“Cũng tốt, có hai ngươi làm bạn đồng hành, thêm vào Bạch Dương Tà Kiếm sớm nhất thức tỉnh, cùng Tử Lộc chào hỏi một chút”. Mạc Phàm đang nằm nghỉ trên cánh đồng ở Nông Vực tưởng niệm lại, trò chuyện với Lonna và Lãnh Liệp Vương.
“Tử Lộc? chủ thượng, là ngài mới nhất nhân tuyển sao?”. Lonna cười duyên dáng hỏi một câu.
“Ân, Ngọc Diệm Kỳ Lân là sủng thú của ta ở thế giới này, được ta thuần hóa ở Tù Đảo một đoạn thời gian kia”. Mạc Phàm thản nhiên nói.
“Hí i ~~~”
Một bên nằm nghe được mà hí hửng, nhìn thấy một đầu toàn thân màu tím mị lực giống như thần thoại Tiên Lân hí dài i i một tiếng, phảng phất muốn cọ cọ cái mũi vào bụng Mạc Phàm.
Ngọc Diệm Kỳ Lân thuộc huyết mạch Phi Tuyết Tuần Lộc, hiền lành hòa ái, có sừng hưu cao quý màu xanh, bản thân sở hữu một cỗ trời sinh thiện cảm phảng phất luôn luôn để cho người ta không muốn làm tổn thương.
Sự thật đúng là như vậy, không phải hiển nhiên mà Ngọc Diệm Kỳ Lân là sinh vật duy nhất ở Hải Vực Tù Đảo không có một tia ma diệt sát ý nào trên người, đồng dạng chẳng ai đối với nó thù địch muốn cắn xé cả.
Từ những góc độ này xem xét, Mạc Phàm thu Kỳ Lân đồng dạng không có lý do gì đặc biệt cả, đơn giản chỉ là có hảo cảm, Tử Lộc như một đài hoa sen giữa bãi bùn máu tanh hôi bẩn, đẹp đẽ bắt mắt, tính tình hoạt bát, rất dễ tâm sự.
Nằm ngoài tính toán chính là, Ngọc Diệm Kỳ Lân có rất nhiều ưu điểm cứu sống Mạc Phàm. Tỷ như nhờ có nó thiện cảm thiên phú, quan hệ xã giao tốt với vạn linh, Mạc Phàm tuyến đường băng ngang Trung Châu thuận lợi hơn nhiều lắm, không gặp phải quá nhiều cường đại yêu đế ma chủ ra mặt làm khó.
Ngọc Diệm Kỳ Lân cũng có năng lực vô tung thao túng tốc độ địa mạnh, mang cảm giác nghịch thiên phi tuyết, băng xuyên mọi loại chướng ngại vật, nói không chừng Quân Vương cấp cũng không có khả năng so tốc độ chạy với nó.
“Vậy ra, nhà chúng ta có thêm một thành viên mới, Tử Lộc làm em út nha”. Lonna nâng lên bàn tay gãi gãi cầm cho Tử Lộc, một dạng sủng nịch tiểu tử mới này.
Trước đây ở Trung Châu thường xuyên vì bận rộn di chuyển liên tục, nàng cũng không có thời gian chào hỏi nó, bây giờ mới có thể.
Mạc Phàm ngã lưng nằm trên bãi cỏ cười cười, mặc cho Tử Lộc cùng Lonna và Lãnh Liệp Vương một phen giao tiếp với nhau.
Hắn nằm ở đó ngậm lên một cọng cỏ vào miệng suy tư, lần nữa có một loại lần nữa xuyên qua cảm giác.
Trước kia là từ Khoa Học Vị Diện bắt đầu chân ướt chân ráo xuyên đến Ma Pháp Vị Diện, lại từ Ma Pháp Vị Diện sống một cuộc đời pháp sư nơi đấy hung hăng giẫm thế mà đi, bây giờ lại từ nơi đấy tiến về Siêu Duy Vị Diện.
Nhân sinh là một chặng đường hành trình.
Đó là có một cái quá trình tiến lên tuần tự. Tuy Mạc Phàm chỉ có thể nhớ ra một chút rất vụn vặt các tình tiết trong ký ức, nhưng hắn cảm thấy sự tuần tự này kì thật càng giống như là lặp lại một lần, chính mình tựa hồ đang nằm mơ, phát hiện thực tế giống như một hiện tượng Déjà Vu như thế, để cho hắn cảm thấy quen thuộc.
Mộng sao?
Lại nói đứng lên, chính mình vì sao không nhớ rõ trong giấc mộng đó phát sinh sự tình.
Chính mình ở thế giới ma pháp rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
Tại sao lại buồn như vậy, tại sao lại có nhiều tia chua xót cùng thương cảm.
Cảm giác giống như là một loại cay đắng nhân sinh, thậm chí quãng thời gian đó để Mạc Phàm cảm giác là kiếp trước của mình hành trình.
Chẳng qua là người ở trong giấc mộng đó, hết lần này tới lần khác hiện tại hắn không nhớ gì cả.
Chỉ có gần nhất mấy lần ngày gần đây ở cạnh Tử Lộc nhiều hơn, trong lĩnh vực ôn nhu của nó được ngủ ngon an tĩnh, trong mộng thỉnh thoảng sẽ hiện lên một chút thế giới ma pháp kinh lịch hình ảnh...
Một hình ảnh đầu tiên bị hắn muốn xa lánh nhất là cảnh tượng chua xót bi ai, một lệ cảnh vô cùng thương tâm chứng kiến một giọt nước mắt chảy vào trái tim mình, để Mạc Phàm ngay cả trong khi ngủ cũng phải hoen mi đổ lệ.
Một hình ảnh thứ hai là thiên thần bé nhỏ đang trong vòng tay của một cái đẹp tuyệt trần băng ngọc nữ nhân và một cái khác thanh tịnh cao cao tại thượng thần nữ.
Mạc Phàm nhận ra cả ba người này, Tiểu Thiên Hy, Mục Ninh Tuyết, Diệp Tâm Hạ, này chính là gia đình nhỏ của hắn.
Hình ảnh thứ ba, hắn nhìn thấy một cái bóng đen chìa tay ra cứu vớt mình thoát khỏi Luyện Ngục, hắn lúc đó đã gào thét khóc trong bất lực, cảm giác quay cuồng muốn phá hủy toàn bộ thế giới.
Hắn cũng mơ hồ nhớ đến một vị sủng nhi hỏa tinh linh hay nằm ở sau gáy mình, nhớ đến một tôn ngạo thế thú cưỡi cùng trấn thủ cổng nhà, nhớ đến một cái sâu sắc mà thành thục xà nữ hóa người, một cái không có tuổi thơ cực kỳ bất hạnh bác sĩ tinh linh...
Hắn có một người cha, cũng có một người mẹ tội nghiệp...
Mặc dù cụ thể là cái gì không nhớ rõ, nhưng loại này cảm giác sẽ ở sau khi tỉnh lại vẫn như cũ quanh quẩn trong lòng.
Rốt cuộc, vì cái gì ta phải đến Siêu Duy Vị Diện?
Chính mình đến cùng ở Thế Giới Ma Pháp và Thế Giới Khoa Học đã xảy ra chuyện gì?
Làm sao lại kinh điển mất trí nhớ a...
Hiện tại lập tức kéo lên một cái lớn như vậy thế giới phóng đại, tốt xấu lão thiên gia cũng nên để cho mình một chút manh mối khôi phục ký ức a, nhỡ đâu thế giới này có người quen biết thân tín của hắn, Mạc Phàm giẫm nhầm thì lại đau khổ lắm.
Dù sao hắn cũng có một tia xác định trong lòng.
Chính mình hẳn là thế giới ma pháp vô địch tịch mịch pháp sư, chủ yếu là lần gần nhất sau khi nghe Lonna và Lãnh Liệp Vương kể một chút sự tình về ma pháp, Mạc Phàm bỗng nhiên có loại kia lão tử cùng dàn lão bà vô địch thiên hạ cảm giác càng phát ra mãnh liệt.
Đây cũng là nguyên nhân lần đầu rớt xuống Siêu Duy Vị Diện, khi có một đám tặc nhân chà đạp Mạc Phàm, hùng hồn phát biểu cái thế giới này là cường giả vi tôn được mạnh yếu thua vân vân, Mạc Phàm nội tâm nghe như thế cũng không có gợn sóng quá lớn, ngược lại còn kích phát dây thần kinh huy hoàng chiến thần trong người, lại muốn giẫm thế giới này một lần.
Mạc Phàm thở dài, dừng lại mấy suy nghĩ này.
Thôi được rồi, vẫn là từ từ thong thả, nếu là mình chủ động tìm đến thế giới này, vậy nhất định mình sẽ có tính toán cẩn thận, cứ việc chờ đợi thôi, đến đâu hay đến đó.
................
................
Cổ Vực cách Tây Hành La Vực cũng không xa, La Vực thuộc về chi nhánh của Hàn Hải Điện ở Tây Châu, hơn nữa một phần năm tòa thành bên trong Cổ Vực là do Hàn Hải Điện chấp chưởng. Mặc dù Cổ Vực là địa bàn chính của Nguyệt gia, nhưng so sánh với thế lực của Hàn Hải Điện dĩ nhiên vẫn ở trạng thái thấp hơn một bậc.
Bây giờ điện chủ cùng thiếu chủ của Hàn Hải Điện đến Cổ Vực hội họp, gia chủ Nguyệt gia hiển nhiên là phải đích thân tiếp đãi, nghênh đón vào trong phủ thành chủ.
Phủ thành chủ.
Trong một trang viện xa hoa.
“Nữ tôn điện chủ, Hàn Hải Thẩm Tước Gia của chúng ta vừa mới một trận đại náo oanh thiên Đông Châu, cao điệu khiến người ta khiếp sợ nha.” Một thiếp thân thị nữ nhẹ nhàng nói với nữ điện chủ.
“Ừ”. Lạc Nhạn chỉ gật đầu một cái.
Nàng hồi tưởng lại hình ảnh gần 5 năm trước đây, chính mình ngồi ở boong tàu đón gió biển thổi tạt vào mặt, đột nhiên nhìn thấy một thanh niên cô thế cùng ánh mắt buồn tẻ một mình đánh bại đám cường giả tông môn khác, hắn dùng sát khí lãnh tanh của mình bừng bừng chém giết từng người một, tạo ra một tràng máu nhuộm bến Đông Châu.
Nàng là chỉ huy sắp xếp cả tràng chiến dịch đó, nhưng bị Mạc Phàm một người đến phá hoại.
Không còn cách nào khác, Lạc Nhạn chỉ có thể trực tiếp kết thúc Mạc Phàm.
Lực lượng Mạc Phàm lúc đó dĩ nhiên không chịu nổi một đòn của nàng, nhanh chóng bị đánh bất tỉnh, không có nửa điểm cơ hội hoàn lưu. Mạc Phàm thậm chí còn chưa kịp triệu hoán ra Bạch Dương Tà Kiếm cứu nguy.
Trên thực tế, nàng lúc đó đã có ý định trực tiếp giết chết Mạc Phàm.
Chỉ là không biết vì cái gì, nàng cảm giác được người này sẽ có một tia cơ hội càng tiến xa hơn nữa, cho nên liền ném hắn tới Tù Đảo, coi như để xuống một cái ân điển.
Cá chép hóa rồng có thành công hay không, muốn nhìn tạo phúc của hắn.
Kết quả như thế nào thì nàng đã được kiểm chứng, nháy mắt mấy năm trôi qua, hắn thực sự lột xác thành Tù Đảo Thánh Vương, đạt được kỳ ngộ ở Tù Đảo, phát triển ra tới cái thành tựu này.
Cuộc chiến ở Đông Châu nửa năm trước cứ việc bị Sát Tự đội phong bế lại, nhưng trong nội vụ Hàn Hải Điện vẫn là truyền đi xa, sớm lan đến tai nữ tôn điện chủ.
Lạc Nhạn thường xuyên xuất hành ngao du xử lý một số sự tình ở Hàn Hải Điện, vì thế rất nhiều cận thân thị vệ không có ngày nghỉ. Lần này Mạc Phàm cũng được mời gọi triệu tập đến hội họp với nội dung quan trọng.
Việc này cũng để cho trong lòng Lạc Nhạn có một điểm hiếu kỳ.
“Ánh mắt khi đó của hắn, thực sự rất có thần, không giống như những người ta đã từng gặp”. Lạc Nhạn trầm tư nói một câu.
“Nữ tôn, ngài vừa nói gì?” Thị nữ cung kính dò hỏi, cho rằng nữ tôn điện chủ định phân phó gì đó.
“Không có gì”. Lạc Nhạn lắc đầu không nói gì nữa, hồi lâu sau mới chậm rãi đứng lên từ từ cởi bỏ lớp y phục lụa mỏng bên ngoài, bước vào trong bồn tắm tỏa hương hoa ấm áp.
Rèm cửa phủ hoa văn trong suốt, ánh trăng lung linh chiếu xuống làm thân ảnh nàng như ẩn như hiện, những đường con hấp dẫn mê người khó lòng kháng cự.