Không có tiếng đáp lời, Ôn Lĩnh Viễn cảm thấy kỳ quặc. Anh bỏ điện thoại xuống kiểm tra xem đã mất kết nối không, đúng lúc này nghe thấy tiếng bước chân dồn dập gấp gáp, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Một bóng người trong bóng đêm tăm tối. Câu nói đầu tiên còn chưa kịp thốt ra, cô đã như một cơn gió chạy tới trước mặt anh, mang theo mùi gió biển mặn mòi, nóng rực, hương thơm của hoa cam, bỗng chốc bổ nhào vào vòng tay anh.
Đáy lòng anh tựa như nhưng cơn sóng ngoài biển khơi hết đợt này đến đợt khác.
Anh đứng trên con dốc, bị cô lao đến phải lùi lại nửa bước mới ổn định thân mình. Khựng lại một lát sau đó anh nhét điện thoại vào túi quần, giơ tay ôm nhẹ bờ vai cô.
Trên đỉnh đầu lao xao những âm thanh, là tiếng gió luồn qua tán cây phượng tím.
Hơi nóng lan tỏa, da mặt cô sau khi tiếp xúc với vải áo sơ mi chỗ ngực anh bắt đầu nóng dần lên. Giữa cần cổ anh thoang thoảng mùi bạch đàn và mùi bạc hà, có lẽ là mùi nước cạo râu.
Cô ôm anh vì muốn được an ủi sau những sợ hãi và tủi thân. Thế nhưng khi thực sự chạm vào anh, ôm lấy anh, mọi tiếp xúc từ da thịt cho đến xương cốt đều mang dấu ấn của một người đàn ông đã trưởng thành khiến cô chợt hoảng loạn.
Bất giác so sánh với giấc mơ được anh ôm mà cô từng mơ trong giấc ngủ quên ở sân nhà Ôn Hạc Đình, giấc mơ đó chẳng thể chi tiết như hiện tại bây giờ. Nếu như thật sự chi tiết, cô nhất định sẽ hoảng hốt, choàng tỉnh từ cơn mơ.
Cảm giác muốn bật khóc bị thay thế bởi cảm giác thẹn thùng. Cô trầm mặc, dùng chút lý trí ít ỏi còn chưa bị lòng mê luyến chiếm đóng để nghĩ xem chờ sau khi cái ôm này kết thúc, phải làm mở lời như nào mới không lúng túng.
Ngẫm nghĩ cũng hòm hòm, lại nghĩ ôm ấp lâu như vậy có vẻ như cô đang chiếm lời của anh nhỉ. Cô ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa đúng lúc anh cúi đầu nhìn.
Đầu và cằm đụng mạnh vào nhau, không chút nể nang. Nghe “cốp” một cái, Ninh Tê sợ phát ngốc luôn.
Ôn Lĩnh Viễn xoa cằm, cười: “Cháu muốn tôi thành thương binh luôn hả?”
Homestay có một khoảng sân nhỏ. Một khoảng sân giống trong tưởng tượng của những người trẻ tuổi “văn nghệ”, những gì cần có đều có cả, ghế sô pha ngoài trời, sàn gỗ, đèn led ngôi sao và một cây hoa giấy nở rộ đặt ở góc tường.
Hai người đi về hướng khoảng sân, Ôn Lĩnh Viễn hỏi: “Tình hình của Ôn Vũ Nùng có ổn không?”
“Khá ổn ạ.” Cô thuật lại kết quả chẩn đoán của bệnh viện cho anh nghe.
“Thế cháu thì sao?”
“Tôi ư?”
“Cháu có bị sao không?”
Anh nhắc tới xong, Ninh Tê mới cảm giác đầu gối truyền tới cảm giác lâm râm đau đớn.
Ôn Lĩnh Viễn để ý thấy sắc mặt cô thay đổi: “Ở đâu?”
“Hình như là……ở đầu gối.”
Vì để chống nắng, Ninh Tê mặc quần rộng ống màu nhạt, chất liệu mềm nhẹ. Ôn Lĩnh Viễn ngồi xổm xuống, xắn ống quần của cô lên, trên đầu gối là vết thương ngoài da do lúc ngã chà xát vào đá vụn trên mặt đường. Vết thương không sâu nhưng lớp da mỏng bị trầy nên chảy máu, giờ đã khô lại. Ôn Lĩnh Viễn không tin chỉ có chỗ này, quả nhiên sau khuỷu tay cô cũng có vết trầy xước.
“Cháu không sơ cứu ở bệnh viện?”
“Tôi….. không để ý tới bản thân.” Ninh Tê sờ mũi.
Vào đến trong sân, Ôn Lĩnh Viễn bảo cô ngồi xuống, còn mình ra sân trước tìm ông chủ cảm ơn anh ta vừa nãy đã đưa hai cô tới bệnh viện, đồng thời hỏi anh ta có rượu sạch, thuốc đỏ Povidone để trùng vết thương ngoài da không.
Các dược phẩm thông thường trong homestay đều chuẩn bị một ít. Ôn Lĩnh Viễn mượn xong liền quay lại sân, trông thấy Ninh Tê đặt cẳng chân với ống quần xắn cao lên trên bàn, anh chợt thấy buồn cười. Có lẽ vì đây là cô, anh mới thấy dáng vẻ này không có vẻ gì là không ổn cả.
Ôn Lĩnh Viễn tỉ mỉ, cẩn thận giúp cô khử trùng, như đang tiến hành một cuộc phẫu thuật tinh vi.
Ninh Tê nghiêng đầu dựa vào tay vịn của ghế mây, hỏi anh: “Bên cầu cảng bảo với tôi là chuyến tàu cuối cùng ra đảo là tầm sáu giờ tối, thế chú làm thế nào mà ra đây được?”
“Tôi trả chủ tàu cano giá gấp ba lần một chuyến khứ hồi. Mới đầu ông ta nói buổi tối không thể ra khơi được. Sau khi tôi trả giá xong, ông ta liền sửa miệng bảo chỉ cần không phải bão, sương mù dày đặc kèm sóng biển lớn, mưa gió không ngừng thì đều có thể đi. Với lại nghe tôi nói đang gấp nên ông ta liền tăng tốc tới 50 nút.”
Ninh Tê chẳng hiểu sao muốn cười, còn muốn “khiển trách” kiểu suy nghĩ của nhà giàu mới nổi “Có tiền là không thành vấn đề” giống y chang Ninh Trị Đông. Cuối cùng lại nói: “……Chú cũng đâu cần phải đêm hôm tới đây.” Trong lòng thì hết sức hưởng thụ, nhưng lời thốt ra lại cự nự, làm mình làm mẩy. Chẳng biết cái thói xấu này cô học lúc nào nữa.
Ôn Lĩnh Viễn cầm một chiếc tăm bông, cẩn thận gột sạch cát bùn trên miệng vết thương, “Nhưng phải thấy cháu tôi mới yên tâm được.”
Đợi xử lý vết thương trên đầu gối xong, Ninh Tê xoay cổ tay, thò ra trước mặt anh.
Một tay Ôn Lĩnh Viễn đỡ lấy khuỷu tay cô, một tay cầm tăm bông nhúng vào thuốc đỏ Povidone lau lên miệng vết thương, “Mặc dù hôm nay hai đứa không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng mà tôi khuyên sau này hai đứa tránh việc lái xe điện trên đoạn đường xấu, nếu lái thì cũng đừng đèo người khác.”
Ninh Tê bật cười, bờ vai mảnh khảnh khẽ rung, “Từ nãy gặp chú tôi đã nghĩ rốt cuộc khi nào chú mới mở “lớp” dạy tôi về chuyện an toàn giao thông.”
Bị cô chọc ghẹo, Ôn Lĩnh Viễn không giận chút nào, “Nhưng mong là cháu nghe lời.”
“Tôi nghe mà, tôi cũng không dám nữa đâu, nếu bản thân tôi ngã thì không cần lo, chủ yếu là Tiểu Vũ….”
“Sao cháu lại cảm thấy thế.” Đầu bông tăm thấm chất lỏng mát lạnh, đang chấm lên da khuỷu tay cô, chợt dừng lại, Ôn Lĩnh Viễn ngẩng đầu nhìn cô, “Tại sao cháu ngã thì không phải lo?”
Mái tóc đen huyền, tóc mái hơi lòa xòa, nhất là đôi mắt màu hổ phách lộ vẻ ấm áp dưới ánh đèn. Nụ cười của cô còn chưa kịp tan đã rơi vào đáy mắt anh. Nhịp tim đập rộn từng hồi.
Câu hỏi này không cần phải đáp lời, chỉ cần cô thuận theo lời của anh hỏi sâu hơn là có thể hiểu rõ ý anh là gì. Nhưng mà cô, không dám làm điều đó.
Ôn Lĩnh Viễn đi trả lại thuốc đỏ Povidone, Ninh Tê thả ống quần xuống, cơn đau không còn đau đớn như trước nữa.
Ôn Lĩnh Viễn trở lại sân, nhưng lại chuẩn bị rời đi, “Tôi muốn thuê một căn biệt thự Thụ Hải, ngày mai mấy người Tiểu Viên lên đảo sẽ ở lại. Trưa mai tôi tới đón bọn cháu qua ăn cơm nhé.”
Biệt thự Thụ Hải nằm ở phía Nam của đảo, một khu biệt thự độc lập, chỉ cho thuê nguyên căn, rất thích hợp các hoạt động tụ tập.
Anh nói vậy, Ninh Tê mới nhận ra: “Chú để mấy người Tiểu Viên lại ạ.”
Ôn Lĩnh Viễn cười khẽ: “Mấy đứa chỉ mong tôi không ở đấy thôi.”
Hai người thong thả đi vào nhà, Ôn Lĩnh Viễn tiễn cô đến cầu thang, lời ít ý nhiều căn dặn: “Chiếu theo tiêu chuẩn chăm sóc Tô Vũ Nùng của cháu, cháu nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đó.”
Ninh Tê bật cười, “Thật ra chú dặn dò tôi bôi thuốc đúng giờ, không được chạm vào nước cũng không sao. Tôi không chê phiền đâu, thật đấy.”
“Nhưng tôi phải kiềm chế lại.” Ôn Lĩnh Viễn mỉm cười nhìn cô, “Chỉ có người lớn mới nói liến thoắng không ngừng như vậy.”
Ninh Tê khựng người.
Cô đứng ở bậc thềm thứ hai, rõ ràng đã cao hơn anh nhưng cánh tay anh lại vẫn dễ dàng chạm tới đỉnh đầu cô, giọng ôn hòa ấm áp: “Cháu nghỉ sớm nhé.”
Ninh Tê tắm rửa rồi nằm trong chiếc chăn mềm mại. Trong bóng tối có một tia sáng, tia sáng báo hiệu của điều hòa.
Không cách nào chìm vào giấc ngủ, thế là cô để mặc bản thân thao thức mãi, không ngừng nhớ lại dư vị hãy còn dang dở của tối nay.
Mười giờ sáng.
Trong lúc Ninh Tê đang sắp xếp đồ trong vali, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Cô đoán hẳn không phải là Ôn Lĩnh Viễn vì theo tính cách của anh, anh sẽ không lên tầng.
Mở cửa ra, quả nhiên là Tô Dục Thanh.
“Tê Tê, ai tới thế?” Tô Vũ Nùng đánh răng xong, bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy người đang đứng ở cửa liền ngơ ngác.
Tô Dục Thanh mặc một áo tay ngắn màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo đen để chống nắng, mặc quần đùi vận động rộng rãi, đi giày đá bóng màu đen. Dáng người cao cao, cứ như chỉ cần hơi kiễng chân là đỉnh đầu sẽ chạm tới khung cửa.
Sau lưng cậu chỉ đeo một chiếc ba lô đen, tóc mái ướt sũng rủ trước trán. Hơi thở hẵng còn hơi gấp đã mỉm cười nói: “Mấy thứ chưa ổn tôi đã thu xếp xong nên muốn đến đây.”
Ninh Tê thật muốn trợn ngược mắt. Tuy nhiên cô ý thức được tình huống lúc này bèn đóng vali lại, đi ra bên ngoài, “Tôi xuống lầu gọi bữa sáng, cậu chờ ở đây lát xuống cùng Tiểu Vũ nhé. Nhanh lên đấy, qua mười 10 rưỡi là không còn gì đâu.”
Tô Vũ Nùng lúc này mới lên tiếng chào hỏi cậu, bật cười, “Ninh Tê bảo cậu qua đây à?”
“Cảnh tượng khó thấy một lần, sao tôi có thể bỏ lỡ được.”
“Lặn lội tới đây để xem chuyện cười của tôi? Cậu đốt tiền ghê nhỉ? Không bằng cho tôi đi!”
Tô Dục Thanh đóng cửa lại, bước tới bên cạnh Tô Vũ Nùng. Cô ấy đang rút khăn ướt ra lau mặt, trên trán đang dán một tấm băng gạc nên cô cẩn thận tránh chỗ được băng bó.
Tô Dục Thanh nhìn cô, “Lúc thi bằng lái, cậu là đứa duy nhất trong ba đứa thi một lần liền qua hạng mục hai, ba. Sao mà lái cái xe điện nhỏ cũng bị lật xe vậy?”
“Tôi bị sự tự mãn kiêu ngạo của mình ám, với lại vì…..” Đang nói dở thì tay cô bị Tô Dục Thanh nắm lấy. Cô không hiểu, quay đầu sang nhìn.
Tô Dục Thanh cúi đầu xuống, giọng hơi khàn, cứ thế nắm lấy cánh tay cô kéo vào trong lòng, cánh tay giữ chặt bả vai cô không muốn bị cô đẩy ra, “……Chờ chốc nữa cậu có thể đánh tôi, nhưng giờ phải cho tôi ôm một lát.”
Tô Vũ Nùng ngẩn người, không biết phải làm gì. Cô lắng nghe tiếng hít thở ở ngay trên đỉnh đầu và ngửi mùi vị mằn mặn thoang thoảng của mồ hôi.
Sao cô lại chợt nhớ tới ánh mặt trời cùng mặt biển phản chiếu ánh nắng lấp la lấp lánh nhỉ.
Lồng ngực và bả vai dày rộng. Gò má cô tỳ vào khung xương rắn chắc, lực ép từ phía sau lưng truyền tới, cánh tay hơi dùng lực…… Tất cả đều đang nhắc nhở cô rằng người đang ôm cô không phải một tên nhóc con.
Sau khi Ôn Lĩnh Viễn đến, theo hướng dẫn của Ninh Tê, anh đi tới phòng ăn tìm người.
Họ ngồi chung một bàn, trên bàn đặt cháo trắng rau xanh, bánh bao màn thầu, không biết điện thoại của ai vang lên tiếng nhắc nhở “double kill” khiến anh phải liếc nhìn. Chú ý kĩ mới thấy sự bất thường đó là chàng trai đang ngồi bên cạnh Ninh Tê.
Anh nhận ra, người này là Tô Dục Thanh.
Ninh Tê phát hiện ra anh trước, vẫy vẫy tay chào, “Chú ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Ôn Lĩnh Viễn thấy không thích hợp nếu ngồi chỗ cạnh Tô Vũ Nùng, do dự một lát, đoán là trong chốc lát ba người sẽ chưa kết thúc luôn, vì thế anh mượn lý do gọi điện thoại, rời khỏi phòng ăn.
Ánh mắt Ninh Tê dõi theo bóng người anh, hỏi Tô Dục Thanh: “Tôi có thể tắt máy không?”
“Cậu dám.”
Ninh Tê quả nhiên dám làm vậy, cô tắt máy, vỗ vỗ bả vai Tô Vũ Nùng, “Cũng chỉ là ghép đội thôi mà, đừng đặt nặng chuyện thắng thua như vậy.”
Tô Dục Thanh: “……”
Ninh Tê đi ra tiền sảnh, Ôn Lĩnh Viễn đang ông chủ khách sạn trò chuyện. Nhìn thấy cô đi ra, anh hỏi: “Chơi điện tử xong rồi?”
“Không đâu, tôi đào ngũ đấy.” Ninh Tê nói đầy hùng hồn.
Hôm nay cả người Ôn Lĩnh Viễn toàn là một màu trắng, chất vải mỏng, trông cực kỳ thoải mái, trên đầu đội một chiếc mũ vành, một chiếc kính đen cài trong túi áo. Chỗ này vốn chỉ là một làng chài chưa phát triển, mà có anh ngồi đây, cô tưởng như mình đang ở nơi nào đó ở Địa Trung Hải, vùng biển Gold Coast nam thanh nữ tú tề tựu.
Quầy lễ tân có một chiếc ghế quầy bar cao, Ninh Tê ngồi lên đó. Hôm nay cô mặc áo hay dây và quần sooc. Đôi chân vừa dài vừa thẳng tắp, làn da trắng nõn làm nổi bật lên vết trầy trên đầu gối.
Tầm mắt Ôn Lĩnh Viễn rơi xuống chỗ vết thương, đánh giá qua. Sau một đêm hồi phục, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy.
Anh nói: “Biệt thự tôi thuê có tổng cộng sáu phòng, các cháu có muốn chuyển qua đấy ở hai ngày không? Tiểu Viên bảo tối nay sẽ tổ chức tiệc nướng, càng đông người càng vui. Với lại chỗ đó nhìn ra biển huỳnh quang càng gần.”
“Mấy người Tiểu Viên đã lên đảo chưa ạ?”
“Đang ở biệt thự sắp xếp hành lý rồi.”
“Thế tôi cũng muốn qua!”
Ông chủ khách sạn cười đùa: “Hóa ra cậu đến đây để phá hoại việc làm ăn của tôi hả?”
Ôn Lĩnh Viễn cho Ninh Tê và Ôn Vũ Nùng thời gian để sắp xếp hành lý, chuẩn bị trả phòng, còn anh thì ngồi chờ ở đại sảnh tầng một của homestay. Có một chiếc bàn bốn chỗ, Tô Dục Thanh ngồi đối diện với anh.
Tô Dục Thanh không kiêng dè, bên này lướt điện thoại, bên kia dùng mắt đánh giá Ôn Lĩnh Viễn. Cậu tò mò vô cùng về nhân vật khiến Ninh Tê khổ sở mê muội này.
Ôn Lĩnh Viễn cũng để ý thấy ánh mắt của cậu ta. Lúc này theo phép lịch sự đáng ra anh nên thuận theo đó khơi lên một chủ đề, cùng cậu ta trò chuyện. Thế nhưng anh không làm vậy, cảm giác tâm trạng đột nhiên chán nản lười biếng.
Anh không mở lời, vậy mà Tô Dục Thanh lại lên tiếng, cười hỏi anh: “Chú vì Ninh Tê nên mới tới đây à?”
Giọng điệu của Tô Dục Thanh lộ rõ sự trêu chọc, nhưng mà chẳng ngờ lời này lại bị người đàn ông đối diện “đọc hiểu” thành một loại khiêu khích tinh tế.
Vậy là cậu rất vinh hạnh được chiêm ngưỡng biểu cảm lạnh nhạt như cười như không của “chú Ôn” – người trong miệng Ninh Tê tả gì mà tính cách luôn luôn ôn hòa, mặt mang ý cười, đã thế còn hướng về phía cậu, nói một câu càng sâu xa ẩn ý hơn: “Có lẽ là đến sớm hơn cậu mấy tiếng.”