Editor: QinggWei
Các hào môn vọng tộc thích phụ nữ mất chồng là góa phụ, vì thế, Trì Hồng Nhạn đã được thêm một cái danh hào, goá phụ của Tống Thư Nhiên, mọi người từ khắp nơi đi đến trước mặt cô, đều nói xin hãy nén bi thương.
Cô đứng ở vị trí người nhà, tất cả những gì cô chạm đến đều là một mảnh bóng tối, người đến người đi, trắng đen rõ ràng, sống động trong linh đường rộng lớn.
Trì Hồng Nhạn đờ đẫn nhìn những gương mặt đầy đồng cảm đi tới trước mặt mình, cô ngơ ngác gật đầu với họ, cô hoảng hốt cảm thấy giờ phút này thật giống như một giấc mơ dài, tâm tình của Trì Hồng Nhạn vẫn dán chặt vào buổi sáng cuối xuân hôm đó, Tống Thư Nhiên hát bên tai cô bài hát của ban nhạc Monkey, nhịp điệu thanh thoát, bầu trời buổi sáng cuối xuân như mực dày.
Có người đưa nước đến miệng cô, cô nâng mắt lên, ngoan ngoãn uống.
Cô đờ dẫn đáp lễ những người tới đưa tang.
Cuối cùng, khi người phụ nữ sắc mặt trắng bệch và người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc vàng xoăn xuất hiện, thân thể Trì Hồng Nhạn bắt đầu run lên, có người đã đỡ cô.
Người phụ nữ kia bình tĩnh đến bên chiếc hủ có phủ cờ của Hội Chữ thập đỏ Quốc tế, vuốt ve khuôn mặt trẻ tuổi trong bức di ảnh, sau một loạt động tác, bà ấy đi tới trước mặt Trì Hồng Nhạn. Vươn tay vuốt ve mặt cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Trì Hồng Nhạn lẳng lặng tựa trong lòng bà, nói nhỏ.
“Mẹ, phải làm sao bây giờ? Con thế nào cũng không nhớ nổi cuối cùng Thư Nhiên đã nói gì với con. Con nghĩ thế nào cũng không ra.”
Thì thào nói: “Thế nào cũng nghĩ không ra, thế nào cũng nghĩ không ra….”
Người phụ nữ tướng mạo ôn hòa xoa đầu cô: “Không nghĩ ra thì cũng đừng nghĩ nữa, tên tiểu tử kia còn có thể nói cái gì đúng đắn sao, tiểu tử kia cũng chỉ nói hươu nói vượn mà thôi.”
Trì Hồng Nhạn ghé vào vai bà nở nụ cười: “Người nói đúng lắm, tiểu tử kia cũng chỉ nói hươu nói vượn mà thôi!”
Cả linh đường bỗng chốc tĩnh lặng chết người, ngay cả vị MC của buổi lễ cũng như mất đi âm thanh. Thoang thoảng vang lên vài tiếng thở dài như hồn mất xác.
Cuối cùng có giọng nói gào lên: “Tại sao cô không khóc, tại sao không có nước mắt. Tại sao cô không khóc, có phải Tống Thư Nhiên không đáng để cô khóc vì anh ta không.”
Liếc nhìn Lệ Xuân Hiểu một cái, đôi mắt đỏ hoe như hạt đào tức giận nhìn chằm chằm cô.
Trì Hồng Nhạn chậm rãi ngẩng đầu lên, lấy tay sờ mặt mình, thật sự không có nước mắt, Trì Hồng Nhạn thật sự là một người không có trái tim, sẽ không vì không yêu mà rơi nước mắt.
Cô bật cười và nhìn thật kỹ bức ảnh đen trắng của Tống Thư Nhiên, Tống Thư Nhiên, anh có thất vọng có đau khổ không? Người vợ mà anh yêu sâu sắc thậm chí không thể rơi một giọt nước mắt.
Vậy mà anh từng đã làm biết bao nhiêu việc ngốc vì cô!
“Vì sao lại cười? Vì sao còn cười được, có phải đây chính là kết cục mà cô hi vọng đúng không?”
Đúng vậy! Thật lạ, làm sao bây giờ cô vẫn có thể cười được, càng lạ lùng hơn là, cô hình như đã quên mất cách thở, trái tim cô run rẩy kịch liệt, phảng phất như muốn lấy đi hơi thở của cô.
Đúng rồi, trái tim của cô cũng là vì Tống Thư Nhiên mới có thể sống trong cơ thể này, bây giờ có phải là nó đang phản kháng, phản kháng lại sự lạnh lùng vô tình của cô.
Hiện tại, Trì Hồng Nhạn có chút mệt mỏi, cô chậm rãi nhắm mắt lại, trước khi nhắm mắt, cô nhìn thấy Trì Kinh Hồng với khuôn mặt trắng bệch ở phía trước cô, lúc cô khép lại mi lại là khuôn mặt vặn vẹo của anh.
Dựa vào vòng tay của mẹ Tống Thư Nhiên, Trì Hồng Nhạn chậm rãi nói mẹ, thật tốt, Thư Nhiên muốn đến đón con rồi!
Cứ vậy đi! Thực ra, từ rất lâu rất lâu trước đây, Trì Hồng Nhạn đã chán ghét thế giới này, chán ghét đủ loại sinh ly tử biệt trên thế giới này, chán ghét những thứ tình cảm rối rắm phức tạp trên thế giới này, còn có hi vọng và tuyệt vọng không bao giờ cạn.
Thời điểm ý thức của cô dần rơi vào trạng thái mê man, cô rơi vào vòng tay quen thuộc, người nọ lớn tiếng đến phát run nói, mau gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!
Người đó ôm cô, tiếng gió vù vù bên tai cô, từ lúc nào mà Trì Kinh Hồng của cô đã học phép vượt mây thế này.
Hoàn cảnh hiện tại rất giống một cảnh trong phim mà cô rất thích vào mấy năm trước, đẹp đến mức khiến trái tim cô run rẩy không ngừng.
Khi biết được bản thân mình sẽ chết khi còn rất trẻ, Trì Hồng Nhạn đã từng nghĩ về đủ loại phương thức chết khác nhau, những phương thức đó luôn thay đổi khi cô lớn lên. Lúc đầu, cô muốn chết như một nữ hiệp, tốt nhất là đã bỏ mạng thật vĩ đại vì nhân vật phản diện ác độc. Khi gần mười tuổi, cô cảm thấy mình phải đóng góp một chút cho thế giới này, chẳng hạn như đứng trước một vĩ nhân, đỡ kiếm hoặc súng cho người ta, sau đó sẽ làm rạng danh tổ tông của mình. Thật đáng tiếc rằng, cô lại được sinh ra trong một thời đại hòa bình.
Khi chừng mười mấy tuổi, cô xem một bộ phim của Nga, một sĩ quan cực kỳ đẹp trai bước ra khỏi chiến trường khói lửa tràn ngập cùng với người yêu đã chết trong vòng tay, lúc đó, Trì Hồng Nhạn cảm thấy trái tim nhỏ bé của cô vô cùng khao khát cảnh tượng đó, cô luôn mong mình cũng sẽ bất ngờ gặp một sĩ quan trẻ đẹp trai.
Nằm trong lòng của Trì Kinh Hồng, Trì Hồng Nhạn nhớ lại những tháng ngày êm đềm ấy, bản thân luôn ngốc nghếch. Khi đó, cô mặc chiếc váy lụa mỏng xinh đẹp, ngây ngốc nghĩ về vào một khoảnh khắc nào đó cô sẽ khiến chàng sĩ quan đẹp trai yêu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng không biết từ khoảng khắc nào mà chàng sĩ quan đẹp trai kia lại có khuôn mặt giống Trì Kinh Hồng luôn lọt vào trong giấc mơ của cô.
Khi ý thức của cô trôi càng xa, cô nghe thấy Trì Kinh Hồng nói, Trì Hồng Nhạn, em thử xem, em thử dám bỏ lại anh một lần nữa xem!
Trong hành lang dài tối của bệnh viện, khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông đứng bất động như một khối băng được chạm khắc, khi anh đẩy vợ của mình ra, lạnh lùng nói với cô rằng nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho cô, Ngô Bảo Châu liền chứng thực được suy đoán của mình.
Em họ của cô yếu đuối nói với chồng mình, Kinh Hồng, em xin lỗi, em nghĩ mình điên rồi Kinh Hồng, em sai rồi, em không nên đối xử với chị dâu như vậy, sao em có thể nghĩ chị dâu không thương tâm cơ chứ? Em thực sự không biết chị dâu từng được ghép tim, nếu biết thì em nhất định sẽ không làm thế.
Trì Kinh Hồng chỉ đứng thẳng tắp ở đó, Lệ Xuân Hiểu hai vai run rẩy, tự trách bản thân.
Em họ cô biểu hiện như một đứa trẻ phạm sai lầm, nước mắt lã chã, cô cười khổ trong lòng, đây không phải là điều dễ dàng với một đứa trẻ lớn lên trong hào môn.
Cô nhớ khi Lệ Xuân Hiểu dọn đến Lệ gia, mợ của cô cũng chính là mẹ của Thư Nhiên, vào ngày đầu tiên cô ấy dọn đến Lệ gia người phụ nữ đầy tri thức lễ nghĩa đó đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô ấy, thậm chí còn chuẩn bị cho cô ấy một món quà. Vài ngày sau, Ngô Bảo Châu nhìn thấy chiếc váy xinh đẹp đó nằm trong thùng rác cách xa Lệ gia.
Trong hành lang dài sâu thẳm, không khí như ngưng đọng, ngoài ba người bọn họ còn có một thanh niên đi cùng với mợ của cô, chàng trai đó tên Louis.
Khi đến, Louis nói với mợ của cô, Không sao, Tracy nhất định sẽ không sao, cháu đã hết lần này đến lần khác nhìn cô ấy bị đẩy vào phòng phẫu thuật, nhìn cô ấy sống sót được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Thượng Đế không thích phụ nữ quật cường, lần này cũng không ngoại lệ.
Những lời đó khiến Ngô Bảo Châu cảm thấy chua xót, hóa ra Tracy từng là bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh. Cô ấy đã trải qua hai lần phẫu thuật ghép tim.
Tracy đã ở trong phòng phẫu thuật hơn ba giờ đồng hồ, bác sĩ nói bệnh nhân hôn mê là do tim co thắt dẫn đến thiếu oxy, tình trạng hôn mê này rất nguy hiểm đối với những người được ghép tim. Hiện tại, bác sĩ tim giỏi nhất ở Thượng Hải đang cấp cứu cho cô.
Bốn người không ai lên tiếng, trong không gian im lặng như chết, chỉ có tiếng đồng hồ điện tử treo trên tường kêu tích tắc, tần suất chuyển động của nó khiến người ta hít thở không thông.
Cuối cùng, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Louis lao đến trước, bác sĩ gật đầu với bọn họ, ý bảo bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm.
Ngô Bảo Châu thở phào nhẹ nhõm, Trì Kinh Hồng ở trước mặt như bị kéo ra khỏi cỗ máy, anh ngồi xuống đất, sắc mặt như tro tàn, đây là lần đầu tiên Ngô Bảo Châu nhìn thấy người đàn ông Trì Kinh Hồng này thất thố như vậy, người đàn ông đó gần như lúc nào cũng là một khối băng chạm khắc nghìn năm không thay đổi. Anh không bao giờ biểu lộ cảm xúc trên mặt mình, thỉnh thoảng anh chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười đó xa xăm như đám mây phía tận chân trời.
Lại nhìn Lệ Xuân Hiểu, cô ấy giống như không nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô ấy chân thành cảm ơn bác sĩ, nhưng giọng nói lại cứng ngắc.
Bên ngoài cánh cửa phòng phẫu thuật, ở nơi chịu rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt, Ngô Bảo Châu cảm thấy mình như người đứng xem, nhìn dòng cảm xúc đang ngầm bắt đầu dịch chuyển của một số người.
Cũng may ở đây chỉ có bốn người bọn họ, hiện tại, trong tình huống này, e rằng tất cả mọi người ngoại trừ đương sự đều sẽ đoán được chút gì đó đã xảy ra! Cũng may mẹ cô còn đang vội xử lý hiện trường ở linh đường, nếu không thì mẹ cô cũng…
Cũng may, việc xảy ra ở linh đường, nhiều người cũng chỉ là thở dài trước hành động hôn mê của người vợ trẻ vừa mới mất chồng, còn suy nghĩ đôi vợ chồng thật tình thâm. Không mấy ai chú ý đến vẻ của ngoài thất thố của người đàn ông đang là em rể của cô.
Cũng may, Lệ Xuân Hiểu đủ thông minh.
Ở xã hội thượng lưu, gièm pha là một chủ đề nóng muôn thuở, những chuyện bất thường trong mắt những người kia đều biến thành một đoạn gièm pha, đặc biệt thời đại truyền thông phát triển, hiện tại gièm pha càng biến thành cơn ác mộng của nhiều người.
Nhìn cửa phòng phẫu thuật khép chặt, Ngô Bảo Châu thật lòng hi vọng người phụ nữ đó sẽ không bị loại ác mộng này quấy nhiễu.
Trì Kinh Hồng giờ phút này như mới lấy lại tỉnh táo, anh hướng về phía bác sĩ chạy đi.
Qua tấm kính của phòng cách ly, Ngô Bảo Châu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tracy, chàng trai tên Louis ấy đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tracy qua tấm kính.
Một bên Lệ Xuân Hiểu vẻ mặt đờ đẫn dựa vào tường, vừa nhìn thấy cô nàng liền đi tới, tựa đầu vào vai cô.
“Chị họ, em thật sự không cố ý.”
“Chị biết!” Cô vỗ vỗ vai.
“Chị họ, vì sao Kinh Hồng lại đối xử với em như vậy? Em không phải vợ anh ấy sao! Anh ấy nên hiểu!” Lệ Xuân Hiểu nói nhỏ, như một đứa trẻ bị ủy khuất.
“Trên đời này, người chồng nào cũng đều hi vọng vợ mình thiện lương!” Nghĩ một chút, Ngô Bảo Châu nói: “Xuân Hiểu, em có biết em giống như một người phụ nữ không nói lý lẽ khi chỉ trích Tracy, chị nhìn còn tức giận, thật may là Tracy hiện tại không có việc gì, nếu có sai sót thì em chính là một người phụ nữ xấu xa!”
“Đúng vậy! Thật may là Tracy không có việc gì, bằng không, em sẽ là một người vợ không lương thiện mất.” Tựa vào lòng chị mình cô nàng như thở phào nhẹ nhõm.
Cô cười nhẹ, tự hỏi không biết chị họ có hài lòng với câu trả lời của cô hay không?
Giấu đầu hở đuôi, không biết đến cuối cùng còn có thể giấu được nữa không.
Nhưng hiện tại, có vẻ như, cũng chỉ có thể làm vậy.
Khi hiểu ra hết mọi chuyện, Ngô Bảo Châu cảm thấy mình nên oán hận người phụ nữ đó, nhưng cô ấy là quả tim trên người của Tống Thư Nhiên, khi nhìn thấy cô ấy giống như không còn sinh khí nằm ở đó, không hiểu sao cô không thể tức giận nổi.
- Hết chương 56-