Hạ Mộc đồng ý gặp mặt nói chuyện, nhưng xung quanh tiểu khu có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm cô, vì cẩn thận, vẫn là đến lúc đêm khuya nhân tĩnh mới một mình ra ngoài, xác định không bị theo dõi, mới đến nhà hàng đã hẹn trước.
"Ngươi không cần phải đề phòng ta." Giang Vũ cầm lấy ấm trà rót cho cô một ly trà nóng: "Nếu điện hạ đã nghĩ thông suốt, ngươi cũng có quyết định của chính mình, ta dĩ nhiên sẽ không tiếp tục xen vào tình cảm giữa các ngươi, hiện tại, ta là muốn giúp các ngươi, chính xác ra, là muốn giúp ngươi giải quyết phiền phức."
Hạ Mộc cầm ly trà, lo lắng bất an mà lên tiếng: "Giải quyết thế nào? Quyển Quyển hiện tại quá xung động rồi, người hâm mộ vốn dĩ đã giống như pháo sáng châm lửa tất cháy, Quyển Quyển ra tay đánh người, bọn họ càng không chỗ trút giận, sợ là chỉ có thể chờ lắng dịu."
"Chuyện này rất khó giải quyết." Giang Vũ nhíu mày: "Chuyện của các ngươi lan truyền đúng lúc luật hôn nhân đi vào giai đoạn bỏ phiếu, một số người có mục đích, mượn danh nghĩa vương thất lạm dụng đặc quyền, dẫn phát dân chúng phản đối, cho dù dự luật cuối cùng được thông qua, những phần tử cực đoan vẫn sẽ tiếp tục phản đối, tổn hại hình tượng vương thất."
" Hiện tại toàn bộ vương thất đều bị ảnh hưởng, sự việc vương trữ đánh người sau khi phát sinh, tiền nhiệm nữ vương – cũng chính là tổ mẫu của điện hạ, cũng từ nước ngoài gấp rút trở về, cả vương cung bị chuyện này giảo đến long trời lở đất."
"Nghiêm trọng như thế?" Hạ Mộc siết chặt ly trà.
"Điện hạ không nói cho ngươi biết?" Giang Vũ thở dài: "Nàng có thể là muốn một mình chịu đựng, nhưng chuyện này không phải một mình phản kháng cả thế giới là có thể giải quyết, Đoạn Tử Đồng hiện tại một lòng che ở trước mặt ngươi, giống như con nhím đối mặt dân chúng, đối mặt phụ mẫu, thậm chí ngỗ nghịch tổ mẫu, mâu thuẫn sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng. Đây căn bản không phải lúc cậy mạnh, phải có người chịu thua, khiến mâu thuẫn lắng xuống trước."
Tâm tình của Hạ Mộc nhất thời rơi vào đáy cốc, không nghĩ tới tình cảnh của Quyển Quyển lại ác liệt như thế.
Hùng ấu tể vẫn luôn như vậy, khó khăn gì cũng muốn trầm mặc không hé răng mà một mình gánh chịu.
Nhưng cô lại có tư cách gì oán giận Quyển Quyển đây?
Trên thực tế, cô cũng là người như vậy, có thể điểm này là điểm tương đồng ít ỏi giữa cô và Quyển Quyển.
Đều muốn để đối phương vô ưu vô lo, bản thân một mình đối mặt khó khăn ủy khuất ủy khuất.
"Ta có thể nhượng bộ bằng cách nào đây?" Hạ Mộc ngẩng đầu, viền mắt cũng đỏ: "Quỳ xuống trước dân chúng, cầu bọn họ thương xót, để ta và Quyển Quyển bên nhau sao? Hay là muốn ta tỏ thái độ, chia tay Quyển Quyển?"
"Không phải muốn ngươi giải vờ chia tay." Giang Vũ ngồi thẳng thân thể: "Ngươi cần làm là hòa hoãn tâm tình của dân chúng, biện pháp tốt nhất chính là xuất ngoại, đó cũng là ý tứ của vương hậu, nàng muốn trường học cho ngươi một danh ngạch trao đổi du học sinh, tạm thời đến Da Khắc Nạp du học hai năm, dĩ nhiên không phải thực sự muốn ngươi ở nước ngoài hai năm, chỉ là tuyên bố với truyền thông như thế, như vậy so với tuyên bố chia tay, càng có thể xoa dịu dân tình.
Ngươi tạm thời ra nước ngoài tránh dư luận, chuyên ngành điều tra hình sự của Da Khắc Nạp cũng là nổi tiếng thế giới, ngươi chỉ cần xem như đi đào tạo chuyên sâu, Quyển Quyển có thể xuất ngoại thăm ngươi bất cứ lúc nào, phóng viên cũng không có khả năng đuổi theo ra nước ngoài trường kỳ theo dõi.
Tối đa nửa năm một năm, chờ luật hôn nhân thuận lợi thông qua, không còn dân chúng sinh sự, để vương trữ cùng những người khác lan truyền vài tin đồn hẹn hò, dời đi mục tiêu của dân chúng, dần dần khiến dân chúng cảm thấy đó là việc bình thường, sau đó các ngươi tình cũ cháy lại, sẽ không cần chịu tội như vậy nữa."
Hạ Mộc cúi đầu nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, ngẩng đầu trả lời: "Cách này nếu thực sự hữu dụng, ta dĩ nhiên đồng ý, chỉ sợ người hâm mộ không trúng kế, hơn nữa... Quyển Quyển lần này thái độ rất cứng rắn, nàng muốn chính diện đối kháng, nếu như ta thỏa hiệp thoái nhượng, vẫn luôn cảm giác giống như đang phản bội nàng, ta sợ nàng tức giận."
Giang Vũ cười khổ một tiếng: "Điện hạ lần này xác thực là chính diện đối kháng, ngươi không đến vương cung xem cục diện hiện nay, thực sự là, vương trữ của chúng ta ở trước mặt tổ mẫu muốn từ bỏ vương vị, thậm chí từ bỏ quốc tịch, những lời vô liêm sỉ như vậy cũng nói ra, khiến quốc vương tức giận...
Vương hậu từ buổi chiều vẫn khóc đến buổi tối, lúc tìm ta nói việc này, vẫn không kìm được nước mắt. Hiện tại, nếu như ngươi lại tiếp tục ủng hộ lập trường của một thiếu niên tâm trí chưa thành thục như điện hạ, sợ rằng điện hạ thật sự muốn đối nghịch cả thế giới."
Hạ Mộc nhất thời luống cuống: "Quyển Quyển hiện tại thế nào rồi? Còn đang bị giam lỏng sao? Ta không liên lạc được với nàng, nóng lòng muốn chết."
"Càng tệ hơn như vậy." Giang Vũ cúi đầu nhấp một ngụm trà, do dự chốc lát, thấp giọng trả lời: "Điện hạ buổi chiều trốn khỏi vương cung, tìm ký giả kia tính sổ, tin tức vừa ra, bệ hạ vô cùng phẫn nộ, động thủ... Nếu không vương hậu cũng không thể khóc thành như vậy, vương hậu bất tiện xuất cung tự mình xử lý chuyện này, mới để cho ta đến thương lượng với ngươi."
"Động thủ? Hắn sao có thể..." Hạ Mộc siết chặt nắm tay, khớp tay trắng bệch, vội hỏi: "Quyển Quyển không bị thương đi?"
"Việc này ngươi không cần phải lo lắng, nghiêm trọng đến đâu được, giận cách mấy cũng là ba ruột của nàng, ra tay cũng biết phân nặng nhẹ." Ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn cô: "Hạ Mộc, ta thành thật nói với ngươi, vương hậu không muốn cứng rắn đối với ngươi, kiến nghị này, đối với ngươi mà nói đã là rất nhẹ nhàng, nếu như ngươi không đáp ứng, quốc vương, thậm chí tổ mẫu của Quyển Quyển, đều có thể bí mật áp dụng hành động cứng rắn đối với ngươi, đến lúc đó ta thực sự là một chút cũng không giúp được ngươi."
Hạ Mộc không nói gì mà cúi đầu.
Giang Vũ thấp giọng hỏi cô: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
"Còn có thể nghĩ như thế nào?" Hạ Mộc ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng: "Ta nghe theo vương hậu, ta tin tưởng nàng là tốt với ta, ngươi nếu có thể nhìn thấy Quyển Quyển, giúp ta khuyên nhủ nàng, nghìn vạn lần không nên nóng vội trong nhất thời, không nên chống đối ba mẹ, bọn ta sau này còn nhiều thời gian."
* * *
Tin tức vương trữ đánh người, rất nhanh được thanh trừ hầu như không còn, những cá nhân ngôn luận kịch liệt, bị bộ pháp hoàng thất tố cáo tội bịa đặt phỉ báng.
Vương thất không phủ nhận cũng không đáp lại.
Việc này vốn dĩ không có chứng cứ, cho dù bất mãn, một ít dân chúng cũng không dám tiếp tục gây chuyện, chỉ có thể chọn cách làm quả hồng mềm, đem phẫn nộ chuyển hướng sang bạn gái tin đồn của vương trữ!
Hai ngày sau, tin tức Hạ Mộc nhận được danh ngạch trao đổi du học, chuẩn bị xuất ngoại nghiên cứu chuyên sâu được công bố, dư luận xôn xao.
"Hạ cảnh quan phá vụ án buôn lậu quốc bảo kéo dài mười năm, lại bởi vì một lần yêu đương bình thường, bị fan não tàn của vương trữ bức ra nước ngoài, kết quả này thực sự là quá đáng buồn rồi."
"Trường đại học này làm gì có danh ngạch trao đổi du học sinh gì, quả nhiên đều là tâm cơ, cũng tốt, chúc nữ anh hùng quốc dân của chúng ta không ngừng cố gắng, cũng câu dẫn được vương trữ Da Khắc Nạp, nhất thống thế giới ~"
"Thấy tin tức này, ta cảm giác tay chân lạnh lẽo, xã hội này thật khiến người ta tuyệt vọng, cô gái này rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Được người các ngươi mơ tưởng yêu, cho nên tội ác tày trời, đáng bị trục xuất sao?"
"Chính nàng tranh thủ được danh ngạch du học, cái gì gọi là bị người mơ tưởng đến Quyển Quyển trục xuất? Thùng mực này người hâm mộ bọn ta không nhận, cảm ơn."
"Lòng đố kị làm cho người ta kinh sợ, các ngươi hiện tại bức một cô gái vô tội rời đi, hủy diệt một đoạn tình cảm chân thành, lương tâm thực sự có thể yên ổn?"
...
* * *
Hạ Mộc quyết định xuất ngoại du học, vương trữ bị quốc vương xử lý, cùng ngoại giới cắt đứt liên lạc, bế môn tư quá.
Những phần tử cực đoan ít nhiều cũng thu liễm, phong ba ngày một quy về yên tĩnh.
Hạ Mộc vài lần thỉnh cầu Giang Vũ trao đổi với vương hậu, để cô trước khi đi nước ngoài cùng Quyển Quyển gặp mặt một lần, cho dù là nói chuyện điện thoại cũng tốt.
Nhưng việc này vương hậu cũng không làm chủ được, Đoạn Tử Đồng bị giam lỏng, là mệnh lệnh xuống tổ mẫu, là giam trong cấm thất của vương cung, không có bất luận phương tiện thông tin gì, bản thân vương hậu muốn thăm hài tử một lần, cũng phải hao tổn tâm cơ.
Hạ Mộc được người ở nhà đưa tiễn đến sân bay.
Tô Ngữ Mạt thần sắc thật không tốt, điều kiện kinh tế của Da Khắc Nạp căn bản không thể so với Phục Áo, nhà nàng hôm nay lại không thiếu tiền, vô duyên vô cứ lại phải đưa nữ nhi ra nước ngoài chịu khổ, trong lòng không phải oán giận.
Nhưng chồng nàng và nữ nhi đều khuyên nàng nhìn thoáng, chờ dư luận lắng xuống, có thể về nước bất cứ lúc nào, nàng chỉ có thể nén giận.
Giang Vũ đặt xong vé máy bay, cùng Hạ Mộc ra nước ngoài, dự định sắp xếp cho cô xong mới về nước.
Hạ Mộc khước từ, nhưng Giang Vũ đã nói là mệnh lệnh của vương hậu, cô chỉ đành chấp nhận ý tốt của nàng.
* * *
Buổi chiều một giờ ba mươi, buổi họp báo trước giới truyền thông bắt đầu.
Những thành viên vương thất tham dự buổi họp báo đội hình rất mạnh – trên cho tiền nhiệm nữ đế, đương kiêm quốc vương, dắt tay vương trữ cùng nhau trình diện.
Tất cả theo trình tự tiến hành, ký giả đặt câu hỏi: "Điện hạ, về việc vương thất thao túng quốc hội lập pháp, tạo thuận lợi phục vụ việc cá nhân, ngài muốn trực tiếp làm sáng tỏ sao?"
Đoạn Tử Đồng cúi đầu nhìn chằm chằm bài phát biểu trên bàn, hàng mi dài khẽ run, đôi mắt hoa đào không có thần thái nhân tâm cười như không cười của trước kia, giọng nói khàn khàn, trả lời: "Ta cùng Hạ tiểu thư...Gần đây mới bắt đầu gặp gỡ, luật hôn nhân ba năm trước đây đã bắt đầu dự thảo, đây là đề án thuận theo dân ý, không hề liên quan đến kể với cuộc sống cá nhân của ta."
"Có tin đồn đặt nghi vấn ngài từng có hành vi đe doạ sự an toàn của dân chúng, đối với việc này ngài có ý kiến gì không?"
Vương trữ vẫn cúi đầu đọc bài trả lời, máy móc mà trả lời: "Ta thuở nhỏ được phụ thân cùng của quan ái giáo dục, mưa dầm thấm đất, đem lợi ích của nhân dân đặt lên hàng đầu, toàn tâm toàn ý..."
Nửa giờ sau, buổi truyền hình trực tiếp kết thúc, vương trữ được giới truyền thông vây quanh chậm rãi rời khỏi hội trường.
Bởi vì ký giả của các đơn vị truyền thông được mời đều phải đặt những câu hỏi trong khuôn khổ định trước, nên không ký giả nào dám lỗ mãng lúc đang truyền hình trực tiếp, lúc này không có nhân viên giám sát, các ký giả như ong vỡ tổ mà xông lên, bắt đầu hỏi một ít vấn đề sắc bén.
"Điện hạ! Hạ tiểu thư xuất ngoại du học, có phải đồng nghĩa quan hệ yêu đương giữa ngài và nàng cũng chấm đứt?"
Vấn đề này vừa hỏi ra, trong thần sắc chết lặng của Đoạn Tử Đồng hiện lên một tia đau đớn.
Thấy vương trữ biến sắc, ký giả tiếp tục truy vấn: "Ngài cùng Hạ tiểu thư là mấy tháng gần đây mới bắt đầu gặp gỡ sao? Có tin tức nói, Hạ tiểu thư năm ngoái đến Ba Lan Đảo cùng ngài huấn luyện, có phải trong lúc đó, ngài cùng nàng đã sản sinh hảo cảm? Vậy phần hảo cảm đó cụ thể bắt đầu từ lúc nào? Ngài có thể tiết lộ một chút sao?"
"Từ lúc nào?" Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu nhìn về phía ký giả kia, bỗng nhiên nheo mắt cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, tựa như rơi vào hồi ức, thì thào nhớ lại: "Nhớ không rõ nữa, trước khi ta đến Ba Lan Đảo thì đã quen biết nàng -"
Âm nhạc phát ra từ chiếc loa trên hành lang, hối thúc ký giả lập tức giải tán, là một bài hát cũ thịnh hành trên mạng, giọng hát dâng trào mang theo chút tang thương.
"Đó là người ta ngày đêm tưởng niệm,
Rốt cuộc ta nên biểu đạt như thế nào,
Nàng sẽ chấp nhận ta sao?"
Hồi ức của điện hạ cũng theo tiếng hát nhẹ nhàng trôi xa.
Nhẹ nhàng quay về mùa hè năm mười tuổi.
Mùa hè oi bức, ngày thứ hai sau khi từ Ba Lan Đảo về nước, Trứng Cuốn điện hạ khí thế hừng hừng đứng trước cửa học viện quân đội, chờ ' không cẩn thận' gặp mặt con mèo ngốc.
Trong góc tường đứng một đám người mang theo gậy sát, người đầy hình xăm, trong miệng hùng hùng hổ hổ, dĩ nhiên đang nói đến Hạ Mộc.
Bọn họ nói, muốn theo dõi Hạ Mộc vào tiểu khu, âm thầm động thủ.
Hơn hai mươi phút sau, Trứng Cuốn điện hạ lần đầu tiên ra tay đánh dân chúng.
Đám người kia lớn tiếng quát tiểu hài tử xấu xa ở phía sau lập tức cút ngay, rồi lại bị nàng đánh đến nằm sấp.
Đó thực sự là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, một đám học sinh trung học, bị một tiểu hài tử đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Bất quá, tiểu hài tử xấu xa kia cũng không chiếm tiện nghi, đại khái là lần đầu tiên đánh nhau, luốn cuốn tay chân, trong quá trình ẩu đả, má phải cũng đã trúng một gậy.
Cũng may có năng lực hồi phục đáng kiêu ngạo của Địch Hách Lạp, một ngày sau đó, ứ xanh trên mặt Trứng Cuốn điện hạ đã biến mất, lôi kéo bạn bè đánh bạo, cùng đến nhà con mèo ngốc ấn chuông cửa.
Nhưng a di có đôi tai cong tương tự con mèo ngốc nói Hạ Mộc không ở nhà, đi trại hè rồi.
A di này luôn nói như vậy, hàng năm đều nói như vậy.
Nhưng lần này không lừa được nàng, ba ngày trước điện hạ mới vừa nhìn thấy con mèo ngốc.
Vì vậy, Trứng Cuốn điện hạ đi đường vòng ra sau nhà, âm thầm leo lên bệ cửa sổ lầu hai, tìm được gian phòng của con mèo ngốc.
Khi đó đang là buổi chiều, ánh dương quang rừng rực, cửa sổ phòng ngủ của Hạ Mộc được rèm cửa sổ che kín.
Một đôi tay thịt của Trứng Cuốn điện hạ bám vào bức tường, nghiêng đầu, xuyên qua rèm cửa sổ nhìn vào trong phòng.
Con mèo ngốc đang ngồi trước bàn học cắn bút, bên cạnh còn ngồi một đại tỷ tỷ, đang chăm chú giảng giải bài tập cho Hạ Mộc.
Đại tỷ tỷ kia là người quen của điện hạ, chất nữ họ hàng xa của mẫu hậu, Giang Vũ.
Hai năm không gặp, con mèo ngốc không giống trước đây, tóc dài quá vai, cột vào sau đầu, lúc ngẩng đầu nhìn Giang Vũ, tóc đuôi ngựa lắc tới lắc lui, giống như một con chuồn chuồn linh động.
Ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu gương mặt bánh bao của Trứng Cuốn điện hạ, phong thái hoàn toàn khác hai người trong phòng.
Khuôn mặt ấu trĩ, khiến Trứng Cuốn điện hạ cảm thấy tự ti.
"Có lẽ mãi mãi cũng sẽ không,
Nói với nàng câu nói đó.
Đã định trước ta phải lưu lạc thiên nhai,
Làm sao có thể vướn bận."
Ngày đó sau khi hồi cung, Trứng Cuốn điện hạ bò lên gác mái, chui xuống dười bàn trang điểm, lấy một bộ 'ma pháp phù chú' nàng cất giấu khi còn bé, còn có một cây bút màu nước, chọn một tấm 'phù chú linh lực cực mạnh', ở trên lá bài xiêu xiêu vẹo vẹo viết: "Khiến nàng chờ ta đến mười lăm tuổi."
Phù chú này cho đến bây giờ chưa từng linh nghiệm, lúc này đây, cũng thề không bỏ qua mà đánh Trứng Cuốn điện hạ một cái tát.
Mùa xuân năm thứ hai, Hạ Mộc theo Giang Vũ cùng ra ngoại ô thả diều.
Hai người bọn họ không lái xe hơi, Giang Vũ cưỡi một chiếc xe đạp ánh huỳnh quang, chở Hạ Mộc cùng đi ngoại ô.
Trứng Cuốn điện hạ cảm thấy, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, dù sao con mèo ngốc phải đợi nàng đến mười lăm tuổi, như vậy rất khổ cực, nên chỉ đành nhịn đau cùng Giang Vũ đáng ghét đi ra ngoài chơi, nhất định không phải cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà con mèo ngốc cầm con diều hình chim én, ngồi sau lưng Giang Vũ, cười đến phá lệ hài lòng, mái tóc đuôi ngựa giống như đồng hồ quả lắc, phi nha phi.
Sau khi hồi cung, Trứng Cuốn điện hạ xông lên lầu, xé nát tấm phù chú kia, tiện thể xé hết tất cả phù chú.
Trước khi đem tất cả bài ma pháp số lượng có hạn ném vào lò sưởi trên tường, Trứng Cuốn điện hạ thần sắc uy nghiêm nói: "Kẻ lừa gạt, đây là trừng phạt ngươi vi phạm ma pháp!"
Phù chú xé nét, cả bộ bài cũng đốt, Trứng Cuốn điện hạ không hề tin tưởng ma pháp nữa.
Nhưng, giáo sư tâm lý học của Ba Lan Đảo dẫn đạo các nàng ghép một bức tranh có sức mạnh thần bí, có thể giúp con người bù đắp tất cả tiếc nuối.
Về sau, Hạ Mộc đến Ba Lan Đảo bồi luyện, một buổi chiều ấm áp, của nhân lúc Trứng Cuốn điện hạ chưa tan học, âm thầm mở ngăn kéo trong phòng ngủ.
Cửa sổ sân thượng không đóng, rèm cửa sổ được gió thổi tung, ánh dương quang du đãng trong ngăn kéo, chiếu sáng bức tranh ghép.
Trong tranh vẽ một vị tiểu phi long tử sắc uy vũ, cưỡi xe đạp, trong giỏ xe chứa một con mèo nhỏ tai cong, trên tay cầm lấy một con diều hình chim én.
Khi đó Hạ Mộc không hiểu.
Quyển Quyển thích chơi diều sao? Vậy con mèo kia tại sao lại giống như cô lúc nhỏ? Thật sự là linh hồn của bức tranh...
"Mộng tưởng luôn xa không thể thành,
Có phải nên buông tay hay không,
Hoa nở hoa rơi lại mùa mưa,
Mùa xuân a ngươi ở nơi nào.
Thanh xuân dường như đổ xuống giang hà,
Đi không trở lại, chẳng kịp nói lời từ biệt,
Chỉ còn lại ta đang chết lặng,
Đã không có nhiệt huyết của năm đó.
Thấy đầy trời hoa rơi điêu linh,
Héo tàn ở thời khắc xinh đẹp nhất,
Có ai sẽ nhớ nàng đã đến thế giới này..."
Cuối cùng đến năm mười lăm tuổi, Trứng Cuốn điện hạ tuyên chiến với Giang Vũ, tràn đầy tự tin cho phép Giang Vũ tiếp tục theo đuổi Hạ Mộc.
Nàng đã trưởng thành, cạnh tranh công bằng, người con mèo ngốc chọn, nhất định là tử sắc phi long.
* * *
Buổi chiều 2h45′, tại khu vực chờ của sân bay.
Hạ Mộc vài ngày mất ngủ tâm thần không yên, khó có được mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mộng, cô đang ở trong phòng học tự học, giảng viên dẫn một bạn học mới đến.
Các học sinh tất tất tốt tốt nghị luận, đôi mắt mèo của Hạ Mộc mở tròn vo.
Bạn học mới mặc đồng phục trung học, trên cổ áo màu trắng đeo một chiếc nơ màu tím, một tay ôm lấy túi sách, nhẹ nhàng nghiêng đầu, dáng vẻ học sinh ngoan, nhưng đôi tử đồng mang ý cười xấu xa kia lại lộ ra bản chất phúc hắc ấu tể của nàng....
Là Quyển Quyển của năm mười lăm tuổi.
Hạ Mộc không chuyển mắt nhìn vào đôi tử đồng kia, cảnh trong mơ khiến đại não hỗn độn, trong lòng cô vô cùng vui sướng, vô cùng rõ ràng.
Từ mười ba tuổi đến hai mươi mốt tuổi, cô đợi tám năm, cuối cùng đợi được người này, lại lần nữa bước vào trong sinh mệnh của cô.
Hình ảnh đột nhiên thay đổi, Hạ Mộc trở lại đầu thu năm mười ba tuổi, cô bị chặn đường sau giả sơn, một đám học sinh xấu xa nhìn chằm chằm vào cô.
Bỗng nhiên nghe được một tiếng gầm nhẹ, tất cả trước mặt biến mất, chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ.
Đầu cùng của nguồn sáng, đứng một thân ảnh nhỏ phì nộn.
Trong phòng chờ của sân bay, Giang Vũ bỗng nhiên nghe Hạ Mộc ở bên cạnh phát ra tiếng cười khẽ.
Quay đầu, lại phát hiện Hạ Mộc còn đang ngủ say, khóe môi khẽ cong lên, trên mặt là nụ cười ngọt ngào nhưng khóe mắt lại trượt ra một giọt lệ, động lại hồi lâu, cuối cùng, chậm rãi trượt xuống gò má.
* * *
Ký giả phỏng vấn sau buổi họp báo cũng được phát trực tiếp trên mạng, đây đại khái là lần đầu tiên vương trữ đứng trước ống kính lại nói nhiều như vậy.
Tất cả đều là hồi ức về Hạ Mộc.
Nhân số xem trực tiếp từ trăm vạn đến nghìn vạn, cuối cùng server không chịu nổi áp lực, bắt đầu hạn chế số người xem.
Cư dân mạng không thể xem phát trực tiếp, chỉ có thể lên xem tiếp sóng của các trang web.
Trong màn ảnh lay động, vương trữ trẻ tuổi nhẹ giọng kể lại đoạn hồi ức ngây ngô năm đó.
Số người xem trực tuyến đã vượt xa quá số người xem lại buổi họp báo, chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủi lấy được nước mắt của hàng nghìn vạn cư dân mạng, dân chúng dường như cũng theo tiểu vương trữ, trải qua thời gian thầm mến chua xót lại ấm áp.
Có lẽ bạo lực có thể phá hủy băng cứng, nhưng, có thể hòa tan nó, chỉ có sự ấm áp chân thành tha thiết.
* * *
Hạ Mộc bị tiếng loa thông báo lên máy bay gọi tỉnh, xoa nhẹ đôi mắt, đang chuẩn bị đứng dậy, tiếng thông báo bỗng nhiêu im bặt.
Sau hơn mười giây yên lặng, trong lúc các hành khách không hiểu ra sao, giống như một tia nắng xé rách mây đen, trong loa phát thanh đột nhiên truyền đến tiếng hò hét vang tận mây xanh của một đám người.
"Hạ cảnh quan, đừng đi, điện hạ đang chờ ngài!"
– chính văn hoàn –