Editor: QinggWei
Trong mơ hồ, cô duỗi tay sờ người bên cạnh, trống rỗng, không hài lòng than thở, vẫn không từ bỏ ý định, cô duỗi chân thăm dò lần nữa, bên cạnh vẫn là trống không.
“Kinh Hồng…” Theo bản năng, cô gọi tên anh.
Trì Kinh Hồng đang mặc quần áo, bất giác nhướng miệng cười, cúi xuống hôn lên trán cô: “Dậy đi, tiểu thư lười thích dậy muộn. Bây giờ sẵn có chút thời gian, dậy ăn sáng với anh đi.”
Bữa ăn sáng, Trì Kinh Hồng luôn chỉ nhìn cô cười, Trì Hồng Nhạn bị anh cười đến thập phần khó chịu, cô trừng mắt nhìn anh.
Chờ đến lúc cô thay quần áo, Trì Hồng Nhạn mới biết Trì Kinh Hồng cười cái gì, tên xấu xa, cô lấy một chiếc áo cổ cao che người mình.
Anh đưa cô đến gần Lệ gia, khi cô xuống xe, anh lưu luyến hôn lên môi cô, như một người chồng sắp đi xa: “Em về nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh ái muội, đắc ý nở nụ cười: “Tối hôm làm em mệt chết rồi à? Hai ngày tới anh không ở đây em hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng chạy lung tung.”
“Chờ điện thoại của anh.” Anh vỗ vỗ mặt cô liên tục dặn dò: “Còn nữa, phải nhớ uống thuốc đấy!”
Trì Hồng Nhạn không biết nên cười hay nên khóc, cô giống như bị biến thành một đứa trẻ.
Trở về Lệ gia, Trì Hồng Nhạn bất ngờ khi nhìn thấy Lệ Xuân Hiểu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt trũng sâu, đang ngồi trên chiếc ghế phu nhân mà cô thường ngồi ở phía tây, vừa nhìn thấy cô, Lệ Xuân Hiểu liền nhảy bổ vào lòng cô…
“Chị dâu, em không liên lạc được với Kinh Hồng.” Giọng nói của Lệ Xuân Hiểu run rẩy: “Điện thoại của anh ấy đã tắt máy, em không tìm được anh ấy. Em đã tìm anh ấy một ngày một đêm rồi. Khách sạn bên đó nói Kinh Hồng không có đến, chị dâu, chị nghĩ xem có phải Kinh Hồng xảy ra chuyện gì rồi không? Chị nói liệu co phải Kinh Hồng đã gặp chuyện không may gì? Hay liệu Kinh Hồng đã bị bắt cóc mất rồi! Có thể! Nhất định là như vậy, trị an ở Jakarta luôn không tốt, mỗi ngày đều có hỗn loạn xảy ra, không được, em phải đến đó một chuyến!… Nhất định là, nhất định là bị bắt cóc… “
Lệ Xuân Hiểu bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Không sao, Xuân Hiểu.” Trì Hồng Nhạn vỗ nhẹ vào lưng trấn an cô: “Không sao, Xuân Hiểu, chị cam đoan với em, anh ấy không có chuyện gì đâu!”
Lệ Xuân Hiểu nghi hoặc ngẩng mặt lên nhìn cô: “Chị dâu, làm sao chị có thể chắc chắn rằng Kinh Hồng không có việc gì chứ?”
Trì Hồng Nhạn sững sờ trong chốc lát, cô ngơ ngác nhìn Lệ Xuân Hiểu, không biết nên trả lời thế nào.
“Chị…”
“Được rồi, chị dâu!” Lệ Xuân Hiểu cố nặn ra một nụ cười: “Em biết là chị đang an ủi em, em xin lỗi, em cũng tin Kinh Hồng sẽ không sao, nói không chừng anh ấy sẽ gọi điện báo, em sẽ đợi… Không sao cả.”
“Chị dâu, tối qua em đã gọi điện cả đêm, gọi đến suy nghĩ lung tung, sau đó, em tới đây tìm chị, nhưng quản gia nói tối qua chị có không trở về.”
Sau đó, cô nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu, tối qua chị đã đi đâu thế?”
“Chị…” Trì Hồng Nhạn lại ngây người, đầu óc không ngừng quay cuồng, nên trả lời cô ấy cô đã ở đâu đây?
“Có phải…” Lệ Xuân Hiểu nhợt nhạt cười nhẹ, Lệ Xuân Hiểu quay đầu không đối mặt với cô nữa: “Tối qua chị có phải còn ở lại Tân Đông Phương, chị vẫn ở trong phòng tổng thống còn lưu lại hơi thở của Tống Thư Nhiên đó sao?”
Trì Hồng Nhạn cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, căn phòng này, trong không khí này và Lệ Xuân Hiểu trong căn phòng này đều biến thành một loại giày vò.
Cô miễn cưỡng mỉm cười, trầm mặc không nói gì.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí trầm lặng, là Lâm An gọi tới, cậu ta nói với Lệ Xuân Hiểu rằng Ngài Trì có chuyện chậm trễ nên sẽ ở Jakarta thêm hai ngày nữa.
“Thế à!” Lệ Xuân Hiểu chỉ đáp lại câu này, không hỏi thêm liền cúp máy, sau đó, thẳng tắp bước ra ngoài.
Không hiểu vì sao, bóng lưng thẳng tắp được chiếu ánh nắng kia khiến Trì Hồng Nhạn cảm thấy buồn vô cớ.
“Xuân Hiểu.” Trì Hồng Nhạn gọi cô ấy một tiếng.
Lệ Xuân Hiểu quay đầu, lộ ra một nụ cười mơ hồ không rõ.
“Chị dâu, em không sao, đã một đêm rồi em không chợp mắt. Em chỉ thấy hơi mệt, hiện tại em biết Kinh Hồng không có việc gì thì tốt rồi, em muốn nghỉ ngơi.”
Đột nhiên, Trì Hồng Nhạn ngã phịch xuống ghế, tủ kính tinh xảo phản chiếu giương mặt cô, cô nhìn nó, nở nụ một cười, cô tự nhủ, Trì Hồng Nhạn, mày thực sự là khiến cho người ta chán ghét.
Buổi tối, Lệ Xuân Hiểu đưa Trì Hồng Nhạn đến nhà Cô ăn tối.
Lệ Xuân Hiểu ngồi đối diện với cô, bữa đó Lệ Xuân Hiểu ăn rất ít, trong bữa ăn còn chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, khi quay lại thì sắc mặt tái mét, cô ấy cười nói, chỉ là đau bụng thôi!
“Xuân Hiểu, em không phải là có đó chứ?” Ngô Bảo Châu đột nhiên hỏi.
Tay Trì Hồng Nhạn như vô lực không cầm được đũa.
“Đúng vậy! Xuân Hiểu, con và Kinh Hồng cũng nên có một đứa nhỏ đi thôi.” Cô dừng lại một chút, nghiêm trang nói, “Con cũng không còn nhỏ tuổi, cũng nên có một đứa đi!”
Lệ Xuân Hiểu nghe vậy cười khanh khách, có lẽ vì cười quá khoa trương mà vài giọt nước mắt dâng lên, chỉ tay về phía Ngô Bảo Châu, cô như không kịp thở nói: “Nhắc đến đứa nhỏ, em liền nhớ đến một màn chị họ trong phòng sinh la mắng anh rể kia.”
Khuôn mặt Ngô Bảo Châu lộ vẻ xấu hổ hiếm thấy.
“Nhưng mà, Cô à, sao Cô không nói Tống Thư Nhiên thế, anh ấy cũng không vội muốn có con.” Lệ Xuân Hiểu nhướng mắt lên, tựa như đang xem chuyện cười nhìn cô, ánh mắt có như không liếc nhìn quần áo của cô, “Chị dâu, chừng nào thì chị định sinh cho Tống Thư Nhiên một bảo bảo, đến lúc đó để em làm người cô nghiện cháu, đến lúc đó, nói không chừng em sẽ thấy vui mừng rất lâu, sẽ liền nghĩ đến chuyện cùng Kinh Hồng sinh một đứa nhỏ để vui đùa.”
Một luồng khí lạnh trào lên từ tận đáy lòng.
“Đúng vậy! Tracy, nếu Xuân Hiểu không nhắc tới ta thật đúng quên mất.” Cô nhìn Trì Hồng Nhạn nói: “Thế nào? Con cùng Thư Nhiên đã tính đến chuyện có đứa nhỏ chưa?”
Trì Hồng Nhạn đáp lại một cách mơ hồ, cuối cùng vội vàng mà chạy.
Ban đêm, Lệ Xuân Hiểu uống rất nhiều rượu, cô nàng cao hứng, nói rất nhiều điều xấu hổ khi theo đuổi Trì Kinh Hồng, cuối cùng, cô ấy nằm sấp vào lòng của Trì Hồng Nhạn cười, chị dâu, người đàn ông tên Trì Kinh Hồng đó, em vì anh ấy đã chịu đựng rất nhiều, chị dâu, chị nói xem em cuối cùng liệu sẽ có khổ tận cam lai* không?
*Khổ tận cam lai-苦尽甘来: khổ đau qua đi thì hạnh phúc sẽ đến.
Cô của họ vuốt ve mặt của Lệ Xuân Hiểu xúc động nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nha đầu ngốc, con đã rất khổ sở rồi, hiện tại tất cả các cô gái ở Thượng Hải này đều ghen tỵ với Bà Trì con! Trì Kinh Hồng đối tốt với con đều có mắt thấy cả!”
Trở lại Lệ gia đã là đêm khuya, Trì Hồng Nhạn đỡ Lệ Xuân Hiểu về phòng.
Đây là lần đầu tiên cô đến phòng của Trì Kinh Hồng và Lệ Xuân Hiểu, hiển nhiên, phong cách của toàn bộ căn phòng được sắp xếp theo sở thích của Trì Kinh Hồng, lấy màu xanh biển sâu làm chủ đạo.
Trì Hồng Nhạn chua xót nhìn Lệ Xuân Hiểu đang nhắm mắt tựa người sang một bên.
Nhắm mắt lại, Lệ Xuân Hiểu nói, “Chị dâu, ảnh cưới của Kinh Hồng và em có đẹp không? Đó là điều duy nhất trong căn phòng này khiến em kiên trì, tuy anh ấy cái gì cũng không nói, nhưng em có thể nhìn ra anh ấy không hề vui vẻ.”
Trì Hồng Nhạn cụp mắt xuống, cô không biết mình nếu cứ tiếp tục như vậy không biết bản thân có phát điên lên không, cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ giỏi diễn xuất, nhìn một người phụ nữ cố chấp trước tình yêu như vậy, cô không biết liệu bản thân kia của mình có thể kiên trì được bao lâu.
Thật đáng buồn, các cô lại yêu cùng một người đàn ông.
Khi trở về phòng, điện thoại của cô vang lên, cô hắng giọng bắt máy.
“Đang làm gì vậy em?” Bên kia điện thoại, giọng nói trầm ấm của Trì Kinh Hồng truyền đến, giống như giấc mộng làm người ta quyến luyến không thôi.
“Đang ngẩn ngơ!” Đúng vậy, bây giờ cô đang ngẩn ngơ.
“Đồ ngốc, đem thời gian ngẩn ngơ đó của em để nghĩ về anh thì tốt hơn đấy.” Anh bất mãn phàn nàn.
“Trì Kinh Hồng, anh thật buồn nôn quá đi!” Trì Hồng Nhạn tức giận.
“Hồng Nhạn “
“Vâng!”
“Hồng Nhạn!”
“Vâng!”
“Hồng Nhạn!”
“Làm gì thế? Trì Kinh Hồng, anh chưa còn có già sao cứ gọi mãi em như thế?” Hạnh phúc nho nhỏ tràn đầy trong trái tim cô.
“Không có gì, anh chỉ là muốn gọi em! Hồng Nhạn, em nói chuyện cho anh nghe một chút đi! Nói vài chuyện em thấy thú vị ấy.”
Vì vậy, cầm điện thoại nằm trên giường, Trì Hồng Nhận bắt đầu luyên thuyên kể vài chuyện mà cô cảm thấy thú vị, kể về tình huống khi cô lần đầu tiên gặp Louis.
Trì Hồng Nhạn nhớ lại tình huống lần đó, cậu bé hiếu động kia cùng cha đến thăm nhà chú của cô, vì nhất thời tò mò, cậu thò tay vào chiếc bình cổ của nhà chú, kết quả tay kẹt vào trong chiếc bình cổ, lần đầu tiên cô nhìn thấy Louis, cậu ta một tay mang chiếc bình cổ chạy thụt mạng quanh nhà máy của họ. Bố cậu thì đuổi theo đằng sau khiến cả nhà máy trở bộ dạng gà bay chó sủa. Các công nhận trong nhà máy đều nhìn thấy với bộ dạng đó đều không thể trách được, sau này, Trì Hồng Nhạn mới biết rằng tình huống xảy ra với hai cha con đó đều là được dàn dựng cả.
“Trì Hồng Nhạn, em cảm thấy Louis rất thú vị sao?” Trì Kinh Hồng nói, ngữ khí rõ ràng vẫn như trước đều không vui.
“Vâng!” Trì Hồng Nhạn cảm thấy nên phải trêu chọc Trì Kinh Hồng: “Trong lòng em, Louis là chàng trai thú vị nhất trên thế giới, hơn nữa, hơn nữa à… cậu ấy cũng là một anh chàng đẹp trai, hơn nữa, trong người cậu ấy còn có một phần tư huyết thống của Bắc Ireland, còn dáng người cậu ấy a! Kinh Hồng, anh không biết đâu, dáng người của Louis đủ khiến người ta phải chảy nước miếng.”
“Trì Hồng Nhạn, em thử nói tiếp cho anh xem, chờ sau khi anh trở về thì em không xong với anh đâu.” Sau đó là khẩu khí đặc biệt khinh thường: “Còn có, dáng người cậu ta có tốt hơn anh ư? Trì Hồng Nhạn, dáng người tốt của anh không phải em đã thử qua rồi sao, là ai hết lần này đến lần khác muốn ngừng mà không được.”
“Này, này! Trì Kinh Hồng…” Ngay khi Trì Hồng Nhạn vừa định hung hăng muốn mắng anh một cái, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Ngoài cửa, Lệ Xuân Hiểu đứng đó, nước mắt lã chã.
Trì Hồng Nhạn cầm điện thoại, ngơ ngác nhìn Lệ Xuân Hiểu, cô ấy mặc váy ngủ màu trắng, trên tay cầm điện thoại, bất lực nhìn cô.
Trì Hồng Nhạn cuốn quýt vội vàng che điện thoại.
“Chị dâu,” Cô nói nhỏ, “Em có quấy rầy chị không?”
Cuống quít, Trì Hồng Nhạn cúp máy.
Lệ Xuân Hiểu đứng ở cửa, nói.
“Chị dâu, em cảm thấy bất an, em gọi điện cho Kinh Hồng, nhưng điện thoại của anh ấy luôn máy bận, chị dâu, chị nghĩ Kinh Hồng rốt cuộc là gọi cho ai, còn nói hơn một giờ đồng hồ.”
“Chị dâu, chị nói, Kinh Hồng có phải người phụ nữ khác bên ngoài không, chị nói, vừa rồi có phải anh ấy gọi người phụ nữ đó không? Chị dâu, em cực kỳ sợ!”
Lệ Xuân Hiểu đi về phía cô, gục đầu trên vai cô.
Trì Hồng Nhạn bình tĩnh đứng ở đó.
“Xuân Hiểu, nếu có một ngày anh ấy…” Giọng nói tiếp theo vừa chua vừa khắc nghiệt nói: “Ý chị là, nếu có một ngày Trì Kinh Hồng nói rằng anh ấy muốn rời xa em, thì em sẽ thế nào?”
“Điều đó là không thể, Kinh Hồng sẽ không rời bỏ em, mà em cũng không có khả năng để Kinh Hồng rời đi.” Cô ấy tựa trên vai cô, nói một cách bình tĩnh.
- Hết chương 52-