Lê Nam Phước càng kể càng lộ ra tiếu dung, nhưng hắn nhìn ra sắc mặt Mạc Phàm đã mất đi vẻ hào sảng hưng phấn ban đầu, thay vào đó là nhanh đen mười phần, nhất thời bị dọa cho lùi về sau.
Sát khí tỏa ra lẫm thiên như muốn chôn sống người khác.
Mạc Phàm xác thực đang rất u ám.
Nhưng hắn u ám phần này, cũng không phải bởi vì cảm thấy mình bị lừa tiền.
Mà chủ yếu là hắn phẫn nộ vì cái cách Hàn Hải Điện dám đối xử với sủng vật Thần Kiếm của thế giới ma pháp.
Cùng là đồng hương rời xa quê hương chạy nạn, cùng giống nhau mất ký ức hoàn cảnh, người ta bị mất ký ức các ngươi không tội nghiệp thương tâm thì thôi, lại còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn bạo hành cùng tra tấn, đem phần kia ký ức vĩnh viễn xóa bỏ.
Ngô Việt Hùng điện chủ phải không? Cẩn thận đừng để ta gặp mặt !!!
Nữ tôn điện chủ Lạc Nhạn cũng nhìn ra được biểu hiện bất thường của Mạc Phàm, tổ chức ngôn ngữ can thiệp: “Như vậy đi, Mạc Thẩm Thiếu, ngươi là chúng ta thành viên, nếu ngươi có lòng tin có thể thu phục được Khoáng Cổ Vĩnh Dạ Ma Kiếm, vậy thì chúng ta chỉ lấy ngươi 5 kim nguyên bảo làm phí cước, không cần phải trả ra 40 kim nguyên bảo”.
“Ta nắm chắc”. Một lúc sau, Mạc Phàm trầm ổn đáp lại.
“Ừm”. Lạc Nhạn nhẹ nhàng nói, trên tay phóng đến cho Mạc Phàm một cái phù ấn bằng vàng.
Đây là phép thuật của phù thủy ở Siêu Duy Vị Diện, Mạc Phàm đã thấy qua nhiều lần.
Này cũng không phải dạy hắn sử dụng làm sao, chỉ cần Mạc Phàm cảm thấy có thể thuần phục được cái kia Ma Kiếm, vậy thì trực tiếp đem phù ấn xóa bỏ cấm chế trên người nó ra.
Nếu như là người khác đối với Lạc Nhạn nói lời như vậy, nàng chỉ sợ đều muốn bĩu môi khinh thường, nhưng nói lời này chính là Mạc Phàm. Trên người Mạc Phàm, nàng là thấy tận mắt quá nhiều thần kỳ, mỗi một lần Mạc Phàm ra tay đều chưa bao giờ để nàng thất vọng qua.
Hơn nữa, nàng có một loại linh cảm đặc thù, Mạc Phàm từng nói hắn đồng dạng có chút chuyện bị quên béng không nhớ rõ được, chẳng lẽ lại cùng cái kia Thần Kiếm có trùng hợp có quan hệ?
Lạc Nhạn cũng từng nghe nói, Siêu Duy Vị Diện cách trở với các vị diện khác bằng tâm linh bình chướng, tại ngoại sinh vật tiến nhập về sau sẽ đồng loạt bị rút đi một đoạn ký ức.
Mà cái này ký ức nhiều hay ít, khó hay dễ trở lại, liền tính theo mức độ đánh giá nguy hại của túc chủ rồi, thẳng đến không ít quân cấp, sử thi cấp sinh vật vị diện khác từng tại trong quá khứ chết đi ở chuyến hành trình lịch luyện khôi phục trí nhớ của mình.
Đối chiếu từ những nghi ngờ này, Lạc Nhạn thú nhận, chính mình bắt đầu có chút nghi ngờ trường hợp của Mạc Phàm là giống nhau xuyên không.
“Mời phòng 405 vị đại nhân kia lên trước quảng trường thử nghiệm cơ hội tuần thú”. Phía dưới chủ tọa Nguyệt Thanh Y loa giọng nói ra.
Không hề nghi ngờ, bởi vì lời nói của Mạc Phàm ban nãy, cộng với đám thế lực lớn ‘biết khôn’ từ bỏ sớm, chỉ có một mình Mạc Phàm tham dự cạnh tranh.
Mạc Phàm mặc y phục của Hàn Hải Điện, đeo mặt nạ không lộ ra mặt của mình, toàn bộ khí tức đồng dạng đều bị Tử Lộc cho che đậy lại. Hắn thanh thoát di chuyển xuống, tiến đến đứng gần Nguyệt Thanh Y.
“Wyyy Wy ~~~~~~~”
Bỗng nhiên, đang bị giam cái kia Thần Kiếm cảm ứng được Mạc Phàm bước chân, nó lập tức bạo ngược ra một loại Vĩnh Dạ thôn phệ thế giới khí tức, từ trên khay giam cầm giữa đài lao đến, đã làm cho một đám gia nô đang không hiểu chuyện gì sợ mất mật.
Không chỉ bọn gia nô, liền cả Nguyệt Thanh Y cũng giật nảy mình, vội vội vàng vàng hướng Mạc Phàm sau lưng chạy về.
“Wyyy Wy ~~~~~~~”
Bị giam cầm giữa đài, Vạn Niên Ma Kiếm lập tức phóng xuất ra mấy đạo hắc quang lạnh lẽo, bọn chúng dày đặc xen lẫn thành một cái kiếm khí bén nhọn, dữ tợn muốn đem cái này phong ấn cho phá bỏ nhưng bất thành.
Có thể thấy được, nó đối với Mạc Phàm là càng so với trước đây những người khác phản ứng dồi dào mãnh liệt.
Mạc Phàm không có vội vã gì cả, cố ý chậm mấy bước.
Chờ đến những người khác lùi ra xa một chút về sau, hắn mới chậm rãi đi tới khu vực kia u tối bị phong ấn bởi dây xích lồng giam, ánh mắt nhìn chăm chú lên cái này đã từng chí cao vô thượng Thập Uyên Chúa Tể Vạn Niên Ma Kiếm...
“Nhớ ta không, Tiểu Dạ?” Mạc Phàm thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ nói ra.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Wyyy ~~~~~~~!” Vạn Niên Ma Kiếm giãy dụa, lung lay chưa từng có mãnh liệt, trực tiếp muốn phá nát cấm chế phong ấn trên người mình để tiến về bên cạnh Mạc Phàm.
Tiểu Dạ? Tiểu tử này trông không có như nó cùng tuế nguyệt dài dòng sâu xa sinh sống, nhưng dĩ nhiên dám gọi nó là Tiểu Dạ.
Thân lắm sao?
Nhưng vì sao nó lại không nhớ ra được cái gì?
Bất quá, Vạn Niên Ma Kiếm có một chỗ không thể phủ nhận.
Đối phương xác thực nhìn quen mắt!
Thậm chí, nó cảm giác tinh thần ý chí có một tia rung động vô cùng đặc thù với Mạc Phàm, phảng phất giống với cố nhân người thân ngàn vạn năm mới gặp lại.
Đáng chết, vì sao lại không nhớ ra a !!!
Mạc Phàm không có động tay động chân như những người trước đây muốn đoạt được Thần Kiếm, hắn thậm chí tay không tất sắt, một thân bày ra nhu hòa cùng vô hại bước đến sát bên Thần Kiếm thăm dò, cố ý hỏi một câu: “Nam Cực Vĩnh Dạ, một long một kiếm, một thiếu niên. Đã từng người thiếu niên đó cô độc cùng ngươi tại nơi lạnh lẽo nhất thế giới này kết bạn”.
“Tiểu Dạ, à không, ngươi là Thập Uyên Chúa Tể Vạn Niên Ma Kiếm, nhưng ngươi thích ta gọi ngươi là Tiểu Dạ. Ta tự là Mạc Phàm, ngươi cũng gọi ta Tiểu Phàm, phàm ở trong đêm, dạ ở ban ngày, dài dòng trong hàn băng chiếu cố”.
“Tiểu Dạ, lão bà ta gọi là Mục Ninh Tuyết, ừm, hấp tấp quá, ngươi còn nhớ tri kỉ Thanh Long của chúng ta hay không?”
Vạn Niên Ma Kiếm đang hô hấp không đều, nó bị lung lay, mỗi một thời khắc trong ký ức của nó đều giống như không có bạn vậy.
Nhưng làm sao những tên gọi kia lại mang đến cho nó ấm áp như vậy đâu?
Mục Ninh Tuyết... ân, có chút gợi nhớ hình băng cơ tuyết nữ, đã từng cùng nó có một đoạn cố sự không nhớ rõ.
Cái kia gọi là Thanh Long, vạn dặm thanh sắc thiên thanh phủ trời buông xuống!?
Vì cái quen thuộc dữ vậy...
Mà đỉnh điểm chính là hai chữ ‘Mạc Phàm’. Vạn Niên Ma Kiếm thậm chí chảy cả nước mắt, một bầu trời cảm xúc không phân rõ trắng đen kẻ thù hay đồng bạn, chỉ là làm nó run rẩy cảm xúc mãnh liệt, chỉ thế thôi.
Chấp niệm bao gồm oán niệm của Vạn Niên Ma Kiếm chính xác là đã bị Hàn Hải Điện ma diệt, ký ức của nó vĩnh viễn không bao giờ lấy lại được. Nhưng tận sâu trong những thời khắc cuối cùng nó nhớ được, nhớ được một phần trước khi quên tất cả những thứ còn lại, vừa vặn là có một cái đầu tóc ngân dị soái khí Mạc Phàm, một cái dài dòng vạn dăm Thanh Long, một cái thì như bạch dương thần kiếm, một cái Mục Ninh Tuyết.
Phải rồi, phải rồi, nó nhớ mang máng, hình như còn có một cái gì nữ nhân quyến rũ cầm kiếm bảo vệ nó, một cái bạch y thần nữ vì nó mà làm ra chữa trị...
Chẳng lẽ... chẳng lẽ hiện tại người trước mắt, đúng vậy chính là nó đã từng một thời đại kia đồng bạn cố nhân.
Vạn Niên Ma Kiếm là có tư duy riêng biệt.
Nó bị pháp tắc thế giới này rút đi ký ức, nó bị Hàn Hải Điện diệt luôn phần kia bị lấy đi ký ức để vĩnh viễn không trở lại, nói không chừng chính là bởi vì thế giới này sợ nó tìm về được chính mình những đồng bạn này.
Đồng bạn...!?
“Ta... ta đã bị mất ký ức, ngươi cho ta chút nhắc nhở, hoặc là ngươi để cho ta lại suy nghĩ một chút, ta đúng là nhìn ngươi quen mặt, có một tia thân tín”. Vạn Niên Ma Kiếm rốt cuộc truyền âm nói với.
Nó là cấp tạo hóa sinh vật, có linh hồn cùng huyết mạch rõ ràng, chẳng qua là hình thù Kiếm thôi, dĩ nhiên cùng Hồng Ma Hữu Kiếm khác biệt, Hồng Ma Hữu Kiếm chỉ là phục dụng bởi ý chí niệm của Seiddark, mặc dù về sau có thần hồn Nhật Nguyệt Thiên Sứ Azazel làm chủ đạo, nhưng như cũ vẫn không có khái niệm gì, ngoại trừ đánh nhau ra, cũng không có ký ức để bị mất, càng không có ngôn ngữ nhận thức.