[ Về xe đạp 2]
Bicycle không công khai tên thật với bên ngoài.
Nhưng không thể ngăn cản nổi việc ngày đầu tiên cậu bé ra đời đã chễm chệ ngồi trên bảng hotserch với tiêu đề “Con trai của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ tên là xe đạp”.
*
[Về dư luận]
Đối với nhân vật của công chúng mà nói, nhận được sự tung hê và bị mắng chỉ cách nhau đúng một bước.
Trên thực tế, fan hâm mộ chân chính và antifan chiếm phần rất nhỏ, còn lại là phần lớn quần chúng hóng thị chẳng liên quan.
Trong phần lớn cư dân mạng đều chỉ đang hóng hớt, tuy không phải gió lớn thổi bên nào thì rạp về bên đó, nhưng không có lập trường cố định nào, cơ bản đều là mỗi đợt bóc phốt là một lập trường. Lần trước vẫn còn “Giống tình yêu bình dị này thật tốt”, lần sau đã có thể “Đừng diễn nữa được không phiền thật”.
Fan hâm mộ dựa vào ý tốt của cá nhân tưởng tượng về nghệ sĩ, còn antifan sẽ dùng ác ý lớn nhất hắt nước bẩn lên nghệ sĩ. Người qua đường sẽ dùng tâm trạng gần đây nhất của mình để phán xét nghệ sĩ.
Lập trường của mọi người không giống nhau, quan điểm cũng không.
Cho nên Thẩm Hà và Thẩm Trĩ chẳng hề để tâm tới chuyện này.
Cho dù buổi sáng bị phe đối thủ mua bài marketing bôi đen thực lực, vu khống tác phong cá nhân, bọn họ vẫn nhẹ nhàng dùng bữa sáng cùng nhau. Thẩm Trĩ đang ăn vằn thắn, Thẩm Hà đang khuấy bát yến mạch hoa quả.
Trợ lý ở bên ngoài chia sẻ lịch trình cho bọn họ.
Tiểu Thu xử lý mọi chuyện khá nhanh, đang đợi Long Nhật làm xong. Cô ấy kìm lòng không đậu lướt xem điện thoại, thở dài nói: “Em đúng là không hiểu nổi. Trước kia lúc chị và anh Thẩm PR, thì bọn họ đều áu áu kêu ngọt. Sao bây giờ hai người nghiêm túc yêu đương, bọn họ lại đồng loạt khóc tang thế này? Rốt cuộc là em có vấn đề, hay là thế giới này có vấn đề vậy?”
Long Nhật ngẩng đầu, cợt nhả trả lời: “Vì thông tin không cùng đẳng cấp. Hơn nữa, nghệ thuật cao hơn đời sống, vậy nên mọi người đã có thiện thực vẫn đi thưởng thức điện ảnh truyền hình thì hơn.”
Thẩm Hà đứng dậy, bé con trai từ chiếc nôi lên: “Hôm nay em có sắp xếp gì?”
“Đi học, thể hình.” Thẩm Trĩ nhìn đôi mắt long lanh của con trai, gương mặt bất chợt nở nụ cười. Trước khi đứng dậy cô nhớ tới gì đó, bổ sung thêm, “Đừng quên hôn lễ của Tôn Mộng Gia vào buổi tối.”
Hiển nhiên Thẩm Hà không nhớ gì, nhưng vẫn nói: “Vậy đưa con trai sang chỗ má Tập trước đã. Lúc nào thì đón em được?”
Chồng sau của Tôn Mộng Gia cũng từng ly hôn, bản chất tương đồng. Lúc đưa thiệp mời, bản thân cô ta cũng rất thẳng thắn: “Mọi người cứ coi như đến làm quen với đối tác hợp tác thương nghiệp.”
Sau đó năn nỉ Thẩm Trĩ: “Có thể đưa xe đạp tới không?”
Thẩm Trĩ mỉm cười, im lặng không lên tiếng.
Đương nhiên cô biết Tôn Mộng Gia muốn mượn cơ hội con trai của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ lộ mặt để tăng nhiệt độ cho hôn lễ của mình.
Âu Dương Sanh không buồn nói lịch sự gì: “Sao cậu không nằm mở đi?”
May mà Tôn Mộng Gia không cưỡng cầu: “Được rồi mà, tớ cũng chỉ hỏi thôi. Nhớ tới đấy.”
Lễ phục của Thẩm Hà rất hợp với anh. Mỗi lần nhìn thấy, Thẩm Trĩ đều kìm lòng không đậu động chân động tay, sửa sang lại cổ áo, hoặc là nhìn xem kẹp cà vạt là nhãn hiệu gì, cuối cùng âm thầm cảm khái, có một ông xã vui tai vui mắt thế này cũng không tồi.
Kết quả một giây sau bị Thẩm Hà hỏi: “Vừa rồi em đang mắng thầm anh đúng không?”
Cô lạnh lùng tặng cho anh một ánh mắt sắc như dao, còn chưa mở miệng, đã bị người ta dùng sức kéo sang. Thẩm Hà ôm chặt lấy eo cô, lúc cúi đầu xuống, trong đôi mắt tràn ngập ý cười sắc xảo.
Nụ hôn cái ôm của anh mang ý tứ cảnh cáo. Nhưng cô đã kéo cà vạt của anh, không để anh dễ dàng thoát thân.
Quấn quýt lấy nhau có mà tách rời.
Thẩm Trĩ ngửa ra phía sau, xương bả vai đụng vào bình hoa trên giá sách. Thẩm Hà lập tức đưa tay ra, lúc này mới tránh khỏi được cảnh vỡ nát.
Thế nhưng, nước và bó hoa cắm trong bình vẫn tung tóe đầy trên đất. Vậy nên cuối cùng, Đinh Nghiêu Thải đang gọi điện thoại bước vào thì trông thấy hai vợ chồng mặc lễ phục đang cúi người lau sàn nhà.
Rời khỏi sân bay, ngồi cùng với Âu Dương Sanh trên chiếc xe đưa đón khách mời, Thẩm Trĩ buồn chán hỏi nhân viên công tác: “Sao lại tổ chức ở trong nước?”
Đối phương cung kính nói: “Vốn dĩ là phải ra nước ngoài.”
Sau đó không nói thêm gì nữa.
Âu Dương Sanh uống trà hoa quả được tài trợ, âm thầm kéo tay Thẩm Trĩ qua nói: “Hình như Tôn Mộng Gia muốn đi Hawaii, kết quả là bị người nhà đằng trai khinh bỉ không thôi, cuối cùng là qua loa cho xong chuyện.”
Thẩm Trĩ không hiểu nổi chuỗi khinh thường của những người có tiền này, vậy nên chỉ hờ hững nói một câu: “Hawaii cũng khá tốt mà.”
Thực ra công việc chủ yếu cũng chỉ là chụp ảnh chung.
Người cầm thiệp mời đều là những nhân vật xã hội có ảnh hưởng nhất định, mọi người đều có thể mở rộng mạng lưới xã giao. Cũng có người bên truyền thông liên tục đăng tải thông tin ra ngoài.
Chỉ riêng một tấm ảnh của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ, đã có thể khiến cư dân mạng đọc hiểu được rất nhiều tin tức.
Bọn họ không khoác tay.
Một bộ phận người lập tức kêu gào “Chứng thực ly hôn”
Tấm tiếp theo lại khoác tay.
Đám người vừa rồi tiếp tục gào lên “Tuyệt đối là làm màu”
Trong tình huống khi chưa đạt được thừa nhận chân thực, quả thực Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đã từng thỏa thuận ly hôn.
Cho dù, dụng ý và hiệu quả của vụ ly hôn của bọn họ không nằm trong phạm vi hiểu biết của đa số người, thậm chí có thể nói là đi ngược lại với thường thức của số đông. Nhưng có những chuyện chỉ có hai người họ mới biết được.
*
[Về Thẩm Hà]
Bố của Thẩm Hà chẳng tự hiểu lấy về vẻ ngoài xuất sắc hơn người của mình. Tuy nói ra thì rất kì quặc, thế nhưng ông ta thực sự không biết vẻ ngoài của mình xuất chúng, chỉ phóng túng theo bản tâm, ngược xuôi vô định giữa những người phụ nữ.
Vì không làm tổn thương tới người nào, ông ta không cần nghĩ ngợ mà chấp nhận yêu cầu của bọn họ.
Thế nhưng vì thế mà tổn thương càng nhiều người hơn.
Cho dù là khi chết đi, vẫn còn có nữ nhân viên ở nhà tang lễ khẽ cảm thán, đúng là người đàn ông đẹp trai.
Thẩm Hà chưa từng bị bố mình mắng chửi, động chân tay thì càng không cần nói. Bố anh không hề quản thúc anh. Sau khi chuyển ra khỏi nhà mẹ kế, anh cúp học đi làm thêm ở tiệm tạp hóa. Mấy thầy giáo tìm hiểu tình hình, sau đó bàn bạc với hiệu trưởng, cuối cùng quyết định cho anh vào ở truong trường, chi phí ăn uống cũng do trường học chịu trách nhiệm. Quê hương của anh chẳng phải là thành thị phát triển gì, nhân khẩu rất cố định, chẳng có chuyện gì gọi là bí mật cả.
Tình huống của Thẩm Hà, mọi người đều biết.
Nhưng những tình huống bắt nạt như trong phim điện ảnh, truyền hình không hề xảy ra. Mà mọi người cảm thấy anh cố tình tách biệt với thế giới.
Chẳng qua, những cô gái trước kia ôm lòng mến mộ với anh đã biết khó mà lui.
Chỉ bởi vì điều kiện kinh tế, khi thi vào trường nghệ thuật, Thẩm Hà chỉ ghi danh hai trường. Một là học viện hí kịch sau này anh theo học, một trường khác là trường đại học không giới hạn lượng tuyển sinh.
Lúc nhập học, anh mượn tiền của mẹ kế và thầy giáo trong trường, quãng thời gian học đại học làm đơn xin học bổng. Cát xê nhận phim không cao, phần lớn đều dùng để bù đắp vào chỗ hao hụt và cảm ơn giáo viên.
Cái đêm thuê phòng với Thẩm Trĩ, trên người Thẩm Hà chẳng còn bao nhiêu tiền. Cho dù chỉ là nhà khách 52 tệ một đêm, mọi họ cũng chia đều mỗi người một nửa.
Lần thứ hai gặp lại, anh nhận ra Thẩm Trĩ.
Không cần đến những câu thoại chua muốn rụng răng, nói thực lòng, nguyên nhân khiến Thẩm Hà còn nhớ cô chỉ có một. Cô đẹp.
Sau đó lớp họ chơi trò thử thách mạo hiểm và lời nói thật lòng, Thẩm Hà bị hỏi câu cảm thấy ai ở chỗ này xinh đẹp nhất, anh nhìn quanh một lượt, không lên tiếng chỉ vào hướng của Thẩm Trĩ. Thế nhưng thứ nhất là số lần anh chơi không nhiều, thứ hai là do Thẩm Trĩ quá đẹp, hành vi như vậy luôn được người ta hiểu thành đánh lá bài an tàn, khiến mọi người xuýt xoa.
Tuy là ngoài lề, nhưng đáng để nhắc tới chính là, Thẩm Trĩ chơi trò chơi cực kì mạnh bạo, không hề chọn lời thật lòng, mà toàn bộ đều chọn mạo hiểm. Mà sinh viên ngành biểu diễn chơi vô cùng cởi mở, cho nên cũng có một lần bị bắt ngồi lên đùi của một bạn nam.
Khi ấy cô hơi say rượu, ngược xuôi lượn một vòng. Đám con trai đều ngưng thở chờ đợi, đang do dự không quyết, Thẩm Trĩ chỉ cảm thấy bị kéo một phát, sau đó ngồi thẳng xuống, đối diện với gương mặt không hề gợn sóng của Thẩm Hà.
Mọi người uống đến mức say mèm.
Thẩm Hà đứng dậy, tiện thể cũng đỡ Thẩm Trĩ lên.
“Được rồi, tới lượt sau được chưa?” Anh nói, “Mấy người chậm quá thể.”
Còn nhớ khi ấy Âu Dương Sanh mắng anh “Gấp gì chứ” “Đún glà người không có ánh mắt” “Sau này đừng gọi cậu ta chơi cùng nữa”.
Dựa theo thành tích, Thẩm Trĩ là sinh viên xuất sắc, Thẩm Hà xếp hạng chót.
Thế nhưng, Thẩm Hà chẳng hề có tự giác của sinh viên học kém nào.
Nhưng hễ Thẩm Trĩ đứng nơi đầu sóng ngọn gió, những người khác đang nhiệt tình thảo luận, Thẩm Hà luôn nói một câu trúng phóc phát biểu quan điểm cá nhân.
Khiến mọi người đều nghĩ rằng, anh luôn có thể giúp đỡ cô.
Sau này bọn họ kết hôn rồi.
Có những lúc Thẩm Hà cảm thấy người phụ nữ Thẩm Trĩ này thật phiền phức, có lúc lại thấy cô vô cùng chu đáo. Sau đó trong nhiều năm ấy, anh có một suy nghĩ chưa từng thay đổi chính là____Cô là người thích hợp để kết hôn nhất, có thể buộc cùng Thẩm Trĩ đúng là giống như trúng vé số 5 triệu tệ.
Nói đến vé số, năm nhất đại học thi thoảng Thẩm Hà cũng mua. Thậm chí còn mượn tivi của giáo viên hướng dẫn để xem kết quả xổ số. Nhưng anh chẳng trúng lần nào.
Mãi đến sau khi kết hôn anh mới bắt đầu tin tưởng định luật bảo toàn vận may.
Nếu mọi người muốn biết từ khi nào anh bắt đầu yêu cô, vậy chắc chắn phải thất vọng rồi. Bởi vì chuyện yêu đương này, Thẩm Hà chưa từng đi sâu vào cân nhắc. Cho nên tới cũng rất bất ngờ.
Có lẽ vào khoảng thời gian quay phim [Khối u], Thẩm Trĩ tới thăm đoàn phim. Anh dựa theo kịch bản và yêu cầu của đạo diễn nước mắt như mưa.
Sau khi quay một cảnh là ok, anh cũng không bị gọi quay bù, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Hà nhìn thấy Thẩm Trĩ trong dòng người xuôi ngược.
Vì diễn xuất của anh khiến nhiều người xúc động. Thế nhưng, anh lại bị dao động bởi nước mắt của cô.
Nước mắt của Thẩm Trĩ rơi tí tách.
Cô tưởng rằng anh không nhìn thấy, vậy nên mau chóng lau đi, sau đó khẽ vỗ tay cổ vũ cho anh.
Vì khoảng cách quá xa, không nghe thấy giọng nói của cô, cho nên, kí ức của anh vào giây phút ấy vĩnh viên tĩnh lặng.
Trước kia, bọn họ đều cho rằng đóng phim là toàn bộ trong cuộc đời.
Thẩm Hà chưa từng nghĩ sẽ có đứa con của riêng mình.
Ban đầu tại sao bố anh lại đối xử với anh như thế? Liệu có phải anh cũng không có thiên phú làm chồng làm cha không? Thẩm Hà không chỉ nghĩ như vậy một lần.
Thẩm Trĩ giúp anh thoát khỏi vận mệnh như vậy.
Cung sống với cô, anh luôn vô thức chú ý đến cô. Trong trái tim Thẩm Hà, Thẩm Trĩ luôn được ưu tiên trước bản thân anh. Chỉ cần Thẩm Trĩ có mặt, anh sẽ rất khó chuyển lực chú ý sang những thứ khác.
Thẩm Hà luôn có thói quen gọi Thẩm Trĩ bằng những danh xưng “Bà xã” “Thẩm Trĩ” “Cô Thẩm Trĩ” và “Bà Thẩm”. Dạo này chẳng rõ anh nhận được kích bản gì, cũng bắt đầu dùng “Vợ ơi”.
Thẩm Trĩ rất phiền anh như thế.
Nhưng anh lại thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô rất đáng yêu.
Hôm ấy anh tắm rửa cho bicycle, dỗ ngủ, sau đó ra ngoài lau mồ hôi hỏi Thẩm Trĩ: “Em nói xem con trai biết gọi bố trước hay gọi mẹ trước?”
Không phải bất đắc dĩ, không trong tình huống bắt buộc, bọn họ sẽ không nhờ người ngoài chăm sóc con trai. Thế nhưng bicycle không có ông bà nội chăm sóc, quả thực là thiếu nhân thủ. Quãng thời gian mới đầu, mọi chuyện rối tung lên. May mà người làm bố đã trở thành chuyên gia của chuyên gia, miệt mài khổ học, rất nhanh còn chuyên nghiệp hơn người làm mẹ.
Thẩm Trĩ vừa đọc kịch bản vừa trả lời: “Đương nhiên là mẹ roiof.”
Thẩm Hà khiêu khích: “Thế nhưng dạo này anh ở cùng con nhiều hơn đấy.”
“Vậy thì có gì chứ,” Thẩm Trĩ nói, “Anh dạy con gọi “Mẹ ơi” chẳng phải được rồi sao.”
Hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, mãi sau, cô ngẩng đầu lên, trông thấy anh đang thậm thụt nhịn cười. Thẩm Trĩ không nhịn nổi cho một đấm qua. Vị trí nơi trái tim của anh trúng của cô một đấm, nhưng anh nói: “Vợ à, anh yêu chết cái mô mình tư duy không coi anh ra gì này của em.”
Bỗng chốc cô bị chọc cười: “Anh bị cuồng chịu ngược à?”
“Chúng ta như nhau thôi.” Anh đứng dậy, vò tung mái tóc cô lên.
Sau khi chương trình talkshow của Thẩm Hà kết thúc được một năm, đài truyền hình liên lạc với studio quyết định ghi hình mùa ba.
Trong quá trình ghi hình tập đầu, anh tự giới thiệu, sau đó bị tổ tiết mục hỏi đến vấn đề cá nhân.
Vấn đề chính là anh cho rằng vận may của bản thân mình ra sao.
Khung cảnh trắng đen rõ ràng.
Thẩm Hà suy nghĩ một lúc lâu, anh nói: “Thực ra vận may của tôi có liên quan tới vợ mình.”
“Trước kia khá tồi tệ, thực sự chẳng tốt chút nào. Nhưng sau khi kết hôn với Thẩm Trĩ thì đổi vận đó.” Anh nói xong, dùng một tay chậm rãi vuốt ve phần hổ khẩu của bàn tay kia. Thẩm Hà ngẩng đầu lên, nhìn vào ống kính quen thuộc nói, “Không phải là nói sau khi ở cùng cô ấy toàn là chuyện tốt___Điều này chắc chắn là không thể. Nhưng quan trọng là, nếu cô ấy có mặt, những chuyện tồi tệ đến mức nào đi nữa cũng sẽ không hỏng bét như vậy. Bởi vì cân nhắc tới cô ấy, chắc chắn tôi sẽ lập tức vực dậy, nghĩ biện pháp để giải quyết. Vì không thể khiến cô ấy đau lòng, vậy nên tôi không dám chán nản quá lâu. Chỉ cần ở bên cạnh cô ấy.”
*Phần hổ khẩu: là vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ.