Phủ Trúc Anh trước cổng chính.
Cả đám người gia nô lẫn hộ pháp các đại đình Nguyệt Gia đang tập trung vây quanh lại một người đứng giữa, người này không ai khác chính là Triệu Mãn Duyên.
Triệu Mãn Duyên tư thái vân đạm phong khinh, lạnh nhạt đứng ở trước cửa, ánh mắt ngắm nhìn Trúc Anh phủ đại môn.
Giống như là tại tính toán, cái này gia tộc có bao nhiêu hùng mạnh.
Giàu thì xác định không bằng Triệu Mãn Duyên. Không nói đến những năm gần đây Triệu Sắc Tông kinh doanh buôn người, vận lương buôn bán thuốc phiện gặp được quá nhiều đại cát đại lợi, ở dưới tầng đáy xã hội ngầm tích trữ tiền mặt kinh khủng hiếm ai sánh nổi, chỉ riêng việc Triệu Mãn Duyên đào mộ thu lại vô số tài nguyên tồn kho cách đây 50 vạn năm của Côn Bằng thôi cũng đủ sức đè chết toàn bộ gia tộc ở Bắc Phương rồi. Tài nguyên lãnh địa của nữ chúa Côn Bằng, chính là một chữ “KHỦNG”.
Chỉ là, dùng tiền nếu giải quyết được tất cả liền không đúng.
Siêu Duy Vị Diện, cường giả vi tôn, nắm đấm to mới chắc ăn chiến thắng.
Hắn bây giờ nói muốn thu đồ, không biết cái này một trong tam đại gia tộc Thanh Vũ Đế Quốc có chịu hay không đáp ứng chứ.
Nếu không lại mượn cái kia thuật ngụy trang của Côn tiểu thư đến lắc lư một chút?
Dù sao Triệu Mãn Duyên sử dụng cái này yêu thuật, khí tức sẽ tăng vọt đến vô địch quân vương, thậm chí vô địch quân vương ngưỡng phía trên, nếu là lắc lư một chút, hẳn là có thể thành công đi.
Lần trước trên núi Trác Sơn sử dụng hơi thở vô địch Quân Vương đã làm cho tiểu tử Trần Phong sợ mất mật, cũng chính là một chiêu cáo mượn oai hùm này.
Triệu Mãn Duyên linh hồn tương thông nữ chúa Côn Bằng, chần chừ có nên hay không kích hoạt ngụy trạng năng lực đặc thù.
Đây một cái tuyệt kĩ năng lực, tựa như đồ giả một dạng, có thể trong nháy mắt đem khí tức hơi thở của Triệu Mãn Duyên phát huy tới ngưỡng vượt qua chính mình, thậm chí vượt qua cả nữ chúa Côn Bằng một đoạn.
Đương nhiên, đó chỉ đơn thuần là khí tức, là kĩ năng giả, không phải chân chính bản lĩnh thực sự. Kĩ năng giả khí tức này là một thủ đoạn ép đáy hòm của nữ chúa Côn Bằng, giữ tính mạng nàng trong vô số trận chiến thời kỳ thái cổ ở Siêu Duy Vị Diện.
Bất quá, Triệu Mãn Duyên luôn cảm giác làm như thế không tốt lắm. Chính mình không có thực sự đạt đến cường đại như thế năng lực, thời đại tân tiến đi lên, xã hội truyền thông thay đổi, một khi ngụy trang đội lốt da hổ quá nhiều, tự nhiên sẽ có miệng đời soi mói, tự nhiên sẽ thành tin đồn, mà tin đồn thì luôn cảm giác sẽ xảy ra chuyện.
Nếu thực sự tin đồn lây lan đến cái nào sử thi cấp chân chính, hoặc thậm chí rảnh rỗi sinh nông nỗi thần thoại cấp Đế Hoàng muốn diệt trừ mầm họa, vậy thì thật tìm đến phiền phức.
Nhưng mặt khác, nếu là không dùng kĩ năng này, thật là làm sao thu đồ ? ? ?
“Không đúng, mình bản thân cũng rất mạnh a, làm sao lại có cảm giác tự ti hạ thấp bản thân như vậy. Là tự mình sức lực có thể...” Triệu Mãn Duyên tay chắp sau lưng, thầm thủ thỉ trong lòng.
Không tới bước đường cùng, không chơi chiêu cuối.
Nghĩ đến cái này, Triệu Mãn Duyên không khỏi nhìn thoáng qua sau lưng quan lớn thu đất triều đình, đánh cho một cái ngôn ngữ tín hiệu.
“Các ngươi yên ổn ở phía sau, đợi đến khi đối phương nhất quyết không giao ra người, làm một điểm uy áp niêm phong phủ Trúc Anh, tháo dỡ Nguyệt Gia phù ấn xuống”.
Nghe đến lời này, cái kia quan đất đai Phong Đô kinh ngạc một chút.
Hắn rất muốn trình lên cấp trên hỏi, cái này Triệu Sắc Tông tông chủ rốt cuộc là lai lịch gì.
Nguyệt Gia nhất mạch mặc dù ở Đông Châu chứ không phải Bắc Phương, nhưng phàm là một phần lãnh địa Nguyệt Gia gia tộc, đều không ít đại tông môn liên minh cũng không dám tranh địa bàn. Người này mặt sau có quan hệ với triều đình, vung tiền một cái đủ để cho quan trên vì hắn điều động nhân lực đến đây chế tài khu đất Nguyệt gia ở phường Trần Lạc.
Quan thành Phong Đô gật đầu, lùi về sau dặn dò binh sĩ, một mực đứng ở cửa lớn phía ngoài chờ đợi.
Triệu Mãn Duyên đợi không bao lâu, chỉ tầm 10 phút, từng âm thanh cách cách cách vang lên.
Đúng lúc này, từ bên trong đình viện Nguyệt Thanh Y cùng Diệp Mộng A thanh thoát đi ra ngoài.
Gia nô giới thiệu sơ bộ, đi bên trái áo lông vĩ dữ dằn biểu cảm là tiểu thư Nguyệt Thanh Y, đi bên phải áo trắng là kiếm tôn Diệp Mộng A.
Nguyệt Thanh Y trước tiên khoát tay cho lui bộ hạ bao vây Triệu Mãn Duyên, sau đó tỉ mỉ quan sát, trừng trừng nhìn xem cái này kẻ khiêu khích Nguyệt Gia.
Ngoài ý muốn chính là, nàng vừa thấy thân ảnh tiêu dật tuấn tú của Triệu Mãn Duyên, đôi đồng tử bị dán dính vào khí chất thánh nhân thoát tục của hắn, con mắt tròn hoe ngơ ngác, linh hồn hoàn toàn là giật bắn, trái tim nhỏ bé không kìm được đập thình thịch, lập tức quay sang nắm chặt tay Diệp Mộng A.
“Tỷ, hắn... cái kia khí chất là sao? Hắn... người này là thần minh giáng thế sao, có cảm giác tiên khí lồng lộn”. Nguyệt Thanh Y thấp giọng, trong tông giọng không giấu mấy phần hồi hộp nói.
Điệu bộ nàng bây giờ, rõ ràng cùng cách đây chục phút thái độ chán ghét kẻ gây chuyện hoàn toàn khác biệt, rất giống với hình ảnh fan gặp thần tượng.
Triệu Mãn Duyên cũng lưu ý biểu cảm có mấy phần thái quá của Nguyệt Thanh Y, nhưng hắn chỉ là chắp tay sau lưng, đạo mạo đứng thẳng lưng coi việc đó là chuyện thường.
Cũng chẳng trách được nàng, Triệu Mãn Duyên có thực vật tiên linh sinh mệnh, có Côn Bằng nữ chúa tẩy lễ khí chất, hắn bây giờ đổi mới siêu thoát phàm nhân mất rồi, gọi là một cái vô địch nhan trị, phất phơ cốt cách thánh nhân, nam nữ đều có thể mê luyến.
Nữ nhân tuổi thanh xuân ở trước mặt hắn nếu như là không biểu cảm sinh động như vậy, thế mới bất thường!
Chỉ là... không phải Nguyệt Thanh Y, cái kia đi bên cạnh nàng lập tức để cho Triệu Mãn Duyên khẽ kinh ngạc.
Triệu Mãn Duyên nghe giới thiệu qua, không cần hỏi cũng biết là người mà hắn định thu đồ đệ ---- kiếm tôn Diệp Mộng A.
Nàng không những không để ý hắn, chỉ là so với những người khác liếc sơ một cái lâu hơn vài giây, sau đó hoàn toàn bỏ xó.
Còn về phần Triệu Mãn Duyên, hắn mả cha kém chút muốn chuyển từ thu đồ sang hỏi cưới.
Nếu không phải bởi vì hắn một lòng muốn chinh phục cầu đột phá cảnh giới cao hơn, sợ hãi kinh động đến Côn Bằng nữ chúa điều kiện, sợ rằng chính mình đạo tâm lung lay do dự sẽ làm chậm tiến độ phế đi đồ đệ, kéo theo một loạt biến cố không ổn ập đến, hắn thực sự có một chút tâm tư a...
Bất quá, ngay cả một chút tâm tư tơ tưởng mỏng manh đó còn lại cuối cùng cũng bị Diệp Mộng A đánh cho gãy.
Nàng băng lãnh đưa cho Triệu Mãn Duyên một vòng ánh mắt, lăng lệ mà dứt khoát bỏ ngay ý định khinh y phạm tiết lễ kia đi, tựa hồ có một luồng kiếm khí vô hình kề vào yết hầu của hắn, trực tiếp nói thẳng: “Cút, ngươi ngay từ vòng gửi xe đã bị loại”.
Triệu Mãn Duyên là người có nhãn kình tơ duyên rất tốt, vừa nhìn thấy Diệp Mộng A, hắn đã ý thức được nàng nội tâm có ý trung nhân, có người tình rồi.
Mặc dù Triệu Mãn Duyên cũng không phải là loại tốt lành kiêng dè hoa đã có chủ, nhưng trong tình huống hiện tại, tại đôi đồng tử sắc như kiếm nhãn của nàng trùng điệp dứt khoát lãnh ý, Triệu Mãn Duyên vẫn là nguyện ý bỏ cuộc.
Không phải vì ý tứ cái gì cả, hắn hiểu rõ một chuyện, người này tuyệt đối lả không dành cho hắn.
Vẫn là đề cập thu đồ đi.
Nói gì thì nói, thu đồ liền không quan hệ.
Thu đồ là nhiệm vụ, là ích lợi của mình, hắn như thế nào muốn từ bỏ?
Vị kia Nguyệt gia lão thái công vuốt râu đứng ra làm chủ trì, mở miệng lên tiếng: “Triệu tông chủ, người ngươi muốn tìm đã đến, ngươi trước tiên có thể thoái lui quân triều đình, sau đó chúng ta tiếp tục bàn bạc”.
Nghe ra được, giọng nói lão nhân này đối với Triệu Mãn Duyên vẫn còn nhất định bất mãn.
“Không thành vấn đề, các người lùi ra ngoài 30 dặm đợi lệnh”.
Triệu Mãn Duyên hất tay xua đuổi đám người Phong Đô, căn bản liền không để ý.
Gặp phòng trà đã mở, lão nhân ra chỉ thị để mọi người lui ra ngoài, trong phòng trà còn mỗi Nguyệt Thanh Y, Diệp Mộng A cùng lão thái tổ tự mình đón tiếp Triệu Mãn Duyên, hai tên hộ pháp đắc lực Đế cấp đứng ở bên cạnh lão. Ngoài phòng canh gác, có 10 cái vương cấp thị vệ nữa, trong nháy mắt để toàn bộ Trúc Anh biệt phủ chìm trong một loại trùng điệp mãnh liệt khí tức.
Việc này liên can đến Trúc Anh phủ, lão thái tổ tự nhiên là quản, nhưng đồng thời việc này lại cũng có liên quan đến Diệp Mộng A, Diệp Mộng A xưa nay lão không quản được, cuối cùng chỉ có thể ở một bên lặng im nghe ngóng rồi tùy cơ ứng biến.
Nguyệt gia có hay không có Diệp Mộng A không thành vấn đề, mấy thế hệ ở kinh thành vẫn là sống tốt, không nhất thiết vì nàng chống lại lệnh quan triều đình.
Trong thâm tâm lão, đáng hận nhất kẻ khi không lại kiếm chuyện là Triệu Mãn Duyên.
Không có quan triều đình chống lưng, lão dùng thực lực đăng đỉnh Đế cấp của mình, liên thủ thêm mấy tên thị vệ hộ pháp, còn có Diệp Mộng A, không tin không đem cái này hỗn đản Triệu tông chủ cho đánh chết.
Nhưng đáng tiếc, triều đình thâu đất lại là câu chuyện khác, Nguyệt gia và Triều đình đế quốc vốn dĩ xưa nay cũng không quá thân thiện, từ chuyện này bị xé lớn ra, Nguyệt gia chỉ có hại chứ không có lợi.