Tranh ghép?
Trong xe một trận trầm mặc, Giang Vũ hiếu kỳ liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, phát hiện vương trữ thần sắc có chút xấu hổ.
"Rốt cuộc là có ý gì nha?" Hạ Mộc còn đang nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con mèo đó, là ta sao... Phải không?"
Đoạn Tử Đồng quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng trả lời: "Chỉ là một bức tranh ghép mà thôi, có thể có ý gì."
"Huh...." Hạ Mộc không có ý thức truy vấn, thân thể càng thêm vô lực, vùi đầu vào cổ điện hạ, mơ hồ lẩm bẩm nói: "Đại Tây nói...Bức tranh đó đại biểu cho tiếc nuối, ta không muốn... Quyển Quyển có... Tiếc nuối."
Giang Vũ đang lái xe ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm.
Quyển Quyển, Quyển Quyển, vĩnh viễn đều là Quyển Quyển.
Từ lúc mới gặp gỡ đến nay, trong mắt cô gái này, vĩnh viễn cũng chỉ có thể chứa được một người, rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể khiến cô nhìn thấy nàng đây?
Hạ Mộc dần dần ngủ thiếp đi.
Không bao lâu, xe dừng trước cổng hoàng cung, các thủ vệ cảnh giác giương cung bạt kiếm, nhanh chóng tiến đến.
Cửa kính hạ xuống một đoạn, đôi tử đồng xuyên qua cửa kính, trầm mặc đối diện cùng các thủ vệ giây, các thủ vệ lật tước cúi chào cho xe qua.
Xe lái đến bãi đỗ xe dành cho khách quý ở trước hoàng cung, Giang Vũ mới vừa mở cửa xe, chợt nghe điện hạ lên tiếng ngăn cản: "Để ta là được rồi."
Hạ Mộc say không còn biết gì được điện hạ bế xuống xe.
"Cảm ơn." Đoạn Tử Đồng cúi đầu gật đầu một cái với Giang Vũ trong xe, dùng khửu tay đóng cửa xe.
Đi vào vương cung, hạ nhân vừa muốn gật đầu thỉnh an, chợt nghe vương trữ gấp gáp 'xuỵt' một tiếng, tựa hồ không muốn gây ra động tĩnh.
Hạ nhân xung quanh lập tức yên lặng, cúc cung, nhìn theo bóng lưng điện hạ ôm một cô gái đang ngủ say, tựa như một cơn gió xông lên cầu thang xoắn ốc.
Mười một giờ bốn mươi hai phút, hai người đến phòng ngủ.
Lúc Hạ Mộc được đặt lên giường, bỗng nhiên tỉnh lại, tựa hồ cảm giác được Quyển Quyển sắp rời khỏi, cô bản năng nâng cánh tay, ôm chặt lấy Đoạn Tử Đồng đang đang muốn thẳng người đứng dậy.
Đôi mắt mèo vô thần chớp động, bĩu môi nói: "Khát."
"Ta đi rót nước cho ngươi, uống hai viên thuốc giải rượu, ngủ một giấc là tốt rồi."
Đoạn Tử Đồng nâng tay dự định kéo cánh tay cô xuống, nhưng con mèo ngốc bỗng nhiên ủy khuất 'a a a' kêu loạn....
"Xuỵt! Xuỵt!" Điện hạ ngừng tay, trái lại để con mèo ngốc tiếp tục ôm cổ nàng, thần sắc kinh ngạc thấp giọng hỏi cô: "Ngươi muốn làm gì? Hạ Mộc, ngươi muốn làm gì? Ta không thể ôm ngươi đi rót nước, trong cung nơi nơi đều là người hầu cận."
"Umh..."
Không ai kéo cánh tay của cô nữa, Hạ Mộc lại khôi phục cảm giác an toàn, gắt gao ôm cổ Quyển Quyển, 'niao' phát sinh tiếng ngâm khẽ đầy khoan khoái.
"...." Trứng Cuốn điện hạ hai tay chống hai bên đầu của con mèo ngốc, trong lòng khổ không tả nổi.
Hạ Mộc mỗi lần được thiển tiêu ký, đều sẽ phát ra tiếng ngâm khẽ 'niao'.
Âm thanh này quả thực có hiệu quả đối với điện hạ, Hạ Mộc 'niao' hai tiếng, hai cánh tay chống giường của Đoạn Tử Đồng cũng căng thẳng, hô hấp cũng trở nên run rẩy.
Hạ Mộc vẫn hạnh phúc mà 'niao', bỗng nhiên cảm giác có mộ cổ khí tức xâm lược quen thuộc đánh úp về phía bản thân.
Trong vô thức, cô bĩu môi lẩm bẩm vài tiếng: "Đừng.... Quyển Quyển, ta mệt nhọc, ngày mai đi...."
Quyển Quyển: "..."
Vậy ngươi trái lại buông tay a?
Đoạn Tử Đồng lại lần nữa nỗ lực kéo cánh tay Hạ Mộc xuống, nhưng con mèo ngốc quả thực giống như một thiết bị cảnh báo cực kỳ nhạy cảm, lôi kéo một cái liều kêu ra tiếng, chết sống không cho nàng rời khỏi nửa bước.
Đoạn Tử Đồng nôn nóng cởi áo khoác, nỗ lực khiến hô hấp trở nên thông thuận, nhưng, tình huống lại không ngừng chuyển biến xấu, tuyến của nàng đã bắt đầu đáp lại theo bản năng.
Đại khái là cảm thụ được tuyến tố cầu yêu của người trong lòng, miệng tuyến thể của Hạ Mộc cũng bành trước, tin tức tố thơm ngọt trong nháy mắt đầy rẫy gian phòng!
Trứng Cuốn điện hạ đang nỗ lực thoát khỏi con mèo ngốc trong nháy mắt cứng lại rồi.
Nín thở!
Nín thở!
Nín thở...
Đôi mắt của điện hạ đột nhiên dựng thẳng, đôi tử đồng phản chiếu gương mặt đỏ ửng của Hạ Mộc.
Trái tim bắt đầu kịch liệt đập trong ngực, nín thở nhanh chóng mất đi tác dụng, thân thể phản ứng kịch liệt đã bán đứng nàng.
Hạ Mộc bắt đầu run giọng rên rỉ, không có vẻ rụt rè ẩn nhẫn của trước kia, lần đầu tiên cô triệt để biểu hiện ra nhu cầu của bản thân, hai tay kéo lấy vạt áo của Quyển Quyển, ánh mắt tràn đầy cấp thiết và khẩn cầu.
Trọng phòng ngủ văng vẻ, chỉ có tiếng thở dốc của hai người.
Đoạn Tử Đồng bắt lấy cổ tay cô, cúi người nhíu mày nhìn kỹ cô, run giọng hỏi: "Hạ Mộc, ngươi xem rõ ràng, là ta, ngươi muốn ta sao? Hả?"
"Umh..." Hạ Mộc cả người tê dại, cô vốn là không hề có sức chống cự đối với tuyến tố của Quyển Quyển, cho dù hiện tại căn bản không rõ người trước mắt là ai, cũng vô pháp khắc chế phản ứng của thân thể, cả người cũng bất an mà bắt đầu giãy dụa.
" Trả lời ta! Ách..." Cả người Đoạn Tử Đồng căng thẳng, cực lực duy trì thanh tỉnh, hai tay chống trên giường đã gắt gao siết chặt, run giọng hỏi Hạ Mộc Hạ Mộc: "Ngươi vẫn thích ta sao? Ngươi muốn cho ta sao?"
"Niao..." Hạ Mộc dùng gương mặt cọ cọ vào nắm tay của Quyển Quyển.
Nắm tay siết chặt của Đoạn Tử Đồng lúc này chậm rãi buông lỏng, tay phải run rẩy vuốt ve gương mặt của Hạ Mộc, sau đó lại sờ đến sau gáy của cô.
Hạ Mộc bĩu môi, đôi mắt mèo màu hổ phách mê ly nhìn gương mặt làm cho người ta si mê trước mắt.
Đôi tử đồng kia bỗng nhiên tà tà liễm đi, khóe môi nhếch lên, là dáng vẻ không ai bì nổi trong trí nhớ.
Hạ Mộc nhất thời bị chinh phục, cô yêu chết con người kiêu ngạo thiếu ăn đòn này.
Cô nghe Quyển Quyển kề bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Trướng thành như vậy? Vậy ta xem như là ngươi tự nguyện."
Hạ Mộc cảm giác được đối phương đến gần, cũng nghe không hiểu nàng nói cái gì, chỉ là mừng rỡ cố sức ôm lấy cổ của Quyển Quyển.
Nhưng mà giây tiếp theo, cánh tay của cô lại bị Quyển Quyển bỗng nhiên kéo ra.
Không phải loại ôn nhu vừa rồi, Đoạn Tử Đồng bỗng nhiên không chút do dự kéo cánh tay cô xuống, lập tức đứng dậy đi về phía cửa phòng!
Hạ Mộc bị động tác quyết tuyệt cùng bất ngờ hù dọa, cho rằng bản thân bị vứt bỏ, tuyệt vọng chống người ngồi dậy.
Điện hạ cũng không có rời khỏi, mà chỉ là cảnh giác lôi kéo cửa phòng.
Xác định cửa phòng đã đóng kín, Trứng Cuốn điện hạ còn khóa trái cửa....
Khóa trái!
Tiếng nức nở trong cổ họng Hạ Mộc nhất thời nghẹn trở lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm điện hạ.
Trứng Cuốn điện hạ đóng cửa xong lại lắc mình chạy đến phía trước cửa sổ, cũng khóa chặt cửa sổ...
Cũng khóa chặt!
Nói đến năng lực phản điều tra của Trứng Cuốn điện hạ trước khi 'gây án', thật đúng là từ sáu tuổi lúc ăn vụng bánh ngọt thì đã rèn luyện đến mức xuất thần nhập hóa.
Tuy rằng những hành động này nhìn như đơn giản, nhưng dưới sự quấy rầy của tin tức tố đến từ omega cấp s, đại khái không có alpha thứ hai có thể duy trì trạng thái thanh tỉnh như vậy.
Sau khi xác nhận quá trình 'gây án' sẽ không bị quấy rầy, điện hạ bước nhanh trở lại bên cạnh Hạ Mộc, quỳ một gối xuống giường, cuối cùng lộ ra vẻ hỗn loạn phổ biến ở alpha lúc động dục.
Đoạn Tử Đồng một bên cởi áo khoác của Hạ Mộc, một bên hàm hồ nỉ non: "Bảo bối... Bảo bối..."
Hạ Mộc cảm giác bản thân được ôm lấy, đỡ lấy ngồi thẳng bên mép giường, lúc áo khoác bị cởi ra, có gió lạnh thổi vào, một thân thể rắn chắc nhanh chóng ôm chặt lấy thân thể cô.
"Umh...huh?" Hạ Mộc hoảng hốt, đã quên vừa rồi phát sinh chuyện gì, kinh hoảng nâng tay đẩy thân thể của đối phương ra.
Cô ý thức không rõ, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút xem người đang ôm lấy cô là ai.
"Làm sao vậy?" Hành vi của con mèo ngốc, trong mắt điện hạ, là giãy dụa khước từ.
Đôi tử đồng cấp thiết mà uấn nộ nhìn chằm chằm vào cô: "Ngươi đổi ý rồi?"
Trước mắt Hạ Mộc là tầng tầng bóng chồng, khuôn mặt dán quá gần, cô thấy không rõ, chỉ có thể khẩn trương cắn môi, liều mạng lắc đầu.
"Ngươi đổi ý rồi?" Đoạn Tử Đồng nhíu mày thở dốc, không hề muốn ngừng tay, lý trí còn sót lại khiến động tác của nàng trở nên chần chờ thong thả, nhưng vẫn tiếp tục cởi nút quần của Hạ Mộc, kéo khóa kéo xuống, từng bước gần kề, đồng thời chăm chú nhìn biểu tình của Hạ Mộc, tựa hồ đang nhìn xem cô có phản kháng kịch liệt hơn nữa hay không.
Cả người Hạ Mộc đều đang run rẩy, cô ý thức được sẽ phát sinh chuyện gì, so với hưng phấn, cảm giác xa lạ sợ hãi càng sâu.
"Đừng.... đừng...."
Cho dù ý thức không rõ, cũng biết sợ, cô trông mong nhìn chằm chằm Quyển Quyển, hai giọt nước mắt cư nhiên trượt ra khóe mắt.
Đoạn Tử Đồng trợn to đôi mắt, ý thức hỗn loạn bị nước mắt của Hạ Mộc đánh thức!
Tiếng thở dốc hỗn loạn thống khổ cùng ẩn nhẫn.
Gần như chỉ do dự một giây, Đoạn Tử Đồng bỗng nhiên đứng dậy, nhảy xuống giường, điên cuồng mà kéo tủ đầu giường, tìm kiếm thuốc ức chế. . truyện tiên hiệp hay
Thuốc ức chế của Hạ Mộc đặt trong tủ quần áo, trong thời gian ngắn căn bản tìm không ra.
Tin tức tố ngọt ngào giống như đang gặm nhắm nội tạng, Đoạn Tử Đồng đôi mắt sung huyết, cắn chặt hàm răng, gần như không có cách nào khác đứng vững, gần một phút đồng hồ, nàng bỏ qua việc tìm kiếm, lảo đảo nhìn về phía cửa phòng.
Ý thức triệt để sụp đổ, điện hạ đã quên cửa phòng vừa rồi bị bản thân khóa trái, vặn vài lần cũng không có cách nào vặn mở, thẳng thắn kéo mạnh, 'rắc' mộ tiếng, chốt kim loại làm gãy khuông cửa, điện hạ nóng nảy khẩn trương tựa như chạy trối chết nhảy vào hành lang.
Trên giường Hạ Mộc còn đang động dục, thân thể mềm mại thành một vũng nước, cực lực muốn ngồi dậy, nhưng ngay cả bóng lưng của hùng ấu tể 'lâm trận bỏ trốn' cũng không phát hiện....
"A...a...." Cô thống khổ che ngực, gần như muốn hôn mê.
Đoạn Tử Đồng chạy vội lên lầu, lao vào phòng ngủ của mình, đóng cửa sổ lại, dọn tủ trang sức trong phòng đến ngăn chặn trước cửa phòng, hận không thể tìm một sợi xích sắt đem phòng ngủ phong kín thành quan tài.
* * *
Năm phút qua đi, nữ phó nhận được chỉ thị vội vã lên lầu, gõ cửa phòng vương trữ.
"Điện hạ có gì căn dặn?"
"..."
Một trận trầm mặc qua đi, nàng nghe trong phòng vương trữ run rẩy lên tiếng: "Đi cho... Hạ tiểu thư... Tiêm thuốc ức chế."
Nữ phó lần đầu tiên nghe giọng nói của tiểu vương trữ suy yếu như thế, vẫn chưa nghe rõ cụ thể, đã dán sát trên cửa hỏi: "Điện hạ? Điện hạ ngài không sao chứ?"
Không trả lời.
Nữ phó áp lỗ tai lên cánh cửa, dĩ nhiên nghe được tiếng thở dốc run rẩy của vương trữ.
"Điện hạ!" Nàng kinh hoảng ấn nút cảnh báo cạnh cửa.
Tình huống khẩn cấp, nàng vặn tay nắm cửa, nhưng lại phát hiện căn bản không thể đẩy cửa ra!
Người trong phòng tựa hồ phát hiện nàng đang cố sức đẩy cửa, lập tức nổi trận lôi đình: "Cút đi! Ta bảo ngươi đi tiêm thuốc ức chế cho Hạ Mộc!"
"Điện hạ? Ngài không sao chứ? Để cam đoan sự an toàn của ngài..." Nữ phó dùng hết tất cả sức lực, mạnh mẽ va chạm cánh cửa.
"Phanh" một tiếng, tủ trang sức phía sau cánh cửa bị đẩy ra một đoạn.
Nữ phó dán sát vào khe cửa, vừa muốn lên tiếng, bỗng nhiên cảm thấy một cổ tuyến tố nồng đậm đập vào mặt mà đến.
Đó là lực xuyên thấu alpha tầm thường không có cách nào đạt được, tuyến thể sau gáy của nàng gần như trong nháy mắt xuất hiện phản ứng.
Nữ phó đầu óc trống rỗng, xuyên qua khe cửa, nhìn thấy vương trữ cuộn mình trên mặt đất.
Đoạn Tử Đồng khẽ chuyển đôi mắt sung huyết, nhìn về phía nàng.
"Ngươi muốn chết sao?"