Toả Phương Ký

Chương 27: Tiền trần khước, lưỡng bất nghi



Mùng 8 tháng hai, đương nhiệm tiên đốc Kim Quang Dao cùng tông chủ Cô Tô Lam thị Lam Hi Thần tổ chức đạo lữ đại điển ở Kim Lân Đài, bách gia đều đến chúc mừng

Kim Lân Đài trang hoàng lụa đỏ, không khí vui mừng khó nén, kim tinh tuyết lãng nở rộ

Vì hai người đều là nam tử, không nói ai cưới ai gả, chỉ là ngày sau Kim Quang Dao sẽ sống tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau khi suy xét nhiều mặt, đạo lữ đại điển liền tổ chức ở Kim Lân Đài

Lam Hi Thần một thân cẩm phục đỏ rực như lửa hoa văn mây cuốn bằng tơ vàng, khoác đại sam gấm mỏng thêu mẫu đơn, dáng người đĩnh bạt cao lớn, dung nhan trời phú được sắc đỏ tôn đến càng thêm tuyệt mỹ, mạt ngạch màu đỏ làm y ngày thường ấm áp dịu dàng này thêm vài phần mị hoặc, thời khắc này đứng bên Kim Quang Dao, không ai không khen một câu nhân gian tuyệt sắc.

Kim Quang Dao một thân cẩm phục hoa văn mẫu đơn bằng tơ vàng, khoác đại sam gấm mỏng thêu mây cuốn, giữa mày điểm nốt chu sa, tươi cười thân thiết, bởi vì trí nhớ siêu phàm mà mỗi một gia tộc nào vào bàn hoặc danh sĩ đơn độc đến, hắn đều có thể mỉm cười gọi tên chào hỏi một tiếng, làm người như tắm mình trong gió xuân, vui lòng phục tùng.

Kim Lam kết thân là việc trọng đại, chưa đến nửa canh giờ, khách khứa gần như đã đông đủ, từ rất xa đã trông thấy thân ảnh đĩnh bạt cao lớn, là Nhiếp Minh Quyết tới

"Đại ca! Hoài Tang, A Tố." Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần đi ra phía trước vài bước tiếp đón

Nhiếp Minh Quyết đỡ Tần Tố đã có thai bảy tháng, đi không mau

Nhiếp Hoài Tang lại chạy đến rất nhanh, chắp tay nói: "Nhị ca, tam ca, chúc mừng nhé!"

"Hoài Tang, đa tạ." Kim Quang Dao đáp lễ

"Hi Thần, A Dao, chúc mừng." Nhiếp Minh Quyết chân thành nói chúc mừng

"Dao ca ca, Trạch Vu Quân, chúc mừng!" Tần Tố chúc mừng hai người

"Đa tạ!" Lam Hi Thần đáp lễ

"A Tố, muội đang có mang, chẳng phải đã nói không cần tới rồi sao?" Kim Quang Dao có chút lo lắng, lúc trước mời Ôn Tình bắt mạch cho Tần Tố, khám ra là song sinh, lúc này bụng của Tần Tố bụng đã lớn đến dọa người

"Dao ca ca, muội không sao, mang thai nếu ít vận động ngược lại không tốt, hơn nữa, có phu quân ở đây, muội rất an toàn." Tần Tố xoa xoa bụng, nhìn Nhiếp Minh Quyết đang căng thẳng cẩn thận ôm mình, dịu dàng cười nói

"Muội đó! Đại ca, đệ đã cho người chuẩn bị sương phòng để nghỉ ngơi, cách Bách Hoa Thính không xa, huynh đưa A Tố qua đó nghỉ trước đi. Tẩu tẩu của đệ cũng ở bên kia, có thể làm bạn với nhau."

"Được, vẫn là A Dao chu đáo." Nhiếp Minh Quyết gật gật đầu, đỡ Tần Tố đến sương phòng.

Nhiếp Hoài Tang thì dẫn người đưa hạ lễ đến nơi đăng ký, sau đó cũng không ngồi vào vị trí, mà lần mò đến bên tai Kim Quang Dao thì thầm, chọc cho Kim Quang Dao buồn cười, đánh hắn vài cái.

"Ui da! Tam ca, chẳng phải đệ đây là vì tốt cho huynh sao?!" Nhiếp Hoài Tang vừa xin khoan dung vừa cười đùa

"Được rồi, được rồi, ta biết rồi, mau ngồi vào chỗ đi." Kim Quang Dao rất bất đắc dĩ đuổi người, Lam Hi Thần đứng bên cạnh hắn, lại thấy vành tai hắn hơi phiếm hồng

Đợi Nhiếp Hoài Tang cười hì hì đi rồi, Lam Hi Thần hơi hơi khom lưng kề sát tai Kim Quang Dao hỏi: "A Dao, Hoài Tang nói gì với đệ vậy?"

Hơi thở ướt nóng của Lam Hi Thần đột ngột phả vào tai, Kim Quang Dao không khỏi giật mình, hơi hơi nghiêng người nói: "Không có gì."

Lam Hi Thần cong cong môi, cũng không hề hỏi nhiều, cùng hắn khách sáo chào đón thế gia mới tới.

Giờ lành đến, hai người nắm tay nhau vào Bách Hoa Thính, một vị trưởng lão đức cao vọng trọng của Lan Lăng Kim thị tuyên đọc hợp thiếp của hai người, tam bái đã lạy, Kim Tử Hiên đích thân viết tên Lam Hi Thần vào gia phả, ở vị trí đạo lữ của Kim Quang Dao, kết thúc buổi lễ

"Tiên đốc, Trạch Vu Quân, chúc mừng, chúc mừng!"

"Chúc mừng tiên đốc và Trạch Vu Quân kết thành giai ngẫu!"

"Trạch Vu Quân cùng tiên đốc thật là duyên trời tác hợp!"

"Chúc mừng, chúc mừng!"

Trong tiếng chúc tụng ngập tràn, hai người tất nhiên không tránh được kính rượu, chỉ là Lam thị có gia quy không thể phá, thế nên Kim Quang Dao một mình uống rượu, Lam Hi Thần uống trà

Tiên môn bách gia tất nhiên cũng rất có mắt, tất cả đều ngừng ở giới hạn, một hồi tiệc cưới hết sức hài hòa

Kính qua một vòng rượu, hai người liền được đưa vào động phòng, để lại Kim Tử Hiên, Mạc Huyền Vũ, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ tiếp tục chiêu đãi gia tộc danh sĩ đến chúc mừng

Ngụy Vô Tiện rõ ràng uống sung sướng, lôi kéo Giang Trừng vẻ mặt ghét bỏ, túm thêm Nhiếp Hoài Tang và Tiết Dương, cùng nhau vung quyền uống rượu, Lam Vong Cơ mặc hắn hồ nháo, ngồi bên cạnh hắn an an tĩnh tĩnh, có vẻ cực không phù hợp rồi lại vô cùng hợp lý.

Bên kia, mấy tông chủ tu sĩ quen biết nhau cũng tụ lại một đám nói chuyện phiếm.

Mạc Huyền Vũ đợi hai người kết thúc buổi lễ liền đi sắp xếp hạ lễ, vừa mới trở về, đi ngang qua mấy người kia nghe thấy họ thảo luận:

"Vốn nghe đồn là vì trèo cao lên tiên đốc mới... Hôm nay thấy Trạch Vu Quân, xem ra ai trèo cao thật đúng là nói không chừng." Một cái tu sĩ trung niên nói, hơi có chút đáng khinh

"Ấy, ngươi nói lời này là không muốn sống nữa à?" Một tu sĩ mặt trắng ngăn lại, liếc mắt ra hiệu về phía Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ: "Hai vị kia còn ở đây đấy!"

"À, ta sai, ta sai." Tu sĩ trung niên vội vàng nói, giơ lên ly uống ba ly xem như tự phạt, nói: "Có điều... Thật sự, tuy sớm biết rằng Trạch Vu Quân dung nhan thiên trúc, hôm nay thấy cũng suýt chút nữa thở không nổi. Dung mạo này cũng quá... quá không giống phàm nhân!"

"Người ta chính là đệ nhất công tử!" Tu sĩ mặt âm u nói: "Năm đó khi Hàm Quang Quân thành hôn, ta cũng đi xem lễ, lúc ấy cảm thấy Hàm Quang Quân đã như thiên thần, nhưng Trạch Vu Quân này, nói như thế nào đây, quả thật không giống người!"

"Ha ha ha, các ngươi nói..." Tu sĩ trung niên hạ giọng xuống cực thấp: "Tiên đốc của chúng ta, là phía trên hay là...?"

"Ta đoán là phía trên!"

"Ấy, sao có thể chứ?" Tu sĩ mặt trắng nói: "Tu vi của Trạch Vu Quân cao như vậy!"

"Ta cảm thấy cũng không có khả năng. Dù sao, thân thế của tiên đốc chúng ta trước kia, ai mà chẳng biết. Nói không chừng... người ta thích bị..." Tu sĩ trung niên còn chưa nói xong liền thấy vẻ mặt mấy người bên cạnh đều như gặp quỷ, vội vàng câm mồm

"A Vũ, sao ngươi lại ở chỗ này? Mau tới đây cùng nhau uống rượu đi!" Ngụy Vô Tiện không biết khi thì đến.

Mấy tu sĩ lúc này mới thấy, Mạc Huyền Vũ đang ngồi cách bọn họ không xa.

"Được, tới ngay đây. Mới vừa rồi đi kiểm kê hạ lễ, có hơi mệt, tìm đại một chỗ ngồi nghỉ." Thiếu niên khuôn mặt tuấn tiếu, rất dễ gần

Nhưng trong lòng tu sĩ trung niên lại chợt lạnh, một cái liếc mắt lơ đãng vừa rồi của thiếu niên nhìn qua, rõ ràng tràn ngập sát ý

"Đó là...?"

"Không phải đâu, ngươi không biết cậu ta à?"

"Xin chỉ giáo."

"Con riêng của Kim Quang Thiện, vẫn luôn đi theo bên người tiên đốc thụ giáo. Đài Giám sát lần này, cậu ấy là Giám sát sứ của Lan Lăng Kim thị."

Bách Hoa Thính náo nhiệt vô cùng, nhưng không ai chú ý tới, hai ánh kiếm xẹt qua bay về hướng nam.

Vân Mộng nhiều sông hồ, ít núi non, giờ Hợi đã qua, hai nam tử mặc áo cưới nắm tay nhau đi giữa đường núi, chỉ chốc lát sau đã đứng trước một ngôi mộ.

"Nhị ca, đệ..." Kim Quang Dao nhẹ nhàng vuốt ve mộ bia, mở miệng muốn nói, lại thấy Lam Hi Thần lấy trong tay áo Càn Khôn ra một bộ nến đỏ, cống phẩm, bàn thờ, hợp thiếp của hai người, đệm hương bồ.

Sau đó nghiêm túc ngồi xổm xuống bắt đầu bận bịu, lau dọn xong, vươn tay ra với Kim Quang Dao, nói: "Ta đã hỏi trưởng lão lễ nghi của Lam thị, đồ vật tuy giản lược, nhưng đầy đủ. A Dao, lại đây, chúng ta lạy mẹ."

Tầm mắt Kim Quang Dao bất chợt nhòe đi, tay được bàn tay to ấm áp nắm lấy, người được kéo theo cùng quỳ gối trên đệm hương bồ trước mộ bia, từng nét chứ trên mộ bia rõ ràng: Mẫu Mạnh thơ chi mộ.

Lam Hi Thần ngữ khí chân thành nhìn mộ bia, dịu dàng nói: "Mẹ, con là Lam Hoán Lam Hi Thần của Cô Tô Lam thị, khi thiếu niên gia tộc lâm nạn, lưu lạc đầu đường được A Dao tương trợ, thấy A Dao vừa gặp đã thương. May mắn, được A Dao đáp lại, hôm nay cùng A Dao kết làm vợ chồng, từ nay về sau quãng đời còn lại sống cùng nơi chết cùng huyệt, đến chết không phai. Nay tới đây lạy mẹ, mong mẹ ở trên trời có linh, nhận được tin đáng mừng này."

Kim Quang Dao quỳ gối bên cạnh y, ngữ khí mang theo vài phần nghẹn ngào: "Mẹ, hài nhi hôm nay thành hôn, Lam Hoán rất tốt, rất tốt... rất tốt. Con thật lòng với huynh ấy, muốn cùng huynh ấy cả đời ở bên nhau. Mẹ, xin mẹ cứ yên tâm."

Hai người cùng nhau dâng hương, bái tam bái, kết thúc buổi lễ

Lam Hi Thần nắm tay Kim Quang Dao, đứng dậy, nói: "A Dao, ta lại mang đệ đến một nơi."

Kim Quang Dao gật đầu nói được.

Lam Hi Thần gọi ra Sóc Nguyệt, đưa Kim Quang Dao lên kiếm cùng hướng đến thành Vân Bình. Càng đi, Kim Quang Dao càng cảm thấy con đường này hình như đã từng quen biết

Đến khi hiệu cầm đồ quen thuộc kia xuất hiện, Kim Quang Dao nhìn chằm chằm y: "Nhị ca, huynh mang đệ tới nơi này?"

"Ừm. Nơi này, là nơi chúng ta mới quen. Ta lúc ấy vẫn luôn nghĩ, chờ chiến sự kết thúc sẽ tới tìm đệ." Lam Hi Thần cúi đầu cười nhạt, chỉ là A Dao của y không phải vật trong ao, không hề chờ đợi y tới "cứu vớt"

"Ồ? Nhưng lúc ấy đệ không biết, dù sao nhị ca khi đó là Trần công tử đi tìm người thân không thấy, được đệ nhặt trên đường. Sau khi từ biệt, đệ nào biết vẫn có duyên gặp lại." Kim Quang Dao chế nhạo nói, vừa lòng nhìn Lam Hi Thần cười lắc lắc đầu, lại nhìn hiệu cầm đồ này, cũng cười nói: "Lúc ấy đệ cũng là khốn cùng thất vọng, may mà chưởng quầy chịu thu lưu đệ làm công việc tính toán sổ sách. Xem ra chưởng quầy mấy năm nay sống không tồi, hiệu cầm đồ khí phái hơn rất nhiều."

Lam Hi Thần nói: "Chúng ta đi vào thôi."

"Ấy!" Kim Quang Dao đè lại tay y đang định đẩy cửa mà vào, lại nghĩ đến cái gì, nhướng mày nói: "Nhị ca, huynh đừng nói với đệ, hiệu cầm đồ này cũng là của huynh đấy nhé?!"

Lam Hi Thần ho nhẹ một tiếng: "Hai năm trước ta mua. Gia đình chưởng quầy ta đã an bài đến thành Cô Tô mở một cửa hàng mới, nhà này, là của đệ."

"Đệ?"

"Ừ, khế đất và khế nhà để ở Hàn thất, ngày sau chúng ta về Vân Thâm sẽ giao cho đệ." Lam Hi Thần dứt lời mở cửa, nắm tay hắn cùng nhau đi vào

Bày biện bên trong hiệu cầm đồ không thay đổi nhiều, chỉ có thể nhìn ra đã sửa sang lại một lần, Lam Hi Thần nắm tay hắn một đường đi đến gian phòng trước kia hai người ở.

"Đây là..." Kim Quang Dao nhìn Lam Hi Thần

Lam Hi Thần mở cửa phòng ra, đập vào mắt là lụa đỏ rực rỡ bao phủ, chữ Hỉ dán trên cửa sổ, vách tường, trên đèn, nghiễm nhiên là một gian hỉ phòng

"A Dao, tới đây." Lam Hi Thần dẫn hai người vào phòng, đóng cửa lại, Kim Quang Dao giờ mới thấy rõ, trên bàn đặt rượu hợp cẩn, trên giường rải hạt lạc, táo đỏ, long nhãn, hạt sen.

Kim Quang Dao trong lòng có luồng khí nóng kích động khó có thể ức chế, hắn nhìn thật sâu vào Lam Hi Thần, mở miệng gọi: "Nhị ca."

"A Dao, uống rượu hợp cẩn xong, chúng ta nên..." Lam Hi Thần cầm lấy chén rượu trên bàn, đưa cho Kim Quang Dao, ngữ khí mang theo mê hoặc: "Động phòng."

Giao bôi mà uống, nến đỏ nhỏ xuống từng giọt, một phòng xuân sắc.

"A a a! Ặc..."

Thở không nổi, người trước mắt là người đã từng đối có ơn tri ngộ với mình, nhưng sau đó lại không dung được mình. Kính, cũng hận

Cảm giác xương cổ đứt gãy không thể hít thở không dễ chịu chút nào, nhưng vẫn không thể đau bằng một kiếm kia.

"A Dao!"

Lam Hi Thần...

"A Dao! Tỉnh dậy đi, A Dao!"

Lam Hi Thần?

"A Dao!"

"A hức..."

"A Dao..." Lam Hi Thần ôm thật chặt người kia vào ngực, bàn tay to khẽ vuốt ve từng chút một sau lưng hắn: "Không có việc gì đâu, A Dao."

Kim Quang Dao toàn thân đẫm mồ hôi, tràn đầy cảm giác không chân thật, một lát sau mới trở tay hồi ôm lấy Lam Hi Thần, nỉ non: "Đệ gặp giấc mộng."

"Ừ." Kim Quang Dao trên người ướt sũng, cộng thêm chút dính nhớp sau khi hai người ân ái sau chưa rửa sạch trước nửa đêm, Lam Hi Thần ôm chặt hắn vào lòng, trấn an nói: "Là ác mộng thôi."

"Đúng vậy." Kim Quang Dao nhắm chặt mắt, ra sức vùi vào ngực Lam Hi Thần cọ cọ: "Nhị ca..."

"Ừ, ta đây."

"Huynh có nhớ rất lâu trước kia, huynh nói huynh đã gặp một cơn ác mộng, trong mộng chúng ta trở mặt thành thù, không được chết già không?"

Lam Hi Thần ngơ ngẩn, gật gật đầu. "Đệ vừa rồi mơ thấy huynh trưởng, tẩu tử của đệ đều đã chết, đệ cưới A Tố, giết cha mình, Thành Mỹ đã chết, A Vũ cũng đã chết, đệ... đệ còn giết... đại ca...... Đệ đi từng bước một đến hướng huỷ diệt, nhưng không có ai giữ chặt đệ, cuối cùng... huynh đâm đệ một kiếm... nhưng đệ chết dưới tay đại ca đã biến thành hung thi..."

Chỉ nghe đôi câu vài lời miêu tả, Lam Hi Thần đã biết. Kia không phải là mộng, mà là ác báo của y kiếp trước, là vết thương y vĩnh viễn không thể xóa nhòa, thống khổ ôm chặt lấy người kia, hôn lên gò má hắn, nhẹ giọng nói: "A Dao, thực xin lỗi."

Kim Quang Dao nhìn khuôn mặt đau khổ của y, khẽ vuốt mặt y, nói: "Nhị ca, đều là mơ thôi."

"A Dao..." Lam Hi Thần nhìn hắn, lý trí quay cuồng, tay bỗng nhiên bị nắm lấy.

"Cho dù là sự thật..." Kim Quang Dao mềm mại cười, nói: "Nhị ca, ở kết cục trong mộng kia, đệ cảm nhận được, 'đệ' hận thiên hạ, hận thế nhân, lại duy nhất không hận huynh."

Lam Hi Thần run rẩy, nức nở hỏi: "Vì sao?"

"Trong ác mộng đó, những gì đệ yêu, bị đệ tự tay đẩy đến nơi hủy diệt không thể cứu lại, người yêu đệ, từng bước từng bước một, vì đủ loại nguyên nhân mà rời xa đệ. Chỉ có huynh, trừ một kiếm cuối cùng kia, trước sau đứng bên đệ. Huống hồ, cuối cùng... là chính đệ hủy diệt lòng tin của huynh đối với đệ." Kim Quang Dao thở dài, nhẹ giọng nói: "Huynh là người đầu tiên tôn trọng đệ, đối xử bình đẳng với đệ. Cũng là ánh sáng duy nhất của đệ trong cuộc đời như cống ngầm tanh tưởi kia."

Nước mắt của Lam Hi Thần đột nhiên như vỡ đê, bất luận thế nào cũng không ngăn được, chỉ có thể không ngừng lặp lại tên của hắn, như tín đồ thành kính. Kim Quang Dao hôn lên môi y, mềm ấm tinh tế, không biết là nước mắt của ai hòa vào ai.

Má ấp môi kề hồi lâu, Kim Quang Dao nói: "Nhị ca, cảm ơn huynh."

"Xạ Nhật Chi Chinh, sau khi đệ ám sát Ôn tông chủ, huynh đứng trước đệ chống lên tôn nghiêm của đệ. Kim gia muốn nhận đệ về, huynh đứng phía sau cho đệ tự tin. Chuyện của Thành Mỹ, A Tố, cũng là huynh ở đằng sau giúp đệ xử lý từng cái một. Còn có vọng đài, còn có mẫu thân của đệ... còn rất nhiều. Đệ vẫn luôn nghĩ, may mắn, có huynh ở đây, có huynh..." Kim Quang Dao vốn là người cực kỳ năng ngôn thiện biện, lúc này lại vụng về kể ra, nhưng từng câu từng chữ vẫn đánh vào lòng Lam Hi Thần, làm y mềm lòng khôn cùng.

"A Dao."

"Trước kia bất kể thế nào, duy nguyện cuộc đời này bên nhau."

"A Dao." Lam Hi Thần hôn lên môi người trong ngực, động tình nhẹ nhàng nói: "Ta muốn đệ."

Kim Quang Dao động tình nhìn y, mềm mại ừm một tiếng, đêm qua lăn lộn đến nửa đêm, nơi sớm đã khai thác hoàn toàn bị hung hăng tiến vào

"Nhị ca!" Kim Quang Dao ôm lấy thân thể bóng loáng như ngọc của Lam Hi Thần, kề sát ngực y nói: "Nhẹ... Nhẹ chút..."

Lam Hi Thần thở hổn hển, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt, cổ, ngực hắn, dưới thân lại một chút cũng không nhẹ, cũng không chậm.

Một canh giờ sau, Kim Quang Dao ánh mắt mê ly, giận dữ nói: "Nhị ca! Lam Hi Thần! Huynh rốt cuộc học mấy cái này ở đâu? Lam thị các huynh cũng dạy mấy thứ này sao?"

"Tất nhiên là có sách cổ để tham khảo." Lam Hi Thần thanh âm trầm thấp, ngậm lấy vành tai Kim Quang Dao, hút vào liếm cắn, nói: "Nếu A Dao cảm thấy hứng thú, ta mang về Hàn thất cho đệ xem."

"Nhị ca, huynh..."

"A, đúng rồi! Chẳng phải Hoài Tang còn tặng đệ nguyên bộ sách quý xuân cung sao? Trở về chúng ta cũng có thể cùng quan sát, giám định và thưởng thức."

Kim Quang Dao mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, nước mắt lã chã tuôn rơi: "Nhị ca, huynh tha cho đệ đi, đệ không được!"

"A Dao, nam tử hán đại trượng phu, không thể tùy tiện nói không được, không thể." Mồ hôi trên người Lam Hi Thần rơi lên người Kim Quang Dao, Kim Quang Dao khóc rưng rức: "Lam Hoán!"

"Ừ?" Lam Hi Thần duỗi tay vén tóc mái trên trán Kim Quang Dao ra, nói: "A Dao."

"Hôm nay... A... Ưm... Hôm nay chúng ta... còn phải về Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngày mai phải làm lễ nhập phổ(*)!"

"A Dao nghĩ thật chu toàn. Không sao, mấy ngày trước ta đã nói việc này với Vong Cơ, đệ ấy sẽ an bài thỏa đáng." Lam Hi Thần động tác không ngừng, ngữ khí lại mang theo vài phần giảo hoạt, nói tiếp: "Tử Hiên bên kia đệ cũng không cần lo lắng. Hôm qua ta đã thông báo cho huynh ấy là chúng ta tới Vân Bình rồi. À, bên chỗ đại ca Vong Cơ cũng sẽ giúp chúng ta báo cho."

"Huynh! Lam Hoán! Huynh thật là... thật là... A ~"

"A Dao, đừng nghĩ đến những cái đó, nghiêm túc chút đi."

"Lam Hi Thần! A!" Sau nột tiếng a cao vút đột ngột, toàn thân Kim Quang Dao run rẩy, rên hừ hừ không ngừng

"A Dao." Vùi đầu vào hõm vai Kim Quang Dao, qua một hồi lâu, cắn lên cổ người dưới thân, kêu lên một tiếng

Hai người toàn thân đẫm mồ hôi ôm nhau, Kim Quang Dao đã kiệt sức, mềm như bông mặc Lam Hi Thần bế lên, tắm rửa sạch sẽ một phen

Lại nằm vền giường, toàn thân đãi thoải mái sạch sẽ, Lam Hi Thần ôm hắn, hôn lên trán hắn, nói: "Ngủ một lát đi, ngủ dậy rồi chúng ta về nhà."

"Ừm." Kim Quang Dao dùng cái mũi hừ ra một chữ, liền dựa vào ngực Lam Hi Thần nặng nề ngủ

Một giấc này ngủ đến vô cùng an ổn, đến khi hắn tỉnh dậy, đã là hoàng hôn, Lam Hi Thần hình như thức dậy sớm hơn, đang chăm chú nhìn hắn

"A Dao, chào buổi tối." Lam Hi Thần khẽ vuốt khuôn mặt hắn, nói: "Đói bụng không? dậy dùng cơm đi."

"Được." Giọng Kim Quang Dao hơi khàn, Lam Hi Thần đỡ hắn dậy, lấy trên bàn qua một chén nước, nói: "Uống chút nước trước đã, giải khát."

Kim Quang Dao nhớ tới buổi sáng, dù mình xin tha cỡ nào tên này cũng không chịu tha cho hắn, nói: "Cũng không biết vì sao giọng của đệ lại như vậy."

Lam Hi Thần nghe thế cũng không xấu hổ, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta phải lòng A Dao nhiều năm như vậy, một sớm hai ta thành hôn, ta không phải thánh hiền, tất nhiên là rất khó khống chế."

Kim Quang Dao lại bị y nói đỏ mặt lên, ngắt lời: "Chẳng phải bảo dùng cơm à? Chúng ta đi thôi."

Lam Hi Thần cười cười, dán vào tai hắn nói: "Sau này, ta tận lực khống chế."

Kim Quang Dao tưởng hai người sẽ đến tiệm ăn trong thành dùng bữa, lại thấy Lam Hi Thần nắm tay hắn đi đến viện chính của hiệu cầm đồ, vào sân liền thấy hai đứa bé tuổi còn rất nhỏ đang chạy loạn, bé gái cột hai bím tóc thấy bọn họ vào, nhanh chân chạy, vừa chạy còn vừa kêu: "Mẹ, thần tiên ca ca tới rồi!"

Kim Quang Dao ngẩng đầu nhìn bên cạnh đã thay một thân gia phục trắng muốt, cười nói: "Thần tiên ca ca?"

Lam Hi Thần gõ gõ vị trí trái tim của Kim Quang Dao, thấp giọng nói: "Đệ."

Kim Quang Dao hít sâu một hơi, tim đập nhanh cực kỳ, lại nghe tiếng một nữ tử truyền đến:

"Trạch Vu Quân! Đây là... là... là A Dao sao?"

Kim Quang Dao không thể tin được nhìn sang, một người phụ nữ quần áo trắng mộc mạc lại khó che dấu vẻ xinh đẹp đang đứng đó nhìn hắn, trong mắt hình như có nước mắt, long lanh. Kim Quang Dao trầm ngâm một lát, gọi: "Dì Tư Tư?"

Người phụ nữ xinh đẹp đó đúng là Tư Tư. Bà gật gật đầu: "Là ta, A Dao."

Kim Quang Dao hướng đi đến cạnh bà, Tư Tư nắm lấy cánh tay hắn, xoa đầu hắn, nói: "A Dao, con trưởng thành rồi, anh tuấn hơn trước kia nhiều."

"Dì Tư Tư, mấy năm nay dì sống có tốt không?"

"Dì sống rất tốt. A Dao, con chờ chút. Chưởng quầy! Chưởng quầy! Mau tới đây!" Tư Tư hướng vào phòng bếp réo to một tiếng, một hán tử cao lớn da ngăm đen vội vã chạy ra, bởi vì đang nấu cơm, trên đầu lấm tấm mồ hôi. Tư Tư móc khăn tay trong ngực ra lau cho ông, nói: "Sao đổ mồ hôi nhiều vậy. May tới đây, đây là A Dao, cháu ngoại của tôi."

Hán tử trước cung kính hành lễ với Lam Hi Thần, có chút khó xử nghe Tư Tư giới thiệu Kim Quang Dao cho ông.

Hán tử nhìn Kim Quang Dao một cái, lại nhìn Lam Hi Thần phía sau dịu dàng mỉm cười gật gật đầu với ông, nói: "A Dao, đã sớm nghe Tư Tư nhắc tới con, hôm nay được gặp, quả nhiên không giống bình thường."

"Tiên sinh quá khen, vị này chính là?" Kim Quang Dao gật đầu với hán tử, nhìn về phía Tư Tư hỏi

Tư Tư cười ngọt ngào nói: "Đây là nam nhân của ta, tên Bạch Côn Luân, hai đứa nhóc đang chơi đằng kia là con ta, một đứa tên Bạch Thuật, một đứa tên Bạch Cập."

Kim Quang Dao trong lòng hiểu rõ, hành lễ với hán tử: "Thì ra là dượng."

Bạch Côn Luân cuống quýt đáp lễ, cười nói: "Ha ha ha, đừng khách khí, đừng khách khí."

"Ông này, mau về nấu cơm đi. Cái này ông cầm lấy lau mồ hôi." Tư Tư đem đưa khăn tay cho Bạch Liễm, lôi kéo Kim Quang Dao nói: "A Dao, tới đây ngồi đi, kể cho dì nghe xem mấy năm con sống có tốt không? Lúc trước sau khi con rời khỏi Vân Bình, dì liền không còn tin tức của con, con sau đó..."

"Nhị ca." Kim Quang Dao gọi y một tiếng, Lam Hi Thần cười cười, đi qua ngồi xuống bên cạnh hắn

"Nhị ca?" Tư Tư có chút kinh ngạc: "A Dao, con với Trạch Vu Quân là..."

"À, Trạch Vu Quân là nhị ca kết nghĩa của con..." Kim Quang Dao hơi dừng lại, Tư Tư vui mừng nói: "Thì ra là thế."

Lại nghe Kim Quang Dao nói: "Hiện tại, là đạo lữ của con."

Tư Tư dường như nghe không hiểu, ngơ ngác hỏi: "Đạo lữ?"

"Chúng con là phu thê."

Tư Tư há hốc miệng, hồi lâu mới nói: "A Dao con... con..."

"Con... thích huynh ấy. Hôm qua chúng con thành thân, đã lên núi lạy mẹ con rồi." Kim Quang Dao bình tĩnh nói, trong lòng có chút thấp thỏm, liếc Lam Hi Thần một cái, lại thấy Lam Hi Thần khuôn mặt dịu dàng, bình thản uống trà

"A Dao, con hời to rồi!" Tư Tư hạ giọng, vỗ vỗ vai Kim Quang Dao nói: "Trạch Vu Quân đẹp như vậy, nghe phu quân dì nói ngài ấy là cái gì thế gia công tử đứng hàng đệ nhất, làm người cũng tốt. A Dao, chúc mừng."

Kim Quang Dao không ngờ Tư Tư phóng khoáng như vậy, phì một tiếng bật cười: "Dì Tư Tư, dì thật đúng là..."

"A, các con hôm qua thành hôn?"

"Đúng vậy."

"Ai da, vậy mà không ai nói cho dì một tiếng. A Dao, con chờ chút." Tư Tư đứng lên đi vào kho hàng trong tiệm, Kim Quang Dao muốn gọi lại mà không được

"Ha ha." Lam Hi Thần cười khẽ

"Nhị ca." Kim Quang Dao bây giờ đang rảnh rỗi, nhìn y nói: "Huynh rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện gạt đệ? Bạch Côn Luân... Bạch Liễm, trưởng huynh của Bạch Cầm. Bạch gia đời đời y tu, Bạch Côn Luân lại là người duy nhất theo kiếm tu, sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc nhân bị trọng thương không thể đảm nhiệm chức tông chủ, truyền ngôi cho đệ đệ Bạch Cầm xong thì không biết tung tích, lại không ngờ ở cửa hàng của nhị ca. Nhị ca lại định nói là cũng có chút giao tình với hắn à?"

Lam Hi Thần khẽ cười, nói: "Ta với Bạch gia có chút sâu xa, Bạch Liễm không ham quyền vị, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy làm gia chủ, sau vẫn luôn muốn tìm cơ hội rời đi, ta chẳng qua tìm cho hắn một nơi ở thôi."

"Ồ? Còn vừa lúc cưới dì Tư Tư?"

"Tư Tư là ta cố ý cứu. Bà ấy là một nữ tử yếu đối, trên người chẳng có vật gì dư thừa, liền an bài bà ấy ở hiệu cầm đồ giúp việc. Hai người bọn họ lâu ngày sinh tình, liền thành thân."

Kim Quang Dao hơi hơi rũ mắt, nói: "Nhị ca, huynh rốt cuộc muốn đệ phải thế nào đây? Đệ thật sự..."

Lam Hi Thần ôm người vào ngực, nói: "A Dao, đệ chỉ cần biết là, ta thích đệ, muốn sống cùng đệ cả đời, ngày đêm bên nhau."

Kim Quang Dao đáp lại cái ôm của y: "Ừm."

Ăn xong cơm chiều, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao cáo biệt nhà Bạch Côn Luân và Tư Tư, Tư Tư trước đó tìm trong kho hàng ra ít kim như ý, dạ minh châu, nói là coi như sính lễ nhà mẹ của Kim Quang Dao, Lam Hi Thần cũng không từ chối, cười cười thu vào tay áo Càn Khôn. Hai người trịnh trọng hành lễ với vợ chồng Tư Tư, lên đường trở về

Mùng 10 tháng hai tháng, Cô Tô Lam thị tổ chức lễ nhập phổ, Lam Khải Nhân tuyên đọc hợp thiếp của hai người, viết tên Kim Quang Dao vào gia phả Lam thị, vị trí đạo lữ của Lam Hi Thần, kết thúc buổi lễ

Bởi vì Kim Quang Dao thân mang trọng trách tiên đốc, phủ Tiên Đốc được lập ngay cạnh Vân Thâm Bất Tri Xứ, để các nhà đến báo sự vụ

Sao đạo lữ đại điển, đài Giám sát chính thức đi vào hoạt động, Giám sát sứ của các nhà rút thăm sau quyết định hướng đi, ba năm đổi một lần, tránh cho lâu ngày kéo bè kéo cánh, lại thêm gian nan khổ cực

Hai năm sau, Nam Triệu bùng nổ chiến loạn, sau khi chiến loạn được dẹp yên, tà ám dã hồn rất nhiều, Mạc Huyền Vũ xung phong đi Nam Triệu, tình hình chiến đấu không rõ

Vân Mộng Trạch chợt xuất hiện yêu phượng, thương vong nặng nề, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đi Vân Mộng trợ giúp Giang Trừng hàng yêu

Ngày gần đây có báo Kỳ Sơn Bất Dạ Thiên liên tiếp có biến động bất thường, hình như có tà ám tác loạn, lại không thể điều tra ra.

Trong lúc nhất thời, Kim Quang Dao không thể không ở phủ Tiên Đốc xử lý sự vụ, triệu tập chủ lực vọng đài cùng đài Giám sát thương thảo công việc trừ túy

"Tông chủ, Trạch Vu Quân mới vừa tới, phân phó ta đem cái này đến cho ngài." Tô Thiệp đưa hộp đồ ăn trong tay cho Kim Quang Dao, có chút lúng túng nói: "Trạch Vu Quân còn nói, công vụ bận đến mấy cũng nên về nhà. Ngài ấy... khụ, ngài ấy rất tưởng niệm."

Kim Quang Dao nhận lấy hộp đồ ăn, nghe vậy cười cười, nói: "Ta biết rồi. Mẫn Thiện, mấy ngày qua ngươi cũng vất vả, trở về sớm đi."

Đợi người đi rồi, Kim Quang Dao mở hộp đồ ăn ra, bên trong là mấy đĩa điểm tâm hắn thích. Tuy không muốn ăn uống, nhưng thật ra rất nhớ người nọ, đơn giản đứng dậy đi tới Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Kim Quang Dao đang đi trên đường bỗng nhiên nghe thấy người qua đường bàn tán cái gì, tời phía trước đi vài bước liền thấy một nam nhân mặc quần áo màu lam trắng ngồi cạnh cái sạp nhỏ, dung nhan tuyệt thế, hình như có mây đen phủ trên mặt, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ, lại che lấp không được tiên khí trên người.

Kim Quang Dao đến gần y, vươn tay, cười nói: "Công tử, ngài tìm người thân không được à? Hay là theo ta về trước đi."

Lam Hi Thần bình tĩnh nhìn hắn, duỗi tay nắm lấy hắn, nói: "Làm phiền công tử."

Hai đôi tay nắm vào nhau, trái tim cũng dán sát bên nhau, không thể buông ra.

Toàn văn hoàn.

========================

(*) Trong đám cưới của người Trung Quốc, rải hạt lạc, táo đỏ, long nhãn, hạt sen lên giường mang ý nghĩa "sớm sinh quý tử", thể hiện lời chúc phúc cho đôi vợ chồng son.

(*) lễ nhập phổ: Nhập tên vào gia phả

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv