Kim Quang Dao cùng Tiết Dương ngồi thuyền từ Vân Bình trở về Liên Hoa Ổ, hai người sau khi xem lễ giờ Tỵ* liền khởi hành đi Vân Bình, trở về đã là giờ Sửu*. Yến hội còn chưa tán, tổ tiên Giang gia vốn là du hiệp, gia phong tiêu sái không kiềm chế, tổ chức yến hội cũng vậy, không chú trọng lễ nghi thân phận giống các thế gia khác, vô cùng náo nhiệt, đến tận khi nào nháo không nổi nữa mới tán
( * giờ Tỵ: 9h00 - 11h00 sáng
giờ Sửu: 1h00 - 3h00 sáng)
Lúc này kỳ thật cũng không còn mấy người, đám con cháu thế gia từng cùng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học lấy Nhiếp Hoài Tang cầm đầu đang vây quanh Giang Trừng uống rượu, ước chừng đều kinh ngạc cảm thán Ngụy Vô Tiện mà bọn họ cho rằng sẽ bởi vì trêu chọc người ta bị Hàm Quang Quân đánh chết thế mà lại đem Hàm Quang Quân trực tiếp trêu vào tay
Giang Trừng vẻ mặt bất mãn "Rõ ràng là Lam nhị y theo đuổi Ngụy Vô Tiện!"
"Giang huynh, sợ là ngươi uống nhiều quá rồi, Hàm Quang Quân theo đuổi Ngụy Vô Tiện??? Ha ha ha ha."
Tiết Dương ra dấu cho Kim Quang Dao ý bảo mình không về Liên Hoa Ổ, Kim Quang Dao gật đầu, một mình tiến lên thi lễ, "Giang tông chủ."
"Ô... Liễm Phương Tôn." Giang Trừng đáp lễ
"Tam ca!" Nhiếp Hoài Tang vừa thấy Kim Quang Dao liền nhảy dựng lên nhào qua
"Hoài Tang, đại ca đâu? Trễ như vậy rồi huynh ấy còn cho đệ ở đây uống rượu sao?"
"Ờm..." Nhiếp Hoài Tang sờ sờ cây quạt trong tay, làm nũng nói: "Tam ca tốt... Đêm nay cho đệ ngủ chung với huynh đi."
Kim Quang Dao bất đắc dĩ, đem cây quạt của Nhiếp Hoài Tang rút vào trong tay mình, nhẹ nhàng gõ ngực hắn, sủng nịch nói: "Đệ nha!" Xem như đồng ý
"Liễm Phương Tôn, ta sai người đưa các ngươi đi nghỉ ngơi."
"Làm phiền Giang tông chủ."
Bên này Nhiếp Hoài Tang ôm lấy Kim Quang Dao trở về phòng, mấy cái con cháu thế gia cũng từng người tan đi
Đi theo người hầu tới phòng cho khách, lại gặp được Tần Tố ở cửa
"Tần cô nương." Nhiếp Hoài Tang buông Kim Quang Dao, thi lễ
"Nhiếp công tử."
"A Tố, sao nàng lại tới đây?" Kim Quang Dao cười hỏi
"Ta......" Tần Tố ngượng ngùng nhìn Nhiếp Hoài Tang một cái, Nhiếp Hoài Tang rất có nhãn lực xoa cái trán mình, "Tam ca, đệ hôm nay uống rượu hơi nhiều, đi vào nghỉ ngơi trước, huynh nhớ về ngủ sớm nha."
Dứt lời, Nhiếp Hoài Tang bước chân loạng choạng trở về phòng
Kim Quang Dao cùng Tần Tố nhìn nhau cười, Kim Quang Dao dắt tay Tần Tố đi về hướng hồ sen rộng lớn sau Liên Hoa Ổ
"A Tố, hôm nay chơi vui không?"
"Không vui."
"Nga?" Kim Quang Dao nhìn nàng, hỏi: "Có chuyện gì hay người nào chọc nàng sao?"
"Đúng vậy, người này giờ còn đang ở trước mặt ta đây." Tần Tố nhìn về phía hắn, mắt ngọc mày ngài
"Vậy đành nhờ A Tố chỉ điểm một chút." Kim Quang Dao chắp tay với Tần Tố, biểu tình lại buông lỏng
"Dao ca ca còn không tự mình biết sao?" Tần Tố oán trách, "Mấy ngày trước chàng gửi thư, hẹn ở Vân Mộng gặp nhau, kết quả xem lễ xong, liền không thấy bóng dáng chàng đâu."
Hai người từ lúc chia tay ở Lan Lăng, vẫn luôn thư từ lui tới, xác định quan hệ người yêu, ước hẹn nhân dịp Vong Tiện kết đạo lữ, ở Vân Mộng gặp nhau
"Là ta sai rồi," Kim Quang Dao khẽ thở dài, "Hôm nay có một số việc phải đi xử lý, cho nên......"
Tần Tố dựng thẳng ngón trỏ đặt trước miệng Kim Quang Dao, "Dao ca ca, chàng có việc đi vội ta sao có thể tức giận? Chỉ là nói giỡn thôi."
"Đa tạ." Kim Quang Dao mắt sáng như đuốc, nhìn chăm chú Tần Tố trước mắt
"Dao ca ca, chàng còn nói tạ với ta làm cái gì?"
"A Tố," Kim Quang Dao nắm tay Tần Tố, nghẹn ngào nói: "Ta cuộc đời này, may mắn được nàng chiếu cố...... Đời này kiếp này, thề sống chết quyết không phụ nàng."
Tần Tố ngưng lại nét cười, "Dao ca ca, ta thích chàng, phụ thân ta bên kia...... Ta sẽ cầu người cho phép chúng ta ở bên nhau."
"A Tố, nàng yên tâm, ta sẽ nỗ lực làm Tần tông chủ đồng ý hôn sự của chúng ta, Kim Quang Dao ta, không phải nàng tuyệt đối không cưới."
Tần Tố cười ngọt ngào, đôi tay ôm lấy eo Kim Quang Dao, ôm chặt lấy người mấy phen cứu nàng, người trong lòng nàng
Hai người ôm nhau bên bờ hồ sen, hoa sen soi bóng mặt hồ, dưới ánh trăng, tràn đầy nồng tình mật ý
"A Dao!"
Nghe thấy âm thanh này, Kim Quang Dao sau lưng căng thẳng, quay đầu lại quả nhiên thấy Lam Hi Thần. Chỉ là khuôn mặt Lam Hi Thần lúc này cực kỳ lạnh, thoạt nhìn giống Lam Vong Cơ như đúc, Tiết Dương bị y trói gô xách trong tay.
"Nhị ca?" Kim Quang Dao buông Tần Tố ra, bước nhanh qua, nhìn Tiết Dương vội vàng hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Lam Hi Thần không nói lời nào, Tiết Dương bị hạ cấm ngôn thuật, nói không nên lời, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Kim Quang Dao mau cứu nó
Kim Quang Dao khó xử, nhẹ kéo ống tay áo của Lam Hi Thần, nhẹ giọng nói: "Nhị ca, Thành Mỹ còn nhỏ tuổi, không bằng trước thả......"
Lam Hi Thần trở tay bắt lấy cánh tay hắn, lực tay rất lớn, Kim Quang Dao ngơ ngẩn nhìn y, "Nhị ca?"
Lam Hi Thần vứt Tiết Dương xuống mặt đất, lại không buông Kim Quang Dao ra, tầm mắt nhìn về phía Tần Tố lúc này đang lo lắng nhìn bọn họ
Tần Tố nói: "Nhị ca, Dao ca ca, mọi người có việc. Ta......"
Tầm mắt Tần Tố đảo qua tay Lam Hi Thần nắm chặt Kim Quang Dao, lo lắng "Nhị ca, có cái gì từ từ nói, không cần...... Không nên động thủ..."
Lam Hi Thần gật đầu, Kim Quang Dao đưa mắt về phía Tần Tố nói: "A Tố, nàng đi về nghỉ ngơi trước đi. Ta không có việc gì."
Đợi Tần Tố đi rồi, Kim Quang Dao duỗi tay đè lại Lam Hi Thần, "Nhị ca, huynh làm sao vậy?"
Lam Hi Thần gắt gao nhìn chằm chằm hắn, hai người giằng co hồi lâu, Tiết Dương ngồi dưới đất nhìn hai người bọn họ chán muốn chết
"Tiết công tử đêm khuya đại náo khách điếm, còn thiếu chút nữa là hại mạng người. Phải quản giáo thật chặt!"
Kim Quang Dao thầm nghĩ không tốt, Tiết Dương này thế nào mà lại rơi vào tay Lam Hi Thần, nhưng nghe lời Lam Hi Thần nói còn có ý tứ khác, vội nói: "Nhị ca, đệ nhất định sẽ quản giáo nó thật nghiêm."
"Ừ." Lam Hi Thần rầu rĩ ừ một tiếng, lại không nói, tay vẫn còn bắt lấy, lực đạo cũng chưa giảm nửa phần
"Nhị ca?" Kim Quang Dao vỗ nhẹ tay Lam Hi Thần
Lam Hi Thần đem hắn ôm vào trong ngực, Sóc Nguyệt ra khỏi vỏ, ngự kiếm dẫn hắn rời đi
Tiết Dương khuôn mặt run rẩy bị vứt lại tại chỗ: "......"
Cửa Phương Phỉ Điện trực tiếp bị đá văng, kẽo kẹt rung động như muốn trực tiếp rơi xuống, Kim Quang Dao nhìn thiếu niên hùng hổ ngoài cửa, nghiêng đầu tùy ý hỏi: "Thành Mỹ, ngươi làm sao vậy?"
"Kim Quang Dao! Ngươi không biết!?" Khuôn mặt Tiết Dương run rẩy, hung tợn hỏi
Kim Quang Dao không chút để ý khép lại thiệp trong tay: "Ngươi cũng chưa nói cho ta chuyện gì, ta làm sao biết chuyện ngươi hỏi ta có biết hay không?"
"Lần trước chắn kiếm cho ngươi làm đầu óc y hỏng luôn rồi hả?"
"Tiết Dương!" Kim Quang Dao sắc mặt không tốt, "Việc này đối với ngươi cũng không có chỗ nào hỏng."
"A." Tiết Dương nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi nếu muốn bái sư, tự ngươi đi bái, kêu ta bái nhập Lam gia làm ngoại môn đệ tử, còn không bằng trực tiếp kết liễu ta đi."
"Nga."
"Nga?" Tiết Dương đi qua đi, duỗi tay túm cổ áo Kim Quang Dao: "Lùn nhỏ, ta bây giờ rất nghiêm túc muốn sống mái với ngươi!"
Hận Sinh của Kim Quang Dao ra vỏ, Tiết Dương mau chóng buông hắn ra, cổ tay vẫn không kịp tránh né bị cắt một đường, nó nhìn cổ tay mình, lại nghe Kim Quang Dao nói: "Đã sớm nói với ngươi, ngươi muốn xốc sạp hay là đập cửa hàng hay là giết người diệt khẩu, ta đều có thể giữ được ngươi, duy nhất một điểm, là đừng có đi trêu chọc người Lam gia, nhưng ngươi vẫn không vâng lời. Ở ngay dưới mí mắt người ta phạm tội."
"Ta mẹ nó nào biết ngày đó y không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lại chạy tới Vân Mộng!"
"Nhị ca nói, thấy ngươi căn cốt kỳ giai, có tài để bồi dưỡng, không muốn ngươi bởi vì tâm tính đi lên con đường không thể quay đầu, cho nên đề nghị thu ngươi làm đồ đệ, dạy bảo dẫn đường, trợ ngươi thành tài." Kim Quang Dao mặt vô biểu tình lặp lại lời Lam Hi Thần nói với hắn, nhưng trong ánh mắt rõ ràng đều là hài hước
Tiết Dương: "......"
Kim Quang Dao lại nói: "Thủ đồ của tông chủ Lam thị, ngươi phải ngoan ngoãn tiếp nhận đi, bao nhiêu người cầu mà không được kia."
Tiết Dương nhìn Kim Quang Dao: "Ta diệt Lam thị ngươi sẽ giữ được ta sao?"
Kim Quang Dao dùng ánh mắt nhìn người chết mà nhìn nó: "Ngươi thoát ly Kim thị trước, ta có thể xem phần tình cảm mấy năm nay mà sau khi ngươi bị người của Lam gia làm thịt, không đem ngươi nghiền xương thành tro."
Tiết Dương: "Dẹp! Bái thì bái, Lam Hi Thần y tưởng ta sợ y chắc."
"Sau này gọi ta sư thúc."
Tiết Dương: "Ông đây gọi ngươi sư mẫu!" ( Dê con ngươi gọi đúng rồi đó!!!!!!)
Kim Quang Dao cười cười không nói lời nào, Tiết Dương cũng không lăn lộn nữa, nghênh ngang ra khỏi cửa
Kim Quang Dao thấy nó đi rồi, buông bút trong tay, đỡ trán thở dài
Ngày ấy Lam Hi Thần dẫn hắn ngự kiếm mà đi, hai người bay thật lâu trong không trung, cuối cùng dừng lại ở một hồ sen, hạ xuống bờ
"Nhị ca, huynh làm sao vậy?"
Nghe thanh âm của Kim Quang Dao, trong lòng Lam Hi Thần rầu rĩ đau, vẫn là cái gì cũng không thay đổi được sao? Vẫn là phải mất đi sao? Không bằng, không bằng đem người này, mang về, mang về...... Khóa lại, về sau chỉ có thể chính mình...... Chỉ có thể......
"Nhị ca!" Thanh âm của Kim Quang Dao phát run, khẩn trương nhìn Lam Hi Thần
Đôi mắt Lam Hi Thần biến thành màu đỏ máu, chảy ra nước mắt mà nhìn hắn
"Nhị ca" Kim Quang Dao giơ tay giúp y lau nước mắt, lại bị bắt lấy, gắt gao ôm chặt, Kim Quang Dao không tránh thoát, ôm lại Lam Hi Thần, khẽ vuốt lưng y, "Đệ ở đây."
Không biết ôm bao lâu, Lam Hi Thần cuối cùng mới buông hắn ra
"A Dao, ta thất thố."
Kim Quang Dao lắc đầu, "Nhị ca, có thể nói với đệ, vì sao lại như thế không?"
Lam Hi Thần cúi đầu không nói, Kim Quang Dao tựa như hiểu rõ: "Chính là bởi vì Vong Cơ cùng Ngụy công tử?"
Lam Hi Thần: "......"
Kim Quang Dao an ủi nói: "Nhị ca, đệ biết Vong Cơ xem như một tay huynh nuôi lớn, hiện giờ cùng Ngụy công tử kết đạo lữ, tuy là một cọc hỉ sự, huynh cũng khó tránh khỏi có chút mất mát."
Lam Hi Thần: "......"
Kim Quang Dao lại nói: "Nhị ca, nam cưới nữ gả âu cũng là chuyện thường tình, lại nói, huynh cũng nên thành hôn rồi."
Lam Hi Thần hít sâu một hơi, nhìn hắn, ngữ khí ôn hòa: "Vậy A Dao cảm thấy người nào xứng đôi với ta?"
Kim Quang Dao dừng lại, sau một lúc lâu: "Ha ha, tiên tử có thể xứng đôi với nhị ca, đệ còn chưa gặp được."
Lam Hi Thần nói: "Người mệnh định, nói gì xứng đôi?"
Kim Quang Dao nói: "Người mệnh định khó tìm, bất quá xem tư dung khí độ của nhị ca, chắc chắn rất mau sẽ có thể tìm được giai ngẫu."
Lam Hi Thần nặng nề nhìn hắn, chuyển đề tài nói: "Tiết công tử căn cốt không tồi, nhưng phải dẫn đi hướng thiện mới có thể chết già, nếu không tất sẽ đúc thành đại sai."
"A?" Kim Quang Dao có chút nghi hoặc, lại nghe Lam Hi Thần nói: "Ta định thu hắn làm thủ đồ ngoại môn của ta, ý của đệ thế nào?"
Tiên môn thế gia thu đồ đệ từ trước đến nay chú ý thân phận, bình thường đã làm khách khanh nhà khác thì không thể bái nhập sư môn, nhưng ngoại môn đệ tử lại không chịu giới hạn này, kỳ thật chỉ tương đương với khách khanh một nhà vì đề cao tu vi bản thân đi bái sư học nghệ một nhà khác, tuy rằng không phải học tâm pháp nội môn, nhưng cũng hữu ích. Tiết Dương bấy lâu nay toàn dựa vào sinh mệnh lực ngoan cường của mình mà sống, mười tuổi đã từng bái một khất cái không biết thân phận gì lại thân bị trọng thương làm sư, người nọ tu vi hữu hạn, chiêu số lại âm hiểm độc ác, mang theo Tiết Dương cũng đều làm chút chuyện trộm cắp dơ bẩn, sau vào mùa đông năm Tiết Dương mười hai tuổi vết thương cũ phát tác mà chết. Chỉ để lại duy nhất kiếm Giáng Tai, Tiết Dương dựa vào chút đồ học được, cầm Giáng Tai nghênh ngang làm hại quê nhà, ác danh truyền xa
"Nhị ca, nếu huynh thu nó làm đồ đệ, cho dù là ngoại môn, cũng là thủ đồ của tông chủ Lam thị......"
"Ừ"
"Tiết Dương người này khi còn bé lưu lạc đầu đường, chưa chịu quản giáo, trên người mười phần hơi thở lưu manh du côn, còn thiếu niên đã suốt ngày gây chuyện thị phi, thanh danh...... Rất không tốt......"
"Cái này ta biết."
"......"
"Nó hiện nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười lăm."
"Ừm, vẫn kịp dạy dỗ."
"Nhị ca, hay là ngẫm lại cho kỹ đi."
Thế nhưng Kim Quang Dao lại là không nghĩ tới, Lam Hi Thần sẽ trực tiếp đề cập với Kim Quang Thiện, Kim Quang Thiện vốn kiêng kị sau khi Lam gia cùng Giang gia kết thân, bọn họ sẽ cản tay lão, vừa nghe Lam Hi Thần muốn thu khách khanh nhà bọn họ làm đồ đệ, không nói hai lời trực tiếp đồng ý luôn, một chút ý tưởng hỏi qua ý kiến của Tiết Dương cùng Kim Quang Dao cũng không có
Hắn vốn định nói chút ý kiến cùng Kim Quang Thiện, lại cố tình mấy ngày gần đây, thái độ của Kim Quang Thiện đối với hắn càng thêm không tốt, rất có loại ý tứ muốn giật ngã hắn, hắn vừa mới nói mấy chữ... "Làm sao? Một cái khách khanh nho nhỏ, ta cũng không làm chủ được, còn muốn Liễm Phương Tôn ngươi tới đồng ý mới được?"
Với hắn Tiết Dương không khác gì phụ tá đắc lực, rất nhiều chuyện hắn chỉ yên tâm kêu nó đi làm, hơn nữa cũng có quá nhiều chuyện cũ tư mật Tiết Dương biết đến. Hiện giờ Lam Hi Thần đem Tiết Dương thu làm đồ đệ, hắn biết sẽ không hại nó, nhưng cũng thật sự làm hắn rất buồn rầu
Huống hồ......
"Nhị ca à nhị ca, thanh danh của Trạch Vu Quân huynh thật sự không để bụng sao?"
Chuyện Kim Quang Dao lo lắng nhanh chóng trở thành sự thật. Việc Lam Hi Thần thu đồ đệ bị một ít người có tâm bẻ cong thành mua danh chuộc tiếng, nhưng đương sự một chút cũng không ngại, lễ thu đồ đệ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ xong xuôi rất nhanh, Lam Khải Nhân tuy tức giận cũng không nói gì thêm. Đồ đệ mà thôi, còn là ngoại môn, chỉ cần không phải giống như Lam Vong Cơ mang một nam nhân về nói muốn kết đạo lữ, ông đều có thể nhẫn
Thu đồ đệ lần này, Kim gia lại làm yến hội, mời nhân vật có uy tín danh dự các nhà tới đây hội tụ
Kim Quang Dao tất nhiên là biết Kim Quang Thiện đánh cái tâm tư gì, vốn định bảo Lam Hi Thần không cần để ý, tới hay không tùy tâm là được, ai ngờ Lam Hi Thần thế nhưng vui vẻ dự tiệc, mang theo Tiết Dương
Tiết Dương thân mặc Kim tinh tuyết lãng bào, tất cung tất kính đi theo Lam Hi Thần, ánh mắt đảo qua Kim Quang Dao, cực kỳ ai oán
Kim Quang Dao nhìn bộ dáng ăn mệt này của nó, không khỏi mỉm cười
Mọi người ngồi ổn định, Kim Quang Thiện mở màn nói chút lời khen tặng khách sáo xem như khai yến
Yến hội quá nửa, Lam Hi Thần đột nhiên nói: "Thường tông chủ."
Đang ngồi đây chỉ có một vị Thường tông chủ, là tông chủ Lịch Dương Thường thị Thường Từ An
Thường Từ An tươi cười thân thiết, đứng lên hành lễ nói: "Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần nhìn gã, gật đầu đáp lễ, Kim Quang Dao lúc này chú ý tới Tiết Dương ngồi phía sau Lam Hi Thần mới vừa rồi còn một bộ không chút để ý uống rượu ăn quả, lúc này ngồi thẳng thân mình, trên mặt lộ ra tươi cười lạnh lẽo
"Thường tông chủ, hôm nay mời ngài tới, Lam mỗ là có việc thương lượng."
"Vinh hạnh được Kim tông chủ cùng Trạch Vu Quân tương mời, Thường mỗ rất cảm kích, có chuyện gì, Trạch Vu Quân cứ nói đừng ngại, Thường mỗ đều đáp ứng." Thường Từ An nhìn Kim Quang Thiện một cái, lại nhìn Lam Hi Thần tựa hồ hết sức chân thành
Kim Quang Thiện cười cười, Thường thị tuy là tiên môn thế gia Lịch Dương, nhưng cái gia tộc này, nói như thế nào đây? Nhân tài loãng, con cháu cũng hoàn toàn không ưu tú, mấy năm gần đây chỉ có trưởng tử Thường gia Thường Bình hơi có chút danh khí, loại tụ hội này vốn sẽ không mời bọn họ, nhưng Lam Hi Thần lại chỉ tên muốn mời, lão tất nhiên thuận nước đẩy thuyền, lại cũng thật sự tò mò, Thường gia này có gì đặc thù
"Ồ. Vậy thì dễ nói rồi." Lam Hi Thần gật gật đầu, dường như rất vui vẻ nói: "Không biết Thường tông chủ có nhớ hay không? Khoảng chừng tám năm trước, ở đầu đường Lịch Dương, ngài ở một tiệm rượu có hứa cho một đứa trẻ một đĩa điểm tâm, bảo nó truyền tin cho Cận Hổ lúc ấy rất nổi danh ở Lịch Dương?"
"Ách, này......" Sắc mặt Thường Từ An không tốt lắm, đoạn chuyện cũ kia là nan kham trong lòng gã, năm đó Thường thị ở Lịch Dương thế yếu, có một tu sĩ cậy mạnh xưng Cận Hổ tới đây muốn lập môn hộ, thay thế Thường thị. Gã suy nghĩ nhiều biện pháp, rốt cuộc chờ được đến một lần săn đêm Cận Hổ bỏ mình ' ngoài ý muốn ', mới khó khăn lắm giữ được môn hộ của mình.
"Thoạt nhìn Thường tông chủ hình như không nhớ quá rõ?" Lam Hi Thần hỏi
"Ha ha, Trạch Vu Quân, việc này thật sự đã quá lâu, Thường mỗ quả thật không nhớ rõ."
"Không sao, ta đây tiếp tục giúp ngài nhớ lại một chút. Đứa trẻ kia đưa thư xong bị đánh một trận, sau đó bị mang về tiệm rượu lại không thấy được ngài, lại vì Cận Hổ phá tiệm rượu mà bị người của tiệm rượu hành hung một trận." Lam Hi Thần ngữ khí rất hòa hoãn, Tiết Dương phía sau bình tĩnh nhìn y, cả người phát run, "Sau đó, đứa trẻ kia may mắn gặp lại được Thường tông chủ."
Thường Từ An lúc này cũng cảm giác được có khác thường, hơi bất an phủ nhận: "Trạch Vu Quân nói gì vậy? Ta sao có thể đối xử với một đứa trẻ như thế?"
Lam Hi Thần bình tĩnh tiếp tục kể: "Đứa trẻ kia xác thật cũng có sai, không biết lòng người, thế nhưng còn muốn đòi điểm tâm mà ngài nhận lời cho nó. Thường tông chủ thật sự chưa hại nó, khi đó ngài mới vừa bị Cận Hổ tìm phiền toái, tâm tình cực kém, cho nên......"
Lam Hi Thần không có tiếp tục kể nữa, phía sau y, Tiết Dương đã đứng dậy
"Ngươi lên xe bò, kêu phu xe đi ngay lập tức. Đứa bé kia lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, chạy một mạch theo chiếc xe bò. Nó rất muốn ăn đĩa điểm tâm ngọt ngào kia, vất vả đuổi theo, vẫy tay với chiếc xe phía trước muốn bọn họ dừng lại. Ngươi bị tiếng khóc ồn ào của nó làm cáu kỉnh, giật lấy cây roi trong tay phu xe, quật lên đầu nó, đánh nó ngã xuống đất." Nó gằn từng chữ: "Sau đó, bánh xe cứ thế lướt qua bàn tay của đứa trẻ kia, nghiền lên. Từng. Ngón. Từng. Ngón. Một!"
Mọi người ồ lên, Thường Từ An vội la lên: "Lời nói vô căn cứ!! Chỉ muốn mưu hại!"
Tiết Dương cười, đi đến giữa sảnh đường, nó giơ bàn tay trái của mình lên cho gã: "Bảy tuổi! Toàn bộ xương bàn tay trái đều nát, có một ngón bị nghiền thành đống bùn nhão ngay lúc đó! Thường tông chủ, nhiều năm không gặp, ngươi đã quên ta rồi sao?"
"Ngươi!" Thường Từ An hoảng sợ lui về phía sau vài bước, nhìn ngón tay Tiết Dương, nhìn về bốn phía, "Không... không phải ta... Ta không có!"
"Thành Mỹ, trở về." Lam Hi Thần gọi, Tiết Dương xoay người nhìn y, hừ cười một tiếng, lại ngoan ngoãn trở lại phía sau y
Lam Hi Thần nói: "Thường tông chủ, cho dù ngươi có thừa nhận hay không, ngón tay này của đồ nhi ta cũng phải đền."
"Trạch Vu Quân!" Lần này Thường Từ An mang theo Thường Bình dự tiệc, Thường Bình đỡ phụ thân, quay mặt về phía Lam Hi Thần nói: "Việc này chưa định luận, thật giả khó phân biệt, huống hồ phụ thân ta tuổi tác đã cao......"
"Ô?" Kim Quang Dao lúc này nhịn không được, "Lời này của Thường công tử thật thú vị."
"Liễm Phương Tôn." Thường Bình bất an nhìn về phía Kim Quang Dao, hắn cũng có chút hiểu biết với Kim Quang Dao
"Thị phi định luận, trong lòng các vị ở đây đã có phán xét, cũng không thể nói..." Kim Quang Dao nhìn về phía Tiết Dương, "Thành Mỹ lúc bảy tám tuổi tự nghiền nát một ngón tay của mình, chỉ để một ngày nào đó đi vu hãm lệnh tôn chứ."
Ánh mắt mọi người trong sảnh nhìn về phía phụ tử Thường gia đều là khinh thường bất kham
"Đúng thế! Không ngờ Thường gia này lại bất kham như vậy, khinh nhục cả một đứa bé."
"Đúng vậy. Trách không được mấy năm nay càng ngày càng bị huyền môn chế nhạo. Báo ứng!"
"Ta còn nói Tiết Dương này từ nhỏ đã là kẻ ác, không ngờ cũng là quá đáng thương."
"Trạch Vu Quân đây là muốn cho đồ nhi mình hết giận sao?"
"Không hổ là Trạch Vu Quân, thật sự là trạch vu chúng sinh."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Kim Quang Dao lại nói: "Lệnh tôn tuổi tác đã cao, nhưng năm đó khi chà đạp trẻ nhỏ, chính là lúc tráng niên. Đã gieo nhân ác, bây giờ phải gặt quả xấu, không thể bởi vì, tuổi tác đã cao, liền miễn được."
"Ngươi... các ngươi muốn thế nào?" Giọng Thường Từ An phát run
"Thành Mỹ." Lam Hi Thần vẫn ôn hòa như cũ
"Sư phụ." Tiết Dương cung kính nói
"Hắn hủy của ngươi một ngón tay, lúc ấy ngươi còn nhỏ tuổi, chắc chắn đau đớn khôn cùng. Hôm nay, ta cho phép ngươi chặt một cánh tay của hắn." Lam Hi Thần ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm Tiết Dương, "Ngươi đồng ý không?"
Tiết Dương cúi đầu không nói, dường như còn không cam lòng. Hồi lâu, giương mắt nhìn y, bái một bái thật sâu: "Có."
"Từ nay về sau, ân oán giữa ngươi cùng Thường gia chấm dứt, không được lại sinh sát niệm, không được thương tổn người vô tội, ngươi có nguyện tuân thủ?"
"Đồ nhi tuân mệnh."
"Được. Đi đi." Lam Hi Thần lạnh nhạt nhìn phụ tử Thường gia bên kia, Thường Bình lúc này oán hận nhìn y, đem phụ thân gắt gao che ở phía sau, nếu không phải hiện tại mọi người ở đây đều đang nhìn chằm chằm, sợ là đã sớm bỏ trốn mất dạng
Tiết Dương rút Giáng Tai ra khỏi vỏ, từng bước tới gần, Thường Bình không chịu thoái nhượng, một phen giằng co
"Kim tông chủ, ngài mặc kệ Trạch Vu Quân ức hiếp chúng ta như vậy sao?" Dưới tình thế cấp bách, Thường Bình nhớ tới tìm Kim Quang Thiện che chở
Kim Quang Thiện nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần gật đầu với lão, lão làm như bất đắc dĩ nói: "Thường công tử, việc này đã có phán xét, ta cũng không thể ra sức a, ngươi yên tâm, Lan Lăng Kim thị ta chắc chắn gọi y sư tốt nhất tới chữa trị cho lệnh tôn."
Khi nói chuyện, mấy cái y tu đã đến chờ sẵn, không cần phải nói, chu đáo như thế tất nhiên là bút tích của Kim Quang Dao
Cuối cùng, một tay kia vẫn phải trả
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, không phải không báo, chỉ là chưa tới mà thôi
Đêm đó, Lam Hi Thần quả nhiên gặp được Tiết Dương ở Phương Phỉ Điện
"Ngươi đã đến rồi."
"Làm sao ngươi biết được? Ta chưa bao giờ nói việc này cho bất cứ ai, ngay cả với lùn nhỏ ta cũng chưa từng nói, ngươi rốt cuộc làm thế nào mà biết?"
"Tiết Dương," Lam Hi Thần nhợt nhạt liếc nó một cái, "Bất luận kẻ nào, đều không phải từ lúc bắt đầu đã muốn làm ác nhân. Hiện tại ân oán đã xong, ngươi cần gì phải rối rắm ta làm sao biết đến."
"Ngươi!"
Tiết Dương đột nhiên cười rộ lên, "Lam Hi Thần, nga, không, sư phụ, ngươi muốn ta làm cái gì cho ngươi?"
"Ngươi cái gì cũng không làm, chính là tốt nhất." Lam Hi Thần từ trong tay áo lấy ra một chồng sách đặt ở trước mặt nó, "Gia quy Lam thị, học trong một tháng, ta sẽ kiểm tra."
Tiết Dương: "...... Ngươi...... Ngươi thật sự muốn thu ta làm đồ đệ?"
Lam Hi Thần không nói lời nào, chỉ nhìn nó vài lần
Tiết Dương trầm ngâm một lát, cầm lấy chồng sách kia, lại bị trọng lượng làm cho hoảng sợ thực sự, mới vừa rồi thấy Lam Hi Thần dùng mấy ngón tay cầm chồng sách kia đặt lên bàn, nó còn tưởng rất nhẹ, lại không ngờ thiếu chút nữa cũng nhấc lên không nổi, "Sư phụ, đồ nhi cáo lui."
Lam Hi Thần gật gật đầu, nhìn theo nó đi ra ngoài, lại không nghĩ Tiết Dương lại quay người trở về, oán hận nói: "Sư phụ, ngươi đối với ta có ân, nhưng mà có mấy người ta khuyên ngươi vẫn là không cần...... Ứm...... Ứm......"
Cấm ngôn thuật Lam thị, danh bất hư truyền
Kim Quang Dao trở về vừa đúng lúc này, thấy Tiết Dương bị cấm ngôn, trong tay còn ôm một chồng gia quy Lam thị, lắc đầu nói: "Thành Mỹ, ngươi mau đi xuống đọc sách đi."
Tiết Dương chỉ vào hắn lại nói không ra lời, oán hận liếc hắn một cái, ôm chồng sách kia đi mất
"Nhị ca," Kim Quang Dao tiến lên ngồi bên cạnh Lam Hi Thần, thêm trà cho y "Những chuyện mà huynh biết, thật đúng là, rất nhiều nha."
"A Dao đang tức giận ta chưa nói trước với đệ chuyện của Tiết Dương?" Lam Hi Thần hỏi
Kim Quang Dao lắc đầu: "Nhị ca là chủ một tông, có nơi phát ra tin tức của mình, biết được nhiều, làm tận thiện tận mỹ tất nhiên là tốt. Đệ bất quá là con thứ trong nhà, thân phận xấu hổ, có một số việc không nói với đệ cũng đâu có sao."
"A Dao, đệ......" Lam Hi Thần từ giữa ngửi được một tia không bình thường, thở dài, hơi có chút ủy khuất nói: "Ta làm gì mà có nơi phát ra tin tức, bất quá là......"
Kim Quang Dao tự biết mới vừa rồi nói quá phận, lúc này cũng có chút đuối lý, "Nhị ca, đệ không có ý khác."
"A Dao, cho dù Tiết Dương hay là...... hay là chuyện gì khác, đều là bởi vì đệ, ta mới tra xét."
"Nhị ca......" Kim Quang Dao định nói cái gì, lại bị Lam Hi Thần đánh gãy lời
"Nó thanh danh hỗn độn, đệ sợ ta vì nó mà chịu mệt, ta lại làm sao không lo lắng đệ? Lúc này mới...... Điều tra toàn bộ quá khứ của nó, ra mặt giúp nó, muốn dẫn nó hướng thiện, như vậy, mặc dù đệ cùng nó giao hảo, cũng sẽ không bị người lên án, mà nó tương lai cũng có thể thật sự trợ giúp đệ một tay."
Kim Quang Dao trong lòng mềm rối tinh rối mù, nhìn chăm chú Lam Hi Thần, "Đệ...... Đệ có tài đức gì?"
Lam Hi Thần tràn ra một cái tươi cười tuyệt mỹ, y vốn tư dung tuyệt hảo, dưới ánh đèn khi sáng khi tối chiếu rọi, khuôn mặt y càng là thiên thần hạ phàm, y mở miệng, tựa giận tựa sủng nói: "Đệ nha."
Kim Quang Dao ngơ ngẩn một lát, trên mặt hình như hơi đỏ ửng, nói: "Nhị ca, lúc huynh ở chung với người khác, đừng cười như vậy."
Ai chịu nổi!!!!!
"Nga?" Lam Hi Thần nghiêm túc nhìn hắn, hoàn toàn không cho là đúng
Kim Quang Dao tránh né ánh mắt y, đứng dậy, "Trời tối rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi."
Lam Hi Thần nhìn theo bóng dáng người kia, trong lòng mềm mại một mảnh, nếu đệ muốn nhìn ta ngây thơ thuần nhiên, vậy ta sẽ cho đệ xem
=============================
Chương sau:
"Nhị ca, đệ sắp thành hôn rồi!"
A Dao, thực xin lỗi. Quãng đời còn lại của đệ, chỉ có ta