chính là hắc ám bản nguyên tôn xưng Hắc Ám Vương.

“Đây là tín hiệu?” Mạc Phàm sửng sốt.

Hắn lập tức nhìn qua Lạc Nhạn một cái.

Chỉ thấy vị này điện tôn yểu điệu thảo mai gật đầu.

Cầm Viên chính là chặng cuối cùng, đã sớm bị Hàn Hải Điện bố cục.

Đây chính là quan trường, là hắc ám nha môn?

Thi hào thử bút uyển chi phong...

Bút ngưng hạ pháp trảm quan tài.

Cái này tưởng rằng giai thoại viết mực Thần Ngữ nhận lại sư tôn, Đường Bá Hổ đoán chừng có chết cũng không nghĩ tới, ngày hôm nay hắn dừng bút, chính là bị tuần thiên Hàn Hải Thẩm Phán kết liễu cuộc đời.

..........................

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv