Khi Thẩm Hà tới bệnh viện, bước trên lối đi riêng lên lầu vào phòng VIP. Trương Giang Nam đã nghỉ ngơi rồi, sư mẫu và Trương Thanh Nguyệt cũng ở đây. Anh bước tới, chào hỏi mọi người, sau đó tìm hiểu tình hình với bác sỹ.
“Đã không sao rồi.” Sư mẫu nói.
Thẩm Hà gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Vậy thì tốt.”
Anh đề nghị mọi người đi nghỉ ngơi trước, những việc còn lại thì để anh và trợ lý của thầy lo liệu.
Nhưng sư mẫu kiên quyết lắc đầu: “Lúc này đây làm sao có thể yên tâm được chứ? Ở bên cạnh ông ấy mới khiến cô yên tâm nghỉ ngơi được.”
Thẩm Hà nghĩ ngợi, bất chợt cảm thấy cũng không phải không thể hiểu được.
Cuối cùng, anh nói: “Vậy đàn chị về trước đi.”
Đến lúc này, Trương Thanh Nguyệt cũng nói: “Không cần đâu. Mẹ ơi ít nhất thì cũng phải ăn chút gì chứ.” Nói xong xoay người ra ngoài.
Sư mẫu lo lắng không yên, cuối cùng vẫn nắm lấy tay Thẩm Hà.
“Tiểu Thẩm, hay là cậu đi theo đi. Gần đây Thanh Nguyệt gặp phải một số chuyện, lúc này vốn đã phiền não không thôi, lỡ như chứng trầm cảm lại tái phát….”
“Mẹ.” Trương Thanh Nguyệt thả chậm bước chân, lúc này quay đầu lại, khẽ khàng ngăn không cho mẹ mình nói tiếp nữa.
“Cô không cần quá lo lắng đâu. Mọi người đều biết rồi, ngày mai Thẩm Trĩ cũng sẽ qua đây. Thầy Trương sẽ không sao cả.” Thẩm Hà nói, “Em ra ngoài rồi vào ngay.”
Anh không chú ý tới ánh mắt chớp nháy của Trương Thanh Nguyệt.
Cô ta thở dài nói: “Cảm ơn cậu.”
Thẩm Hà đã biến mất sau cánh cửa phòng bệnh.
Đã từng trong vườn trường đại học, nghe nói Trương Thanh Nguyệt tới rồi, những nam sinh đến vây xem như ong vỡ tổ, đông nghìn nghịt.
Lúc ấy, Thẩm Hà không phải một người trong số họ. Cũng không phải anh cao sang hơn người khác, chỉ là động một cái bị thông báo phê bình, dựa vào thiên vị của thầy cô mới không bị đúp, hàng ngày đã quen với việc đi con đường của riêng mình.
Khi bạn cùng lớp nói rằng ai có thể hẹn được Trương Thanh Nguyệt thì người nào đó sẽ làm bài tập giúp, anh chẳng nghĩ ngợi đã đồng ý rồi. Rất nhiều người đang chờ đợi anh thất bại quay về, quả thực Trương Thanh Nguyệt cũng đã từ chối rất nhiều lần. Nhưng rốt cuộc Thẩm Hà cũng chẳng phải người bình thường, việc mà anh chắc chắn phải làm thì rất khó thay đổi.
Cuối cùng, Trương Thanh Nguyệt mang theo nụ cười hơn người đồng ý.
Sau đó, phát hiện anh mời cô ta tới nhà ăn trong trường thì phẫn nộ rời khỏi.
Nếu như cứ phải truy cứu tới cùng, Thẩm Hà cũng chẳng làm sai cái gì, Trương Thanh Nguyệt ghét bỏ nhà ăn của học viện điện ảnh không đủ đẳng cấp cũng chẳng có gì sai. Cô ta phất ống tay áo trở về quỹ đạo sinh hoạt thường ngày, anh vứt hết mọi thứ ra sau đầu, bài tập cuối kì chẳng cần vất vả cũng lấy được hạng ưu. Chuyện này nên kết thúc viên mãn ở đây.
Chỉ đáng tiếc rằng lòng người là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này.
Ngay lúc này đây, Trương Thanh Nguyệt đuổi theo ra ngoài.
Tiếng thở dài của cô ta hòa vào trong gió, Thẩm Hà đang gửi địa chỉ bãi đậu xe cho người đại diện. Trong việc quan tâm đến người khác này, chẳng phải là sở trường của anh, nhất là quan tâm đến phụ nữ.
Vậy nên im lặng nửa ngày, cuối cùng chẳng nói ra được câu gì hết.
Hành lang trống trải rất yên ắng, có lẽ là ảnh hưởng bởi bầu không khí, bỗng Trương Thanh Nguyệt mở miệng.
Cô ta nói: “Thẩm Hà, cậu sẽ để ý chuyện tôi liên lụy cậu không?”
Có vài giây, Thẩm Hà cảm thấy khó hiểu.
Anh nói sự thật: “Cô không liên lụy nổi tôi.”
Vậm mệnh của bọn họ cũng chẳng liên kết với nhau.
Nghe thấy câu này, ánh nước trong mắt Trương Thanh Nguyệt dần sáng rực lên.
Mà giờ phút này lại xảy ra động đất.
Mặt đất rung lắc, Thẩm Hà giật mình, vô thức làm ra phản ứng.
Mà Trương Thanh Nguyệt ngăn cản hết mọi thứ.
Cô ta hét lên, run rẩy lao thẳng vào trong lòng Thẩm Hà.
Không kịp làm rõ tình hình, Thẩm Hà giơ tay lên. Hồi diễn tập phòng chống thiên tai làm thế nào ấy nhỉ, anh muốn đi về phía vị trí tránh nạn, mà Trương Thanh Nguyệt đã mềm nhũn chân, sống chết ôm chặt lấy không cho anh đi.
Trong giây phút quan trọng, Thẩm Hà đành phải vứt bỏ lịch sự: “Trương Thanh Nguyệt?”
Trương Thanh Nguyệt không chịu nhúc nhích.
Anh căng thẳng xoay người, chỉ có thể túm lấy cổ áo sau gáy cô ta một cách thô bạo, kéo cô gái sức trói gà không chặt đến bên tường. Nhưng rung lắc của trận động đất này không mãnh liệt cho lắm, thậm chí đã ngừng lại.
Loa phát thanh ổn định cảm xúc của mọi người vang lên.
Thẩm Hà ngẩng đầu.
Ngay lúc ấy, anh nghe thấy tạch tạch vang lên.
*
Thực sự mà chết ở chỗ này____Là chuyện không thể nào.
Thẩm Trĩ nhớ lại kiến thức trong sổ tay cấp cứu, dựa sát vào thang máy cong gối xuống, nói với bản thân mình cần phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.
Trong khoang thang máy không ngừng chấn động, Thẩm Trĩ chống cự lại khủng hoảng trong im lặng.
Thời gian bị kéo dài đến vô hạn, rất nhiều mảnh vỡ của ký ức ập đến.
Ví dụ như hồi nhỏ tiễn bố mẹ tới sân bay, lần nào cô cũng sẽ khóc, nhưng chẳng rõ là bắt đầu từ khi nào, cảm giác này biến mất không dấu vết. Cho dù đau khổ, cũng chỉ là đau đớn mờ nhạt từ trong tim truyền tới. Hay ví dụ như Lam Kiều cướp đồ của cô. Đương nhiên, cô cũng sẽ cướp đồ của Lam Kiều. Từ cấp hai đến cấp ba. Mỗi một chàng trai mà Lam Kiều thích đều sẽ chạy đến tỏ tình với Thẩm Trĩ, sau đó bị từ chối. Chẳng có ai là ngoại lệ.
Cô còn nhớ tới chuyện trong giới diễn xuất. Ví dụ như ai yêu cầu đoàn phim thêm cảnh mà cắt bớt cảnh phim của cô, ví dụ như ai mua bài marketing phỉ báng cô, ví dụ như ai ném cho cô cành ô liu nhắc tới việc lên giường là đổi được tài nguyên.
Thâm Trĩ không ngừng hít thở sâu.
Đến cuối cùng, nhịp tim cuối cùng cũng chậm lại. Cô đá bay bất an ra ngoài.
Mà rung lắc cũng ngừng lại trong lúc ấy.
Cửa thang máy kịp thời mở ra, Thẩm Trĩ bước ra ngoài, nhìn quanh một vòng, toàn bộ đều là người qua người lại vội vàng.
Khi điện thoại vang lên lần nữa, cô nhận máy, là Tiểu Thu.
Trợ lý của cô nói: “Chị, chị không sao chứ? Động đất rồi, may mà không nghiêm trọng lắm, tiếp theo đây cần phải cẩn thận đó ạ.”
Thẩm Trĩ nói: “Chị không sao.”
“Chị,” Giọng nói của trợ lý bỗng chững lại, tiếp tục nói, “Là thế này ạ. Bây giờ em tới đón chị, có khả năng chị phải tới công ty một chuyến. Giờ chị gửi địa chỉ cho em, có được không ạ?”
Thẩm Trĩ nói: “Chị biết rồi.”
Cô định rút một điếu thuốc, nhưng trên tay không có thứ gì. Càng huống hồ, cô vẫn còn nhớ mình đã cai thuốc rồi.
Bởi vì động đất là chuyện thường xuyên xảy ra, cho dù thiên tai không diễn ra trên diện rộng, nhưng mà giao thông cũng chịu ảnh hưởng nhất định.
Thẩm Trĩ tốn thời gian rất lâu.
Cô về nhà tắm gội, thay quần áo, sau đó đợi kiểm soát giao thông kết thúc mới di chuyển.
Mãi tới nửa đêm, cô mới đặt chân tới công ty.
Công ty giống như bọn họ, khu vực văn phòng làm việc thâu đêm cũng chẳng có gì lạ. Vì ban ngày xảy ra sự cố đột ngột, có thể thấy lối đi phòng cháy đã được dọn dẹp ra ngoài.
Bọn họ bước vào thang máy đi lên lầu.
Trên đường đi, vẻ mặt của trợ lý như bị mây đen che kín. Trước khi bước vào công ty càng không thể khống chế nổi, cô ấy vừa đẩy cửa giúp cô vừa dặn dò: “Chị Thải nói rồi, trước khi chị ấy quay về chị không được đáp ứng bất cứ điều gì, cho dù bọn họ đề xuất điều kiện gì cũng tuyệt đối không thể đồng ý___”
Đáy lòng Thẩm Trĩ nặng nề.
Cô biết chẳng có việc gì tốt lành, nhưng không biết rõ đã tệ hại tới bước nào.
Giả dụ như giây phút đầu tiên bước vào cánh cửa thứ nhất, Thẩm Trĩ còn nơm nớp không yên, vậy thì đi tới cánh cửa cuối cùng, cô đã bình tĩnh đi nhiều.
Đối diện với hai vị cao tầng và thư kí ngày thường khó gặp được, Thẩm Trĩ biết, chuyện này nhất định đã hỏng bét rồi. Mùi táo thối rữa ập tới, cô lộ ra nụ cười điềm đạm: “Các vị tìm tôi?”
“Thẩm Trĩ tới rồi, ngồi đi. Đóng máy rồi chứ?”
Giọng điệu bề trên với vãn bối này khiến người ta rất khó chịu.
Thẩm Trĩ không trả lời vấn đề ấy, cô cởi áo khoác ra, ngồi xuống, dưới chiếc chân váy là hai chân thon nhỏ: “Nói đi, có chuyện gì?”
Lần trước giáp mặt đàm phán như thế này, là vấn đề quay vòng vốn của công ty gặp khó khăn, xuất hiện nguy cơ, có người rút vốn đầu tư, là lúc cần tới sự giúp đỡ của Thẩm Trĩ. Lúc ấy Đinh Nghiêu Thải nổi điên, kiên quyết không nhượng bộ, giữ được phần lớn lợi ích cho Thẩm Trĩ.
Được chọn làm người mở lời là Hoa Tử Sâm.
Ở điểm này, Thẩm Trĩ không hề cảm thấy ngạc nhiên. Khoảng thời gian trước kia, ông ta và Thẩm Hà đi lại rất thân thiết, đương nhiên sẽ tự cảm thấy thân thiết với cô hơn.
Hoa Tử Sâm không thanh minh gì nhiều, đưa cho cô xem mấy tấm ảnh.
Thẩm Trĩ đón lấy, đó là một bản thảo tin tức đã chỉnh sửa ổn thỏa.
Xoay quanh nhân vật chính là Trương Thanh Nguyệt.
Nội dung chủ yếu là, trong quá trình chung sống với bạn trai ở nước Mỹ, Trương Thanh Nguyệt có khuynh hướng bạo lực gia đình, sau khi chia tay cũng có hành động theo dõi uy hiếp bạn trai cũ và những người khác. Mà bên bọn họ đang chuẩn bị là tố tụng.
“Chúng ta đã kí với Trương Thanh Nguyệt rồi, chỉ đợi tuyên bố. Ngay cả tác phẩm tiếp theo cũng đã quyết định xong. Bây giờ xảy ra chuyện như thế này, công ty tổn thất rất lớn.” Lời nói của Hoa Tử Sâm mang ý nghĩa sâu xa, “Giải quyết riêng là chuyện chắc chắn, nhưng một khi trong nước tung ra___”
Thẩm Trĩ khịt mũi cười lạnh.
Hoa Tử Sâm không thích vẻ mặt này của Thẩm Trĩ.
Lạnh lùng, cao cao tại thượng, là vẻ mặt khinh bỉ tất cả mọi người.
Hơn nữa, thi thoảng cũng nhìn thấy trên gương mặt của Thẩm Hà.
Cô nói: “Bỏ tiền mua đứt đi.”
“….” Hoa Tử Sâm im lặng không lên tiếng.
Trên thực tế, Thẩm Trĩ đã hiểu rõ tình hình trước mắt. Nhưng cô khăng khăng khiến bọn họ nhả ra.
“Không phải quan điểm của mọi người đều nhất trí. Cao tầng không hòa hợp, đối với ai cũng không có lợi.” Cuối cùng, cuối cùng Hoa Tử Sân vẫn đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi muốn dùng tin tức của cô thay thế một chút.”
Điều này cũng chẳng hiếm gặp trong công ty giải trí.
Vì giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực của một người xuống mức thấp nhất, sẽ dùng tin tức của người khác để bù vào chỗ trống, chuyển dời sự chú ý.
Tiền đề là, công ty khống chế nghệ sĩ trăm phần trăm, đàm phán điều kiện lợi ích với nghệ sĩ thỏa đáng.
Thẩm Trĩ yên lặng ngồi ở chỗ cũ.
Hoa Tử Sâm nói: “Cô yên tâm, đền bù cho cô chúng tôi đã cân nhắc xong rồi, điện ảnh, phim truyền hình, đại ngôn. Vị trí của cô đã vững chắc rồi, cô ấy vắng bóng một thời gian dài mới về nước. Quan hệ giữa các người cũng rất tốt….”
Thẩm Trĩ và Trương Thanh Nguyệt.
Thân là người trong cuộc, cô không thể không rơi vào trầm tư. Quan hệ giữa cô và Trương Thanh Nguyệt tốt sao?
Chẳng gặp lấy mấy lần.
Số lần trò chuyện chỉ cần 1 bàn tay là đếm rõ.
Ấn tượng mà Trương Thanh Nguyệt cho Thẩm Trĩ chẳng có bao nhiêu. Rất nhiều người theo đuổi, ra mắt với tác phẩm [Mẹ] cùng diễn viên xuất sắc nhất trẻ tuổi nhất Canes, ở nước ngoài thời gian dài không quan tâm bố mẹ, và những rắc rối tình cảm của cô ta ở Hollywood sau này.
Trương Thanh Nguyệt rất may mắn.
Từ khi ra mắt chưa từng nhận phim rác, có thêm ánh hào quang của bố mình, cũng chưa từng bị tư bản trêu đùa.
Có lẽ đã từng có một khoảnh khắc, trong lòng Thẩm Trĩ từng nghĩ như thế này.
Chẳng qua chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Dù sao thì cô luôn ngầm thừa nhận hai người bọn cô không cùng một thế giới.
Người phá vỡ sự tĩnh lặng này là Trương Thanh Nguyệt.
Hiện nay Thẩm Trĩ buộc phải tạo dựng cho Trương Thanh Nguyệt ấn tượng mới.
Ngay trong khoảng thời gian trước, khi biết được cô ta và Thẩm Hà có qua lại, Thẩm Trĩ thuận miệng đối đáp xong, sau đó cô yên tĩnh một mình rất lâu.
Cô và Thẩm Hà giả trang thân phận vợ chồng, không cách nào can thiệp quá sau vào đối phương, bảo vệ lẫn nhau cũng chỉ là tôn nghiêm ngoài mặt.
Cho dù Trương Thanh Nguyệt biết họ chỉ là vợ chồng ngoài mặt, Thẩm Trĩ cũng chẳng ngạc nhiên. Cô ta và Hoa Tử Sâm gần gũi như vậy, hơn nữa, lùi một vạn bước mà nói, giả dụ nếu Thẩm Hà tiết lộ gì đó thì sao?
Từ trước tới giờ, Thẩm Trĩ cố gắng tránh cân nhắc đến chuyện này.
Nếu là như vậy, thì cô được coi là gì?
Cách trời sáng còn vài tiếng đồng hồ, Hoa Tử Sâm để cô tự cân nhắc một mình. Thực ra trong lòng cũng rõ ràng, lựa chọn của cô không có nhiều, cũng không nhất thiết phải từ chối.
Bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm của thành phố đang yên giấc, Thẩm Trĩ nằm trên ghế sô pha, lười biếng nhìn lên trần nhà.
Điện thoại vang lên một tiếng.
Cách rất lâu, cô mới cầm lên xem.
Bức ảnh hot nhất chiếm cứ hotserch là Thẩm Hà đang quấn quýt với Trương Thanh Nguyệt. Bên nữ khóc lóc sụt sùi, khiến người khác tiếc thương, bên nam thì cau mày, rũ mắt, không có bất cứ tình cảm gì, vẻ mặt ác liệt này đúng là anh không sai.
Những năm nay, công việc không ngừng.
Cô liên tục đóng phim.
Vai diễn khác nhau cũng mang tới cuộc đời khác nhau, không giống quá trình cũng chẳng giống kết cục. Cô nhập tâm vào những người khác nhau vô số lần, mượn thân phận của người khác để trốn chạy.
Thẩm Trĩ ngửa đầu, nhìn thật kỹ, rất lâu, rất lâu cô cũng chẳng nói thêm gì.
Đây là năm thứ bảy bọn họ kết hôn. Cũng nên là năm cuối cùng. Con người không phải cây cỏ, nhưng không phải tất cả mọi người đều giống như Thẩm Hà và Thẩm Trĩ. Bọn họ đã từng lấy tính hợp lý tính thực dụng để bàn bạc chuyện này. Nhưng mà tình hình lúc ấy không giống như hiện tại, lúc ấy vẫn chưa tới bước đường này, lúc ấy Trương Thanh Nguyệt vẫn chưa quay về.
Cô đứng dậy đi tới bên cửa, đúng lúc đụng phải Hoa Tử Sâm đang bàn giao gì đó cho thư ký ngoài hành lang. Thẩm Trĩ thò nửa gương mặt ra, gầy gò, bình tĩnh, đẹp tới hồn bay phách lạc. Cô chậm rãi lên tiếng: “Tôi có thể giúp cô ta.”
Gương mặt Hoa Tử Sâm không phân biệt nổi là vui hay giận nhìn qua.
Bọn họ muốn hi sinh giá trị thương mại của cô, mà cô hiểu rõ nhất làm thế nào để hủy diệt giá trị thương mại của mình.
“Nhưng mà,” Thẩm Trĩ không mặn mà nói, “Phải dùng chủ đề ‘Thẩm Hà Thẩm Trĩ ly hôn’ này.”