Sợ rằng Mạc Phàm còn dị nghị khuất tất, Lạc Nhạn cố ý nhấn mạnh thêm một lần:
“Ta nói cũng không phải không tin tưởng bản lĩnh của ngươi, đồng dạng không có bởi vì quan hệ giữa các thế lực chúng ta. Chỉ là ta không hi vọng ngươi hi sinh uổng phí. Đông Ly hoàng cảnh Thái Ất Cao Kiệt ở một cảnh giới rất khác, 4 vạn năm trước, một mình hắn giẫm xuống giày vò cả Đông Châu, Tây Châu gần như không có đối thủ, có thể coi là độc cô cầu bại. Hiện tại càng không cần phải đi thăm dò người như hắn, có lời đồn rằng Cao Kiệt đã rất tiếp cận với thần thoại cảnh giới, đạt chí ít nửa bước Kinh Thế".
Nửa bước Kinh Thế Đế Hoàng?
Nghe nàng nói xong câu này, Mạc Phàm cũng cảm thấy mấy phần sửng sốt.
Tất nhiên, nhanh như vậy ở Siêu Duy Vị Diện va vào một cái tiệm cận Đế Hoàng cấp liền khiến hắn có chút chưa kịp thích ứng.
Tốt xấu cũng để mình chậm rãi bình thản khôi phục ký ức trước a.
Nhưng kì lạ là đó cũng không phải trọng điểm để Mạc Phàm chú ý.
Trên thực tế, thứ khiến hắn kinh ngạc chú ý nhất chính là bản thân nội tâm của mình.
Đến mức tại lúc biết vị kia Cao Kiệt đại khái là tiệm cận Đế Hoàng về sau, Mạc Phàm thế mà nội tâm như cũ bình yên sóng lặn, không có khơi gợn quá lớn.
Cũng không phải nói chính mình thật mạnh dẫn đến ngạo mạn tự tin thái quá, nhưng chủ yếu là Mạc Phàm dường như không cảm thấy có gánh nặng cùng sợ hãi gì ở trong lòng.
Phảng phất nửa bước Đế Hoàng cái chủng loại kia đã sớm không còn nằm trong ranh giới vĩnh viễn không thể chạm của Mạc Phàm, chờ hắn khôi phục tổng thể ma pháp, khả năng nửa bước Đế Hoàng đều sẽ bị chính mình tìm đến thử nghiệm hành hung.
Có lẽ, mục tiêu Cổ Nguyệt Đế là quá lớn, nó sớm trực tiếp ảnh hưởng đến động lực cho Mạc Phàm phấn đấu nhiều lắm.
Như Cao Kiệt mà cũng làm Mạc Phàm lùi bước động tâm, vậy thì thôi đi, đừng nói là cố gắng chống lại Cổ Nguyệt Đế, coi như dũng khí gặp mặt nhìn thẳng vào mắt đối phương hắn cũng sẽ không bao giờ dám.
Bất quá, Mạc Phàm trước tiên vẫn là qua loa gật đầu, tạm thời đồng ý với nữ tôn điện chủ.
Nhìn thấy sau đó Lạc Nhạn lắc lắc cái tay, để thị nữ Thố Vũ nói tiếp.
“Sắp tới Hàn Hải Điện hội họp, trên thực tế cũng không phải chỉ là Hàn Hải Điện nội bộ vấn đề, ngoài chúng ta ra còn sẽ có sứ giả triều đình Thanh Vũ Đế Quốc, có Nhật Minh Giáo, có thiên hạ Điền gia, đây chính là bốn thế lực lớn nhất ở địa phận nhân loại bên trong vị diện này... Chúng ta sẽ tổ chức dưới dạng yến tiệc đại lễ, nữ tôn điện chủ muốn đặc biệt cáo tri ngươi, ngươi nhất định phải đến cái này yến tiệc, càng cần được tinh chỉnh hành vi cẩn thận một chút”.
“Yến tiệc?”
Nghe Thố Vũ nói xong mấy lời này, Mạc Phàm trái lại cảm thấy mấy phần ẩn ý.
Mạc Phàm mặc dù không hiểu chuyện về các thế lực ở giữa nhiều lắm, nhưng chỉ cần nhắc đến ‘yến tiệc’ hai chữ này, tuyệt đối là có bên ngoài định mức cố sự.
Không thể có chuyện nữ tôn chí cao của Hàn Hải Điện gọi Mạc Phàm đến đây chỉ để dặn dò hành vi được, nếu nhắc là đại lễ, vậy thì hội họp thông thường cũng không cần trịnh trọng như vậy đích thân nàng nói, càng cũng không cần phải nói trước cho Mạc Phàm. Hắn nếu hành sự nông nỗi, lại như thế nào dám múa rìu trước mắt cùng lúc sáu vị điện chủ.
Chỉ có một loại khả năng duy nhất ---- yến tiệc là giả, bên ngoài bày biện đại lễ, bên trong hậu trường hắc màn có việc cần mượn tay của hắn gián tiếp làm việc.
Hơn nữa, Mạc Phàm cũng không cảm thấy Lạc Nhạn nhường cho mình cái kia Hồn Trang chỉ đơn thuần là tặng phẩm.
Bây giờ không nghi ngờ chính là nàng đang đối với hắn thăm dò mức độ nhạy bén, đến lúc trả nợ...
“Có nghi vấn gì không?” Lạc Nhạn nhận ra ánh mắt Mạc Phàm khác lạ, nhàn nhạt hỏi.
“Muốn ta bắt giữ, điều tra, cướp đồ vật, vẫn là đi ám sát người nào?” Mạc Phàm thở dài, thẳng thắn đi vào vấn đề ẩn ý.
Nhìn ra nụ cười trên môi Lạc Nhạn đã dần dần thay đổi, tư thế ngồi của nàng cũng sửa lại, lưng thẳng, ngẩng cao đầu về phía trước, làm ra bộ dáng chăm chú làm việc.
Lạc Nhạn nhìn qua thị nữ Nhàn Nhàn sau lưng Mạc Phàm một cái.
Mạc Phàm hiểu được tâm tư Lạc Nhạn, từ tốn trấn an: “Đừng lo lắng, nàng không làm việc cho Hàn Hải Điện, nàng là người của ta. Mà lại nữ tôn điện chủ, ngươi hẳn cũng không muốn ta dùng thân phận Hàn Hải Điện để tham gia vào đi”.
Lúc này thì Lạc Nhạn mới hài lòng, bắt đầu bộc bạch: “Nói chuyện với người thông minh chính là dễ dàng. Mạc Thẩm Tước đầu óc nhanh nhạy khiến tôn nữ cảm thấy có mấy phần hổ thẹn”.
Mạc Phàm cười, cũng không có trả lời câu này.
Lợi ích song phương, lẫn nhau sinh tồn đừng giẫm lên hắn là được! Nhưng nếu đi quá giới hạn, vậy thì thật khó nói.
“Mạc Thẩm Tước gia, tại yến tiệc chúng ta sẽ sắp xếp bố trí tất cả, nhưng động tác của ta dĩ nhiên sẽ có người dòm ngó cùng cảnh giác, thế nên ta mới cần mượn lực lượng của ngươi hành thích một đại nhân vật”. Lạc Nhạn vào đề nói ra.
“Đại nhân vật?” Mạc Phàm hỏi lại.
“Vâng, tứ đại thế lực bên trong có một thế lực dùng số lượng áp chế chất lượng, quân lực đông đảo vượt trội nhất, bọn hắn cắm rễ vào tất cả gia tộc, tông môn cũng như các thế lực khác, thiên hạ Điền gia, điền nông chủ Đường Bá Hổ”. Lạc Nhạn trả lời.
“Điền nông chủ Đường Bá Hổ?”
Tứ hải giai huynh đệ, khắp nơi đều là nhà, thiên hạ của Điền gia, ánh trăng soi đến nơi nào, nơi đó có Điền gia dấu chân. Mạc Phàm ít nhiều du lịch hơn 5 năm ở Siêu Duy Vị Diện, một chút kiến thức nền như vậy vẫn là biết.
Điền gia thật giống môn phái cái bang cái chủng loại kia tiểu thuyết võ hiệp, đại diện cho tầng lớp nông dân cùng nô lệ dưới đáy xã hội. Bọn hắn tập hợp lại một chỗ với nhau khởi nghĩa, trong vòng mấy ngàn năm gần đây liền hình thành một liên minh gắn kết đông đảo vô số giai cấp trong nhân dân, là một thế lực siêu khổng lồ ở Siêu Duy Vị Diện.
Mà Điền nông chủ vị trí, chính là một trong Nhị Tai có chức vụ cùng quyền lực thâu tóm cao nhất Điền gia, giết hắn chính là không khác gì tạo thành phạm trù ảnh hưởng toàn bộ thiên hạ.
“Được”. Mạc Phàm không có cái gì thắc mắc, chỉ là tùy hứng trả lời.
“Ngươi không hỏi ta vì sao muốn giết hắn sao?” Lạc Nhạn lười biếng ngả người ra sau ghế, miệng nhỏ hiếu kỳ hỏi.
“Không cần, cùng ta giải thích không quan hệ gì. Điện chủ ngài bố trí thiên la địa võng, để hắn cho ta liền được”. Mạc Phàm tự nhiên nói.
Nữ tôn điện chủ an bài như thế thì Mạc Phàm cũng không thể ý kiến, dù sao bây giờ thân hắn vẫn thuộc về Hàn Hải Điện, tốt xấu cũng cần nàng đến che mưa che nắng một đoạn thời gian.
Siêu Duy Vị Diện này Mạc Phàm cũng không có cái gì tình cảm, đã xưng là thế giới cường giả vi tôn, vậy hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, đóng vai tốt là được.
“Nếu không có chuyện gì sau đó, nữ tôn điện chủ, ta không làm phiền ngài an dưỡng”. Mạc Phàm nói ra.
Lời nói đi phía sau, hắn hướng nàng chắp tay trước ngực hành lễ một cái.
“Được, phong thư địa chỉ ngươi ra ngoài gặp thị nữ của ta lấy, trang phục yến tiệc cùng lễ vật cũng sẽ trao cho ngươi”. Lạc Nhạn cười tươi rói trả lời.
Sau đó, nàng cũng không quên dặn một chuyện khác: “Phải rồi Mạc Thẩm Tước, ngoài ra, ngươi cần chú ý, khả năng ở trong yến tiệc sẽ có một chút độc đoán thủ đoạn nhắm vào ngươi. Ta thì không có việc gì, nhưng năm vị điện chủ còn lại, bao quát trụ sở này Điện Chủ liền đối với ngươi tồn tại rất lớn thành kiến, nhất là khi tên tuổi của ngươi đã vượt qua hầu hết những thiếu chủ bên trong”.
Truyền kỳ của Mạc Phàm gần đây có thể xem như là chói sáng nhất trong Hàn Hải Điện suốt mấy ngàn năm qua, cộng thêm thân phận Hàn Hải Thẩm Tước Gia rất lớn, có quyền thẩm cung phán án, điều hành Sát Tự Đội để làm một chút bí mật sự kiện, quyền lực thậm chí so với đại nguyên lão còn mạnh hơn về mặt nào đó.
Vì lẽ đó, Mạc Phàm lại càng khiến người người nhà nhà ghen tỵ, chỉ nhiêu đó thôi đã tạo ra trong nội bộ thế lực sôi sục mâu thuẫn rồi. Tự nhiên sẽ có không ít cường giả đỉnh cao của Hàn Hải Điện vì muốn thanh danh đi lên, hoặc là có được chức vụ càng cao hơn sẽ đi khiêu chiến Mạc Phàm
Bất quá, tuyệt đại đa số chỉ là có tâm tư mà thôi, chưa chắc có người thực sự dám chính thức khiêu chiến Mạc Phàm. Ít nhất mấy tên tự nhận là không bằng cung chủ Hải Châu cũ, người từng bị Mạc Phàm đơn giản giày vò dưới gót chân, bọn hắn chỉ có thể dối trá khinh thường mấy câu, nhưng không dám chân chính phát thư khiêu chiến.
Tù Đảo Thánh Vương vẫn là Tù Đảo Thánh Vương, cuối cùng chỉ còn lại đám thiếu chủ tôn tử của mấy lão Điện Chủ mới có tư cách này, bọn hắn chỉ chờ đợi một thời cơ tốt để chính thức khiêu chiến mà thôi.
“Cảm tạ điện chủ nhắc nhở, tự ta sẽ có lo liệu”. Mạc Phàm chân thành nói.
“Ngay mai đại lễ đấu giá ở Cổ Thành hẳn là ngươi cũng sẽ đi, cái này đấu giá đồ vật cũng tính toán một chút, ta hoàn toàn không thể tác động”. Lạc Nhạn ngáp một cái rồi nói.
“Ừ”. Mạc Phàm gật đầu.
Lần này thì Lạc Nhạn đã không nói gì thêm, cặp mắt buồn ngủ nhìn xuống hồ cá, tiến vào trạng thái ôn dưỡng tinh thần như cũ.
Mạc Phàm nhìn qua vị kia thị nữ Thố Vũ rồi gật đầu một cái bái biệt, sau đó cùng Nhàn Nhàn rời khỏi gian phòng.